Đèn pin rơi xuống bụi cỏ, ánh sáng chiếu rọi ra xa. Xung quanh trời tối đầy mây mù, Dư Niên có thể cảm giác được hơi lạnh trên người Tạ Du và lồng ngực phập phồng dồn dập của hắn. Cậu giơ tay nắm chặt áo khoác của Tạ Du, vào giờ phút này tảng đá lớn luôn treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Anh ấy tới.
Dư Niên không biết phải miêu tả tâm trạng hiện tại như thế nào, thậm chí cậu phát hiện rõ ràng lúc xảy ra động đất, cậu vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh, còn có thể tỉnh táo chú ý tình huống xung quanh. Nhưng bây giờ mới chỉ dựa vào Tạ Du mà đôi mắt đã cay cay, có cảm giác muốn khóc.
Nhận thấy cơ thể Dư Niên hơi run, Tạ Du ôm cậu không dám động, dè dặt hỏi, “Niên Niên, cậu đau ở chỗ nào vậy?”
Dư Niên cong môi, vội vàng trả lời, “Tôi không sao, không bị thương. Lúc ấy có không ít đá rơi xuống từ trên núi nhưng may mắn không rơi vào tôi mà rơi vào hồ nước trước mặt. Nước văng lên người tôi không ít, nhưng đã khô rồi.”
Dư Niên nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tạ Du lại nghĩ lúc đó thật sự rất đáng sợ, hắn ôm cậu chặt hơn, như muốn khảm người vào trong ngực mình để bảo vệ, thấp giọng hỏi, “Sợ không?”
“Sợ, rất sợ.” Dư Niên khẽ run rồi bình thản trả lời, “Tôi còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, có rất nhiều mục tiêu chưa đạt được. Tôi rất sợ chết, sợ chết ở chỗ này.” Lúc ấy chỉ có cậu và Nghiêm Thụ, phải có một người bình tĩnh không hoảng. Nhưng bây giờ gặp được Tạ Du, cậu mới nhận ra đầu ngón tay của mình không ngừng run rẩy.
Vừa nói, Dư Niên vừa theo bản năng nhích vào trong ngực Tạ Du thêm chút nữa, “Còn rất lạnh nữa. Nơi này đêm xuống nhiệt độ sẽ hạ thấp, sau khi lửa tắt còn lạnh hơn.”
Nghe Dư Niên nói, Tạ Du buông tay, cởi áo vest trên người ra, bọc Dư Niên kín kẽ không khe hở.
Lúc này, Tạ Du ý thức được cái gì đó, đột nhiên dừng tay lại, sau đó nhanh chóng buông tay, đứng tại chỗ, chân tay hơi luống cuống.
Sợ hãi biến mất sạch sẽ không còn gì, trong lòng Dư Niên thấy buồn cười, khom người nhặt đèn pin lên cầm trong tay.
Nghiêm Thụ bên cạnh đã tỉnh lại, Dư Niên cười nói, “Chú Nghiêm, cứu viện tới rồi, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Vừa dứt lời, lại có mấy tia sáng chiếu tới, tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng thở của Khúc Tiêu Nhiên vang vọng phía xa, “Vờ lờ Tạ Tiểu Du, cậu không muốn sống nữa hả? Đường chưa mở xong cậu đã xông vào, lỡ như nửa đường đất đá lại sụp xuống thì làm thế nào? Trượt chân té thì sao? Tôi biết cậu lo cho Dư Niên, nhưng cậu cũng không thể hấp tấp được!”
Tạ Du cúi đầu nhìn Dư Niên một cái, nhỏ giọng giải thích, “Tôi không có, tôi đi rất cẩn thận, không có hấp tấp.”
Khúc Tiêu Nhiên mặc áo khoác rằn ri chạy tới gần rồi dừng lại, mượn ánh sáng cẩn thận quan sát Dư Niên, thấy Dư Niên mặc áo khoác của Tạ Du, lành lặn đứng đó không bị sứt mẻ miếng nào, hắn bèn thở phào nhẹ nhõm, “May quá, may là cậu không sao!”
Hắn nuốt xuống nửa câu còn lại —— nếu như cậu gặp chuyện, nhất định Tạ Du sẽ khóc mù mắt mất!
Dư Niên cười nói cảm ơn, “Cảm ơn anh.”
Khúc Tiêu Nhiên xua tay, “Cảm ơn tôi làm gì, cảm ơn người đứng cạnh cậu ấy, tôi chỉ đi theo thôi. Cậu không biết đâu, vừa nghe tin cậu gặp chuyện, Tạ Tiểu Du gấp đến mức suýt bùng nổ tại chỗ, vô cùng lo lắng chạy tới đây, ném hết mọi việc ra sau đầu, nhìn cậu ấy giống như chỉ cần cậu thật sự xảy ra chuyện thì cậu ấy thật sự sẽ san bằng ngọn núi này!”
Đoàn người đi trên núi, đèn pin cầm tay phát ra ánh sáng, có thể nhìn thấy đống đá hỗn độn trên đường mòn. Tạ Du do dự vài giây, đưa tay, “Tôi kéo cậu.”
Dư Niên không từ chối, nắm tay hắn.
Hai người đi ở cuối đội, Khúc Tiêu Nhiên quay đầu nhìn, phát hiện cuối cùng Tạ Du cũng chủ động được một lần, rơm rớm nước mắt —— con trai, cuối cùng con cũng tiến bộ rồi! Ba chờ ngày này đã lâu lắm rồi!
Đi một đoạn đường ngắn, nghe tiếng nước chảy Dư Niên mới nhớ ra, đưa ống trúc đầy nước cho Tạ Du, “Là nước suối trong núi này, tôi uống thử rồi, rất ngọt, nên tôi múc một ít đem về cho anh nếm thử.”
Tạ Du nhận lấy, cầm trong tay.
Đạp đá vụn, Dư Niên cầm đèn pin chiếu sáng xung quanh, “Tình huống như thế nào?”
Tạ Du dắt Dư Niên, mỗi một bước đều đi rất cẩn thận, “Cũng không tệ, tâm động đất ở trong vùng núi không có ai. Lúc tôi tới thấy có rất nhiều nhà hai bên đường sụp đổ, nhưng ở đây không có nhiều dân nên mức độ thiên tai không quá nghiêm trọng.” Suy nghĩ một chút, Tạ Du lại nói, “Lúc động đất Mạnh Viễn đứng không đứng bị té ngã, bong gân cổ tay, Thi Nhu trặc chân, đã được đưa đến chân núi băng bó, không có gì đáng ngại. Bọn họ rất lo lắng cho cậu.”
Dư Niên giật giật bàn tay đang nắm của hai người, chờ Tạ Du quay đầu lại, cậu mới hỏi, “Vậy anh thì sao?”
Lần này, Tạ Du không dời mắt sang chỗ khác, thành thật nói, “Tôi cũng rất lo lắng cho cậu.”
Dư Niên tiếp tục truy hỏi, “Tại sao anh lại lo lắng cho tôi?”
Tạ Du khẽ cắn răng, vài giây sau mới trả lời, “Bởi vì đối với tôi mà nói, cậu... rất quan trọng, tôi sợ cậu sợ hãi, sợ cậu bị thương, sợ cậu lạnh, càng sợ... không gặp được cậu nữa.”
Nói ra mấy chữ cuối cùng, tim Tạ Du giống như bị móc sắt xé thành từng mảnh.
Người đội cứu viện đã đi một đoạn xa, Dư Niên tiếp tục thấp giọng hỏi Tạ Du, “Quan trọng đến mức nào?”
Tạ Du nắm chặt tay, “Cực kỳ quan trọng.” Nói xong, lỗ tai hắn nóng lên, nắm chặt tay Dư Niên, tiếp tục đi về trước, không dám quay đầu lại.
Xuống núi, đằng chân trời đã có ánh sáng, núi rừng mênh mông dần thức giấc trong nắng mai. Dư Niên còn chưa kịp phản ứng đã bị Thi Nhu xông tới ôm chặt, cả người cô nhếch nhác, vừa khóc vừa cười, “Sợ muốn chết! Thật sự sợ muốn chết —— “
Dư Niên nâng tay, vỗ lưng cô, “Em không sao, vẫn lành lặn không bị thương chút nào. Không tin thì chị nhìn xem.”
Lúc này Thi Nhu mới buông Dư Niên ra, lau qua loa nước mắt trên mặt, quan sát Dư Niên từ đầu đến chân một lần, “Ừm, rất tốt, không bị thương.” Vừa nói, nước mắt lại không nhịn được lã chã rơi.
Tay trái Mạnh Viễn đeo băng, cũng đi tới, dùng tay phải không bị thương vỗ vai Dư Niên, “Không sao thì tốt rồi.”
” Đúng vậy, không sao thì tốt rồi.” Dư Niên nhìn xung quanh, thấy chỉ có vài chiếc xe, “Những người khác đâu?”
Thi Nhu sụt sịt, “Trở về thành phố hết rồi. Ban đầu Khúc tổng cũng kêu tụi chị trở về, nhưng em vẫn còn ở đây, sao tụi chị yên tâm đi về được, nên vẫn luôn chờ dưới chân núi.”
Lúc này, Tạ Du đi tới, nói với Dư Niên, “Trên xe có thức ăn, nếu cậu đói bụng thì ăn một chút đồ lót dạ nhé? Người đi cùng cậu đã được đưa về rồi.”
Dư Niên gật đầu, “Ừm, được.”
Sau khi hai người rời đi, Thi Nhu chớp chớp đôi mắt đỏ ửng, há hốc mồm, cà lăm hỏi Mạnh Viễn, “Mạnh ca, có gì đó sai sai. Bây giờ tôi mới thắc mắc, tại sao Tạ tổng lại ở đây? Hơn nữa vừa nãy ngài ấy còn hỏi Niên Niên có đói bụng không đấy?”
Mạnh Viễn nhìn bóng lưng hai người lúc đi bộ vô thức bước gần nhau, sờ cằm, đột nhiên hỏi Thi Nhu, “Chiều cao của Tạ tổng là bao nhiêu?”
“Chiều cao của Tạ tổng?” Thi Nhu bối rối vài giây, cố gắng nhớ lại, “Lúc Tạ tổng hắc Niên Niên, tôi đã đi kiếm thông tin của ngài ấy, thông tin chính thức mới nhất là cao 1m86, sao vậy?”
Mạnh Viễn thu lại ánh mắt, không quá xác định, “Tôi có một giả thiết lớn mật.”
Thi Nhu càng tò mò hơn, “Giả thiết gì vậy?”
“Bí mật, sau này sẽ nói.” Mạnh Viễn lại nói với Thi Nhu, “Mau lên, mau kết nối mạng đăng tin đã tìm được Niên Niên!”
Sự chú ý của Thi Nhu bị dời đi, cau mày nói, “Ok! Mấy cái tài khoản doanh tiêu đúng là vì ké fame cái gì cũng nói được. Lúc trước tôi có thấy một tài khoản doanh tiêu thề non hẹn biển nói lúc động đất Niên Niên rơi xuống khe núi, hiện tại sống chết không rõ, rất giận!”
Mạnh Viễn không yên tâm, “Ừm, cô lựa lời và giọng điệu, tìm cách làm sáng tỏ chuyện này đi.”
Ngồi vào trong xe, đầu tiên Tạ Du lấy ra một túi sữa bò, rồi mở ra một hộp nhỏ, đưa cho Dư Niên, “Những món này rất tốt cho hệ tiêu hóa, cậu ăn thử xem có thích không.”
Dư Niên hỏi, “Nếu không thích thì sao?”
Tạ Du nghiêm túc trả lời, “Nếu cậu không thích, tôi đã chuẩn bị cơm nắm, bánh rán chiên, bánh bích quy, đường, socola, thịt khô, đồ hộp, quả khô quả hạch.”
Nghe hắn liệt kê ra từng món, nụ cười trên môi Dư Niên sâu hơn, đầu tiên cắn một miếng rồi uống một ngụm sữa bò, “Ăn ngon lắm!”
Tạ Du thanh tĩnh lại, “Cậu thích thì tốt.”
Ánh mắt hai người đụng phải nhau, giống như là đụng phải công tắc nào đó, không hẹn mà cùng dời sang chỗ khác.
Yên lặng ăn xong điểm tâm, Dư Niên đưa cái hộp rỗng đậy nắp sang, “Tôi ăn xong rồi.”
Tạ Du đưa tay ra đón, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, giống như bị điện giật, Tạ Du nhanh chóng rời tay.
Dư Niên làm bộ không nhận thấy, dùng khăn giấy lau vụn thức ăn bên mép.
Cất hộp, Tạ Du mở ống trúc Dư Niên cho hắn ra, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy nước suối trong vắt không lẫn tạp chất ở bên trong. Hắn cẩn thận nếm từng ngụm nhỏ, mùi vị ngọt ngào mát lạnh lan ra trong cổ họng.
Rất ngọt.
Ống trúc không lớn, nước bên trong không nhiều, Tạ Du nhanh chóng uống hết. Hắn nâng mắt, vừa vặn đối mắt với đôi mắt chăm chú nhìn mình của Dư Niên.
Quỷ thần xui khiến, hắn nhớ tới ghi chú lúc đọc sách hồi trước, mở miệng hỏi, “Nước suối rất ngọt, Niên Niên, cậu... có muốn nếm lại không?”
Dư Niên thắc mắc, “Không phải đã hết rồi sao?”
Tạ Du khàn giọng nói, “Vẫn còn.” Đột nhiên tim đập nhanh, từ sống lưng xông lên một cỗ nhiệt ý, cơ thể dường như nóng bừng lên.
Hầu kết Tạ Du khẩn trương lên xuống, nắm chặt ống trúc rỗng trong tay, lỗ tai đỏ bừng, “Trên miệng tôi ——” vẫn còn.
Ngay lúc này, “Cách” một tiếng, cửa xe được mở ra từ bên ngoài, cắt ngang nửa câu sau vẫn chưa nói ra khỏi miệng của Tạ Du.
Gió lạnh ùa vào, trong nháy mắt xua tan bầu không khí mập mờ trong xe, Khúc Tiêu Nhiên đứng trước cửa xe, nhanh chóng nói, “Tạ Tiểu Du, chuyên gia cứu trợ kêu tôi tới nói cho cậu, xem tình huống chắc lập tức sẽ có mưa lớn, nơi này không an toàn, chúng ta phải nhanh chóng lên đường mới được!”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kết thành băng của Tạ Du, Khúc Tiêu Nhiên mờ mịt, “Sao vậy?”