Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 4: “Ừ— trao đổi họ tên.”




Tuy không phải người quen biết, nhưng Dư Niên có thể đoán được sương sương thân phận của đối phương.

Quả nhiên.

Người nói chuyện mang vẻ mặt khiêu khích, còn kèm theo sự xem thường rõ ràng, “Mày chính là Dư Niên? Ngoại trừ khuôn mặt đẹp ra cũng không ưu điểm gì!”

Dư Niên cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, cười khẽ, “Mặt đẹp chính là ưu điểm bẩm sinh.” Cậu nhấn mạnh hai chữ “bẩm sinh”.

Hai người đối diện biến sắc.

Dư Niên thu lại nụ cười trên mặt. Vì gia giáo nên thường ngày cậu đều rất lễ phép với người ngoài, lúc đối mặt với thầy An cùng thầy Hoắc còn mang theo sự tôn trọng từ trong nội tâm. Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cậu là quả hồng mềm ai thích thì bóp.

Không cười nữa, ánh mắt Dư Niên lạnh lẽo, “Tôi rất bận, không có nhiều thời gian như mấy người để lãng phí. Nếu như mấy người muốn hỏi vì sao tôi lại được Mạnh ca chọn, mà mấy người lại không được, vấn đề đó thì mấy người có thể đi hỏi Mạnh ca.”

Cậu nhếch môi, tiếp tục nói, “Nếu như hai người muốn hỏi, tại sao tôi được Hà Khâu Bách chọn, vậy hai người có thể đi hỏi Hà Khâu Bách.”

Cuối cùng, cậu hất cái cằm trắng nõn, cong khóe miệng, lộ ra nốt ruồi đuôi mắt, lộ ra một chút mũi nhọn, “Nếu như trong hai người không kể việc gì, có thể đẩy tôi xuống khỏi “Thiên lại” thì tôi tuyệt đối không nói nửa chữ.”

Nói xong, cậu không lãng phí thời gian nữa, rời đi.

An Thành đứng trong góc xem xong cảnh tượng kia liền kéo Hoắc Hành, “Chà chà, khí phách quá.”

Hoắc Hành thu lại nửa bước vừa bước ra, lãnh đạm nói, “Không kiên cường thì có thể liều mạng luyện tập, trong năm ngày học xong toàn bộ động tác?”

An Thành nhíu mày, “Ôi, thầy Hoắc, đây là lần thứ mấy cậu khen ngợi Dư Niên rồi hả? Thưởng thức cậu ta vậy?” Hắn lại nhớ lại tình cảnh đó, ôm cánh tay cười nói, “Có điều bộ dáng kiêu ngạo này thật sự rất gợi cảm, không tồi không tồi.”

Hoắc Hành không phủ nhận, trầm mặc trong chốc lát, nói, “Nếu như ai cũng có thể bắt nạt cậu ta thì cậu ta cũng không thể tiến xa trong giới này đâu.”

Chờ An Thành và Hoắc Hành rời đi, Tạ Du bước ra từ chỗ nấp,nhìn phương hướng Dư Niên rời đi rồi mới bước vào thang máy.

Buổi trưa lúc ăn cơm cùng nhau, Dư Niên rút đũa, đưa cho Mạnh Viễn trước rồi mới bắt đầu câu chuyện, “Mạnh ca, tôi muốn hỏi chuyện này.”

Mạnh Viễn tay phải nắm đũa, tay trái cầm điện thoại vô cùng bận rộn, trả lời một câu, “Hỏi đi.”

“Hồi trước anh nhắc tôi ngoan ngoãn ở trong phòng cố gắng học tập, đừng có chạy lung tung, có phải bởi vì dễ đụng phải người khác không?”

Mạnh Viễn vừa nghe lời này đã hiểu, sắc mặt không tốt lắm, chú ý vẻ mặt Dư Niên, “Cậu bị tìm đến cửa rồi hả?”

Dư Niên cười, gật đầu, “Ừ, buổi sáng lúc quay về học bị cản lại.”

“Sau đó?”

“Phản dame lại.”

Mạnh Viễn cười to, “Không tệ, tốt lắm!” Hắn dứt khoát để điện thoại xuống, nói chuyện kĩ càng với Dư Niên.

“Công ty lớn nên có không ít thực tập sinh cùng ra mắt vẫn liên tục không nóng không lạnh. Tôi ghét phải phân tâm, rất mệt, mang người không vừa mắt còn mệt hơn, chỉ tập trung mang một người tôi vừa mắt. Người hồi trước ký hợp đồng với tôi đã hủy hợp đồng, công ty cũng giục tôi làm lại từ đầu mang một người.”

“Mạnh ca của cậu tốt xấu gì cũng đã lăn lộn 10 20 năm, tiếng tăm vẫn phải có, những người kia không an phận liền động tâm tư, phía tôi có động tĩnh gì cũng không bỏ sót, sau đó làm một vài chuyện xấu.”

Dư Niên: “Có cơ hội, tất cả mọi người đều muốn bắt lấy.” Cậu tự xác định lại vị trí của mình, “Vì lẽ đó tôi là ‘lính nhảy dù’?”

“Đúng vậy. Tôi kí với cậu, trong công ty bên trên nhìn gió êm biển lặng, nhưng dưới đáy nhất định đã như ong vỡ tổ rồi, vì lẽ đó tôi mới dặn cậu, để cậu ngoan ngoãn học đừng có chạy lung tung.” Mạnh Viễn còn cảm thán, “Thực tập sinh khóa này chậm tay thật, cách vài ngày mới tìm tới cửa.”

Dư Niên  bị giọng điệu này chọc cười, trong lòng cậu cũng có để ý — căn bản giống như cậu đoán. Uống một ngụm canh, Dư Niên lại hỏi, “Vậy nếu gặp mặt lần nữa, tôi nên ‘dĩ hòa vi quý’ hay là vẫn làm như cũ?”

Mạnh Viễn cũng đã nhìn ra, bộ dáng ôn hòa và tươi cười thường ngày của Dư Niên  chính là nhờ có gia giáo tốt, hắn cũng không đánh trống lảng, “Đương nhiên là làm như cũ! Chỉ cần cậu biết điểm dừng là được.”

Dư Niên cũng đã nghe hiểu — bây giờ cậu còn chưa chính thức ra mắt, nhưng cậu có ngọn núi lớn là Mạnh Viễn chống lưng, không cần nuốt giận vào bụng, bằng không sẽ làm mất mặt mình.

Cậu giơ bát canh, cong mắt cười,  “Cảm ơn Mạnh ca che chở cho tôi.”

Mạnh Viễn cũng giơ bát canh cụng với cậu một cái, “Không dám không dám, tôi vẫn đang chờ cậu đại hồng đại hỏa để tôi kiếm tiền đây!”

Hợp đồng ký với “Thiên lại” rất nhanh, bởi vì Dư Niên là người mới, định giá rất thấp. Nhưng Mạnh Viễn lại không thèm để ý chút xíu nào, hắn gọi Dư Niên từ phòng tập nhảy vào trong phòng làm việc, đưa máy tính bảng cho cậu, còn cẩn thận nâng cao nhiệt độ điều hòa lên hai độ.

“Tháng tám này cậu phải đi ghi hình, đây là chương trình đầu tiên nên toàn bộ hành trình nhất định tôi sẽ đi theo cậu, đề phòng xảy ra sự cố gì đó. Tuy những người bạn nhỏ khác đều có trợ lý có đoàn đội thế nhưng Niên Niên chúng ta cũng có một, đúng không?”

Dư Niên vừa tập nhảy giữa trưa xong, người vẫn còn thấy nóng nực, trên mặt hiện lên tầng da trắng hồng khỏe mạnh. Cậu dùng khăn mặt lau khô mồ hôi trên tay, mới cầm lấy máy tính bảng.

Mạnh Viễn nói tiếp, “Đoàn đội trong tay tôi là hợp tác trực tiếp, tôi không ký người mới, bọn họ cũng nhàn rỗi, hiện tại sắp làm như chó rồi. Còn trợ lý, cậu tự chọn. Dù sao mỗi ngày đều phải theo cậu thì nhất định phải thuận mắt mới được.”

Dư Niên gật gù, lật qua lật lại hồ sơ thông tin trên máy tính bảng, hỏi thăm, “Mạnh ca có đề nghị gì không?”

Mạnh Viễn nghe cậu hỏi, lúc này mới lên tiếng, “Trang số 1, 2, 3, 7, 8 năm người này, tôi đã đọc qua, cũng không tệ lắm. Cậu chọn một hoặc hai người đều được, tất cả đều theo cậu. Chờ cậu nổi rồi, sẽ có rất nhiều công việc quan trọng.”

Dư Niên nhìn kỹ năm người Mạnh Viễn đề nghị, cuối cùng chọn cô gái tên là “Thi Nhu”.

Mạnh Viễn cười, “Ánh mắt cậu không tệ,Thi Nhu trước đây từng làm qua trợ lý cho nghệ sĩ khác, có kinh nghiệm. Tính cách vô cùng tốt, hiệu suất làm việc cũng cao, còn biết chụp ảnh.”

Dư Niên cũng nghĩ như vậy. Cậu là người mới, có thể thứ nên biết cũng không biết, đến lúc qua thời kỳ người mới rồi, chắc chắn Mạnh Viễn sẽ không kè kè bên người cậu nữa, vì lẽ đó trợ lý rất quan trọng.

“Không chọn thêm?”

“Không cần.” Dư Niên trả lại máy tính bảng, “Một là được rồi, tôi không thích có quá nhiều người đi theo.”

Mạnh Viễn không ép buộc, “Được, ngày mai gặp, nếu như không thành vấn đề thì ký hợp đồng hơn.”

Vóc dáng Thi Nhu cao gầy, đôi mắt rất lớn, nói chuyện cũng ôn nhu, lớn hơn Dư Niên năm tuổi, vào nghề cũng gần sáu năm rồi. Nghe Dư Niên gọi cô Nhu Nhu tỷ, còn xấu hổ xua tay.

Gặp mặt một lần, hai bên cũng không có vấn đề gì, Thi Nhu liền làm việc luôn.

Trải qua mấy ngày, Dư Niên phát hiện người Mạnh Viễn đề cử đúng là rất tốt. Chí ít mỗi ngày khi đi học, Thi Nhu sẽ lấy danh nghĩa cậu mua đồ uống cho hai thầy dạy nhảy, chuẩn bị nước mật ong cho cô thanh nhạc. Nếu như buổi tối cậu tập nhảy muộn, còn có thể chuẩn bị cho cậu bữa ăn khuya, không nói nhiều, nhưng cực kỳ kỹ càng.

Tầng 51.

Khúc Tiêu Nhiên nghiêm chỉnh ngồi phía sau bàn làm việc tuyệt vọng buông bút, nhìn Tạ Du bên cạnh không biểu tình lật tạp chí tài chính, nổi nóng, “Nào, người anh em, chúng ta cùng nhau tâm sự tuổi hồng nào. Nhân viên công ty cậu đâu, đóng cửa ở nhà nghỉ làm rồi hả? Vì sao mấy ngày nay cậu lại rảnh rỗi chạy tới chỗ tôi vậy?”

Thấy Tạ Du ngẩng đầu nhìn mình nhưng không thèm trả lời, Khúc Tiêu Nhiên đỡ trán, uể oải, “Tới cha tôi cũng không nhìn tôi phê văn kiện chằm chằm như vậy... Mà mỗi ngày cậu đều tới đây nhìn hai lần, ” hắn sợ hãi cả kinh, “Dm, lẽ nào cậu trải qua hai mươi cái xuân xanh, đột nhiên nảy xuân tâm yêu tôi?”

Cuối cùng Tạ Du cũng lên tiếng, “Im.” Hắn bỏ tạp chí tài chính xuống, liếc thời gian, đứng lên nói, “Tôi đi đây.”

Khúc Tiêu Nhiên chỉ ước Tạ Du đi sớm một chút, đi rồi hắn có thể chơi game ở văn phòng, cười híp mắt phất tay, “Tạ tổng này, có muốn tiểu nhân tiễn ngài hay không?”

“Không cần.”

“Vậy ngày mai ngài có đến không?”

“... Đến.”

“... “

Đi vào thang máy, Tạ Du ấn tầng một. Hắn chỉnh lại cà vạt của mình, tầm mắt cố định vào con số đang không ngừng biến hóa.

46, 45...... 35, 34, 33–“Keng”!

Lúc Dư Niên mang theo Thi Nhu đi vào thang máy, ngoài ý muốn lại nhìn thấy người kia. Đối phương vẫn là một thân âu phục đen gọn gàng, thân cao chân dài, dáng người vô cùng tốt. Cà vạt sẫm màu viền bạc thắt ngay ngắn, khuôn mặt lãnh đạm vô biểu tình.

Hai người đối mắt với nhau, Dư Niên lễ phép gật đầu chào hỏi, “Chào anh, thật đúng lúc, lại gặp nhau rồi.”

Tạ Du im lặng 3 giây, gật đầu nói, “Ừ.”

Trong thang máy chỉ có ba người, dường như Thi Nhu hơi sợ hắng, cúi đầu đứng trong góc.

Thấy đối phương sâu xa nhìn mình, Dư Niên mở miệng cười, “Tính ra thì đây là lần thứ tư chúng ta gặp mặt.”

“Ừ.” Đồng thời sửa lại trong lòng, rõ ràng là lần thứ sáu!

Dư Niên nhận ra dường như đối phương không giỏi nói chuyện, nhưng cũng không phải không muốn tán gẫu cùng mình, bèn thăm dò, “Tôi tên Dư Niên, Dư Niên trong niên niên hữu dư, mới ký hợp đồng với Tinh Diệu.”

“Tạ Du.” Hắn nói đi nói lại tuổi tác và chiều cao cân nặng địa chỉ nhà trong lòng vài lần, nhưng miệng vẫn không thể nói ra chữ thứ ba.

“Tạ Du, ” Dư Niên nhìn đôi mắt đậm màu sâu thẳm của đối phương, cười hỏi, “Là Du trong ngao du tự tại sao?”

“Ừ.”

“Tên nghe rất êm tai.” Lúc này đã đến lầu một, Dư Niên vẫy tay, “Tôi đi trước, tạm biệt!”

Tại nơi không ai nhìn thấy, lỗ tai Tạ Du đỏ rực.

Đi ra thang máy,  Thi Nhu thở ra một hơi, tò mò, “Niên Niên, em biết Tạ tổng hả?”

Dư Niên nhớ lại, “Xem như là có quen biết đi, ở trong thang máy tình cờ gặp qua hai lần, lúc chờ đèn đỏ lại gặp qua một lần, đã trò chuyện vài câu với nhau.”

Thi Nhu làm tròn bổn phận theo sát cậu phổ biến kiến thức, “Ngài ấy họ Tạ, là bạn thân Khúc tổng, có người nói nhà hai người đó đã kết giao mấy đời với nhau rồi. Lúc hai người đó vẫn còn tè dầm cởi truồng tắm mưa đã chơi với nhau rồi. Vì lẽ đó nên thi thoảng chúng ta có thể thấy Tạ tổng tại Tinh Diệu, nhưng tần suất không cao.”

Cô vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Chị làm việc ở Tinh Diệu sáu năm, chỉ tình cờ gặp Tạ tổng một lần, tính tình Tạ tổng không tốt lắm, chính là một tảng băng di động, chỉ cần ở gần ngài ấy trong vòng bán kính một mét sẽ bị ngài ấy dọa sợ muốn chết.”

Dư Niên lại không cảm thấy như vậy. Ấn tượng của cậu đối với Tạ Du đại khái là dung mạo đẹp và không giỏi nói chuyện, không thấy sợ chút nào.

Bên ngoài, Tạ Du đóng cửa xe, cách cửa sổ xe nhìn về phía thang máy.

— ừ, trao đổi họ tên.