Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 135: Người em/anh yêu




Giống như Mạnh Viễn dự đoán, “Hồi Âm Cơ” vừa mới kết thúc, tag #Dư_Niên_Tạ_Du đang quanh quẩn ở chót bảng hot search lập tức một hơi vọt lên đứng đầu bảng, mãi đến trưa ngày hôm sau vẫn nằm trong top 10, không có dấu hiệu đi xuống.

Mà trên diễn đàn có lưu lượng lớn nhất trong nước, từng thiệp mới nối đuôi nhau mọc lên, chủ đề không ngoài dự đoán đều là Dư Niên và Tạ Du. Một trong số những thiệp mới mở chưa tới một giờ đã có nhãn “hot” nhỏ đằng sau tựa đề.

“Trọng điểm cuộc thảo luận đề tài Tạ Du Dư Niên của mọi người hiện giờ là: 1, rốt cuộc quan hệ của bọn họ là gì? 2, bọn họ có mối quan hệ tốt như vậy từ bao giờ? 3, tại sao Tạ Du luôn hắc Dư Niên trên weibo? Tối hôm qua tui nằm vắt tay lên trán nhìn trần nhà đến nửa đêm, cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, trổ tài thám tử một chút.”

“Thứ nhất, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là gì? Hồi trước tui nằm trong hàng ngũ tình anh em, con trai mà có mối quan hệ tốt như vậy, không phải là anh em tốt thì là cái gì? Sau đó tui lại nhảy sang đảng tri kỷ, Tạ Du là học sinh thiên tài của Leto, thiên phú âm nhạc cực kỳ tốt. Dư Niên thì không cần phải nói, nhìn tác phẩm cậu ấy làm trùm bảng thì biết cậu ấy cũng là một đứa con cưng của giời. Vậy nên hai người thưởng thức lẫn nhau, là tri kỷ của nhau, không hề có khuyết điểm nào! Nhưng hôm qua tui xem màn hát live “Phù Quang”, tui con mẹ nó vỗ bàn, cái này không phải là yêu thì còn là cái gì! Cho nên hiện tại tui vinh quang gia nhập đảng CP Du Ngư!

Thứ hai, quan hệ của bọn họ tốt như vậy từ lúc nào? Ai cũng biết Tạ Du là chủ tịch đảng antifan của Dư Niên, danh xưng chủ tịch anti này không phải tự nhiên mà có, mà do anh ấy dùng thực lực của mình giành được [cười]. Tui bèn nghĩ có lẽ nào thật ra thì lúc Dư Niên mới ra mắt, quan hệ của bọn họ đã tốt như vậy rồi? Nếu không thì tui thật sự không thể giải thích được tại sao rõ ràng Tạ Du ghét Dư Niên đến thế mà tự dưng đùng một cái trở thành bạn tốt của cậu ấy.

Thứ ba, lấy điều thứ hai làm tiền đề, như vậy thì việc Tạ Du hắc Dư Niên có phải là ngụy trang không? Tại sao lại phải ngụy trang? Khả năng cực lớn là bọn họ muốn che dấu gì đó, khiến tất cả mọi người không đoán được chân tướng, không nhìn thấu được mối quan hệ của bọn họ, lừa gạt mê hoặc fans. Như vậy câu hỏi là, chân tướng bọn họ muốn che giấu là gì, cần phải gạt fans sao? Mời mọi người đọc lại điều một!”

“—— logic của chủ thớt hoàn toàn giống với tui! Bái phục! Thiệp nào cũng cãi nhau, kỳ thực chỉ cần lấy ‘Tạ Du hắc Dư Niên vì muốn che dấu mối quan hệ thật sự của hai người, dối gạt fans’ làm tiền đề, mọi việc trở nên dễ dàng hơn rồi! Chậc, Tạ Du thật sự đã trả giá quá nhiều!”

“—— a a a vậy nên hồi trước Tạ tổng toàn tâm toàn ý hắc Niên Niên là vì Niên Niên mới ra mắt, không thể có scandal tình cảm gì đó đúng không? Tui cảm thấy việc này rất có đạo lý! Chúng ta đã bị hai người họ gạt rồi, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, chúng ta đều nghĩ Tạ tổng cực kỳ ghét Niên Niên, sau đó Niên Niên và Tạ tổng bị chụp lén ở trước cửa hội sở Ngự Lãm nhưng không ai nghi ngờ giữa bọn họ có bí mật không thể cho ai biết! Chiến thuật này thật sự rất tuyệt vời! Ôi, một mối tình tuyệt đẹp!”

“—— fans mới của Du Ngư gáy to! A a a! Đường này tui ăn, được chưa! Thuận tiện PR “Phù Quang” của Dư Niên, đó cũng là bài hát tui thích nghe nhất năm nay! Hay tuyệt vời!”

Ngay sau đó thiệp được tài khoản doanh tiêu share lại trên weibo, “Trước khi Dư Niên ra mắt đã hẹn hò với Tạ Du! Tạ Du giả làm antifans chỉ vì muốn che giấu mối quan hệ chân thực giữa hai người, dối gạt mọi người! Vì đoạn tình cảm này, hai người đã bỏ ra quá nhiều...”

Sau khi Thi Nhu đưa bài weibo và nguyên cái thiệp cho Mạnh Viễn đọc, hắn cũng líu lưỡi, “Phân tích rất logic!”

“Đúng đúng đúng!” Thi Nhu gật đầu liên tục, “Tôi cũng cảm thấy rất logic! Suy luận chặt chẽ không có kẽ hở nào để bắt bẻ, tôi suýt nữa đã tin rồi!”

Mạnh Viễn cười nói, “Chậc chậc, lần này fans giỏi thật, đoán đúng tám chín phần rồi, không chỉ suy luận gần đúng, hơn nữa còn phù hợp với lẽ thường.” Vừa nói, hắn vừa nhìn Dư Niên đang được phỏng vấn trên sân khấu, sờ cằm, “Trong số câu hỏi MC chuẩn bị sẽ có câu liên quan, chắc Niên Niên sẽ trả lời câu hỏi đó.”

Trên sân khấu, MC Tống Uẩn mặc áo sơ mi đơn giản và quần ống rộng màu trắng ngồi một cách ưu nhã, cầm thẻ tay, nhìn sang màn hình lớn, “Trên màn hình hiện giờ là tấm ảnh cậu chụp chung với Úc Thanh khi còn bé từng được cô ấy đăng trên weibo, nhìn hình thì thấy Dư Niên hồi đó còn rất nhỏ, đúng không?”

Dư Niên mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, hồi đó tôi còn nhỏ, chưa đến tuổi phát triển nên lúc ấy Úc Thanh cao hơn tôi mấy cm, vậy nên nhìn lướt qua thì thấy chị ấy lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Phông nền là ở sân nhà, tụi tôi căn bản thường chụp ở đó.”

“Nhà là chỉ biệt thự Tư Ninh ở đường Thanh Khê hả?”

“Đúng vậy, sân nhà tôi rất lớn, có hoa có cây, trên cây có ổ chim, có côn trùng, có ao nước nhỏ còn có cá nữa, trong ký ức của tôi nơi đó rất thú vị.” Nụ cười của Dư Niên mang theo hoài niệm, “Hồi đó ông bà ngoại không có quản tôi, tôi nằm bò trên đất đếm kiến, nhoài người xuống ao nói chuyện với cá, lăn lộn cả người dính đầy bùn đất cũng không bị mắng.”

MC “Nghe cậu kể lại thì tôi có thể thấy ngài Tu Ninh và nữ sĩ Thịnh Lệnh Nghi là người vô cùng tốt.”

Dư Niên cong mắt, “Ừ, ông bà ngoại của tôi vô cùng tốt.”

MC tự nhiên hỏi tiếp câu thứ hai, “Vậy đối với việc ba mẹ không thể ở bên cạnh cậu trong quá trình trưởng thành, cậu có nuối tiếc không?”

Dư Niên suy nghĩ vài giây, bình thản nói, “Có, hồi tôi còn nhỏ từng thắc mắc tại sao các bạn của mình có ba mẹ còn tôi lại không. Hồi đó ba mẹ tôi bất đắc dĩ phải tách ra, lúc mẹ sinh tôi bởi vì khó sinh nên qua đời. Bởi vì một vài nguyên nhân và uẩn khúc nên mấy năm sau ba tôi mới hay tin mẹ tôi mất, bi thương quá độ, không dám bước chân lên mảnh đất này nữa, lúc ấy ba không hề biết tới sự tồn tại của tôi. Nhưng tôi biết mẹ tôi yêu ba tôi và cũng yêu tôi, tình yêu này khiến tôi tràn đầy năng lượng.”

Đây là lần đầu tiên Dư Niên nói chi tiết về vấn đề này, MC liên tưởng tới ba Dư Niên là thuyền vương Hà Kiêu, gần như có thể bổ não ra đoạn chuyện tình gian khổ năm đó.

Nói đến đó thì ngừng, MC đổi đề tài, “Hồi trước cậu từng hát “Phù Quang” và “Khúc Nhạc Chiều” trong “Hồi Âm Cơ”, sau đó cậu và Tạ Du trở thành tâm điểm thảo luận, tôi thật sự tò mò, rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu và Tạ Du là như thế nào vậy?”

Nghe tới tên Tạ Du, trong con ngươi Dư Niên được thắp sáng nụ cười, cậu trả lời, “Nếu nói thật thì lúc tôi mười tám tuổi, không lâu sau khi bà ngoại mất thì tôi đã biết Tạ Du, khi đó anh ấy mười chín. Nhưng mà lúc đó tụi tôi không có quen nhau.”

“Sớm vậy?” MC có chút kinh ngạc, “Hai người đã biết nhau từ sớm rồi hả?”

Dư Niên không nói rõ, chỉ mỉm cười gật đầu, “Ừ.”

Không đi sâu vào câu trả lời này, MC lại hỏi, “Lúc chuẩn bị cho buổi phỏng vấn này, tôi đã đi tìm rất nhiều thông tin cá nhân của cậu. Trong đó lúc tôi xem show “Tàng Bảo” thì vô cùng tò mò, Thái tử Thái phó Dư Hoài Nam cùng với tác giả tiệc tranh “Dạ Yến”, Dư Hoằng Chi, phu nhân Dư Hiển Dương của Đại tướng quân Tống Chỉ Qua đều là người của Thanh Sơn Dư thị, là tổ tiên của cậu sao?”

“Đúng vậy, bọn họ đều là người của Thanh Sơn Dư thị. Vậy nên sau khi ghi hình xong ông Cổ và viện trưởng Cam cười tôi, nói tôi ăn gian, bởi vì những thứ này đã được ghi lại chi tiết trong lịch sử gia đình.” Dư Niên mím môi cười, “Nhưng để ăn gian thì tôi cũng phải trả một cái giá rất lớn, hồi bé tôi không chỉ phải học thuộc văn thơ cổ mà còn phải học thuộc lịch sử gia đình, điều quan trọng nhất là cuốn lịch sử gia đình còn cao hơn cả tôi, đúng là ác mộng!”

MC cười lên.

Dư Niên nói tiếp, “Nhắc tới đây, tôi đang chuẩn bị xây một viện bảo tàng tư nhân, đến lúc đó tôi sẽ trưng bày đồ sưu tầm của mấy đời Dư gia trong viện bảo tàng, địa chỉ của bảo tàng ở ngay đường Thanh Trì của Ninh thành.”

Trong mắt MC lộ vẻ kinh ngạc, “Tại sao cậu lại muốn xây một viện bảo tàng tư nhân vậy? Chúng ta đều biết tiền vốn và công sức bỏ ra cho một viện bảo tàng tư nhân rất lớn, chi phí duy trì cũng lớn nhưng doanh thu căn bản chẳng có nhiêu.”

“Đúng vậy, không sai.” Dư Niên gật đầu, nghiêm túc nói, “Lúc xây viện bảo tàng, tôi cân nhắc rất nhiều thứ, ví dụ như bảo vệ văn vật và văn hóa, ví dụ như để mọi người có thể chiêm ngưỡng những món đồ cổ tinh mỹ và có ý nghĩa sâu xa này.

Nhưng điều quan trọng nhất là, bây giờ có rất nhiều người đang nói bức tường thành văn hóa và lịch sử đang dần sụp đổ, dân tộc chúng ta đang dần mất đi truyền thống và tín ngưỡng của mình. Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn trước tiên bằng vào hai tay của mình xếp lên lại những viên gạch mới, chồng lên từng viên từng viên một.”

Dưới đài, Mạnh Viễn nhìn Dư Niên dưới ánh đèn, nói với Thi Nhu đang đứng bên cạnh, “Mãi tới bây giờ Niên Niên vẫn không nhận ra chuyện mình đang làm có giá trị tới mức nào, ý nghĩa to lớn tới dường nào. Nói thế nào đây nhỉ, thật ra cậu ấy là một người vô cùng khiêm tốn.”

Thi Nhu tiếp lời, “Mọi thứ trên đời cũng không cản nổi bước chân của tôi. Niên Niên từng nói vậy, đúng không?”

“Đúng vậy, chính là câu này.” Trong mắt Mạnh Viễn tràn đầy sự tán thưởng, “Vậy nên tính cách của cậu ấy thật sự rất quật cường. Cậu ấy không có rảnh đi lo nghĩ thứ gì mới là chính xác, thứ gì cần phải làm, cái gì gọi là sự đồng ý của quần chúng, cái gì gọi là phù hợp với tư duy của người thường và giá trị quan. Cậu ấy chỉ làm thứ cậu ấy muốn làm, một khi quyết định phải làm thì sẽ dốc hết toàn lực, không thể lay chuyển.”

Mạnh Viễn thở dài, “Tính cách tự tin mãnh liệt và bình tĩnh này, tôi thật sự có chút hâm mộ!”

Bước xuống sân khấu, đi vào phòng nghỉ ở hậu trường, Dư Niên nhận lấy chai nước Thi Nhu đưa, uống xong, cậu nói với Mạnh Viễn, “Mạnh ca, tôi chuẩn bị công khai.”

Giọng điệu tự nhiên, giống như đang nói “Tôi khát”.

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Mạnh Viễn vẫn lảo đảo, “Khi nào? Dùng hình thức nào? Không, phải hỏi là, cụ thể cậu định công bố vào tháng nào ngày nào mấy giờ mấy phút mấy giây?”

So với Mạnh Viễn, Thi Nhu hưng phấn hơn nhiều, “Niên Niên, em có muốn lựa thời gian công bố có ý nghĩa đặc biệt gì không? Ví dụ như mười ba giờ mười bốn phút, 1314 á!”

(1314: trọn đời trọn kiếp)

Dư Niên mỉm cười lắc đầu, “Không cần, mỗi một phút mỗi một giây ở chung một chỗ với Tạ Du đã đủ quý giá và đặc biệt rồi, cực kỳ ý nghĩa.”

Nghe những lời này, Mạnh Viễn dè bỉu liếc cậu, khoát tay, “Được rồi, bên tôi đã sớm chuẩn bị xong hết rồi, phương án có đủ bốn loại ABCD, cậu yên tâm, Mạnh ca bao trọn gói!”

Dư Niên nhe răng cười, “Vất vả rồi!”

Hôm sau ngày ghi hình show phỏng vấn, cũng chính là tối ngày hai mươi bảy tháng hai, show đã được phát sóng. Sau khi show kết thúc, cái thiệp phân tích lại nổi lên trang đầu trong diễn đàn. Mà #Ba_mẹ_Dư_Niên, #Dư_Niên_xây_viện_bảo_tàng_tư_nhân, #Thanh_Sơn_Dư_thị, #Dư_Niên_và_Tạ_Du_đã_sớm_biết_nhau, dắt tay nhau leo lên bảng hot search.

“—— #Ba_mẹ_Dư_Niên câu chuyện tình yêu tuyệt thế giữa thuyền vương và tiểu thư thế gia! Nỗ lực đi điều tra thân thế và cuộc đời thuyền vương Hà Kiêu rồi kết hợp với vài câu rời rạc Niên Niên từng nói qua, bổ não một chút, đây là một câu chuyện tình tuyệt đẹp khiến người ta sụt sùi nước mắt!”

“—— #Dư_Niên_xây_viện_bảo_tàng_tư_nhân rốt cuộc là trong nhà anh cất bao nhiêu bảo bối mà phải cần một viện bảo tàng mới chứa đủ vậy hả?! Nhớ năm đó tui còn từng diss Dư Niên nghèo đến mức không mua nổi thức ăn ngoài, tối ngày rêu rao hình tượng quý công tử. Bây giờ tui chỉ muốn xuyên không trở về, kêu bản thân đừng có nói nhảm nữa! Sẽ bị vả sấp mặt đó!”

“—— #Dư_Niên_và_Tạ_Du_đã_sớm_biết_nhau a a a thét chói tai! Vậy nên cái giả thiết đó là thật hả? Cho dù không phải thật nhưng mà khi đó Dư Niên mười tám tuổi á! Tạ tổng cũng chưa tới hai mươi! Hu hu tui cuồng CP đến mức khóc thành tiếng rồi nè, mà còn khóc lớn nữa!”

“—— #Thanh_Sơn_Dư_thị câu trả lời kia của Dư Niên thật sự rất tốt, tui luôn có cảm giác mỗi một lần tui lại nhìn thấy một khía cạnh mới của con người cậu ấy! Ngồi đó than thở cũng chả có tích sự gì, phải làm nhiều hơn những gì bạn có thể làm, bức tường văn hóa và lịch sử của dân tộc chúng ta mới có thể đứng vững theo thời gian! Cùng cố gắng với anh!”

Sáng ngày hai mươi tám, Dư Niên ngồi quỳ trên giường dụi mắt, vừa ngáp vừa thuần thục thắt cà vạt cho Tạ Du. Theo thói quen hôn lên đôi môi Tạ Du, sau đó Dư Niên giống như mất hết sức lực, mềm nhũn nhoài lên người Tạ Du.

“Tạ Du.”

Bàn tay vô thức ôm eo Dư Niên kéo người vào ngực, Tạ Du trầm giọng, đáp, “Ừm?”

“Chúng ta cùng nhau đăng weibo đi!”

Lập tức hiểu ý Dư Niên, Tạ Du rũ mắt nhìn cậu, trong mắt như có làn gió lướt qua đỉnh núi đầy mây mù, “Được.”

Mấy phút sau, weibo hai người đồng thời đổi mới.

“Dư Niên: em yêu anh @Tạ Du.”

“Tạ Du: anh yêu em @Dư Niên.”