Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 54




Edit: Cải Xanh

Mặt cô lập tức đỏ lên, ngại ngùng ôm bụng nói: “Một ngày rồi tôi chưa ăn cơm….”

Vẻ mặt Tô Diễm hơi đổi: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Ăn.”

Cô khoát khoát tay: “Không cần đâu, tôi về nhà ăn…”

Tô Diễm nhíu mày: “Tôi nói đi theo tôi ăn, đây là chuyện mà trợ lý như cô phải làm.”

Lâm Hoan Hỉ: “…”

Cô cầm đồ đạc rồi bước theo sau Tô Diễm.

Tô Diễm không phải là người nói nhiều, thỉnh thoảng có mở miệng nhưng lại toàn nói mấy lời chanh chua, châm chọc người khác.

Từ miệng Từ Tinh Tinh cô biết được, Tô Diễm không được cấp dưới ưa thích, nhưng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy Tô Diễm là người tài giỏi có thể làm một ông chủ tốt. Nơi làm việc không phải là nhà, cũng không giống trường học, nếu như ông chủ mà không thể làm tốt, thì sao có người sẵn lòng nghe theo.

Gió đêm hơi lạnh.

Cô rụt cổ lại, Tô Diễm liếc một cái, lấy áo khoác vắt trên cánh tay trùm lên đầu cô: “Ngày mai cầm đi giặt giúp tôi, nhân tiện cô có thể khoác một lúc.”

“….”

Đúng là trong nóng ngoài lạnh, cùng một dạng với Cảnh Dịch chết vẫn còn kiêu ngạo.

Nhưng mà cô cũng không khoác, là một tiểu tiên nữ đã có chồng, sau lưng ông xã mặc áo của người đàn ông khác là hành vi không có đạo đức.

Thấy cô không có hành động tiếp theo, Tô Diễm cũng không nói thêm gì.

Tài xế đã về, Tô Diễm cũng không nói sẽ đi đâu, cũng không lái xe, hai tay đút túi đi đằng trước, cô bước chậm theo sau, luôn duy trì một khoảng cách nhất định.

Lúc này chỉ có một vài người đi bộ trên đường, đèn đường bật sáng.

Phía trước là đèn đỏ, Tô Diễm đưa tay ra ngăn lại, Lâm Hoan Hỉ vội vàng dừng bước.

Lại đi thêm một đoạn nữa, thì đến một nhà hàng có mặt tiền đơn giản.

Lúc này nhà hàng vẫn đông khách, Tô Diễm trực tiếp dẫn Lâm Hoan Hỉ vào phòng bao.

“Gọi món ăn đi.” sau khi đưa thực đơn, hắn xắn tay áo xem tin tức trên điện thoại, cũng không nhìn cô.

Lâm Hoan Hỉ nhìn thực đơn hỏi: “Tô tổng có kiêng cái gì không?”

“Không ăn cay, không thích ngọt, chua vừa phải, không kiêng ăn mặn.”

“….”

Lâm Hoan Hỉ đẩy thực đơn sang: “Hay là ngài gọi đi, cái gì tôi cũng ăn được.”

Con ngươi Tô Diễm khẽ chuyển động vài lần, tùy ý gọi mấy món xong, lại ngồi xem tin tức.

Trong phòng yên tĩnh, cô cầm chén trà nhấp môi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, tên hiển thị là Cảnh Dịch.

Cẩn thận nhìn Tô Diễm, cô nói: “Tôi có thể ra ngoài nghe điện thoại không?”

Tô Diễm vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Bây giờ là thời gian tan làm.”

Ý là: tùy cô.

Lâm Hoan Hỉ đứng dậy, cầm điện thoại ra ngoài, tìm một góc không có người mới ấn nghe.

Vừa ấn nút nghe, bên kia đã có thanh âm bất mãn vang lên: “Sao lâu như vậy? Không phải em làm chuyện xấu sau lưng anh chứ?”

Lâm Hoan Hỉ nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Bụng dạ hẹp hòi, em mà làm chuyện xấu sẽ không nhận điện thoại của anh đâu.”

Anh cười nhẹ một tiếng: “Rất có lý. Vậy em đang làm gì?”

“Em đang cùng…” lời nói đến khóe miệng lại thay đổi, “Em đang cùng Tinh Tinh ăn cơm.”

“Muộn như vậy à?”

“Xử lý một số công việc.”

“Anh phải làm việc đây, em cố gắng lên.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại xong, cô quay lại phòng.

Đồ ăn đã được dọn lên bàn, Tô Diễm không hề động đũa, hiển nhiên là đang chờ cô.

Sau khi ngồi xuống vị trí của mình, Lâm Hoan Hỉ nói: “Xin lỗi, ngài không cần phải chờ tôi đâu.”

Hắn hừ một tiếng: “Tôi vừa xử lý công việc xong, không phải chờ cô, xin Lâm tiểu thư không nên suy nghĩ quá nhiều.”

Lâm Hoan Hỉ: “….”

“Bạn trai à?”

Cô giật mình, ý thức được hắn đang hỏi cái gì, cô liền lắc đầu: “Không phải.”

Tô Diễm cũng không hỏi nhiều nói: “Cô yên tâm, tôi là một cấp trên văn minh, cho dù có bạn trai cũng không có chuyện gì.”

“Thật sự không phải…”

Kết hôn rồi có thể coi là bạn trai không?

Lúc cô đang suy nghĩ, lại nghe được tiếng cười của hắn: “Thôi quên đi, tôi cũng không có hứng thú với cuộc sống riêng của cô.”

“….”

“Sau khi ăn xong tôi gọi tài xế đưa cô về nhà.”

“Không cần.” Lâm Hoan Hỉ ngắt lời hắn, “Bây giờ tôi đang ở cùng Từ Tinh Tinh, đi vài bước là đến.”

Hắn gắp thức ăn, nói: “Tôi đưa cô về.”

“….”

Thấy cô im lặng, hắn còn nói thêm: “Tiện đường.”

“À….”

Lâm Hoan Hỉ yên lặng và cơm, một ngày cô chưa ăn gì, lúc này cảm thấy cơm của nhà hàng này vô cùng ngon miệng.

Thấy cô ăn rất ngon, Tô Diễm đột nhiên đặt đũa, cầm tách trà lạnh lên ngả lưng ra ghế, ánh mắt nhìn Lâm Hoan Hỉ chăm chú.

Lâm Hoan Hỉ chuyên tâm dùng bữa cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, lúc trong bát đã trống rỗng, lại nghe được thanh âm của Tô Diễm: “Không đủ thì lấy thêm một bát.”

Lúc này Lâm Hoan Hỉ mới ý thức được khả năng ăn uống của mình quá mạnh….

“Đủ rồi.”

Cô vừa dứt lời, Tô Diễm liền gọi phục vụ tới: “Cho chúng tôi thêm một bát cơm.”

Lâm Hoan Hỉ: “…”

Cơm được lấy lên rồi, với nguyên tắc không thể lãng phí, Lâm Hoan Hỉ lại cúi đầu tiếp tục ăn, vì muốn có một tướng ăn đẹp, Lâm Hoan Hỉ cố ý thả chậm tốc độ.

Tô Diễm gõ nhẹ ngón trỏ vào tách trà nhìn cô, đột nhiên trong lòng trở nên vắng lặng.

“Có rất ít cô gái ngồi ăn cơm cùng tôi mà còn ăn cơm như vậy.”

….Thật sự là cô ăn quá dữ sao?

Tô Diễm sẽ không dựa vào đó mà trừ tiền lương của cô chứ?

Lúc cô còn đang lo lắng, lại nghe hắn nói: “Để ăn một cách thanh lịch, ăn ngon, các cô ấy bình thường sẽ không tới nhà hàng Trung Quốc, vấn đề là tất cả chỉ là hào nhoáng bên ngoài, nhưng cô lại một chút gánh nặng cũng không có.”

Lâm Hoan Hỉ một chút gánh nặng cũng không có im lặng, liếm dầu mỡ trên khóe miệng, nghiêm túc nói: “Tô tổng, tôi có.”

Hắn mỉm cười chân thành, trong con ngươi nổi lên một tia sáng.

Tô Diễm thu lại ý cười: “Lát nữa đến nhà tôi một lúc.”

Lâm Hoan Hỉ trợn mắt, khoát tay lia lịa: “Không được, không tốt lắm đâu.”

“Làm sao.” Đuôi mày hắn khẽ nhếch, “Sợ tôi dùng quy tắc ngầm với cô?”

Lâm Hoan Hỉ: “….”

“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với NTR*?”

(*): NTR là tiếng Nhật “Ne Tu Ru”, bị động là “Ne To Ra Re” đánh vần theo chữ La Mã, dịch theo tiếng Trung tức là “Người phụ nữ hay người yêu của nhân vật chính bị người khác chiếm đoạt.” (Theo baike.baidu)

Lâm Hoan Hỉ ngơ ngác vài giây: “NTR là gì?”

Hiếm thấy Tô Diễm không nói gì, hắn im lặng một lúc rồi nói: “Không có gì.”

“….”

Cô quyết định về nhà sẽ tra xem NTR là cái gì?

“Còn ăn không? Không ăn nữa thì đi thôi.”

“Không ăn nữa.”

Tối nay ăn nhiều như vậy, Lâm Hoan Hỉ vốn muốn trả tiền trước, nhưng không chờ cô lấy tiền trong túi ra, người đàn ông này đã quẹt thẻ rồi ra cửa trước rồi.

Dưới ánh đèn neon, hắn châm một điếu thuộc, vừa đi vừa hút.

Cảnh Dịch không hút thuốc lá, cô cũng không thích mùi thuốc lá, lúc này vẻ mặt bình tĩnh tự động dịch sang một bên.

Động tác nhỏ này đương nhiên không tránh được ánh mắt của Tô Diễm, hắn dập điếu thuốc, tiện tay vứt vào thùng rác.

“Chỗ của tôi có mấy quyển về khái niệm thiết kế, có thể cho cô mượn xem.”

Ánh mắt Lâm Hoan Hỉ sáng rực lên, chạy chậm tới trước mặt hắn: “Được à?”

“Ừ, tôi giữ lại cũng không dùng.”

Lâm Hoan Hỉ mím môi cười: “Tôi còn định tuần sau sẽ đi mua, nếu như Tô tổng đã đồng ý cho tôi mượn, vậy thì quá tốt.”

Một con gà mờ như cô đi nhà sách cũng không biết sách nào thích hợp với bản thân, nhưng Tô Diễm không giống vậy, hắn đã theo cái bát cơm này từ lâu, nếu Tô Diễm cảm thấy thì thích hợp, thì chắc chắn sẽ thích hợp.

Trên mặt Lâm Hoan Hỉ viết đầy chữ hài lòng, Tô Diễm nhếch khóe miệng, im lặng không nói.

Quay lại khu nhà cho nhân viên, cô đi theo Tô Diễm đến nhà hắn.

Cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô liền đứng chờ ở cửa.

Tô Diễm liếc cô: “Vào đi, tôi còn phải tìm.”

“À.”

Cẩn thận bước vào nhà, bóng tối trong phòng khiến cô cảm thấy khó chịu, cộng thêm chưa quen địa hình, Lâm Hoan Hỉ không cẩn thận bị vấp vào bậc trước cửa cả người lảo đảo, cô phản xạ có điều kiện kéo ống tay áo của Tô Diễm ở phía trước.

Cô nhạy cảm phát hiện thân thể người đàn ông này căng thẳng, vội vàng đứng ngay ngắn thu tay lại: “Xin lỗi.”

“Đứng cẩn thận đi.”

Hình như anh đã tĩnh tâm lại, giơ tay lên bật đèn, toàn cảnh của gian phòng xuất hiện trước mắt.

Thiết bị lắp đặt đơn giản, nội thất đơn sắc, nhìn tổng thể rất lạnh.

Lâm Hoan Hỉ không dám nhìn nhiều, thu lại ánh mắt ngồi xuống sô pha.

Bên cạnh giá sách ở phía xa kia là bàn đọc sách, Tô Diễm tìm vài quyển sách trên giá đặt trước mặt cô, sau đó lại cầm mấy quyển thật dày trên tầng cao nhất của giá sách xuống.

“Cô xem trước mấy quyển này, tất cả đều là sách nhập môn, ở mỗi trang tôi đều đánh dấu trọng điểm, cô có thể nhớ kỹ.”

“Được.”

“Sau khi xem xong thì xem mấy quyển này, những quyển này rất quan trọng, nội dung bên trong cô nên nhớ kỹ, tuy nói thiết kế là dùng đầu óc để sáng tạo, nhưng cơ bản trong sách cũng rất quan trọng. Luôn có người cho rằng trí tưởng tượng mới là tốt nhất, nhưng lại bỏ qua một số điều cơ bản.”

Lâm Hoan Hỉ ghi nhớ: “Tôi biết rồi, tôi sẽ xem thật kỹ.”

“Ừ.”

Lúc Lâm Hoan Hỉ chuẩn bị đứng dậy, hắn lại đặt ra một quyển sổ: “Đây là một số tác phẩm mà thời đại học tôi tùy tiện vẽ ra, trong đó lấy vào các loại kiểu dáng, có đủ loại hình và phong cách thiết kế, cô có thể dùng làm tài liệu tham khảo.”

Nhìn quyển sổ kia, Lâm Hoan Hỉ không nhận: “Cái này…. tôi cầm không tốt lắm đâu?”

Cuốn sổ của bản thân không giống với sách, dù gì cũng là tháng ngày khổ cực mới tích lũy được, lấy không như vậy thì không được.

Tô Diễm làm vẻ mặt lạnh lùng: “Hay là cô muốn làm trợ lý tổng tài cả đời.”

Lâm Hoan Hỉ không do dự, trực tiếp ôm cuốn sổ vào lòng.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt quyết tâm: “Tô tổng, tôi sẽ sống với kỳ vọng cao, làm việc chăm chỉ!”

Tô Diễm: “Tôi cũng không coi trọng cô như vậy, đừng cho là tôi đang coi trọng cô.”

“….”

Lúc trước hắn mời cô gia nhập Hoa Diệu cũng không nói như vậy.

Lòng dạ đàn ông đúng là mò kim dưới đáy biển.

“Tôi về đây, Tô tổng ngủ ngon.”

“Nhớ đóng cửa.”

Cô gật đầu một cái rồi ôm chồng sách dày ra khỏi nhà.

Đợi cửa nhà đóng lại, cả phòng rơi vào im lặng.

Hắn nới lỏng cà vạt, mở tủ lạnh lấy một chai rượu vang đỏ, vừa mở ra chuông điện thoại lại reo lên.

Ấn mở loa ngoài, bên kia truyền tới giọng nói của phụ nữ.

“Tô Diễm, tuần trước cậu không đến.”

“Công việc.”

“Tuần trước tình hình thế nào?” Cô hỏi.

Tô Diễm vẫn chỉ nói hai chữ: “Công tác.”

“Cậu có thử tiếp xúc với người khác không?”

Hắn im lặng một lúc, rồi nói: “Có.”

“Khi tiếp túc có cảm thấy chán ghét hay là buồn nôn không?”

“Cũng tốt.”

Đối phương cười nói: “Có thể thấy rằng điều trị có hiệu quả, cậu phải nhìn thẳng vào vấn đề của mình, không được trốn tránh, đánh bại sợ hãi là biện pháp tốt nhất để đón nhận sợ hãi tiếp theo. À đúng rồi, người mà cậu tiếp xúc là phụ nữ hay đàn ông.”

Tô Diễm mím môi nói: “Phụ nữ.”

“Xinh không?”

Giọng nói Tô Diễm hơi khác: “Bác sĩ Vân, đây không phải là phạm vi công tác của cô.”

Vân Ninh cười: “Nhìn cậu xem, tôi quan tâm cháu ngoại của mình cũng không được hả?”

Tô Diễm cau mày một cái, trực tiếp cúp điện thoại.