Edit, Beta: Bull
---------------------------------
Chương 94: Giáo Hoàng hết thời
Khi tiếng vật nặng rơi xuống hoàn toàn biến mất, thế giới bị sương mù bao phủ lại chìm vào tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu trong rừng cũng chẳng còn nữa, dường như cả gió cũng bị cản lại. Xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta phải nghi ngờ rằng mình bị điếc.
Tình hình hiện tại rất bất ổn, Tiêu Chỉ đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng trong tầm nhìn của cậu chỉ có làn sương mù càng lúc càng dày đặc hơn.
Cậu thử đi đến những khu vực có nhiều người theo trí nhớ của mình. Nhưng khi cậu di chuyển, tiếng vải vóc cọ vào nhau trong không gian tĩnh mịch này có vẻ hơi chói tai.
Trên mặt đất có rất nhiều người nằm lăn lóc. Có người của Hessen, người chơi, và ngay cả Blaise cũng không thể may mắn thoát khỏi. Những người nằm đó vẫn còn hơi thở, nhưng lại nằm giống hệt như đang ngủ say.
Chiến đội Hồng Diên của Mộc Linh tộc nằm vắt vẻo trên cây. May là ở Hessen có nhiều cây cối, nếu không thì bọn họ sẽ ngã thẳng xuống đất mất.
Tiêu Chỉ vội vàng bước qua đám người nằm đầy trên đất, cuối cùng cũng tìm được người mình muốn gặp.
"A Sâm!" Tiêu Chỉ lao về trước, rồi nâng nửa người Frost đang nằm dưới đất dậy, để hắn tựa vào ngực mình.
Nhưng Frost vẫn cứ lẳng lặng nằm đó, không đáp lại cậu.
Trên áo giáp của hắn có rất nhiều vết chém, máu tuôn ra từ khe hở trên áo giáp, kèm theo đó là mùi máu tươi nồng nặc. Có vài vết thương xuất hiện khi giao chiến với ba tên Tổng Giám Mục, còn đa phần đều là do gánh chịu sát thương thay cho Tiêu Chỉ.
Gương mặt bên trong mũ giáp vẫn luôn nhợt nhạt như thế. Tiêu Chỉ đưa tay chạm vào mặt Frost. Tuy mềm mại, nhưng lại lạnh như băng. Hắn không có hơi thở và nhịp tim nên Tiêu Chỉ không thể đoán được tình hình hiện tại của hắn, chỉ có thể lấy thuốc chữa thương ra trút hết vào miệng hắn.
Thấy những vết thương trên người Frost đã có dấu hiệu khép miệng, Tiêu Chỉ mới dám thở phào.
Lúc này cậu mới nhìn sang xung quanh, ba tên Tổng Giám Mục bây giờ chỉ còn lại đúng một tên, mà nhìn vào thảm trạng đó thì cũng biết tên này chỉ đang cố giãy chết mà thôi. Khi ba kẻ này đối mặt với Frost không bị kiềm chế sức mạnh, thì kết cục đã được định sẵn rồi.
Sau khi chắc chắn rằng Frost không sao nữa, Tiêu Chỉ mới bắt đầu suy nghĩ về cục diện hiện tại.
Tình hình này là thế nào đây?
Tất cả mọi người đều ngủ say, ngay cả những người chơi khác cũng ngã xuống, nhưng chỉ mình Tiêu Chỉ là vẫn còn tỉnh táo.
Tiêu Chỉ lấy sổ thông tin ra, muốn xem thử người chơi nói thế nào.
Nhưng những người chơi ở ngoài Hessen đều ngơ ngác cả rồi.
"Trong Hessen đã xảy ra chuyện gì thế? Sương mù bao phủ toàn bộ rồi. Mà sao tôi cũng không vào được luôn vậy?"
"Tôi cũng thế. Đi được vài bước là đã quay về chỗ cũ. Xem ra ai cũng vậy cả."
"Tôi dùng đá dịch chuyển của khu thương mại còn không vào được đây này, chẳng lẽ map này hạn chế số lượng à?"
"Sao có thể chứ? Mỗi khi quốc gia nào đó có chiến tranh bùng nổ thì số lượng đều tăng chóng mặt, mà trước giờ cũng có hạn chế số người đâu. Máy chủ của ZERO chứ đâu phải server sida như của thời đại Địa Cầu, làm gì cùi mía đến vậy được?"
Thấy người chơi thảo luận như vậy, Tiêu Chỉ bèn kiểm tra thử vật phẩm dịch chuyển trong ba lô của mình, quả nhiên tất cả đều trong trạng thái không sử dụng được.
Mà người chơi bên trong Hessen cũng chẳng thể chạy đi đâu.
"Tôi đang ở Hessen nè. Vừa nãy Giáo Hoàng với Nhiếp Chính quan quyết đấu bằng special skill, sau đó thì yên lặng hết luôn, rồi sau đó nữa thì tôi hết biết rồi. Bây giờ tôi đang ở trong một thế giới lạ lắm, định đi vòng vòng xem thử nè."
"Khỏi xem nữa, nơi này không có gì hết. Tôi cũng không ra được, chán chết đi được."
"Ấy... Cũng vui mà..."
"Tôi cũng chạy cả một vòng nè, đừng nói đến người, ngay cả con muỗi còn không có nữa là."
"+1, offline rồi vô lại cũng không được."
Tiêu Chỉ lại lướt xem người chơi khác nói thế nào, nhưng đa số đều giống vậy cả.
Xem ra việc cậu có thể tỉnh táo cũng không phải là vì cậu là người chơi.
Cậu lại nghĩ đến việc mình xuyên qua. Liệu có liên quan gì đến việc xuyên qua không? Nhưng sau khi cậu rời khỏi trò chơi thì cũng đăng nhập bằng khoang trò chơi như những người chơi khác mà, chứ đâu có bằng nơi nào đặc biệt.
Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ đưa tay lên đầu mình, bỗng cậu chạm phải Vương miện Thánh Diễm.
Đây là bảo vật được truyền từ đời Giáo Hoàng này sang đời Giáo Hoàng khác, có năng lực khắc chế xác sống. Vậy thì có khi nào là liên quan đến Vương miện Thánh Diễm không? Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi cao truyền đến từ nó, xua tan tử khí xung quanh cậu.
Tiêu Chỉ cũng không dám gỡ nó xuống xem thử. Nếu như vừa lấy xuống cậu cũng ngã lăn ra thì xong luôn rồi.
Tình hình hiện tại và làn sương mù bao phủ Hessen chắc chắn có liên quan đến nhau. Hơn nữa, trước khi Sonnick chết đã nhắc đến từ "Đức Ngài", và cả màn hiến tế linh hồn quái dị đó, thì Tiêu Chỉ có thể chắc chắn rằng đây là kẻ chủ mưu đứng sau màn.
Vậy thì là ai?
Một thế lực đã ăn sâu vào Blaise, có thể điều khiển được cả Giáo Hoàng, và có khát khao mãnh liệt đối với Hessen, hoặc chính xác hơn là Frost.
Một cái tên đã thể hiện hết tất cả những điều này, chính là... Andre.
Nhà nhà đều biết mê tín sẽ không giúp chúng ta kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có thể khiến bạn vừa nghèo lại vừa đoản mệnh nữa. Vậy nên, nếu đến tận bây giờ lão ta vẫn còn tồn tại, thì chắc chắn là không phải công lao của Chúa, mà khả năng lớn nhất chính là biến thành xác sống.
Kẻ xuất hiện trong hình hài một người có lòng nhiệt thành với Chúa, còn là Giáo Hoàng của Blaise, nhưng sau khi chết thì lại biến thành xác sống ư?
Quả thực nó giống như là một cái tát vừa nhanh vừa tàn nhẫn, giáng thẳng vào mặt vị Chúa kia của Blaise. Thậm chí dư âm còn văng vẳng bên tai tận ba ngày không dứt, trở thành một tấm gương sáng đi đầu cho việc đánh đuổi phong kiến mê tín.
Mà mục tiêu của Andre là gì, thì đã là chuyện quá rõ ràng rồi.
Tiêu Chỉ nhìn sang Frost đang ngủ say. Chắc chắn Andre sẽ tìm đến A Sâm. Nhưng Hessen đã bị phong tỏa, ngay cả dịch chuyển cũng chẳng dùng được, nên nếu cậu vác A Sâm chạy khắp nơi thì sớm muộn gì cũng bị tìm thấy. Cậu phải ngăn chuyện này lại trước khi bên kia đến mới được.
Trước hết là phải tìm nơi an toàn để giấu Frost đi.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Chỉ quyết định tìm một nơi khuất mắt để đào một cái hố vừa sâu vừa rộng, sau đó chôn Frost xuống. Bùn đất ở Hessen tự có tử khí, hòa mình với môi trường xung quanh, thì có thể giấu được sự tồn tại của Frost.
Chỉ là hình ảnh đó... hơi giống nhập thổ vi an.
Sau khi chôn xong cậu vẫn chưa yên tâm, thế là kéo mấy người chơi bên cạnh đứng ngay trên đó để che hết mấy dấu vết trên cái hồ đó.
Việc cậu có thể làm cũng chỉ đến đây thôi, kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu đi.
May mà Frost là xác sống, lại có sức chịu đựng phi thường, nên có chôn bao lâu cũng không sao cả.
Cuối cùng, Tiêu Chỉ nhìn thoáng qua vị trí của Frost, sau đó xoay người bỏ đi, bắt đầu tìm Andre. Cậu cảm nhận được một luồng tử khí trong sương mù, thế là bèn đi về hướng có tử khí dày đặc nhất.
*
Rừng cây xanh um tươi tốt bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc.
Rừng cây này vốn đã cộng sinh với tử khí ở đây rất nhiều năm, nên có thể miễn dịch với sự ăn mòn của chúng. Nhưng giờ phút này chúng lại bị tử khí trong màn sương mù ăn mòn. Những phiến lá dần khô héo phai màu, cuối cùng rơi xuống từ đầu cành, tạo thành tiếng động rất khẽ, cứ như giãy giụa trong bất lực.
Một bóng người di chuyển trong rừng bằng tốc độ không nhanh không chậm.
Đó là một oan hồn. Cơ thể lão ta khô quắt lại, già nua đến cực độ, giống hệt như một khúc gỗ mục nát. Hốc mắt trũng sâu, nhưng xương mày lại nhô ra ngoài. Cái bóng của phần xương đó che khuất đôi mắt khiến lão ta càng có vẻ chết chóc, vô hồn hơn.
Là Andre. Nhưng nếu so sánh với đoạn ký ức Tiêu Chỉ từng được nhìn thấy, thì người này đã già hơn rất nhiều, tóc cũng chẳng còn được mấy sợi nữa, thậm chí còn già hơn tuổi thực khi lão ta chết đi nhiều lắm. Ngay cả thân hình mập mạp cũng gầy còm, khô quắt.
Andre mặc bộ trang phục Giáo Hoàng có vẻ hào nhoáng nhưng lại rỗng tuếch, đầu đội vương miện được chế tác kỳ công. Trang phục thiêng liêng cũng chẳng giúp lão ta lấy lại được vẻ thần thánh, mà thay vào đó là sự ma quái.
Lão ta vừa cất bước thì luồng oán khí dày đặc đã tỏa ra từ người lão, ăn mòn cả thảm cỏ dưới chân và cây cối xung quanh. Những nơi lão đi qua giống hệt như đã bị Tử Thần ghé thăm, tất cả sinh mệnh nào dám đến gần lão đều bị tước đoạt.
"Ha ha ha ha..." Andre phát ra một tiếng cười khiến người ta sởn cả tóc gáy, lại còn quan sát khắp nơi: "Hessen... đã quá lâu rồi...."
"Nhiều năm như vậy... lâu lắm rồi..."
Trong rừng chỉ có sự tĩnh lặng, nên tiếng thều thào của lão ta cứ quanh quẩn khắp nơi, càng hiện vẻ cô đơn.
Bỗng nhiên lão ta khựng lại.
Cách đó không xa xuất hiện một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Andre bỗng cười lên. Nụ cười này vốn là vui sướng, nhưng khi nó nằm trên gương mặt tiều tụy này lại có thêm chút vẻ khát máu.
Ngón tay như gỗ mục bấu chặt vào cổ người nằm trên mặt đất, nhấc bổng người đó lên. Giọng nói u ám còn kèm theo ý cười: "Greata..."
Hai mắt của Greata nhắm nghiền, như thể đang ngủ say, vậy nên không có sức phản kháng.
Ngón tay Andre bấu càng chặt hơn, cứ như muốn bóp gãy cổ Greata: "Mi may mắn thật đấy. Đã mấy trăm năm trôi qua, vậy mà mi vẫn còn có thể thấy ánh mặt trời."
Kiểu người như Greata chính là thứ mà lão ta căm ghét nhất. Gia thế và xuất thân tốt đẹp, ngoại hình xuất sắc, duyên dáng bẩm sinh, và cả thiên phú hơn người nữa chứ. Tất cả những thứ đó Andre phải mất một thời gian dài mới có thể tiếp thu, học tập và ngụy trang. Thế mà Greata sinh ra đã có, lại còn chẳng để tâm đến chúng chút nào.
Vất vả lắm lão ta mới khiến người này hoàn toàn biến mất trong lịch sử, còn khiến ông ta vĩnh viễn bị tra tấn trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, Nhưng vì sao? Vì sao người này vẫn có thể ra ngoài?
Andre nở một nụ cười độc ác: "Không sao cả. Ta sẽ cho mi biết thế nào là vận mệnh sắp đặt!"
Lão ta nâng tay kia lên, trên đầu ngón tay có một luồng tử khí màu xám đậm, nhắm thẳng vào phần đầu của Greata. Tuy oan hồn thuộc xác sống, khi bị đánh tan cũng có thể tụ lại, nhưng trừ thánh quang thanh tẩy ra thì nếu bị một oan hồn khác nuốt chửng hoàn toàn thì cũng sẽ biến mất mãi mãi.
"Greata, nhà mi vẫn nên vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này đi..."
Trong lúc nguy cấp, một quả cầu lửa nóng rực lao thẳng vào Andre. Cầu lửa có mang theo nhiệt độ và cảm giác uy hiếp tiềm ẩn khiến lão căm ghét, buộc Andre phải buông tay ra theo bản năng, rồi lập tức lùi về phía sau để né tránh một loạt cầu lửa liên tục lao đến.
Tiêu Chỉ dùng Ảo Ảnh Lửa để xông lên trước để đỡ lấy Greata đang rơi xuống. Sau đó cậu cuộn oan hồn vốn nhẹ nhàng thành quả bóng, rồi dùng hết sức ném ông ta vào sâu trong khu rừng rộng lớn.
Nhờ sự rèn luyện do thường xuyên chơi cùng Alifa, nên lực ném của Tiêu Chỉ tăng rõ rệt. Cả chuỗi hành động của cậu mượt mà, chuyên nghiệp đến bất ngờ. Chỉ trong giây lát, trái bóng Greata đã bị cậu ném tới một xó xỉnh nào đó mất rồi.
Thấy Greata đã biến mất, Tiêu Chỉ mới quay đầu lại đối diện với tên oan hồn có ý đồ giết "người": "Ở trong địa bàn Hessen của tôi, đánh quỷ của Hessen tôi, cái lão Giáo Hoàng hết thời như ông kiêu ngạo quá nhỉ? Ông Andre."
Bị đối phương vạch trần thân phận, còn bị gọi là Giáo Hoàng hết thời, nên Andre bất mãn vô cùng. Cơn tức này khiến tử khí quanh người lão ta sôi trào lên, chẳng mấy chốc đã khiến cả khu rừng ngã rạp.
------------Hết chương 94-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Chỉ (chôn xuống đất): Đại Lang, phải ngủ rồi.
Frost:....