Edit: Bull
Beta: DiDi
-------------------------------
Chương 78: Chẳng khác tí gì với 600 năm trước cả.
Horan, đế quốc Blaise.
Sonnick mặc bộ trang phục Tổng Giám Mục lộng lẫy rồi rời khỏi thánh đường Thánh Diệu một mình. Ông ta đi đến một căn nhà hẻo lánh rồi kích hoạt Trận pháp Dịch chuyển trong một căn phòng tối.
Chỉ trong giây lát, Sonnick xuất hiện trong một đường hầm u ám.
Đường hầm này không có cửa sổ, chỉ có những tinh thạch lộng lẫy được khảm trên tường để chiếu sáng. Tinh thạch bị bao phủ bởi những chùm đèn tinh xảo, phức tạp, khiến cho mỗi cái đều giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Chỉ cần liếc mắt sơ một cái đã phát hiện ra toàn bộ tường của đường hầm này đều được dán bằng những loại tơ lụa sang trọng, mặt thảm dưới chân cũng là hàng thủ công cao cấp. Chỗ nào chỗ nấy đều được điểm xuyết bằng những vật xa hoa, có lẽ nơi ở của mấy đại quý tộc cũng đến thế này là cùng.
Nhưng Sonnick nhìn những vật trang trí này mãi cũng thành quen, nên chỉ nhìn thẳng về phía trước mà đi. Động tác của ông ta rất thong dong, chắc chắn là vô cùng quen thuộc với nơi này.
Đi qua hành lang ngoằn ngoèo và vài căn phòng nữa, Sonnick bước đến trước một cánh cửa lớn.
Sau khi cẩn thận sửa sang lại vẻ bề ngoài của mình thêm lần nữa, Sonnick mới vươn tay đẩy cửa ra.
Ngay khi vừa mở cửa, một luồng oán khí và tử khí nồng nặc đã ùa ra từ bên trong, giống hệt như một ngôi mộ đã phủ bụi nhiều năm. Luồng tử khí này khiến cho một người sống như Sonnick cảm thấy khó chịu, nhưng ông ta lại chẳng hề nhíu mày lấy một cái, mà cất bước vào phòng.
Điều kỳ quái chính là, ông ta vốn là Tổng Giám Mục của Blaise, nhưng khi đối mặt với luồng tử khí này lại không bày ra bất kì tư thế cảnh giác nào, thậm chí còn có vẻ cung kính hơn một chút.
Đây là một căn phòng vừa lớn vừa lạnh lẽo. Tất cả những vật được đặt trong phòng đều bị xỉn màu do bị tử khí ăn mòn. Nơi này chẳng có bất cứ nhánh cây ngọn cỏ nào, chỉ có một luồng tử khí nồng nặc.
Trong phòng treo rất nhiều rèm lụa. Tuy hiện giờ không có gió, nhưng chúng lại đong đưa nhè nhẹ, giống như một điệu nhảy ma quái trong đêm tối.
"Sonni à." Một giọng nói già nua, khản đặc đột nhiên vang lên, kèm theo đó là cảm giác u ám và lạnh lẽo đến mức khiến người ta nổi gia gà.
Giọng nói đó cứ quanh quẩn trong căn phòng này, lặp lại rồi đan xen vào nhau, nhất thời khiến người ta khó mà phân biệt được chỗ nó phát ra.
Nhưng giọng nói như thế cũng chẳng thể khiến Sonnick giật mình, gương mặt vốn nghiêm túc của ông ta bỗng tươi cười: "Đức ngài."
Đây chính là "vị ông lớn đó", nick name này được dành riêng cho lão.
"Ha ha ha... Lại đây nào Sonni bé nhỏ."
Giọng nói đó vang lên, một tấm rèm nào đó tự động vén sang hai bên, vạch ra đường đi cho Sonnick.
Cuối con đường đó vẫn là một tấm rèm đang che phủ. Nhưng hiện tại, sau tấm rèm đó là một bóng người mơ hồ. Bóng người ấy gần như là trong suốt, bởi có thể xuyên qua lão để nhìn thấy được những đồ vật bày biện phía sau.
Sau khi đến nơi này, oán khí và tử khí càng trở nên nồng nặc hơn. Không khí xung quanh đều bị nhuộm thành màu xám, chứng tỏ rằng nơi tử khí phát ra chính là bóng người sau rèm.
Vậy mà đây lại là một oan hồn.
Nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất ở thủ đô của Blaise lại có một tên xác sống cực mạnh đang ẩn nấp. Thậm chí, quan hệ giữa tên xác sống này và vị Tổng Giám Mục có chức vị cao lại cực kỳ gần gũi.
Đây đúng là một trò hề trước mặt Chúa.
Oan hồn đó bay giữa không trung, thều thào bằng giọng nói khản đặc: "Thế giới của chúng ta chỉ là giả dối. Còn Chúa, cũng chỉ là ảo ảnh do con người tạo nên. Chỉ khi nào có thể tìm kiếm chìa khóa vào Nước Chúa thật sự, chúng ta mới có thể phá vỡ những thứ hư ảo, để rồi tiếp xúc với thế giới thật sự..."
Sonnick vẫn cứ kính cẩn đứng đó nghe lời bất kính với Chúa thốt ra từ miệng oan hồn. Người từ trước đến nay giữ nghiêm giáo lý như ông ta lại không hề vội chút nào cả, thậm chí còn cung kính hơn khi đối mặt với Chúa.
"Ha ha ha ha... Lại bắt Sonni bé nhỏ nghe ta lải nhải, có thấy mất kiên nhẫn không nào?" Giọng nói khàn khàn đó hỏi.
Sonnick cúi người thật sâu với oan hồn: "Không ạ. Có thể nghe lời dạy bảo của người, chính là sự vinh quang và niềm hạnh phúc lớn nhất đời con. Nếu không có người dạy bảo, cả đời này con chỉ có thể sống trong vô tri và ngu dại."
"Ha ha, không hổ là Sonni. Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ ngoan, cũng là người có thiên phú nhất thế hệ này." Trong giọng nói khản đặc đó còn có vẻ ngợi khen: "Nói đi, lần này đã xảy ra chuyện gì? Nếu chỉ là chuyện nhỏ, thì cũng chẳng đến mức phải khiến con bất chấp nguy cơ bị bại lộ để tự đến tìm ta, đúng không?"
Sonnick cúi đầu, hai tay dâng mật báo về Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng lên trước. Sau khi người kia nhận lấy, ông ta mới kính cẩn lùi về sau.
Trong suốt quá trình đó, ông ta vẫn luôn giữ cho ánh mắt mình luôn nhìn xuống dưới. Bởi vị ông lớn kia không thích bị người khác nhìn thẳng vào, cho dù là người được ông ta nuôi dưỡng từ bé cũng vậy thôi.
"Ha ha ha ha... Greata.... đã lâu rồi chưa nghe thấy cái tên này..." Oan hồn sau rèm đọc xong mật báo, nhưng chỉ cười khẽ một tiếng.
Sonnick: "Thưa đức ngài, chuyện này có gây ảnh hưởng gì đến người không?"
Oan hồn hỏi: "Có phát hiện được gì ở hiện trường không?"
Sonnick nói: "Có phát hiện được một lượng lớn dấu vết của phép thuật hệ hỏa, và vết kiếm, đoán là do pháp sư và kiếm sĩ tạo ra, nhưng không rõ nhân số."
Oan hồn: "Không có dấu vết bị tử khí ăn mòn à?"
Sonnick: "Không ạ, sát thương do phép thuật hệ hỏa gây ra quá lớn, vậy nên trong không khí hầu như đều là nguyên tố hỏa."
"Nguyên tố hỏa... vậy thì không phải xác sống." Oan hồn suy tư. Trước giờ oan hồn không giao du với người sống. Cho dù là pháp sư, thì ngọn lửa của oan hồn và ngọn lửa phép thuật của người sống cũng khác nhau rất nhiều.
Giọng nói khản đặc đó trả lời: "Một Tổng Giám Mục đã chìm vào quên lãng thì không thể nào thay đổi được Blaise hiện tại. Lão ta đã chết mấy trăm năm rồi, thủ hạ và thế lực đã bị thanh trừ sạch sẽ, nên dù có may mắn được người ta thả ra cũng chẳng làm nên trò trống gì. Không cần quan tâm quá nhiều, có thể tìm được thì tiêu diệt, nhưng đừng bỏ quá nhiều công sức."
"Trước mắt, điều quan trọng nhất chính là kế hoạch của chúng ta. Hiện giờ đang là thời khắc quan trọng nhất, ta không cho phép xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn."
Sonnick nghe theo, rồi kính cẩn trả lời: "Vâng. Con sẽ để mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của người."
Giọng nói khản đặc đó có vẻ hài lòng lắm, lão nói: "Nếu thời cơ chưa chín muồi, đến lúc đó ta sẽ giúp con một tay."
Giọng nói của Sonnick đã khó nén được sự kích động: "Cảm ơn người."
"Ha ha ha ha... ra ngoài đi..."
*
Sau khi kết thúc cuộc tụ tập ở chỗ Ngải Einstein, Tiêu Chỉ quay về ký túc xá của mình. Cậu gần như vội đến mức chẳng chờ nổi mà đăng nhập vào ZERO ngay.
Xuất hiện trước mắt cậu chính là trần phòng của Frost, thứ mà cậu quen thuộc nhất dạo gần đây, và cả bóng người tóc bạc vẫn luôn ngồi chờ trước sau như một.
"Em tỉnh rồi." Frost lập tức phát hiện ra sự thay đổi của Tiêu Chỉ, đôi mắt bạch kim lẳng lặng nhìn cậu.
Tiêu Chỉ gật đầu, sau đó ngắm Frost thật tỉ mỉ.
Frost bị nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, rồi vẫn hỏi câu hỏi cũ: "Hôm nay em có kế hoạch gì không?"
Tiêu Chỉ kéo tay Frost một cái: "Đi nào, bọn mình đi chơi trò kích thích nhé."
Frost: "..."
Kích thích?
Có... kích thích lắm không?
Tuy chẳng hiểu gì, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo Tiêu Chỉ tới... bàn sách.
Tiêu Chỉ ấn Frost ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, đặt một chồng công văn ngay trước mặt hắn: "Đến đây nào ngài lãnh chúa, cho chúng nó biết sự lợi hại của anh đi."
Frost: "..."
Như này thì kích thích quá rồi. Không giống với hoạt động mà hắn tưởng tượng lắm.
Frost quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt kiên định của Tiêu Chỉ, hắn có thể nhìn thấy mấy chữ "Hôm nay anh chạy không thoát đâu" thật to trong đó. Vậy nên lãnh chúa Hessen đã trốn việc mấy trăm năm nay bắt đầu xử lý công văn.
Giống như học sinh phải làm bài tập về nhà trước khi đi học vậy.
Nhưng Tiêu Chỉ cũng không rảnh rỗi. Sau khi thấy Frost nghiêm túc xử lý công văn, thì chính cậu cũng vùi đầu vào giải quyết chúng.
Sau khi biết được động tĩnh trong âm thầm của Blaise, và cả bí mật của Frost, cậu bỗng cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đó đè nặng. Trước khi đối mặt với những sóng gió sắp đến, cậu muốn giúp cho Hessen trở nên mạnh hơn một chút, lại mạnh hơn chút nữa, vậy thì mới không đến mức khiến Frost phải lâm vào nguy hiểm...
Thời gian dần trôi qua.
Tiêu Chỉ vừa suy nghĩ về tương lai, vừa xử lý đám công văn cao quá đỉnh đầu. Điểm kinh nghiệm cứ tăng lên từng chút từng chút một, nhưng sự nôn nóng trong đáy lòng cậu lại chẳng thể nào dập tắt được.
Đột nhiên, Tiêu Chỉ cảm thấy bả vai mình bị đè xuống, khiến mớ suy nghĩ rối tung rối nùi của cậu bị cắt đứt. Cậu quay đầu lại nhìn, chợt nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Frost, và hương gỗ bỗng nhiên trở nên nồng hơn.
Tiêu Chỉ quen tay kéo một lọn tóc của Frost, hỏi: "Anh sao vậy?"
Frost để mặc cậu nghịch, một lát sau mới nói: "Đáng lẽ người hỏi những lời này là ta mới đúng. Tiểu Thất, em sao vậy? Em có vẻ rất sốt ruột, đã xảy ra chuyện gì thế? Không thể nói với ta được sao?"
Tiêu Chỉ: "..."
Cậu bỗng chìm vào im lặng, bởi nhất thời cậu cũng chẳng biết phải mở miệng nói cho Frost biết vấn đề mình đang đối mặt thế nào nữa. Nỗi lo lắng đến từ hai thế giới, bí mật chồng chéo giữa thực và ảo, vậy thì cậu phải nói với Frost như nào đây? Nói rằng "Em nghi rằng anh có thể là thịt Đường Tăng" à? Hay là nói cho hắn biết thế giới này chỉ là một trò chơi thôi?
Đúng lúc này, Tiêu Chỉ bỗng cảm thấy trọng lượng đè trên bả vai mình biến mất. Sau đó, một đôi tay ôm chầm lấy cậu, rồi để đầu cậu tựa vào vai Frost.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Tiêu Chỉ: "Không sao cả, có ta ở đây rồi."
Frost học theo động tác của Tiêu Chỉ, xoa nhẹ lên lưng cậu, còn mang theo ý trấn an rất dịu dàng.
Tiêu Chỉ tựa vào ngực Frost. Khi hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cậu, lòng cậu mới từ từ bình tĩnh lại.
Đúng là khi nãy cậu đã quá sốt ruột rồi. Cho dù có trong bóng tối có bất cứ nguy hiểm nào đang rình rập, nhưng hiện giờ tình huống xấu nhất trong dự đoán của cậu vẫn còn chưa xảy ra. Mọi chuyện vẫn chưa đến mức quá tệ.
Dù gì năm đó Frost cũng có thể chạy thoát khỏi Blaise một mình mà không có Tiêu Chỉ bên cạnh.
Tiêu Chỉ tựa vào vai Frost, từ từ nở một nụ cười thoải mái: "A Sâm à, có thể trên người anh đang cất giấu một bí mật rất lớn, có liên quan đến Noah Bae đó."
Frost suy tư một lát: "Bí mật... Ta không nhớ rõ."
Những ký ức về ông lão kia đã theo phong ấn đó mà biến mất khỏi đầu hắn rồi. Giờ hắn chỉ có thể dựa vào những đoạn kí ức ngắn ngủi đó để cảm nhận tí ấm áp và thân thiết mà thôi. Còn về bí mật đó thì hắn không thể nhớ được chút nào cả.
Tiêu Chỉ ngẩng đầu, đối diện với hắn bằng vẻ mặt rất nghiêm túc: "Ừm, dù anh không nhớ rõ, nhưng những người có hứng thú với bí mật này sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Tiêu Chỉ đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt của Frost: "Hứa với em, trong khoảng thời gian này anh nhất định phải cẩn thận đó."
Frost cười trấn an Tiêu Chỉ, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dùng mặt cọ lên mặt cậu: "Được."
*
Sau khi ổn định tâm lý, Tiêu Chỉ tiếp tục vùi đầu vào công tác xây dựng Hessen.
Khu thương mại thứ nhất đã chật ních người. Khu thương mại thứ hai tuy mới hoạt động gần đây, nhưng lượng khách ghé thăm vẫn cứ tăng lên vùn vụt. Đối với Hessen, hai khu thương mại vẫn chưa đủ, nhu cầu cấp bách là phải mở rộng ra mới được.
Việc hợp tác với Liên minh Dolly và Uyên tộc càng lúc càng thuận lợi hơn. Vì Uyên tộc gia nhập, có lẽ là thêm phần tình cảm, cho nên đám gian thương của Liên minh Dolly đã kiềm chế bản thân lại một chút, giúp tiến độ hợp tác được đẩy nhanh hơn.
Dự án ngắm cảnh của xác sống đã phổ biến trở lại theo sự gia nhập của những người chơi mới, nên những con đường đã được quy hoạch không hề đủ.
Tiêu Chỉ chuẩn bị lợi dụng nguồn lực vượt trội của Hessen để phát triển dự án tham quan ngôi nhà ma ám. Cậu có thể bảo đảm rằng đây là nhà ma duy nhất dám dùng ma thật trên lục địa này, độ kích thích 100%, chắc chắn có thể khiến các du khách sợ tới mức kêu cha gọi mẹ.
Chỉ có điều là phải chú ý nhiều hơn một chút. Cần phải thông báo cho các du khách rằng không được tấn công các nhân viên bên trong nhà ma, nếu không thì sẽ có thể nhận được cơ hội gia nhập Hessen ngay lập tức.
Thiên tài Teague bé bỏng đã nhân thời gian rảnh của nhân viên ngoại giao để phát triển ngành công nghiệp trò chơi đánh bạc và xổ số. Tiêu Chỉ vừa thấy thư đề xuất thì lập tức đóng dấu thông qua, còn trích ngân sách xây dựng ngay.
Chuyện này khiến cho ví của các du khách rỗng tuếch, vô số tiền vàng đổ ào ào vào quốc khố, giống như mở cửa xả lũ vậy.
Thấy con số không ngừng tăng lên của quốc khố, Tiêu Chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Quả nhiên kéo Teague về Hessen chính là sự lựa chọn đúng đắn. Vậy mà một nhân tài như này lại không tìm thấy con đường thăng tiến ở Liên minh Dolly. Chẳng biết là Teague nên thấy tiếc nuối, hay là nói rằng Liên minh Dolly bị tổn thất quá nặng nữa.
Có đủ tiền rồi thì tốc độ tiến hành nâng cấp trang bị cho đám xác sống lại càng nhanh hơn nữa.
Tuy Hessen hiện tại trông có vẻ thịnh vượng, nhưng thứ Hessen thiếu chính là thời gian. Nếu có nhiều thời gian để phát triển thì tuyệt vời biết mấy.
*
Nhân khoảng thời gian này, Tiêu Chỉ đưa Truy Hồn Giả và tất cả các vật liệu cần dùng để nâng cấp cho Đại Tráng Tráng, còn xây cho nó một căn phòng chuyên dùng để rèn. Bây giờ thứ Hessen không thiếu nhất là tiền, cần vật liệu gì cũng có, nên căn phòng này còn cao cấp hơn cái cậu từng thuê ở Thiên Diệp Quốc.
Đại Tráng Tráng vui mừng bay vòng vòng trên không trung, còn ôm Ngọn lửa Inahi và Giấc mộng Celia để cọ điên cuồng, trông vui đến điên luôn rồi.
Đến khi cọ đủ rồi, Đại Tráng Tráng mới quay đầu nói với Tiêu Chỉ một cách trịnh trọng: "Ông chủ yên tâm đi ạ! Tôi chắc chắn mình có thể khiến Truy Hồn Giả tìm về ánh sáng rực rỡ mà nó nên có!"
Nó nhìn Truy Hồn Giả đang nằm yên trên đài, đôi mắt ẩn chứa vẻ hoài niệm: "Nó vốn phải đứng trong hàng vũ khí đỉnh cấp nhất thế giới."
Bàn tay nhỏ xíu của Đại Tráng Tráng nắm chặt lại: "Thầy à, con nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của thầy..."
Trong khoảnh khắc đó, bộ dạng mặc áo thun ông già của nó bỗng trở nên giống với dáng vẻ của một bậc thầy.
Đại Tráng Tráng bế quan. Bởi lần nâng cấp cuối cùng của Truy Hồn Giả có độ khó rất cao, hơn nữa nó chỉ tồn tại trong kế hoạch của bậc thầy Bruchon mà thôi, nên có rất nhiều điều không chắc chắn. Vì vậy Đại Tráng Tráng phải dùng hết sức lực để hoàn thành nó.
*
Sau khi tạm biệt Đại Tráng Tráng, Tiêu Chỉ bèn quay về Bạch Cốt Điện. Bởi vì khi rèn sẽ có nguy cơ bị nổ mạnh, vậy nên cần phải bố trí ở một nơi hẻo lánh.
Dọc đường đi, Tiêu Chỉ cảm thấy hơi chán, nên bèn lấy sổ thông tin ra. Đã lâu rồi cậu không chú ý đến tình hình thế giới.
Do bị kích thích vì tin tức tìm ra hệ hành tinh mới, nên tên tuổi của thiên tài vĩ đại nhất lịch sử lại nổi lên. Không ít người đã sinh lòng tò mò đối với trò chơi của Noah Bae. Cũng giống như Lý Đại Diệp nói, người chơi mới tiến vào ồ ạt, khiến cho số người online của ZERO tăng vùn vụt.
Mà lúc này, tin tức trên Kênh Thế Giới cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Trong đó có vài cái là để bày tỏ sự ngạc nhiên đối với trò chơi này:
"Đây là cái trò chơi cũ từ 600 năm trước ấy hả?! Tôi cứ cho rằng cái trò chơi cổ lỗ sĩ từ thời ông nội thì hình ảnh chẳng ra gì đâu, nhưng mà... Tôi không xuyên không thật chứ?"
"Tôi cũng vậy nè. Giây đầu tiên vào đây làm tôi sợ chết khiếp! Một con hổ bự như vầy nè, còn há miệng ra vồ thẳng về phía tôi. Nó không hề ngập ngừng hay gì luôn, đớp một phát tiễn tôi đi luôn!"
"Oh sh*t! Vì sao lại có sâu trong bụi cỏ?! Lại còn nhiều tới vậy nữa chứ?!""Bụi cỏ thì phải có sâu chứ má."
"Tôi biết chứ! Nhưng mà... Game thôi mà cũng phải chân thực đến vậy hả?"
Ngoài ra còn có rất nhiều người khác nữa, nhưng tất cả đều là ma mới thôi, thế là mấy cái tin này giúp mấy ma cũ tìm được không ít niềm vui.
"Á á á á, tại sao chị gái Tịch Nguyệt tộc xinh tươi như vậy lại là lừa đảo!! Quần xà lỏn của tôi cũng bị loot sạch rồi. Cho hỏi cái, report có tác dụng không?"
"Tịch Nguyệt tộc á?! Ha ha ha ha!! Bệnh háo sắc trị khỏi chưa?!"
"Nếu là ở Liên minh Dolly thì hết cứu rồi, đám lừa đảo ở chỗ này thuộc hàng đỉnh trên lục địa đó!"
"Chúc mừng chàng trai trẻ nhó, mở đầu mà đã ở chế độ khó."
"Mấy đại lão ơi, vì sao em offline trên đường Hilaris để ăn bữa cơm, lúc online thì xuất hiện ở mỏ quặng, còn bắt em đào quặng nữa ạ? Đây là nhiệm vụ bí ẩn phải không ạ?"
"Wow, nhanh như vậy mà Tịch Nguyệt tộc đã xử được hai vụ cho hôm nay rồi á!"
Còn lại thì...
"Tui mới nhìn thấy mỹ nhân ngư bên bờ biển nè mấy ní, còn biết hát nữa! Tui muốn hốt một em về nhà!!!"
"Lầu trên ơi thím từ từ đã... Đó chắc là Uyên tộc đó..."
"Đậu đậu đậu míaaaaaaa!!! Mỹ nhân ngư dữ vãi!!! Đinh ba xiên đau muốn xỉu!!! Á á á á, chết em gòi..."
Khóe miệng Tiêu Chỉ hơi giật giật: "..."
600 năm trôi qua, nhưng những gì người chơi làm vẫn thân quen như thế, chẳng khác tí gì với 600 năm trước cả.
Quả nhiên bản chất của nhân loại là bộ lặp mà.
------------Hết chương 78-----------