Edit: Bull
Beta: DiDi
---------------------------
Chương 74: Động kinh gián đoạn
Vì để thể hiện thành ý, nên Tiêu Chỉ bảo đám cầu lửa thả Greata ra. Tuy mấy nhóc cầu lửa cũng vâng lời rồi thả Greata ra, nhưng vẫn cứ đứng canh ở bên cạnh, còn vây quanh ông ta, cứ như là sợ người ta trốn mất vậy.
Frost cũng cất kiếm đi, đứng bên cạnh Tiêu Chỉ.
Bị cả đám cầu lửa vây quanh, nhưng Greata cũng chẳng thèm quan tâm đến. Ông ta nhìn Tiêu Chỉ chằm chằm: "Nói đi, về Patrick đấy."
Bây giờ Tiêu Chỉ mới kể cho ông ta nghe những việc mình đã từng chứng kiến trong nhà thờ Sisar.
Greata vẫn luôn im lặng lắng nghe, khi nghe đến thảm trạng của mình cũng chẳng dao động chút nào cả.
Cuối cùng, Tiêu Chỉ nói: "Trong thời khắc cuối cùng bọn tôi đã thấy rõ được mặt gã. Vậy nên người ra tay với ông không phải Patrick, mà là Andre."
"Ha ha ha ha ha ha ha...." Greata vẫn luôn im lặng bỗng nhếch môi, rồi phá lên cười.
Vẻ điên cuồng lại xuất hiện trong mắt ông ta. Ông ta cất tiếng cười to, cười đến mức thân thể cứ trôi nổi trong không khí, còn không ngừng dùng tay bứt mái tóc dài của mình.
"Ha ha ha ha...thì ra là mày à...Andre..."
"Ra là...đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng tao vẫn không biết kẻ đó là mày..."
"Đáng lắm...tao rơi vào kết cục như này là đáng lắm...ha ha ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười điên cuồng cứ văng vẳng khắp phòng. Nó còn điên hơn bất cứ lần nào khác, khiến người ta nghi ngờ rằng liệu người đang cười có tắt thở ngay sau đó hay không.
Mặc dù thực tế là người này đã đứt hơi từ lâu rồi.
Mà Tiêu Chỉ và Frost vẫn cứ giữ im lặng, chờ ông ta tiêu hóa hết những cảm xúc lúc này.
Bỗng nhiên Greata khựng lại. Ông ta thả bàn tay đang bứt tóc xuống, giọng nói bình tĩnh hệt như một người bình thường: "Giải quyết tôi rồi, chắc hẳn Andre đã thuận lợi bước lên vị trí Giáo Hoàng nhỉ?"
Tiêu Chỉ gật đầu.
Greata: "Sau đó thì sao? Đã xảy ra những chuyện gì?"
Tiêu Chỉ nói cho ông ta nghe những chuyện mà mình biết, bao gồm việc những thứ liên quan đến Greata đều bị xóa sạch hết, phe cánh của ông ta mai danh ẩn tích, và một vài chuyện về Andre được ghi trong sách sử.
Greata cười chế giễu: "Vậy mà lão Andre lại bình yên chết già... Lão khốn tay nhuốm đầy máu này, ha ha..."
Tiêu Chỉ: "Ông có biết nhiều về ông ta không?"
Greata: "Tuy là đồng liêu, nhưng bọn tôi phụ trách những giáo khu khác nhau, hầu như chỉ gặp ở các hội nghị và lễ lớn. Chỉ là sau khi tin Giáo Hoàng chuẩn bị chọn người kế nhiệm bị lan truyền, thì chúng tôi mới tiếp xúc với nhau nhiều hơn."
Vẻ mặt Greata như đang hồi tưởng: "Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, mà Greata trở nên rất bí ẩn. Lão ta có thể nói ra rất nhiều kiến thức mà chúng tôi không biết. Tất cả những kiến thức này đều vượt qua chuẩn mực lúc ấy. Cho dù là nông nghiệp, thương nghiệp, thủ công nghiệp, hay cách quản lý tín đồ... Cứ như là lão ta được Chúa mặc khải vậy..."
Hàng mày của Tiêu Chỉ hơi nhướng lên: "Rất nhiều kiến thức? Chúa mặc khải..."
Greata móc một lọn tóc dài bằng bàn tay cháy đen của mình, rồi cầm đó ngắm nghía: "Nếu không phải là Chúa mặc khải, thì có thể là ma quỷ cám dỗ."
"Lời nói, việc làm của lão vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn cứ thành kính như trước đây, nhưng lại khiến tôi có cảm giác như lão đang diễn vậy. Trước đây tôi còn cho rằng vì tôi và lão bất hòa, nên tôi mới thấy lão chướng mắt như thế."
"Sau đó có một lần, tôi vô tình nghe lão nói với mấy vị Giám Mục rằng lão muốn đưa họ vào Nước Chúa. Giọng điệu này rất ngông cuồng, lại còn quá giới hạn. Thậm chí tôi còn tranh luận với lão vì chuyện này."
Tiêu Chỉ lại càng ngờ vực hơn. Thật ra cái lão già Andre này muốn làm gì thế? Ai cho lão biết những thông tin đó? Và cả thứ được gọi là "Nước Chúa" thật ra là gì cơ chứ?
Chẳng lẽ Chúa và Nước Chúa thật sự tồn tại trong thế giới của ZERO ư?
Nếu là Chúa thật, thì theo tình hình hiện tại của Blaise, chỉ e là vị thần này cũng chẳng lương thiện gì.
Ngay lúc này, Greata hỏi Tiêu Chỉ: "Bây giờ giáo phái Blaise ra sao rồi?"
Tiêu Chỉ nói cho ông ta biết về những tài liệu mình đã từng xem qua, về trạng thái của các tín đồ, và các quy củ, giáo luật mình mắt thấy tai nghe suốt cả đường đi.
Greata im lặng.
Một lát sau, ông ta thấp giọng cầu nguyện:
"Yêu thương con người, dạy bọn họ trân trọng bản thân và những gì bên cạnh mình..."
"Kiềm chế ham muốn, dành thời gian hữu hạn để tìm kiếm chân lý..."
"Nói năng cẩn thận, biết lắng nghe và quan sát..."
"Đây mới chính là giáo lý sơ khai của Blaise. Đáng lẽ ra tín ngưỡng phải là thứ giúp các tín đồ hạnh phúc hơn mới phải." Đôi mắt Greata chỉ còn lại sự bình tĩnh, còn có chút vẻ hoài niệm.
Mà lúc này, Frost bỗng lên tiếng: "Theo ta được biết, sau khi Andre lên làm Giáo Hoàng thì bắt tay vào sửa giáo lý vài lần. Sau khi lão ta chết, những Giáo Hoàng kế nhiệm cũng sửa chữa không ít, khiến Blaise ngày càng trở nên cực đoan và tự bế, dần dà biến thành tình hình như hiện nay."
Hắn nhìn Greata: "Mỗi khi cải biên giáo lý xong, chẳng qua bao lâu tổng hội sẽ phát động tấn công Hessen."
Giọng nói Greata mang theo vẻ tang thương: "Bọn họ vẫn cứ đi vào con đường này. Cứ một hai phải đẩy xác sống vào phạm vi dị đoan."
Tiêu Chỉ nói: "Không chỉ là xác sống. Theo như tôi quan sát, đối với tín đồ Blaise bây giờ, thì những ai không phải tín đồ đều bị liệt vào phạm vi những đối tượng bắt buộc phải đề phòng, cảnh giác và tránh xa."
"Ha ha ha ha..." Greata gục đầu xuống, vai ông run bần bật, rồi lại bật cười thành tiếng.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng điên cuồng. Trong phòng đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, thổi bay vạt áo nhuốm máu, rách tả tơi của Greata. Gió thổi đến mức mái tóc dài của ông ta bay tán loạn trong không khí, khiến ông ta trông giống hệt như một con lệ quỷ hung tàn.
Ông bị vây khốn trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng rất nhiều năm, đột nhiên biết được kẻ thù của mình thật ra là một kẻ khác. Kẻ thù của ông bước lên vị trí Giáo Hoàng một cách vẻ vang, mà ông chỉ có thể mãi mãi trầm luân ở nơi này, thậm chí nỗi hận suốt mấy trăm năm qua của ông còn đặt sai người.
Lại còn phải nghe tin rằng giáo phải Blaise từng kiên định với tín ngưỡng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Hoang đường, phẫn nộ, bi ai, bất lực,...vô số cảm xúc đâm vào tim ông, khiến Greata vốn đã là oan hồn mất khống chế, lại tiến vào trạng thái điên loạn.
Do bị Greata ảnh hưởng, toàn bộ con thuyền bắt đầu rung lên. Những tấm ván gỗ cũ kỹ phát ra âm thanh "cọt kẹt" khiến da đầu người ta tê rần, cứ như nó sẽ vỡ nát thành từng mảnh ngay lập tức.
"Chít..."
Mấy cục cầu lửa không thể không lùi về sau, muốn tránh xa cái lão nguy hiểm này. Bản năng bắt chúng phải tìm một nơi an toàn để lánh tạm.
Tiêu Chỉ nhẹ nhàng trấn an mấy cục cầu lửa chạy đến gần mình, bảo tụi nhỏ đừng hoảng loạn.
Giọng nói khản đặc của Greata lại vang lên: "Vậy thì giáo phái Blaise này đã không phải tín ngưỡng của tôi nữa..."
"Còn Chúa thì sao?"
"Tôi không thể nhìn thấy ý muốn của Chúa, mà chỉ thấy được dã tâm và lòng tham không đáy..."
"Chúa... Thật sự là có Chúa ư?"
Giọng Greata bị nén đến mức gần như là nỉ non: "Sau khi bị nhốt vào thế giới này, ban đầu tôi vẫn luôn cầu nguyện không ngừng nghỉ. Không phải khát vọng xa vời như xin Chúa cứu giúp, mà chỉ hy vọng lòng mình có thêm chút nghị lực. Nhưng trải qua năm dài tháng rộng, tôi có rất nhiều thời gian để suy nghĩ, vậy mà càng suy nghĩ tôi càng thấy kỳ lạ..."
"Nếu nói rằng sau khi những tín đồ thành kính chết đều được tiến vào Nước Chúa, vậy thì tại sao tôi đây lại biến thành oan hồn chứ?"
"Chẳng lẽ Chúa còn không mạnh bằng Andre sao?"
"Kinh Thánh nói rằng Chúa cứu giúp loài người, truyền dạy giáo lý. Thế nhưng lại chưa hề cho nhân loại biết mục đích của mình, chẳng lẽ điều này không kỳ quái sao?"
Tiêu Chỉ xoa cái đầu cứng ngắc của một bé cầu lửa bên cạnh mình: "Có lẽ trên thế giới này có sự tồn tại cao hơn loài người, nhưng tôi cho rằng những sự tồn tại đó không phải là thứ mà loài người có thể phác họa ra nhờ vào kinh nghiệm của mình."
Nghe vậy, Greata lại bật cười thành tiếng.
Ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt giăng đầy tơ máu. Ông cười, nhưng hốc mắt lại chảy xuống hai hàng nước đen, tạo thành hai vệt rõ ràng trên gương mặt ông.
Nếu như đang ở thế giới bên ngoài thì có thể nhìn thấy hai vệt nước này thật ra đỏ như máu.
Đây chính là nước mắt của oan hồn.
Oan hồn không dễ rơi lệ, bởi vì cơ thể họ chẳng còn hơi nước nữa. Chính vì thế mà thứ chảy ra không phải nước mắt, mà là sức mạnh vốn có của họ. Khi nguồn sức mạnh này tiêu hao đến mức gần như chẳng còn nữa, thì đó cũng là lúc mà oan hồn rời khỏi thế giới này.
Ông ta vừa khóc vừa cười, trông cứ như một kẻ đã hoàn toàn điên loạn.
"Ha ha... Đúng vậy... Nếu Chúa thật sự khoan dung, bác ái và toàn năng như những gì được viết trên Kinh Thánh, thì tại sao Ngài lại bằng lòng để cho con người thao túng theo ý nghĩ của mình, còn tùy tiện thay đổi giáo lý giống hệt như một con rối chứ?"
"Có phải Chúa trong lòng tôi thật ra chưa từng tồn tại không?"
"Mà Chúa Andre nói đến lại là thứ gì?"
"Ha ha ha ha ha ha... ha ha..."
Tiêu Chỉ nhìn bộ dạng của Andre hiện tại, lòng cậu bỗng nhiên rung rinh.
Greata chính là nhà chính trị cấp cao trong đất nước của ông ta, lại còn có thù oán với Blaise, mà quan trọng hơn hết là... ông ta chết rồi!
Điều này có nghĩa là gì?
Nhân tài đó!!
Lại còn là kiểu mà Hessen đang thiếu nữa chứ, dạng nhân tài vừa có năng lực vừa có kỹ năng chiến đấu siêu quần đấy.
Tuy bây giờ trông có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng cũng chẳng hề hấn gì cả, bởi Hessen còn có nhiều tên còn điên hơn cả ông ta. Năm đó Lance và Alifa cũng điên mà, ngay cả Diane trông có vẻ nhã nhặn, có học thức như thế cũng từng là một tên cuồng chiến đấu, chẳng phải bây giờ đều bình tĩnh hết rồi sao?
Chưa hết đâu, Greata là Tổng Giám Mục nên chắc chắn sẽ biết rất nhiều thứ cơ mật của Blaise. Tuy rằng chúng đều là thông tin từ mấy trăm năm trước, nhưng vẫn giúp ích rất nhiều cho Hessen.
Tiêu Chỉ nhịn không được nữa, bèn hỏi: "Quý ngài Greata, nếu như ông có thể rời khỏi nơi này, thì ông có dự định gì không?"
Greata ngừng cười: "Tôi vẫn còn có thể rời khỏi nơi này à?"
Tiêu Chỉ nói: "Có cách để vào, đương nhiên cũng có cách để ra ngoài."
Greata hết nhìn Tiêu Chỉ lại nhìn sang Frost: "Các cậu muốn tôi làm gì? Các cậu có vẻ như biết rất nhiều về tôi. Tôi không tin đây chỉ là trùng hợp."
Greata có thể lên chức Tổng Giám Mục khi tuổi còn trẻ, nên tất nhiên là đầu óc ông ta chẳng hề đơn giản. Tuy bây giờ hơi điên, nhưng vào những lúc ông ta có thể suy nghĩ như bình thường thì vẫn rất nhanh nhạy.
Nếu mục đích đã bị nói toạc ra như vậy, Tiêu Chỉ dứt khoát nói thẳng ra luôn: "Ông có đồng ý gia nhập Hessen không?"
Ánh mắt Greata có vẻ hơi ngờ vực: "Hessen? Nơi mà những xác sống không có chỗ nào để đi tụ tập lại ấy hả?"
Trong trí nhớ của ông, Hessen vẫn luôn bị chia năm xẻ bảy. Mặc dù cũng có những xác sống hung hãn, nhưng mỗi người đều tự chiếm một địa bàn riêng, lại còn chém giết suốt cả một ngày, nên khó mà làm nên trò trống gì.
Nơi như vậy chẳng phải là cứ đi thẳng tới là được à? Cần gì phải trải qua quá trình đến xin gia nhập?
"Trên thực tế, Hessen đã được thống nhất từ 500 năm trước rồi, còn không ngừng đối kháng với Blaise." Tiêu Chỉ chỉ vào Frost vẫn luôn im lặng chẳng nói năng gì: "Vị này hiện đang là lãnh chúa của Hessen."
Greata đánh mắt qua nhìn người này. Tuy rằng thời gian họ giao thủ cũng không nhiều, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thôi, ông ta đã có thể cảm nhận áp lực đối phương tạo ra một cách cực kỳ rõ ràng. Điều này khiến ông hiểu rằng việc mình bị đánh bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Thật ra người này có thể thống nhất Hessen cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Greata bật cười: "Vậy nên các cậu muốn tôi gia nhập Hessen, cùng các cậu đối đầu với Blaise à?"
Tiêu Chỉ thừa nhận rất thản nhiên: "Đúng thế."
Greata cười khanh khách: "Ha ha ha ha... Dùng Tổng Giám Mục của Blaise để đối đầu với Blaise, các cậu thông minh thật đấy!"
Tiêu Chỉ hỏi: "Ông có đồng ý không?"
Greata ngừng cười, nhìn cậu rồi nói: "Được, tôi cũng muốn diệt trừ những kẻ đạo đức giả đó!"
Tiêu Chỉ gật đầu với ông, thân thiện vươn tay: "Vậy thì Nhiếp Chính quan tôi đại diện cho cả Hessen hoan nghênh ông."
Thật ra hành động như này phải để lãnh chúa làm, nhưng dựa trên những gì cậu hiểu về Frost, Tiêu Chỉ cảm thấy có lẽ hắn sẽ không thích kiểu giao lưu gần gũi, thân thiện này đâu, nên cậu tự làm thì tốt hơn.
Greata cũng vươn bàn tay còn nguyên vẹn ra bắt tay với cậu.
Từ giờ trở đi, Hessen lại có thêm một sự tồn tại mạnh mẽ.
Sau đó, Greata mở cửa phòng ra. Thế là đám nhóc cầu lửa lập tức ùa ra khỏi phòng. Chúng kêu "chít chít chít" vài tiếng đã biến mất tăm.
Ba người cùng nhau rời khỏi con thuyền ba cột buồm, bắt đầu đi tìm cách thoát khỏi Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.
*
Bọn họ đã đi rất xa.
Nhưng thế giới vẫn chỉ có ba màu trắng đen xám.
"Đúng rồi." Greata đột nhiên nói: "Nếu ngài Nhiếp Chính quan biết tôi là người đầu tiên được Giáo Hoàng chọn để kế vị, vậy cậu có biết Ngài đã cho tôi thứ gì không?"
"Chuyện này tôi cũng không biết." Tiêu Chỉ nói.
Cơ mật giữa Giáo Hoàng và Tổng Giám Mục đương nhiên là người ngoài không thể biết được, hơn nữa nó đã lâu đến mức dù cậu có góp nhặt một lượng lớn tài liệu cũng chẳng thể nào biết được từng có vụ này xảy ra.
"Vương miện Thánh Diễm." Giọng điệu của Greata vẫn nhẹ bẫng.
Tiêu Chỉ: "!"
Đó chính là một trong những Thần Khí mà chỉ có Giáo Hoàng của Blaise mới được sở hữu.
Greata cười nhẹ: "Đừng ngạc nhiên. Tôi đã đặt nó ở một nơi chỉ có mình tôi biết, chắc hẳn Andre không có cách nào tìm được đâu."
Tiêu Chỉ nhớ lại lão Andre mà mình từng gặp, đúng là trên đầu ông ta không có thứ nào giống vậy thật.
Không chỉ Andre, mà trong bức họa của những Giáo Hoàng đời sau cũng chẳng có nó. Cẩn thận nghĩ lại thì tuy không phải bức họa của Giáo Hoàng nào cũng phải đội vương miện Thánh Diễm, nhưng việc nó hoàn toàn biến mất đúng là bắt đầu từ thời kỳ của Andre.
Trước đó các người chơi đã từng suy đoán về tung tích của vương miện Thánh Diễm, nói đủ kiểu hết. Thì ra là đã được truyền lại cho Greata, sau đó cũng mất tích theo ông.
Giọng nói Greata rất vui sướng: "Xem như đó là một món quà chào mừng tôi gia nhập Hessen đi."
Tiêu Chỉ thấy hơi tò mò: "Ông giấu nó ở đâu mà lại có thể bảo vệ nó không bị phát hiện suốt 500 năm thế?"
Theo lý thì sau khi giải quyết được Greata, chắc chắn Andre sẽ kiểm tra hết những thứ mà ông để lại một cách cẩn thận, kỹ càng. Mà đồ vật quan trọng như vương miệng Thánh Diễm thì không thể nào bị bỏ qua được.
Greata nháy mắt với vẻ rất thần bí: "Đáy hồ Adiya sâu khoảng 200 mét, hơn nữa còn có thêm 10 tầng phong ấn."
Tiêu Chỉ: "..."
Có hiểu theo nghĩa nào thì cũng biết là nó được giấu sâu đến mức nào rồi.
Greata nói: "Nơi này khá nguy hiểm, nó là một giáo khu quan trọng của Blaise, nên được canh phòng tương đối nghiêm ngặt. Nếu muốn đi lấy thì mong cậu cẩn thận một chút."
Frost nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Hiện giờ nơi đó đã thuộc về Hessen rồi. 20 năm trước ta đã đích thân đánh hạ nó."
Giọng điệu của hắn rất bình thản, như kiểu "Ta vừa mới ăn cơm xong" vậy.
Vẻ mặt của Greata đứng hình một lát.
Sau đó ông ta lại cười khanh khách: "Ha ha ha ha ha ha...Làm tốt lắm đấy ngài lãnh chúa!!"
Trước mắt thì hạnh phúc của Greata chỉ đơn giản thế thôi đấy. Miễn nghe được tin xấu của Blaise là vui ngay.
Cười đủ rồi, Greata mới nhắc nhở: "Nhưng mà mong hai người cẩn thận một chút. Nếu như xác sống tiếp xúc với vương miện Thánh Diễm, thì sẽ bị lửa thánh đốt cháy. Không cẩn thận thì sẽ bị thiêu rụi luôn đấy nhé! Ha ha ha ha ha..."
Tiêu Chỉ liếc ông ta: "Vậy ông cũng chẳng thể nào dùng cho mình rồi..."
Lợi dụng đồ bỏ đi, nhưng vẫn có thể thuận nước đẩy thuyền, cựu Tổng Giám Mục cũng là một kẻ xảo trá đấy chứ.
Nhưng món quà này cũng đủ rồi, cậu chẳng chê đâu, thậm chí còn thấy vui mừng nữa cơ.
Đôi mắt mang nét cười của Greata liếc sang Tiêu Chỉ: "Không phải còn có cậu sao? Ngài Nhiếp Chính quan à, cậu chẳng giống xác sống tí nào cả."
Nói xong, Greata lén lút đánh mắt sang nhìn ngài lãnh chúa vẫn luôn im lặng. Ông ta để ý thấy hầu như ánh mắt của vị lãnh chúa này vẫn luôn đặt trên người của Nhiếp Chính quan, cứ như là sợ chỉ cần lơ đễnh một cái là Nhiếp Chính quan sẽ biến mất vậy. Thỉnh thoảng hắn mới bủn xỉn phân phát cho xung quanh vài ánh nhìn.
Ông ta có thể chắc chắn rằng, cuối cùng vương miện Thánh Diễm sẽ được đặt lên đầu Nhiếp Chính quan.
Greata không thể không tưởng tượng đến hình ảnh trên chiến trường giữa Hessen và Blaise. Người bên phía Hessen đột nhiên lấy vương miện Thánh Diễm ra, dùng lửa thánh nóng cháy thiêu rụi những kẻ đạo đức giả đó...
"Ha ha ha ha ha... Đốt đốt đốt... Ha ha ha ha..."
Cứ nghĩ đến chuyện vui là Greata lại cười một mình. Ông ta vừa cười vừa quay cuồng trên không trung, kèm theo đó là bộ quần áo rách nát và mái tóc dài rối bù, giống như một cây rong biển lắc qua lắc lại trong sóng nước.
Mất đi gông cùm xiềng xích của thân phận Tổng Giám Mục, Greata càng lúc càng buông thả bản thân hơn, cũng chẳng thèm giữ hình tượng chi nữa.
Hành động này khiến Tiêu Chỉ và Frost chẳng thể nào hiểu nổi nội tâm ông ta hoạt động như thế nào nữa.
Lão này...lại bắt đầu động kinh gián đoạn à?
-------------Hết chương 74------------