Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 37: Mê cục tình yêu




Cô đau đớn hít thở khiến anh đau xót, cũng khiến anh thương tiếc, Mục Nham không thể nào cự tuyệt lời thỉnh cầu khiêm tốn cuối cùng của cô, anh không nói nên một chữ "Không" ấy. Vì thế, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, cúi xuống ở bên tai cô, anh gọi tên của cô: "Tiêu Nhiên..." Giọng nói dịu dàng khó có được, tâm trạng không thể tránh khỏi nặng nề. Không phải mỗi người đàn ông đều tình mỏng như tờ giấy, cho dù chưa bao giờ cùng cô đi vào trong ván cờ tình yêu, ở lúc cô sắp chết, Mục Nham vẫn không thể nào quyết tâm tàn nhẫn.

Lần đầu tiên nhưng cũng là lần cuối cùng, để lộ ra một mặt dịu dàng với cô. Cho dù đã là quá muộn, lẫn nhau đã không quan tâm.

Cuối cùng lộ ra bi thương trong lòng, giọt nước mắt mặn ướt nhẹ nhàng trượt ra khóe mắt, Tiêu Nhiên rũ mắt điềm tĩnh mà nở nụ cười.

Nếu không chịu nổi, cũng đều sắp qua, nếu không cam, cũng chỉ có thể như thế.

"Mục Nham, tôi yêu anh. Cho dù trước giờ anh không muốn yêu tôi, tôi vẫn yêu anh, chỉ yêu anh..." Cô thì thào, thì thào, nước mắt giọt giọt lăn xuống. Mặc dù ban đầu yêu anh là sai, cô cũng một mạch sai đến cuối cùng. Hối hận sao? Không. Không hối hận.

Rốt cuộc không cách nào gạt bỏ câu nói chân thành và đau lòng "Tôi yêu anh!" kia, Mục Nham nghiêng đầu nhắm mắt lại, đem ý lệ niêm phong cất vào trong đáy mắt, ôm cô càng chặt hơn, dùng ấm áp của anh ôm cô cùng đi đến đoạn đường cuối cùng.

Nước mắt, khô ở khóe mắt, Tiêu Nhiên muốn ôm lấy thắt lưng của anh, song, cánh tay rốt cuộc cũng không thể nâng lên, dường như cô đã nghe được tiếng chuông đòi mạng, thế giới của cô đã dần dần trở về thời kỳ hắc bạch không tiếng động, trên mặt cô mang theo nụ cười, cuối cùng vĩnh viễn ngủ say ở trong lòng anh.

Ước nguyện cuối cùng trong cuộc đời của cô, chính là xin anh vứt bỏ hết thảy, thành tâm ôm lấy cô, không hơn. Cô biết, nếu yêu anh, cuối cùng cũng sẽ trở thành cảnh vật trong cuộc sống của anh. Nếu như may mắn, có lẽ cô có thể không bị nhấn chìm trong dòng ký ức của anh, nếu như không may, anh sẽ sớm quên lãng cô. Khách qua đường, vĩnh viễn không thể vĩnh hằng.

Chim bay và cá, suy cho cùng là có thêm khoảng cách trời và đất, bất luận cô vùng vẫy thế nào, cuối cùng cũng không thể nào tiếp cận quá gần anh. Có thể chết ở trong lòng anh, cô đã không cầu gì khác, cứ như vậy mà đi, hết thảy, cũng chỉ có thể như vậy.

Khi Mục Nham tới, bác sĩ tuyên bố cấp cứu không có hiệu quả, Tiêu Nhiên lại có nhịp tim như kỳ tích, nhưng, tim của cô như trời băng đất tuyết vậy thấm lạnh thấu tim, ánh mặt trời của cô, sự cứu rỗi của cô, chưa bao giờ thuộc về cô, chưa từng nhận được, làm sao mất đi? Cô bình thường trở lại, nhìn người đàn ông tuấn dật trước mắt, Tiêu Nhiên đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hơi thở mơ hồ của cái chết, hồi lâu sau, dường như cô dùng hết sức lực cả người, âm thanh vẫn yếu ớt như muỗi kêu: "Nếu như tôi chết, anh sẽ nhớ tôi chứ..."

Mím chặt khóe môi, ánh mắt sâu thẳm của Mục Nham lần đầu tiên nhìn cô chăm chú, cũng là cái nhìn cuối cùng trước sinh ly tử biệt.

Cô khóc, nhưng cũng nở nụ cười, giữa lúc nửa khóc nửa cười, nhìn ở trong mắt anh quá mức thê lương, quá mức tuyệt vọng. Vì thế, anh chậm rãi ngồi ở bên giường, nắm chặt tay của cô, "Tiêu Nhiên, chớ nên từ bỏ hy vọng sống sót." Cô là người buôn ma túy, cô không thoát khỏi trừng trị của pháp luật, nhưng không nhất thiết phải lựa chọn con đường thế này, không phải sao? Vì sao cô lại cố chấp muốn chết như vậy? Anh không yêu cô, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy cô chết. Anh là người, anh có tim, anh sẽ đau.

Giọng nói trầm thấp và dịu dàng của anh, cùng ký ức trước kia khác nhau rất lớn, đôi mắt tràn đầy nước mắt, Tiêu Nhiên buồn bã nói: "Tâm nguyện đã xong, không có gì đáng để kiên trì..." Vì yêu anh, cô đã từng đấu tranh, cũng đã từng nỗ lực, nhưng kết quả, cuối cùng là không chiếm được ước muốn. Tiêu Vũ đã chết, đó là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, cô bần cùng đến không có gì cả, cô sống tiếp rốt cuộc còn có ý nghĩ gì? Không có, thật sự không có.

Mục Nham ôm nhiệt độ cơ thể dần dần trở nên lạnh buốt của Tiêu Nhiên, sắc bén trong mắt sớm đã mềm mại lại, đan xen nặng nề và đau đớn, còn có phức tạp mà người ngoài nhìn không thể hiểu được.

"Tiêu Nhiên..." Anh thì thào tên của cô, muốn nói một câu "Xin lỗi", lại cảm thấy nó là một câu gây tổn thương người nhất, vì thế, anh chỉ ôm chặt cô, giống như cô đã nói: "Mục Nham, thành tâm ôm tôi một cái được không, chính là cái ôm của một người đàn ông và một người phụ nữ anh yêu." Lúc này đây, anh vứt bỏ hết thảy, thành tâm thành ý đem tình cảm chân thành đó ôm người phụ nữ vào trong ngực anh, nhưng tất cả điều này, như là một giấc mộng, cái ôm đã trở nên không còn chân thật nữa, trái lại rất là thê lương và đau xót.

"Mục Nham, vì sao trên người anh lúc nào cũng ấm vậy..." Tiêu Nhiên nghiêng đầu tựa vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại, bộ dáng thỏa mãn và trầm tĩnh này là Mục Nham chưa bao giờ gặp qua, đột nhiên, anh cảm thấy mình quá vô tinh. Cái ôm của anh đâu có ấm, rõ ràng là thân thể của cô quá lạnh, hoặc là tim của cô, lạnh lẽo thấu xương.

Tiêu Nhiên đi, mang theo trái tim mệt mỏi đến cực điểm này, ra khỏi cuộc sống của anh.

Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu xuống nhân gian, bao phủ thành phố nhỏ này ở trong cô đơn vắng lặng, Mục Nham chỉ lẳng lặng ôm cô, không cho bác sĩ và y tá chạm vào cô, vẫn duy trì cái tư thế như vậy đến tận đêm khuya. Sau đó, anh đặt cô ở trên giường bệnh, tự tay kéo phẳng quần áo hơi nhíu của cô, lại lướt nhẹ qua tóc rơi trên trán cô, cuối cùng nhẹ nhàng đem ra giường màu trắng đắp ở trên mặt cô...

Trên đường không có ai, Mục Nham đi bộ trở về bệnh viện, trở lại phòng bệnh đã là rạng sáng, anh nhìn thấy Tịch Thạc Lương ngồi ở trước giường bệnh dịch góc chăn cho An Dĩ Nhược, mà cô, dường như đã ngủ thiếp đi. Đứng ở bên ngoài rất lâu, lâu đến hai viên cảnh sát đều có chút hốt hoảng, anh mới đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, xoay người rời đi.

Đêm nay, có hai người đàn ông cả đêm không ngủ, Tịch Thạc Lương canh giữ ở bên cạnh An Dĩ Nhược, ánh mắt yêu thương từ đầu đến cuối dừng ở trên mặt cô, vừa quyến luyến lại vừa dịu dàng; Mà Mục Nham, lặng lẽ nằm trên giường bệnh, mắt nhắm, nhưng tâm lại tỉnh.

Đêm nay, có hai người phụ nữ quyết định rời đi, Tiêu Nhiên lựa chọn kết thúc mạng sống trẻ tuổi của mình, cô đi bình tĩnh và thanh thản; Mà An Dĩ Nhược, làm như cũng có quyết định, trong buồn ngủ mông lung cô mơ hồ nghe thấy có người dịu dàng gọi cô, "Dĩ Nhược..." Trong hoảng hốt cô nhận ra được chủ nhân của giọng nói này, là người đàn ông cô bất chấp hết thảy yêu sáu năm. Anh đang gọi cô, mềm mại như vậy, dịu dàng như vậy. Đây là mộng, cũng không phải. Anh đến đây, anh ở ngay tại bên cạnh cô. Sau khi biết được tin cô bình an liền đáp máy bay đến Vân Nam trong đêm hôm đó, đổi chuyến bay ba lần vào xế chiều ngày hôm sau mới đến được bên cạnh cô, đi đến nhà giam bệnh viện tìm được cô ở ngoài phòng bệnh của Tiêu Nhiên.

Người đàn ông kiêu ngạo này ôm lấy cô ngay lập tức, lại nghẹn ngào, "Có khỏe không?"

Có khỏe hay không đây? Cô âm thầm tự hỏi, trong lòng vô cùng khổ sở. Thực ra thì đáp án của cô là không khỏe, không phải vì trên tay bị thương mà không khỏe, mà là trái tim yếu đuối xuất hiện vết rách nho nhỏ, tựa hồ rất khó trở lại như trước. Song, cô làm sao nói ra khỏi miệng.

Khỏe và không khỏe cũng như vậy, hết thảy cuối cùng cũng phải trở về vị trí cũ, khó quên hơn nữa, cũng chỉ là một loại kinh nghiệm, người bên cạnh mới là chân thật, tình yêu của cô. Vì vậy, Cô yên tâm mà giao mình cho anh, mặc cho anh ôm cô rời khỏi nhà giam bệnh viện, mặc cho anh cùng ở bên mình. An Dĩ Nhược tự nói với mình, người trước mặt, người đàn ông gọi là Tịch Thạc Lương này, mới là tình yêu của cô.

Phụ nữ khác với đàn ông, đàn ông rất lý trí, phụ nữ lại coi tình yêu là mạng sống, lúc tình yêu được đáp lại, cô nguyện vì người đàn ông cô yêu thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ sẽ tan xương nát thịt, không tới một khắc cuối cùng, sao phải quay đầu?

Giữa người với người, luôn không thoát khỏi lừa gạt, có người khinh người, có người bị khi dễ, còn có người tự lừa dối mình, chỉ là không biết, trong ngày này, suy cho cùng là ai lừa gạt ai? Và ai lại bị ai lừa gạt?

Đêm tối yên tĩnh, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại. Giữa bọn họ, có chút cắt không đứt, để ý còn loạn hơn. Nhưng, cuộc sống còn phải tiếp tục, họ không thể dừng lại, họ cần phải đi về phía trước.

Ba ngày sau, An Dĩ Nhược đàng hoàng tử tế đứng ở trong phòng bệnh, Tịch Thạc Lương tỉ mỉ chăm sóc cô, làm như coi cô như một búp bê dễ vỡ mà che chở.

"Nói rồi bảo em có cần gì thì gọi anh, nhưng không chịu nghe lời." Tịch Thạc Lương nắm lấy cổ tay của cô phòng ngừa cô lộn xộn, bác sĩ đang tỉ mỉ băng bó lại vết thương cho cô, nghe ra sự lo lắng của anh, nhịn không được khuyên nhủ: "Có một số thói quen một khi dưỡng thành là rất khó sửa, trong vô thức rất có khả năng đã quên trên tay mình vẫn còn bị thương." Ngẩng đầu cười cười với An Dĩ Nhược, còn nói: "Tuy nhiên vết thương của cô hồi phục thật sự rất tốt, hay là cô nghe lời của Tịch tiên sinh đừng có lộn xộn, nhìn anh ta đau lòng..."

Nghe bác sĩ nói như vậy, hai má An Dĩ Nhược ửng đỏ, có chút ngượng ngùng giải thích, "Vừa rồi anh đi ra ngoài, em thức dậy vô cùng khát nước, muốn tự mình rót chút nước uống, ai biết anh đột nhiên trở về, làm em hoảng sợ." Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô, cô đâu có làm đổ ly nước, phỏng tay chứ.

"Em nha..." Tịch Thạc Lương cau mày, đỡ cô dựa vào ngồi ở trước người anh, nhịn không được khẽ trách: "Mấy ngày nay vẻ mặt luôn hoảng hốt, cũng không biết đang nghĩ cái gì, anh vào cửa gọi em hai tiếng cũng không nghe thấy."

Tim An Dĩ Nhược rõ ràng đập mạnh và loạn nhịp, vẻ mặt hoảng hốt? Cô sao? Rõ ràng như vậy sao? Cô cho rằng... Cô cho rằng ngoại trừ có chút phiền lòng cũng không có gì khác. Mím chặt môi, cô không nói chuyện.

"Phỏng chừng là sợ hãi, nghe nói lần này rất nguy hiểm." Bác sĩ ít nhiều nghe nói đôi chút về chuyện của An Dĩ Nhược, cho rằng cô đang sợ hãi, còn chưa có tỉnh hồn, băng bó vết thương xong, lại dặn dò cô: "Nghỉ ngơi thật tốt đi, vết thương roi phía sau lưng lành rất nhanh, nhưng tay này, ngàn vạn lần đừng xảy ra sai lầm thế nữa."

"Cám ơn anh, bác sĩ." Tịch Thạc Lương nói lời cảm ơn, kéo chăn mỏng qua ngực của An Dĩ Nhược, mà cô dường như rất mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt giống như con mèo con co rút ở trong lòng anh không lên tiếng.

"Nếu mệt thì ngủ một lát, hửm?" Cánh tay Tịch Thạc Lương khẽ vòng ở trên eo cô, cằm dán ở trán của cô nhẹ nhàng cọ xát, giọng nói lộ ra vô cùng yêu thương. Đối với cảnh né tránh của An Dĩ Nhược mấy ngày nay, anh chăm sóc mà không có truy hỏi sợ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

"Mới tỉnh ngủ mà." An Dĩ Nhược nghiên nghiêng đầu, từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm một câu. Cô không muốn ngủ, cũng không muốn mở mắt, cô rất mệt, từ thân thể đến trái tim, không hiểu sao mệt mỏi.

Tịch Thạc Lương khẽ nở nụ cười, cưng chiều nói: "Vậy thì nói chuyện với anh, mấy ngày nay em rất ít nói."

"Không phải anh luôn thích yên tĩnh sao?" Anh luôn ít nói, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, dường như cô luôn nói, còn nhớ khi đó anh còn cau mày khẽ trách: "Thì em nói nhiều, đi ăn cái gì đi, anh mua bánh trứng em thích ăn."

Cô bĩu môi mặc kệ, ôm eo của anh làm nũng, "Em mặc kệ, em mặc kệ, anh bận đến nỗi ngay cả bộ dáng em trông thế nào cũng đã sắp quên rồi, hôm nay chuyện gì cũng đừng làm, đi cùng em."

Anh cười khổ, buông tài liệu trong tay ra, ôm lấy cô gái nửa bám ở trên người anh giống như dựa vào một cái cây vậy, "Cũng đã lớn còn làm nũng? Không thể cư xử như một người lớn?"

"Ai nói người lớn thì không thể làm nũng với bạn trai, em chỉ là muốn anh dành nhiều thời gian với em." Cô ủy khuất mà vùi ở trong lòng anh giống như một nàng dâu nhỏ vậy, chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát cổ của anh, "Thạc Lương..."

Nghe được cô mềm mỏng khẽ gọi, Tịch Thạc Lương say mê, ôm cô ngồi ở trên đùi, cúi đầu hôn cô.

Tình yêu khi đó của bọn họ, rất đơn thuần. Tịch Thạc Lương bận rộn việc học và làm việc, nhưng cũng không quên cưng chiều cô yêu thương cô; An Dĩ Nhược chân thành bỏ ra tất cả tình cảm, luôn nghĩ về anh nhớ anh, cô thích ở cùng anh, hy vọng anh dành nhiều thời gian với cô, có chút tùy hứng, còn có chút ngang ngược, nhưng ở trong mắt người yêu, cũng là linh động đáng yêu, nhưng ấm áp và ngọt ngào này không thể duy trì liên tục đến vĩnh cửu, ở trong lúc vô tình anh đã biết bối cảnh gia đình của cô thì lặng lẽ thay đổi chất.

An Dĩ Nhược chín chắn trong vòng một đêm, không dám quấn quýt lấy anh giống như trước nữa, thậm chí không dám làm nũng, chỉ sợ anh hiểu lầm cô là vì có ông bố làm thị trưởng mà tùy hứng làm càn. Mà anh, dường như cũng đã từng nỗ lực, cuối cùng khó mà thoát khỏi thân phận của cô, ngoại trừ kiềm chế lại bắt đầu mâu thuẫn, sau đó mặc cho cô xuất ngoại, khi đó anh ích kỷ mà nghĩ, có lẽ tạm thời xa nhau đối với cả hai đều tốt.

Một tình yêu sâu sắc, nhưng không thể không vì lòng kiêu ngạo của anh mà nhiều lần nhượng bộ ủy khuất cầu toàn. Một người rõ ràng cũng yêu, lại bị quan niệm môn hộ vây khốn trong lòng không cách nào vứt bỏ, không có dũng khí để bước về phía trước, trở nên càng ngày càng lạnh nhạt. Cho dù cô nguyện vì yêu vì anh cắm dao vào ngực, anh vẫn vô tình đem tình yêu dạt dào của cô tùy tiện lãng phí.

Tình yêu đã từng tốt đẹp chính là khiến bọn họ từ một đôi xa lạ trở thành người yêu, sau đó, lại đưa bọn họ từ một đôi tình nhân trở thành càng lúc càng xa lạ, tình yêu đơn thuần cứ như vậy bao phủ ở trong lòng lẫn nhau.

Mãi đến lúc này, rốt cuộc An Dĩ Nhược mới hiểu rõ, trên đời này, không có một mối tình nào không trăm ngàn vết thương.

"Anh là thích yên tĩnh, nhưng anh cũng thích nghe em nói chuyện." Tịch Thạc Lương ôm cô cao chút, một tay ôm vào bên eo cô, tay phải nâng mặt cô lên, ánh mắt chuyên chú và khẩn khiết, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng và rừng rực, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, hồi lâu sau dịu dàng nói: "Dĩ Nhược, thật xin lỗi." Vì anh đã từng lạnh nhạt mà xin lỗi, vì ở lúc khẩn cấp anh không làm được gì cho cô mà xin lỗi.

Ánh mắt của cô có chút mờ mịt, tựa hồ cũng không biết vì sao anh đột nhiên xin lỗi, nhưng thoáng chốc cô lại hiểu được, lạnh nhạt của cô làm anh đau lòng. Ba ngày, cô không thể cự tuyệt chăm sóc và làm bạn của anh, bởi vì anh là vị hôn phu của cô, bởi vì bọn họ là người yêu, nhưng cô cũng không muốn nói, im lặng ngay cả chính cô cũng có chút chột dạ, thậm chí, thậm chí ở lần gặp nhau ngày đó cự tuyệt nụ hôn của anh. Ngay tại lúc anh cúi người muốn hôn cô, cô vô thức nghiên đầu, mà nụ hôn của anh, cuối cùng chỉ rơi vào trên gò má của cô, giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua. Khi đối mặt, rõ ràng cô thấy được sự nghi ngờ trong mắt anh, còn có đau lòng.

Lông mi dài lay động, cô nhẹ giọng oán trách: "Không thích nghe nhất anh nói ba chữ này, mỗi lần anh nói thật xin lỗi chính là cho em leo cây." Cô nói chính là lời nói thật, mỗi lần anh nhỡ hẹn luôn phải gọi điện tới nói: "Thật xin lỗi", anh không biết, cô ghét nhất nghe ba chữ này.

Vẻ mặt oán trách nhìn ở trong mắt Tịch Thạc Lương đặc biệt xinh đẹp, đã bao lâu rồi cô không có làm nũng với anh? Dường như rất lâu rất lâu rồi. Siết chặt vòng tay, vô vùng thân thiết mà ôm cô, anh thân mật lầm bầm: "Dĩ Nhược, anh yêu em!"

Luôn biết anh yêu cô, luôn không có hoài nghi, nhưng nghe chính miệng anh nói ra, mắt An Dĩ Nhược lại không khống chế được mà ẩm ướt. Đã bao lâu rồi anh không có nói qua những lời này, thời gian lâu đến nỗi cô thật đã quên. Nếu như cô không có nhớ lầm, dường như là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau khi anh bỏ rơi cô xoay người mà đi, anh chưa bao giờ nói tới nữa. Hóa ra đã lâu như vậy rồi, cô vốn tưởng rằng chỉ cần ở cùng anh, chỉ cần biết tâm ý của anh, cho dù suốt đời anh không nói, cô cũng sẽ không so đo. Bây giờ cô mới phản ứng kịp, thực ra thì cô rất để ý.

Cuối cùng An Dĩ Nhược bật khóc, đêm cầu hồn đột nhiên xảy ra biến cố, lúc đối mặt Cố Dạ thì hoảng hốt sợ sệt, cùng Mục Nham cùng trải qua kiếp sinh tử, và giữa bọn họ không thể nào nói rõ dây dưa và giãy giụa giày vò đến cô kiệt sức, nước mắt đè nén mấy ngày cuối cùng ở lúc anh nói yêu cô cuồn cuồn mà ra.

Cô như lạc mất phương hướng, cô đơn đứng ở ngã tư tình yêu, mà anh, đúng lúc vươn tay kéo cô.

Cô khóc đến càng lúc càng thương tâm, làm như muốn đem tất cả ủy khuất và đau lòng rút ra hết. Tịch Thạc Lương cũng không có khuyên nhủ sâu, chỉ ôm chặt cô, vỗ về lưng của cô giống như dỗ đứa nhỏ vậy. Anh đợi trận thút thít này của cô, đợi đủ ba ngày. Trải qua vụ bắt cóc, cho dù cô không nói, anh làm sao không biết cô bị bao nhiêu đau khổ, nghĩ đến vết roi trên lưng cô, nghĩ đến vết thương rất sâu trong lòng bàn tay cô, cô sớm nên khóc, nhưng cô lại bình tĩnh như vậy, tĩnh đến mức anh hoảng sợ, tĩnh đến mức anh bất an, tĩnh đến mức anh đã bắt đầu sợ hãi cứ như vậy mà mất đi cô.

Bây giờ cô khóc, anh rốt cuộc yên lòng.

Mấy ngày nay Mục Nham có một nửa thời gian không ở bệnh viện, anh không để ý tới vết thương đạn bắn chưa lành, trợ giúp cục công an Tả Cáo xử lý công việc bắt cóc lần này, bao gồm hậu sự của Tiêu Nhiên. Nghĩ đến ngày mai An Dĩ Nhược sẽ được đưa về thành phố A, rốt cuộc anh cũng đi gõ cửa phòng bệnh của cô.

Tịch Thạc Lương theo tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy là Mục Nham, làm một cái động tác chớ lên tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy An Dĩ Nhược đang gối lên đùi anh ngủ thiếp đi nằm ở trên giường bệnh, đắp kín chăn cho cô, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài.

"Đều đã sắp xếp xong, ngày mai có máy bay đưa hai người trở về thành phố A." Mục Nham chọc hai tay vào trong túi quần, ánh mắt hướng về nơi khác. Từ ngày Tịch Thạc Lương tới hôm đó, anh đã không gặp qua An Dĩ Nhược, anh muốn hỏi một chút cô thế nào, vết thương ở tay có tốt hơn chút hay không, nhưng cuối cùng nhịn xuống, tin tức của cô, anh không muốn tìm hiểu từ trong miệng của Tịch Thạc Lương.

Tịch Thạc Lương phản ứng rất nhanh, hỏi: "Anh thì sao? Anh không cùng chúng tôi cùng trở về?"

"Bên này có chút việc cần xử lý, anh đưa cô ấy trở về trước đi." Nếu như Tịch Thạc Lương không đến, có lẽ anh không nỡ để cho An Dĩ Nhược đi trước, nhưng đã như vậy rồi, cô ở đây một ngày cũng không có ý nghĩa, hơn nữa nghe Phương đội nói cô không có thói quen ăn đồ ăn bên này, cho nên quyết định để bọn họ đi trước.

"Vết thương của anh không nhẹ, cần phải nằm viện nghỉ ngơi, chuyện quan trọng hơn nữa cũng tạm thời đừng vội." Đối với An Dĩ Nhược có thể bình an thoát hiểm, Tịch Thạc Lương không thể bỏ qua nổ lực của Mục Nham, quan tâm lúc này, là chân thành, "Anh không thể một mình ở lại đây." Ở đây anh không có bạn bè thân thích, bị thương nặng như vậy, không ai chăm sóc sao được.

Mục Nham nở nụ cười, có chút chua sót, nhưng vẫn rất kiên trì, "Không có gì không thể. Chỉ ở lại theo dõi và trợ giúp xử lý chuyện bên này một chút, không giống như làm nhiệm vụ, sẽ không kéo căng đến vết thương, một tuần lễ là có thể trở về, hai người đi trước."

Tịch Thạc Lương còn muốn nói tiếp cái gì đó, Mục Nham đoạt nói trước: "Cũng đã sắp xếp xong, cứ như vậy đi." Sau đó, kéo ra một nụ cười mất tự nhiên, xoay người trở về phòng bệnh, nhìn bóng lưng thẳng tắp, có chút cô đơn, cũng có chút bất đắc dĩ.

Chín giờ sáng ngày thứ hai, Tịch Thạc Lương đưa An Dĩ Nhược rời khỏi Tả Cáo, mãi đến không thể không lên máy bay, Mục Nham cũng không có xuất hiện. Nhịn không được khéo léo hỏi Phương đội tiễn lên máy bay vì sao cũng chưa nhìn thấy anh, Phương đội trả lời: "Hôm nay Mục đội đưa Tiêu Nhiên lên núi..."

Một câu giải thích rất đơn giản, dập tắt tia hy vọng cuối cùng của An Dĩ Nhược, cô gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt với Phương đội rồi yên lặng lên máy bay, cũng không có nhìn thấy biểu cảm đau xót của người đàn ông đứng ở một góc cách đó không xa nhìn cô rời đi.

Hết thảy, tựa hồ đã như vậy rồi.

Khi Mục Nham trở lại thành phố A, đã truyền đến tin cưới của An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương.