Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 31: Dây dưa không rõ




"Pằng!" Không hề báo trước, Cố Dạ đột nhiên nổ súng, viên đạn tinh chuẩn không lầm mà bắn ở bên chân Mục Nham.

"A!" An Dĩ Nhược kinh hoàng luống cuống, hét lên một tiếng xoay người nhào vào trong lòng Mục Nham, Mục Nham siết chặt tay, ôm cả người cô vào trong ngực, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, không sao." Đồn đãi là thật, chìa khóa vàng quả nhiên là vật anh ta coi trọng, Mục Nham thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù đã lĩnh giáo qua hỉ nộ vô thường của Cố Dạ, An Dĩ Nhược vẫn bị hành động đột nhiên mất khống chế của anh ta mà sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt áo sơ mi của Mục Nham, cảm xúc nhất thời không cách nào bình tĩnh, lỗ tai ông ông vang lên, trong mông lung nghe được Cố Dạ nói: "Mục Nham, tôi sẽ tiếp tục chơi cùng anh."

Nét mặt Mục Nham tràn đầy khí khái hào hùng, anh trầm giọng: "Tôi không có thừa thời gian chơi trò chơi với Cố tiên sinh, trời sáng sẽ xuất phát, chìa khóa vàng cho anh, An Dĩ Nhược tôi mang đi." Người bị vết thương đạn bắn anh muốn bắt Cố Dạ dường như rất khó, Mục Nham rất rõ mục đích của chuyến này chỉ vì cứu người.

Cố Dạ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía An Dĩ Nhược.

Một hồi trầm mặc xẹt qua, cô không xoay người cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của anh ta, thật lâu sau Cố Dạ hạ súng trên tay xuống, "Chìa khóa vàng tôi nhất định phải cầm lại, về phần An Dĩ Nhược, nếu như anh có bản lĩnh thì mang đi, bằng không thì..."

Nghe vậy, trong phút chốc An Dĩ Nhược tỉnh táo lại, cô đột nhiên xoay người, trong mắt xẹt qua khinh thường, "Anh dựa vào cái gì?" Tức giận ở đáy mắt từng chút từng chút lan tràn, cô chỉ trích: "Anh không có quyền ép buộc tôi ở lại. Chẳng lẽ gặp nhau ở Paris chính là nguồn gốc cơn ác mộng này của tôi sao? Nếu như anh vì trả thù tôi phối hợp với cảnh sát giết chết người của các anh, vậy thì giết tôi đi."

Gió đêm lướt nhẹ qua, tóc dài bay bay trong không trung, Cố Dạ ngưng mắt nhìn người phụ nữ cách đó không xa, nghe cô gằn từng tiếng, rõ ràng mà nói: "Anh nhớ kỹ, đừng ý đồ vây khốn tôi, tôi không là gì của anh." Dừng một chút, An Dĩ Nhược lành lạnh ung dung nói: "Cho dù tôi chết, cũng sẽ không là người phụ nữ của Cố Dạ anh." Sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên cô gặp phải người cố chấp như vậy, cái gọi là thích của anh ta, cô không chịu nỗi.

Hai bên nhìn nhau, lửa giận trong mắt Cố Dạ như gió cát cuốn lấy, tay phải nắm chặt súng, khớp xương bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch, sau đó, anh đột nhiên bước nhanh về phía trước, họng súng muốn để ở huyệt thái dương của cô.

"Cố Dạ!" Mục Nham ôm An Dĩ Nhược thoáng chốc lui về phía sau nửa bước, cùng lúc đó, tay phải chặn lại khẩu súng lục ở giữa không trung, năm ngón tay gập lại vững vàng nắm giữ họng súng, đồng tử nhanh chóng thít chặt, ánh mắt sắc bén tập trung vào Cố Dạ, "Chớ đụng vào cô ấy!"

Cố Dạ phục hồi ánh mắt, gia tăng lực độ của cổ tay, nhưng không thể thoát khỏi kiềm chế của Mục Nham.

Đột nhiên, sấm sét nổi lên bốn phía, âm thanh khó chịu nặng nề chói tay, trong phút chốc An Dĩ Nhược bừng tĩnh, lúc hoàn hồn thì nhìn thấy Mục Nham và Cố Dạ hai tướng so tài với nhau, đối chọi gay gắt. Cô nhắm mắt lại, quyết không thể khóc. Thực ra thì chuyện cũng không có đến nỗi tệ nhất, Mục Nham ở bên cạnh cô, anh nhất định có thể dẫn cô rời đi, cô quyết không thể chảy xuống một giọt nước mắt, lúc này, anh cũng cần cô kiên cường.

"Tôi lặp lại lần nữa, chía khóa vàng có thể cho anh, nhưng điều kiện tiên quyết là từ giờ trở đi An Dĩ Nhược phải không bị thương chút gì." Ánh mắt Mục Nham sáng ngời, lặng lẽ siết chặt tay, cứng rắn mà vung họng súng ra.

Cố Dạ im lặng một lúc, đáy mắt cuồn cuồn tức giận dần dần trở nên lạnh lẽo, hồi lâu sau, ánh mắt bình tĩnh lại như cũ, sau đó, anh giơ tay phải lên trong sự ngạc nhiên của mọi người, bắn liền ba phát súng lên bầu trời, ngay sau đó ra sức ném súng về nơi xa, ánh mắt đông lại thành sương lạnh, anh nheo mắt lạnh lùng hỏi: "Chìa khóa vàng ở đâu?"

"Đương nhiên sẽ không ở trên người của tôi." Ánh mắt bình tĩnh, Mục Nham hầu như không quan sát mà hơi nghiêng người, che chở ở bên người An Dĩ Nhược, trong tiềm thức anh cho rằng Cố Dạ quá điên, dồn ép anh ta cái gì anh ta cũng làm ra được.

Cố Dạ đột nhiên quay đầu, âm hàn trong mắt phượng hận không thể đóng băng Mục Nham, "Mục Nham, tôi khuyên anh cân nhắc kỹ, chơi đùa đến cuối cùng nếu như không thấy được chìa khóa vàng, tội sẽ tự tay tiễn anh lên đường." Cho dù lấy được chìa khóa vàng, anh cũng muốn giết anh ta, chỉ bằng anh ta ôm người phụ nữ của anh.

An Dĩ Nhược nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Mục Nham, sau đó nhìn thấy khóe môi anh hơi dương lên, "Chúng tôi cần nghĩ ngơi, nếu không ngày mai không có sức dẫn anh đi lấy đồ." Giọng nói vẫn thuần phác trầm thấp như cũ, mỉm cười nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo như gió cuốn.

Tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp, không nghĩ tới Mục Nham đột nhiên chuyển đề tài, ánh mắt nhìn về phía Cố Dạ đoán chừng sau một khắc anh ta lại có hành động điên cuồng gì đó, song, anh ta lại chỉ trầm mặc một lúc, lạnh giọng nói: "Mang đi, trời sáng lên đường."

Mục Nham nói chìa khóa vàng ở trên người anh ta, Cố Dạ tin không nghi. Ai bào chiếc chìa khóa này thật sự ở trên người Tiêu Vũ, ai bảo là anh ta giết chết Tiêu Vũ, cho nên đồ ở trong tay anh ta chẳng có gì lạ. Cố Dạ thề phải cầm lại, ngoài chìa khóa vàng ra, còn có người phụ nữ anh ta ôm vào trong ngực, anh phải nhất định cầm lại được. Anh thề.

Hai người hầu lưu loát thu hồi súng lục, giống như là rất có kinh nghiệm tiến lên lục soát người Mục Nham, cũng không có tìm ra bất kỳ vũ khí gì, đứng lại ở trước mặt An Dĩ Nhược, do dự một chút đang muốn đưa tay.

Đáy mắt An Dĩ Nhược hiện lên một chút kinh hoảng, chưa kịp suy nghĩ "Bốp" một tiếng hất tay người đàn ông ra, đang không biết nên nói cái gì, lại nghe Mục Nham lạnh lùng nói: "Muốn lục soát cũng được, tìm một người phụ nữ tới đây."

An Dĩ Nhược nhíu chặt mày, căng thẳng đến tay không biết nên để ở đâu, nhưng đầu ốc lại rất rõ. Cô nghĩ tới không thể để cho bọn họ lục soát người cô, tuyệt đối không thể. Mặc dù cô cũng không biết thứ vừa trượt vào trong túi của cô là cái gì, nhưng cô có thể khẳng định vào lúc này Mục Nham đặt nó ở bên người cô, đã đoán được tạm thời bọn họ không đi được, nhất định cũng bị soát người, mà thứ này nhất định là rất quan trọng, đối với việc giải thoát có trợ giúp rất lớn.

Cố Dạ đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mục Nham và An Dĩ Nhược, trên người cô mặc áo sơ mi của anh, bên ngoài khoác một áo khoác kiểu nam, nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: "Cô muốn ở cùng một chỗ với anh ta?"

Trong nháy mắt hiểu được ý đồ của anh ta, An Dĩ Nhược vô thức lui về phía sau một bước, đứng sát vào Mục Nham, mím môi không nói lời nào. Bất kể bọn họ muốn đem Mục Nham đi nơi nào, cô cũng không muốn cùng anh tách ra.

"Cô đừng hối hận!" Lạnh lùng thốt ra những lời này, Cố Dạ cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hai người hầu liếc nhau một cái, quát lên với Mục Nham: "Đi."

Mục Nham lạnh lùng quét qua hai người họ, dắt tay cô bị bọn họ áp giải đến tầng hầm, cũng là nơi phát sinh màn gặm cắn đẫm máu trước đó, nơi An Dĩ Nhược bị Tiêu Nhiên quất roi.

Mắt thấy sắp tới gần nơi đó, An Dĩ Nhược đột nhiên che miệng nôn khan hai cái, Mục Nham đưa tay đỡ lấy cô, "Làm sao vậy?"

Trong mắt An Dĩ Nhược thoáng chốc tích trữ nước mắt, tay phải nắm lấy cổ tay của anh, móng tay cấu vào da thịt của anh, nghẹn ngào nói: "Bọn họ, bọn họ ở đây, cắn, cắn chết người..."

Nghĩ đến trước đó Tiêu Nhiên bị người kéo ra khỏi nơi này, lại nghĩ đến vết thương roi trên người An Dĩ Nhược, trong nháy mắt Mục Nham hiểu được gì đó, cảm giác được thân thể An Dĩ Nhược mềm nhũn, anh cúi người ôm ngang cô lên, nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại, cái gì cũng đừng nghĩ."

"Mục Nham..." Co rút ôm cổ của anh, vùi mặt ở bên gáy của anh, cô nghẹn ngào thì thầm, một màn gặm cắn đáng sợ kia không thể kiểm soát được mà hiện lên ở trong đầu của cô, nhắm mắt lại cũng không thể ngăn cản nó xâm nhập.

Giọng nói mơ hồ hơi thở mong manh, cúi đầu dùng gò má hơi lộ vẻ thô ráp nhẹ nhàng dán vào gương mặt cô, giống như là để cho cô cảm giác được nhiệt độ thân thể chân thực của anh, Mục Nham ôm An Dĩ Nhược vào tầng hầm trong ánh mắt lạnh lẽo của người hầu.

Bên trong đã được người dọn dẹp qua, nhưng vẫn tràn ngập mùi máu tanh, Mục Nham nhíu mi, dựa vào vách tường ngồi xuống, nghe được tiếng cánh cửa khóa lại, anh ôm An Dĩ Nhược vào trong ngực giống như ôm đứa nhỏ vậy, để đầu cô tựa vào trước ngực anh, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, có tôi." Nghĩ đến vết thương roi của cô, nhẹ vỗ về lưng của cô, lại hỏi: "Đau không?"

An Dĩ Nhược ôm chặt eo của anh khe khẽ gật đầu, quật cường mà nuốt trở vào giọt nước mắt tích ở trong hốc mắt, hít hít mũi khẽ chua xót: "Có điều... Trời sáng phải đi đâu?" Cô muốn về nhà, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.

"Qua sông trở về Vân Nam." Mục Nham hơi ngửa đầu ra sau, khẽ dựa vào bức tường đá lạnh lẽo, vết thương ngực trái đau âm ỷ, sợ cô phát hiện khác thường của anh mà hoảng sợ, anh nói: "Ngủ một chút đi, ngày mai phải đi đường núi, trên lưng cô có vết thương, phải tiết kiệm thể lực.

"Chúng ta, chúng ta sẽ bình an chứ?" Cô cố gắng để cho mình dũng cảm, tuy nhiên vẫn cảm thấy sợ.

"Có tôi ở đây." Mục Nham ngừng một chút, cúi đầu dán lên cái trán của cô, "Làm sao có thể không bình an?"

Trên mặt An Dĩ Nhược lần đầu tiên hé ra một nụ cười, có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "Cái người này..."

Tâm tình phức tạp mà dùng tay xoa tóc của cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, anh hỏi: "Có muốn bôi cho cô chút thuốc hay không?"

"Hả?" An Dĩ Nhược ngẩng đầu, trong lúc đó khuôn mặt nhỏ nhắn cùng khuôn mặt anh tuấn của anh gần trong gang tấc, mặt không hiểu sao đỏ lên, lắp bắp hỏi: "Làm sao có được thuốc?"

Mục Nham nhíu chặt mày hơn, không được tự nhiên lấy ra thuốc ở túi quần, "Trước lúc rời đi lấy từ trong hộp thuốc, hẳn là dùng được đối với vết thương roi." Trong hộp thuốc có rất nhiều lọ thuốc, chỉ có lọ này để ở bên ngoài, anh đoán là bác sĩ lấy ra chuẩn bị bôi cho cô, vì thế trước khi rời đi anh thuận tay lấy đi, vừa rồi lúc người hầu soát người nhìn thấy, bị anh chộp đoạt lại.

Nhìn thấy mặt anh cũng có chút hồng, An Dĩ Nhược hơi không biết phải làm thế nào, vết thương roi trên lưng vô cùng đau đớn, cô rất muốn bôi thuốc này giảm đau, nhưng, nhưng cô không thể tự bôi được nha, lại không tính để cho anh giúp, vì thế cô lặng lẽ cúi đầu, "Không cần, không, không sao, không quá đau..."

"Tôi là lo sẽ bị nhiễm trùng, ngộ nhỡ cô nóng rần thì phiền phức." Mục Nham đương nhiên hiểu được ngượng ngùng của cô, nhưng anh lại không thể không lý trí mà phân tích, thấy cô mím môi đầu cúi xuống rất thấp, anh nói: "Vậy, để tôi bảo họ gọi người tới..."

"Không cần." An Dĩ Nhược cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, lại thốt ra lời ngăn căn, liếc mắt nhìn anh một cái, cắn răng nói: "Anh giúp tôi đi."

Rời khỏi lồng ngực của anh, từ từ xoay người, tay run rẩy ở trước mặt anh cởi bỏ áo khoác, sau đó là áo sơ mi. Cầm quần áo ôm ở trước ngực, hai má hồng như ánh bình minh, ngón chân cũng đã đỏ bừng.

Mục Nham dịu lại và khó chịu khi nhìn thấy mấy lằn roi đỏ sậm trên da thịt non mịn của cô, anh vặn mở lọ thuốc, ngón tay dính thuốc nhẹ nhàng bôi ở vết thương của cô.

Động tác của anh rất nhẹ, nhưng vẫn khiến An Dĩ Nhược đánh một cái rùng mình, bàn tay to cứng đờ, anh vội hỏi: "Rất đau?"

Cô ừ một tiếng, cắn răng ưỡn thẳng lưng, nghe thấy Mục Nham nói: "Kiên nhẫn một chút, xong ngay thôi."

Cảm giác được vết chai và nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của anh, hoảng loạn của An Dĩ Nhược được dần dần xoa dịu, hoảng hốt phút chốc, cô từ từ bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh tìm được tới đây?"

"Tiêu Nhiên dẫn đường." Nhẹ nhàng xoa vết thương của cô, anh giải thích: "Cấp trên đồng ý tôi dẫn cô ấy tới để đổi cô về, nhưng lại sợ cô ấy quá quen thuộc nơi này mà trốn thoát, nên đã gắn thiết bị truy tìm vào vết thương nơi bả vai của cô ấy."

"Cô ấy không phát hiện?"

"Nếu như đổi lại chỗ khác khẳng định có thể phát hiện, nhưng bả vai cô ấy trúng đạn, đau đớn rất bình thường, cho nên không dễ phát hiện." Thấy cô không nói, anh nói thêm: "Cô ấy được Cố Dạ sắp xếp người nửa đường cứu đi, theo chúng tôi dự đoán sau khi cô ấy trốn thoát chuyện đầu tiên muốn làm chính là kiểm tra trên người có chứa thứ gì hay không, nhưng trong quá trính xem xét nhất định sẽ tránh đi vết thương, cho nên..."

"Giống như đóng phim vậy." An Dĩ Nhược mỉm cười, quay đầu đi nói: "Đáng tiếc tôi không phải nhà văn, bằng không thì kinh nghiệm lần này có thể viết một quyển tiểu thuyết rồi.

Mục Nham cúi đầu nở nụ cười, chuyên tâm mà bôi thuốc cho cô không có nói tiếp nữa, lại nghe cô hỏi: "Chìa khóa vàng là cái gì, Cố Dạ khẩn trương vì nó như vậy. Năm ngoái, lúc tôi học thiết kế ở nước Pháp gặp qua Cố Dạ một lần, lúc đó tôi đã nhặt chìa khóa của anh ta, nhưng tôi không nhớ rõ chìa khóa ấy có cái gì đặc biệt, chính là cái kia sao?"

"Không phải."

"Hả?"

"Chìa khóa vàng kỳ thực là một đôi."

"Một đôi?" An Dĩ Nhược bắt đầu tò mò, muốn xoay người để hỏi rõ, hoàn toàn đã quên lúc này quần áo không chỉnh tề, Mục Nham đưa tay đè lại bờ vai của cô, trầm giọng ngăn lại động tác của cô, "Đừng nhúc nhích." Cô gái này, nhích tới nhích lui sẽ đau không biết sao? Còn có chính là, cô nửa thân trần xoay người lại như vây, bọn họ đều sẽ rất lúng túng cô không biết sao? Anh là đàn ông, cô không có một chút cảm giác nguy cơ sao? Cô gái ngốc này.

Ôm quần áo trước ngực chặt hơn, An Dĩ Nhược đàng hoàng, không hề lên tiếng nữa.

Mục Nham suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: "Chìa khóa vàng là nhiều đời Cố gia truyền lại, nói là người cầm nó mới có quyền tiếp quản làm ăn của gia tộc. Chỗ hở của hai chiếc chìa khóa là có thể trùng khít, phải cùng lúc cắm vào tủ bảo hiểm mới có thể mở ra khóa chìm." Những chuyện này là thời gian trước trong lúc vô tình nghe Tiêu Nhiên nhắc tới.

"Làm sao có thể ở trên tay anh?" An Dĩ Nhược cúi đầu, suy nghĩ cặn kẽ từng giai đoạn, nhưng vẫn không nghĩ thông.

"Tính tình Cố Dạ rất nóng nảy, làm người lại kiêu ngạo, bố của anh ta trước lúc qua đời đem một chiếc chìa khóa khác giao cho con gái nuôi Tiêu Vũ giữ." Ý ở ngoài lời, Tiêu Vũ bị anh bắn chết, chìa khóa rơi vào trong tay anh cũng không lấy làm lạ.

"Chìa khóa ở đâu?" An Dĩ Nhược hỏi xong, đột nhiên nhớ tới anh thả cái gì đó vào trong áo khoác trên người cô, lúc này mới đưa tay đi mò mẫn túi áo khoác, đợi biết rõ đặt ở trên người cô là chính cái gì thì thân thể ngay lập tức cứng đờ, "Này, cái này..."

Theo ánh mắt của cô nhìn lại, Mục Nham nhíu mày, cất kỹ lọ thuốc, nhận lấy áo sơ mi cô ôm ở trước ngực, choàng ở trên vai cô, "Trước hết mặc vào."

An Dĩ Nhược biết anh quay đi, vì thế chịu đựng đau nhức lưu loát mặc xong quần áo, tay cũng không dám sờ soạng vào trong túi, đời này của cô cũng không cách thứ này gần như vậy, cô thực rất sợ.

Lúc Mục Nham quay người thì nhìn thấy cô co rút người xuất thần, vò vò áo khoác, để cho cô cài xong cúc áo, nhẹ nhàng kéo vai cô qua để cho cô dựa vào anh nghĩ ngơi, "Nếu như không làm như vậy, đồ bị bọn họ lấy đi ngày mai chúng ta sẽ có chút phiền phức."

An Dĩ Nhược im lặng gật đầu, nặng nề thở dài, giống như đứa bé mà tiến sát vào trong ngực anh, đáy lòng lo lắng lại từng chút từng chút tăng thêm, hồi lâu sau, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn về nhà."

"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ rất nhanh trở về." Mục Nham nắm một bàn tay của cô, giống như là muốn truyền sức mạnh cho cô, mà tay kia thì lại sít chặt lại, móng tay dường như cũng sắp đâm vào lòng bàn tay, im lặng một lúc, anh trầm giọng nói: "Khi tôi đi bạn trai của cô đến tiễn lên máy bay, tôi đã hứa sẽ đưa cô trở về."