- Loan nhi, hình như nàng rất hưng phấn? - Hoàng Lam Phương khuôn mặt tuấn mỹ cười tươi nhìn Loan Loan đang ôm Bạch Ly đứng bên cười tươi rói ngắm cảnh.
- ừ, ta lần đầu thấy thiên nhiên hùng vỹ vậy! - Loan Loan mỉm cười khanh khách.
- mẫu thân, cho ta xuống đi! - Bạch Ly lên tiếng. Chuẩn bị cho vụ ám sát nữ nhân này làm hắn tốn bao công sức, giết nàng, Hoàng Lam Phương sẽ mất đi chút khí lực.
- ân! - nàng gật gật đầu. - đừng đi tới gần mép núi quá.
Câu nói vừa dứt khỏi miệng, thì phần chỗ Loan Loan và Bạch Ly đứng lại sạp xuống, lở đất...
Bạch Ly hét lên tiếng non nớt, Loan Loan kéo hắn lại bên người, trong lúc mọi người tới, 2 người đã rơi xuống vực...
“chết tiệt, là vực nên ko có cây cố mà ứng cứu, kim thì cũng ko dùng được “
Loan Loan nghĩ thầm, tự hỏi sao mình xui đến thế?
Bạch Ly ngoài mặt la hét trong tâm lại cười lạnh.
Lúc hắn nhảy xuống, chân tụ 1 lớp gió càn quấy trong lòng đất, thản nhiên gây lên vụ lở đất này.
- Ly nhi, con lại đây, sắp chạm đất rồi, mẫu thân sẽ bảo vệ con! - nói rồi ôm Bạch Ly vào lòng.
Hắn cười thập phần tà mị, đẩy nàng ra, mặc cho thân thể nàng tự nhiên rơi xuống, lấy 1 lớp gió nhẹ thổi mình để ko bị rơi.
- mẫu thân? Ngươi thật cả tin, Uyển Như Loan Loan! - Hắn cười khẩy.
- Ly nhi? - Loan Loan khuôn mặt tuyệt sắc khẽ trắng bệch, khó hiểu, hắn cư nhiên được gió bao quanh? Chẳng lẽ....?
- ngươi là...? - chưa nói dứt lời, nàng đã rơi xuống, đầu đập mạnh vào tảng đá, ngất đi. Giữa mái tóc tím xinh đẹp bị rối1 dòng huyết tinh chảy xuống, nàng hiện tại làm người ta phải thương tiếc. Xứng với câu “ hồng nhan bạc mệnh “
Bạch Ly khẽ nhón chân bước xuống. Ánh mắt đau lòng nhìn nữ nhân trước mắt.
Đáng yêu, xinh đẹp, nghịch ngợm, tà mị tới mê hoặc, giết người ko bẩn tay, nữ tử trên thế gian còn có ai bằng nàng?
Tâm hắn sớm đưa nàng, nhưng nàng lại là của người khác, hắn phải làm sao?
Bạch Ly tay rút chủy thủ ra, ánh mắt nặng trĩu, rất xin lỗi!
Quyết định của nàng là đi cùng Hoàng Lam Phương kia, ta cần giết nàng.
PHẬP!
Ngay trên phần tim của Loan Loan, 1 bông hoa huyết tinh đang nở rộ. Hơi thở nàng yếu dần,..... rồi tắt lịm....
Dị giới
1 cô gái xinh đẹp mang mái tóc tím bạc khó hiểu nhìn xung quanh. Ko ai khác, chính là Loan Loan.
Nàng nhớ là lúc nãy đang rơi xuống vực và Bạch Ly là 1 trong ngũ hành. Nghĩ tới đấy, tâm nàng lại nặng trĩu, ko ngờ hắn lại gạt mình như vậy...
Loan Loan dò đường, phía trước là 1 cây cầu. Đầu cầu có 1 con qủy đang đưa lý lịch số mệnh cho những linh hồn để qua cầu Nại Hà mà được chuyển kiếp.
Tuy ko hiểu gì nhưng nàng cũng đứng vào xếp hàng, khẽ hỏi cô gái phía trên mình.
- vị tỷ tỷ, tỷ biết đi đường tới đỉnh Luân sơn ở đâu ko?
Vị tỷ tỷ kia quay lại, khẽ cười
- vị muội muội này, âm phủ ko có đỉnh Luân sơn!
- âm phủ?
- ân!
Loan Loan thoáng mơ hồ.Hoàng Lam Phương từng nói, nếu tứ hành còn lại ko được yêu thì sẽ giết Đế nữ vương. Chả lẽ Bạch Ly đó đã giết mình?
Khẽ nhớ tới khuôn mặt của Hoàng Lam Phương cười rạng rỡ gọi tên nàng, sẽ ko còn gặp lại ư?
Bỗng chốt khóe mắt nàng ươn ướt, đôi mặt đẫm nước mắt.
Đã bao lâu nàng chưa khóc trong đau lòng như vậy? Cảm giác yêu 1 người là thế ư?
- Uyển Như Loan Loan! - giọng tên qủy sai hét lên tên nàng, Loan Loan khẽ gạt nước mắt chạy tới cầm quyển lý lịch số mệnh đi lên cầu Nại Hà.
Khóc, nàng vẫn cứ khóc.....
Mạnh Bà cần quyển sổ đọc 1 chút, bảo nàng đi đi.
- ko phải sẽ đưa canh sao?
- ko ai nói gì với ngươi sao?
- nói gì?
- ngươi thấy cái cổng nhỏ bên cạnh cổng “ chuyển kiếp “ ko? Đi vào đấy. Số mệnh ngươi chưa tận đâu!
nàng nghe thấy thế, vội vui mừng cảm ơn Mạnh Bà rồi chạy vào cánh cổng đề chữ “ xuyên “.
Cánh cửa mở ra. Bên trong tối tăm, chỉ có 1 cô gái thanh tú cầm 1 ngọn đèn dầu.
- cô nương, làm thế nào để ta quay về? - Loan Loan cười tươi.
- số ngươi đã tận ở kiếp đó. - cô gái khẽ nói.
- ko phải Mạnh Bà nói số ta chưa tận sao? - Nàng nhíu mày.
- ngươi có nhớ lúc ngươi xuyên sang cơ thể của Uyển Như Loan Loan?
- ta... bị ngã vào 1 cái hố đen?
- đúng, là hố thời gian, linh hồn ngươi nhanh chóng chạy ra khỏi thể xác nhập vào kiếp trước của mình.
- vậy... cơ thể ta ở thế kỉ XXI đang ở đây?
- đúng. Ngươi hãy trở về đi, về không gian của ngươi!
Loan Loan khuôn mặt trắng bệch, ko phải chứ?
- ta.... ko thể ở lại không gian này sao?
- ko, ngươi bị người ta đâm vào tim, tim ngươi hiện tại đã vỡ vụn rồi!
- ta.... thực sự ko được sao?
- ân! - nói đoạn cô gái đó chiếu đèn sang bên cạnh, là thể xác của nàng! - đi đi, cũng do 1 phần lỗi của ta nên ta cho ngươi trở lại chuyện 1 năm trước, ta sẽ ko áy bay đó bị nổ, cho ngươi an toàn tới Trung quốc.1 chuyện nữa, ta buộc phải lấy đi ký ức của ngươi về chuyện này!
Nghe tới câu nói “ lấy đi ký ức “, Loan Loan khẽ cứng đờ, ko lẽ kể cả ký ức về hắn ư? Ko, nàng ko muốn thế!
- ta.... ta ko muốn, ta muốn luôn nhớ tới hắn! Chỉ là nhớ cũng được, xin đừng lấy đi ký ức của ta!!!
- ngươi đã ko thể trở về, ko thể yêu hắn được nữa, nhớ làm gì? Ko phải quên đi sẽ tốt hơn sao?ko nhớ tới hắn nữa, ngươi cũng sẽ tìm được người tới tốt hơn! - cô gái nhanh chóng lấy tay chạm vào trán nàng, 1 luồng sáng bay ra.
- ko! Đừng! Đừng lấy đi ký ức của ta, ta ko muốn quên đi hắn! Mau bỏ ta ra!!! - Loan Loan khuôn mặt đẫm nước, ôm đầu, thống khổ hét lên, từng chút ký ức đang bị rút đi.....
Phương.... lời hứa trọn đời bên nhau mà ta nói, ta ko thực hiện được rồi.....!