Nghe Nói Ông Xã Thích Em

Chương 6: Chương 6






Edit + Beta: Toả Toả
“Báo cáo!”
“Vào đi.”
Tưởng Du bước vào văn phòng, mỉm cười nhìn giáo viên chủ nhiệm trước mặt.

Chủ nhiệm lớp tên là Nhâm Phi Chu, vừa mới tốt nghiệp hai năm, nhóm học sinh đầu tiên chủ nhiệm chính là nhóm của Tưởng Du.

Không chênh lệch nhiều về tuổi tác nên rất dễ giao tiếp.

“Thầy, tìm em có việc gì sao?”
Nhâm Phi Chu gật gật đầu, chỉ vào ghế nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Chuyện là thế này, hiện tại toàn quốc có một cuộc thi toán học mới, thầy muốn hỏi em có định tham gia không?” Nhâm Phi Chu mỉm cười, lấy trong tủ ra phiếu đăng ký và thông báo của Bộ giáo dục.

“Cuộc thi lần này khó hơn trước đây rất nhiều, nhưng phần thưởng rất hậu hĩnh.

Ba người đứng đầu đảm bảo được nhận vào Đại học A, cơ hội cực kì cực kì hiếm.”
Đại học A là một trong ba trường đại học lớn nhất cả nước, hàng năm có rất nhiều người đăng ký nhưng số lượng trúng tuyển lại rất ít.

Hơn nữa đây còn là trường học cũ của ba Tưởng Du.

Tưởng Du cầm lấy thông báo, nhìn lướt qua phần thưởng cuối cùng.

Hai ngàn tệ?!
Tháng sau là sinh nhật của mẹ, anh muốn tặng mẹ một cái máy mát xa, nhưng giá cả lại không hề rẻ.

Số tiền này vừa lúc có thể giải quyết vấn đề này.

“Thầy, tiền thưởng này——”
“Thật sự sẽ nhận được, hạng nhất hai ngàn tệ, hạng nhì một ngàn tệ.” Nhâm Phi Chu cười nhẹ.

“Em đăng ký!” Tưởng Du kích động nói, trực tiếp cầm bút viết tên mình vào phiếu đăng ký.

Nhâm Phi Chu cầm tờ đăng ký kiểm tra cẩn thận: “Được rồi, hy vọng em cùng em ấy có thể hợp tác tốt, vì trường mà đem tên cả hai đều nằm trong top.”
“Em ấy? Này không phải thi đấu cá nhân sao?”
Nhâm Phi Chu gật đầu: “Nhưng trong trường còn có giáo viên khác đề cử bạn học này, cho nên danh sách đăng ký liền cho cả hai người.”
Đúng lúc cửa văn phòng được mở ra, Phó Thành từ bên ngoài bước vào.

Sau khi nhìn thấy Tưởng Du ngồi trên ghế, hắn chau mày, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi giáo viên.

“Ha ha, có hai người các em, thầy có thể yên tâm rồi.” Nhâm Phi Chu thoả mãn nói.

Phó Thành và Tưởng Du bình thường năm nào cũng luôn là học bá đứng thứ nhất thứ hai toàn khối, môn toán gần như luôn đạt điểm tối đa.


Một khi hợp tác hỗ trợ cho nhau, thành tích chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc.

“Phó Thành.” Tưởng Du ngẩng đầu, vui sướng kêu to.

Đôi mắt anh sáng lấp lánh như những ngôi sao phản chiếu trên biển.

Khoé miệng khẽ cong, cười đến trong lòng Phó Thành như có một dòng nước xuân.

“Khụ khụ, ừm.” Phó Thành mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.

Nhâm Phi Chu vui vẻ nhìn hai người, nhìn cảnh tượng lúc nãy chắc là hai người cũng biết nhau rồi.

“Thời gian thi đấu là hai tuần sau, trong khoảng thời gian này hai em phải thường xuyên ở cùng nhau để ôn tập, dù sao phải hợp tác thì mới có tiến bộ.

Thầy không cần các em lấy hạng một hạng hai, chỉ cần hai đứa cùng nhau học tập để có thể đạt được điểm số cao hơn cho kỳ thi tuyển sinh đại học là được rồi.”
“Thưa thầy, em thấy học một mình thì thích hợp hơn.” Phó Thành chậm rãi nói.

Vừa dứt lời, Tưởng Du từ trên ghế nhảy dựng lên: “Không, cùng nhau học tập sẽ tiến bộ nhanh hơn, không những vì trường học mà còn vì bản thân chúng ta nữa nha bạn Phó Thành.”
“Bản thân?” Phó Thành liếc nhìn Tưởng Du.

“Đúng!” Tưởng Du giảo hoạt chớp mắt nhìn Phó Thành.

“Phó Thành à, thầy cũng cho rằng ý của Tưởng Du rất hay, hỗ trợ lẫn nhau thì tiến bộ sẽ nhanh hơn.

Dù sao cuộc thi này cũng không còn nhiều thời gian nữa, phải tranh thủ mới được.”
Phó Thành nhìn thầy khẽ thở dài: “Dạ.”
“Ha ha, vậy hôm nay sau giờ học chúng ta bắt đầu đi.” Tưởng Du kích động nói.

Phó Thành:……….

Hắn cảm thấy đầu có chút đau.

- --
Cô ngữ văn có tiếng là tiểu bá vương dạy quá giờ, chiếm hết gần mười phút giờ tan học.

Mới vừa tan học, giáo viên còn chưa ra khỏi phòng, Tưởng Du đã lao đi không thấy bóng dáng.

“Tưởng Du bị cái gì vậy?” Tịch Lâm vỗ vỗ vai Nguyên Xuyên hỏi.

“Tao chịu.” Nguyên Xuyên che miệng cười trộm, vẻ mặt như tên hoa si.

Tịch Lâm co rút khoé miệng, đối với Vân Tảo càng thêm tò mò.


Cuối cùng là bộ dáng như thế nào mà lại có thể khiến người lạnh lùng như Nguyên Xuyên trở nên dịu dàng như vậy.

Hơn nữa lúc nãy hoa khôi trường mới vừa đến đây, chẳng qua khi rời đi, hốc mắt lại có chút hồng hồng.

Tịch Lâm đẩy phiền não trong đầu ra, ôm cặp đi ra ngoài.

Tưởng Du vừa mới tới lớp 11-1, hít sâu một hơi, ló đầu vào trong.

Bên trong chỉ còn lại một mình Phó Thành đang cầm sách trên tay đọc say sưa.

Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt hắn qua khung cửa sổ, trên sóng mũi là một gọng kính vàng, hơi che khuất đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Không biết nhìn đến nội dung gì, khuôn mặt vốn vô cảm hơi hay đổi, chau mày.

Gió nhẹ thổi vào lớp, làm tung bay mái tóc và đồng phục trắng của hắn.

Phó Thành ngẩng đầu ra khỏi sách, con ngươi đen huyền nhìn chăm chú vào Tưởng Du đang tựa vào cửa.

Tim Tưởng Du lúc này đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn.

Xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ có người trước mắt là rõ ràng.

Bước chân trong vô thức đi tới chỗ hắn, miệng mở rồi lại mở nhưng lời nói toàn bộ đều kẹt ở cổ họng.

“Có việc gì sao?” Phó Thành chú ý thấy đối phương không ổn, dò hỏi.

Vành tai Tưởng Du đỏ lên, ngồi xuống ghế phía trên đối diện hắn, lấy tay chống mặt, nhìn Phó Thành không chớp mắt.

“Ừa, hình như có chút việc.” Anh cảm thấy trái tim đang đập nhanh hơn, nhưng đôi mắt vẫn dính lấy Phó Thành không nhúc nhích.

“Hửm?” Phó Thành đóng sách lại, ngồi thẳng người.

“Có ai từng nói là cậu rất đẹp trai chưa?” Tưởng Du cong môi, khoé mắt mang theo ý cười.

Phó Thành: “………Cậu ôn tập trước đi, tôi đọc sách xong đã.”
“Được——” Tưởng Du mặc dù miệng đồng ý nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Phó Thành.

Lấy một tay chống cằm, ngón tay chạm chạm quyển sách mà Phó Thành đang xem, phát hiện đối phương không phản ứng liền trực tiếp dùng hai ngón tay giả vờ đi bộ trên đó.

“Ê? Bạn Phó Thành ơi, có ở đây không?”

Phó Thành ngước mắt, mím chặt khoé miệng.

“Cuối cùng cậu cũng để ý đến người ta rồi.”
Phó Thành:……….

Tưởng Du cúi xuống lấy một cái túi to từ trong cặp ra, bên trong chính là chiếc giày trắng của Phó Thành: “Ặc, trả giày cho cậu này.”
Phó Thành để ý thấy chiếc giày trắng trở nên sạch sẽ hơn so với trước, cỏ khô dính xung quanh cũng đều được rửa sạch, ngay cả những vết xước trước đây cũng mờ đi.

Đầu ngón tay chạm nhẹ vào chiếc giày, như thể nó vẫn còn mới.

“Ha ha, trước đây mẹ tôi bán giày, nên bà ấy thuận tiện sửa lại một vài vết xước trên giày luôn, tay nghề tốt không?” Tưởng Du kiêu ngạo nói.

“Tốt, giống như giày mới.”
Tưởng Du nở nụ cười rạng rỡ, nghiêng đầu nhìn Phó Thành: “Còn gì nữa?”
“Ừm, học thôi……” Phó Thành cứng nhắc nói.

Tưởng Du vẫn nhìn hắn, thấy hắn không để ý liền đưa tay ra.

“?” Phó Thành khó hiểu nhìn anh, đột nhiên bừng tỉnh, lấy từ trong ví ra 50 tệ: “Nhiêu đây đủ không?”
“………..” Khoé miệng Tưởng Du co rút: “Cậu nghĩ tôi là người sửa giày à?”
“Không có.” Tay Phó Thành cứng lại giữa không trung: “Vậy——”
“Giày của tôi đâu?” Tưởng Du rất có kiên nhẫn nói.

Đôi giày kia anh vừa mới mua, gần như là dùng hết tiền tiêu vặt.

Tuy thua các thương hiệu lớn nhưng cũng không hề kém cạnh.

Phó Thành mở to mắt, khép quyển sách trên tay lại.

“Tưởng Du.”
“Ơi.”
Phó Thành nuốt nuốt nước bọt: “Giày tôi vứt rồi.”
Hôm đó về nhà hắn đã ném vào thùng rác.

Hắn không nghĩ tới là đối phương sẽ trả lại giày, càng không nghĩ tới đôi giày được trả lại giống như giày mới.

“Cái gì?!” Tưởng Du đột nhiên từ trên ghế nhảy bật lên, không thể tưởng tượng nỗi nhìn Phó Thành: “Đó là giày mới của tôi đó, cậu phải đền cho tôi.”
“Được.” Phó Thành mặt không đổi sắc trả lời.

“Thật à?” Tưởng Du thấy hắn gật đầu, tâm trạng buồn bực lúc nãy liền không còn nữa, vui vẻ ngồi trở lại ghế.

Thấy Tưởng Du nháy mắt đã khôi phục lại nụ cười, khoé miệng Phó Thành cong cong, trong giây lát lộ ra ý cười.

“Tôi muốn màu trắng.” Tưởng Du nói.

“Ừm.”
“Không không, vẫn là màu đen đi.”
“………”
Một lát sau, Tưởng Du lại nghiêng người, dè dặt hỏi: “Tôi có thể đổi thành màu trắng được không?”
“Cậu chắc chưa?!” Phó Thành nhướng mày, kìm chế cơn tức giận muốn bùng phát.


Hắn thật sự không hiểu, sao lần nào hắn cũng có thể bị Tưởng Du chọc giận.

“Ừa, màu trắng.”
“Được.”
Phòng học lại trở nên im lặng, Phó Thành tiếp tục đọc sách, Tưởng Du nâng má xem tài liệu.

Ánh hoàng hôn bao bọc hai người, khung cảnh đặc biệt yên tĩnh.

Ánh mắt Phó Thành lướt qua sách, nhìn về phía Tưởng Du đang nghiêm túc học tập, ngón tay chậm rãi khẽ gõ bàn.

Một lúc sau, hắn khép sách lại, nghiêm túc nhìn đối phương, gọi: “Tưởng Du.”
“Hả?” Tưởng Du ngẩng đầu nhìn hắn.

“Lúc trước trong nhóm lớp có gửi một tin nhắn ——” Phó Thành không được tự nhiên, nhìn đôi mắt tròn xoe của anh lại nói không nên lời.

“Không sao đâu.”
Lòng hiếu kỳ của Tưởng Du bị gợi ra, vội vàng đè sách của Phó Thành xuống, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Tin nhắn gì?”
“……...” Phó Thành do dự một hồi, nói: “Lúc trước cậu từ chối một nữ sinh có đúng không?”
“Ừa, đúng vậy.”
Tưởng Du còn nhớ rõ mình dùng thành tích để lấy cớ, khiến đối phương khóc chạy ra khỏi lớp.

Thành tích?
Anh ngay lập tức biết được Phó Thành đang nghĩ gì, xấu hổ gãi gãi tóc nói: “Cậu biết rồi à.”
“Ừm.” Phó Thành lạnh nhạt gật đầu.

“Ha ha, thật ra chuyện này rất đơn giản, hôm đó…..”
“Tưởng Du, tôi không thích cậu lắm.”
…………
Hơi thở trong không khí tràn ngập xấu hổ.

Tưởng Du khó hiểu nhìn hắn: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Anh có làm chuyện gì khiến Phó Thành hiểu lầm hả?
Hơn nữa anh đã tỏ tình rồi à?
Phó Thành né tránh ánh mắt của anh, cảm xúc phức tạp nói: “Xin lỗi, còn có cảm ơn.”
“……...” Tưởng Du mắt chữ O mồm chữ A, lời từ chối của anh toàn bộ đều bị dùng lên người của chính mình, trước kia đều là anh từ chối người ta.

Tưởng Du á khẩu không trả lời được, vừa muốn giải thích đã thấy Phó Thành mím chặt môi, bộ dáng như là tôi không muốn nghe.

Trong lòng anh không có một chút khó chịu, thậm chí còn cảm thấy đối phương có chút đáng yêu.

Ngón tay chậm rãi di chuyển đến cổ tay của Phó Thành, gõ nhẹ.

Anh trêu chọc nói: “Không thích lắm có nghĩ là không phản cảm đúng không?”
Phó Thành sợ tới mức vội vàng rút tay về, cảnh giác nhìn Tưởng Du: “Không.”
“Ha ha, nếu không thì để tôi cố gắng thử xem.”
Tác giả có điều muốn nói:
Phó Thành:.......