Nghe Nói Ông Xã Thích Em

Chương 37: Chương 37






Edit + Beta: Toả Toả
Thỉnh thoảng trong khuôn viên trường vang lên tiếng học sinh đọc to, từ chỗ Tưởng Du ngồi có thể nhìn thấy tình hình trong lớp học đối diện.

Cậu học sinh bị kêu tên đau khổ đứng lên, nhìn bài toán trên bảng đen, vò đầu bứt tóc, vẻ mặt mờ mịt không biết gì.

Giáo viên bên cạnh cầm sách khoác tay, yêu cầu cậu ngồi xuống.

Lớp học lại bắt đầu lần nữa.

“Tưởng Du ——”
“Hả ơi?”
Tưởng Du định thần lại, nhìn về phía Phó Thành.

Phát hiện gương mặt mệt mỏi cùng mí mắt bị thâm đen của hắn.

Đêm qua hắn thức khuya?
Trong suy nghĩ của anh, Phó Thành là một học sinh trung học sống theo sinh hoạt của người già, đi ngủ lúc 10 giờ tối, cuối tuần không ra ngoài mà ở nhà đọc sách luyện chữ.

“Cậu cũng biết tôi có một người ông nội trên danh nghĩa.” Phó Thành nhàn nhạt nói, lúc nói đến ông nội của mình trong mắt hắn không có bất kỳ cảm xúc gì, như thể đang nói về một người xa lạ.

“Là ông lão trong xe sáng nay?”
Phó Thành ngước mắt, ngẩn người: “Ừm, sáng nay không phải tôi cố tình không để ý đến cậu, chỉ là sợ ông ấy biết đến cậu, không phải chuyện tốt.”
Tưởng Du gật gật đầu, xem như đáp lại lời giải thích của đối phương.

“Lúc tôi 15 tuổi thì chuyển đến nhà của ông ấy, tuy rằng gặp nhau thường xuyên nhưng lại không thể nói được nửa câu.

Ông ấy rất nghiêm khắc, cuộc sống, học tập thậm chí là việc kết bạn của tôi ông ấy đều quản.

Lúc đầu tôi tưởng rằng đó là cách quan tâm của ông ấy, nhưng hoá ra tôi đã sớm là con cờ của ông, ông ấy không cho phép bất cứ ai làm ô nhiễm con cờ của mình.”

Nói xong lời cuối cùng, Phó Thành cười khổ đứng lên, trong mắt loé lên vẻ bất lực và bi thương.

Tưởng Du nhịn không được nhẹ nhàng chạm vào lưng đối phương, vỗ vào người hắn hết lần này đến lần khác để xoa dịu.

“Không sao, tôi quen rồi.” Phó Thành khẽ cười nói: “Công ty của ông ấy làm về bất động sản, có thể nói chi nhánh của ông ấy có ở khắp cả nước, phát triển rất mạnh.

Nhưng cũng chính vì phát triển quá nhanh, bên cạnh ông lại không có người thích hợp để thừa kế, nên đã đem cái ý niệm chết tiệt đó đánh lên người tôi……”
Hắn chuyển mắt, hơi ngả người ra sau, tầm mắt lướt qua những đám mây trắng trên bầu trời.

“Tôi từng nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ấy khi lớn lên, nhưng không ngờ còn chưa kịp trốn đã bị bắt lại rồi.”
Tưởng Du mặt đối mặt với hắn, cố gắng nở một nụ cười: “Muốn tôi cho cậu mượn bờ vai không?”
“Hì, đôi vai nhỏ bé của cậu không thể chống đỡ được tôi.” Phó Thành lắc đầu nói.

“Thử xem!” Tưởng Du cố ý dựa vào bên cạnh Phó Thành, ngồi thẳng lưng để hắn dễ dàng tựa vào vai mình.

Phó Thành nhìn thoáng qua, từ từ ngả người lên trên.

Hắn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hương bạc hà trên người Tưởng Du, đơn giản và tươi mát, khiến người ta không khỏi muốn lại gần.

“Chuyện của nhà cậu tôi cũng không tiện xen vào, chỉ là nói về suy nghĩ trong lòng tôi.” Tưởng Du nói: “Cậu không cần phải trốn tránh mọi chuyện, mà hãy nghĩ là nên giải quyết nó như thế nào, làm thế nào để có thể làm được tốt nhất.

Ông nội của cậu bây giờ không hiểu cậu, nhưng cậu đã bao giờ nói ra suy nghĩ của mình chưa? Nếu thật sự không thể giải quyết, vậy thì đừng phản kháng nữa, hãy thử chấp nhận nó, có thể cậu sẽ thích nó.”
Phó Thành yên lặng lắng nghe, lông mi run run.

“Không thích sao?”
“Ha ha, vậy cậu thích gì?”
Phó Thành nghiêng đầu đối mặt với Tưởng Du.

“Cứ thử đi, biết đâu cậu sẽ trở thành một tổng tài đại nhân tuyệt vời đó.” Tưởng Du trêu ghẹo nói.


Phó Thành lại ngồi thẳng dậy, miệng khẽ nói: “Tổng tài đại nhân?”
“Đúng vậy.”
“Hai em học sinh đang làm cái gì đó?!” Một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau.

Tưởng Du vừa định quay đầu thì bị Phó Thành cản lại.

Hắn trực tiếp kéo tay anh chạy về phía trước.

“Ơ?” Tưởng Du ngẩn ra.

Hai người con trai ngồi bên bồn hoa tâm sự cho dù bị bắt thì cứ nói thẳng là đau bụng nên đang cần người trợ giúp là được rồi mà.

Bây giờ lại nắm tay nhau chạy trốn, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Không được chạy! Đứng lại!” Tiếng rống giận của thầy chủ nhiệm từ phía sau truyền đến, trong khuôn viên tĩnh lặng cực kỳ vang dội.

Tưởng Du bị kéo chạy không dám quay đầu lại nhìn, sợ mình sẽ bị nhìn ra.

“Phó Thành, sao chúng ta lại chạy vậy?” Tưởng Du thở dốc nói.

Bước chân Phó Thành dừng một chút: “Không biết.”
“Đừng dừng lại, thầy chủ nhiệm sắp đuổi kịp rồi.” Tưởng Du vội vàng nói, anh có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập từ phía sau.

Thầy chủ nhiệm là quán quân chạy đường dài của đại hội thể thao giáo viên hàng năm, những cặp đôi lén lút yêu đương đều sợ ông.

“Nhảy đi.” Phó Thành nói.


“Hả?” Tưởng Du còn chưa có thời gian để suy nghĩ thêm, Phó Thành đã trực tiếp dùng hai tay chống lên vách tường, cả người lưu loát nhảy qua bên kia.

Mà Tưởng Du đành phải nhảy qua tường theo đối phương, suýt chút nữa bị giáo viên chủ nhiệm chạy tới bắt được cẳng chân.

“Đáng chết!” Thầy chủ nhiệm đứng ở bên kia bức tường tức giận hét lên.

Tưởng Du ngã ngồi trên mặt đất, chuyện vừa nãy suýt doạ chết anh, thiếu một giây nữa thôi đã bị chủ nhiệm bắt được.

Anh cảm thấy được bàn tay của ông đã chạm vào quần đồng phục của mình.

“Đi.” Phó Thành thản nhiên nói.

“Đi đâu?”
Phó Thành chỉ vào trong con hẻm nhỏ: “Trở lại lớp, theo tính cách của thầy chủ nhiệm, ông ấy nhất định sẽ tuần tra mỗi lớp.”
“Có lý!” Tưởng Du cũng không quan tâm đến cơ thể mệt mỏi, đi theo phía sau Phó Thành.

Bọn họ chọn một nơi đặc biệt bí mật, nhảy vào trong trường.

Lén lút chạy vào nhà dạy học, còn cố ý làm động tác che bụng.

“Báo cáo.” Tưởng Du trở lại lớp, tay che bụng, sắc mặt tái nhợt vì bị doạ sợ lúc nãy đã thành công lừa được giáo viên.

“Tưởng Du, cơ thể của em không sao chứ?” Giáo viên quan tâm nói.

“Không sao đâu ạ.” Tưởng Du ôm bụng chậm rãi đi về vị trí của mình.

Anh vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy thầy chủ nhiệm đi ngang qua cửa kính, ông đứng chỗ cửa sổ liếc nhìn vài lần, sắc mặt tối sầm.

Lúc này, Tưởng Du mới thở phào nhẹ nhõm.

- --
Đêm trước khi thi cuối kỳ, trường học tràn ngập không khí căng thẳng, các học sinh bắt đầu đến lúc nước đến chân mới nhảy.

Tịch Lâm trực tiếp ôm ông phật lớn Tưởng Du, đem sách giáo khoa sạch sẽ đưa tới trước mặt anh: “Tưởng Du, kế tiếp kính nhờ mày.”

“Không thể.” Tưởng Du không hề nghĩ ngợi mà từ chối thẳng.

“Mày không thể cứ như vậy mà vứt bỏ tao, mày nhẫn tâm nhìn tao phải thê thảm trải qua kỳ nghỉ đông sao?” Tịch Lâm đáng thương nói.

“Nhẫn tâm, ai bảo mày đi học không nghe giảng.”
“Không phải tao không nghe giảng, mà là do kiến thức đó không hợp với tao.”
Khoé miệng Tưởng Du giật giật: “Mày đừng có mà lấy cớ!”
“Vậy mày có thể……”
“Cầm lấy.” Tưởng Du ném sách vở cho cậu: “Trọng điểm đều ở trong sách giáo khoa, trong ngày hôm nay phải đem sách trả lại cho tao.”
“Trong hôm nay thì nhanh quá ——”
“Trả lại tao ngay!”
“Trong hôm nay!” Tịch Lâm chán nản nói.

Cậu ôm sách đi ra cửa.

“Mày đi đâu vậy?” Tưởng Du tò mò hỏi.

“Lớp bên cạnh.” Mặt Tịch Lâm dần dần đỏ lên, ánh mắt có chút phiêu.

“Lớp bên cạnh liên quan gì đến mày?”
“À, cô gái trong quán game lần trước là ở lớp bên cạnh…..”
Ánh mắt Tưởng Du tràn ngập kinh sợ: “Mày xuống tay rồi?”
“Mày đừng có nói khó nghe như vậy! Cô ấy đã thêm cách liên lạc với tao trước.” Tiếng Tịch Lâm càng nói càng nhỏ.

“Rồi rồi, mau đi đi.”
“Ừm.” Tịch Lâm ngượng ngùng gật đầu, phắn nhanh sang lớp bên cạnh.

Tưởng Du run lên nổi cả da gà, bỗng nhiên điện thoại trong bàn run lên.

Anh lấy ra, là tin nhắn của Trần Đình.

【Đàn anh, ngày mốt là kết thúc kỳ thi cuối kỳ rồi, nhớ cùng nhau đi xem phim nhé.】.