Nghe Nói Ông Xã Thích Em

Chương 34: Chương 34






Edit + Beta: Toả Toả
“Thì… Thì có thể làm làm bài tập nè…….” Tưởng Du vò vò tóc, sau khi thu hút tầm mắt của Phó Thành liền nhanh chóng dời đi.

“Phụt, hì.” Phó Thành che miệng nở nụ cười, lùi lại, hai người cách nhau một khoảng.

“Lần sau lại đến nhà cậu đi, hôm nay còn có chút việc.”
Tưởng Du gật gật đầu, khuôn mặt trắng nõn lại càng đỏ.

“Tôi đưa cậu về nhà trước.” Phó Thành nói.

“Được.”
Về đến nhà đã là 8 giờ tối.

Anh ngoại trừ đầu tóc bị ướt thì trên người vẫn ổn.

Nhưng một nửa bộ vest của Phó Thành đều đã ướt, môi bị đông lạnh đến tái nhợt, hắn mượn một bộ quần áo của Tưởng Du rồi về nhà.

Tưởng Du tắm rửa xong, lau tóc rồi bước ra khỏi phòng.

Anh ngồi xuống bên giường, mắt liếc qua điện thoại một cái thì thấy đèn báo sáng lên.

Anh nhanh chóng cầm lấy, mở màn hình.

Tịch Lâm: 【Tưởng Du, tao bị cảm rồi……】
Tưởng Du bất giác trợn mắt khinh thường, trực tiếp ném điện thoại xuống giường.

Gần cuối kỳ, sách giáo khoa gần như đã học xong.

Giáo viên giao một đống bài tập mỗi ngày để học sinh hoàn thành trong lớp, sau giờ học cũng có thêm những bài tập khác.


Tưởng Du xoay xoay bút máy trong tay, nghiêm túc xem kỹ bài kiểm tra trên bàn.

Dừng bút, viết câu trả lời đúng vào giấy.

“Tưởng Du.” Tịch Lâm cầm bánh mì trong tay, động tác lưu loát kéo ghế ngồi ở bàn trước ra: “Có chuyện muốn bàn bạc với mày.”
“Sủa.” Tưởng Du ngước mắt nhìn chòng chọc Tịch Lâm.

“Hề hề, sau khi tan học có muốn đi nội thành chơi không?” Tịch Lâm nhướng mày, vẻ mặt đáng khinh nói.

“Không đi.” Tưởng Du vươn tay xé một nửa cái bánh mì của cậu, cho vào miệng.

“Đừng mà, tao nghe nói trong thành mới mở một quán game rất thú vị, cửa hàng khai trương chỉ có một nửa giá thôi.”
“Đó cũng là một nửa giá sau khi đã tăng giá, mày vẫn tin vào điều này à.”
Tưởng Du lắc đầu, gạt tay đối phương ra, lại dời tầm mắt sang tờ giấy kiểm tra.

“Haizz, đúng là anh em tốt mà.” Hai tay Tịch Lâm ôm má, thở dài lần này so với lần khác còn lớn hơn.

“Nguyên Xuyên cả ngày đều chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương không muốn cùng tao đi chơi, mày thì cả ngày đều cùng học bá Phó Thành ở bên nhau, tất cả đều cô phụ tao.”
Tưởng Du ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu: “Làm ơn đừng nói mấy lời đó, cô phụ là cái khỉ gì?”
“Tao không biết, thành tích học tập đã như vậy rồi, nói tao cũng vô dụng.” Tịch Lâm đập vỡ cái lọ, ưỡn ngực tức giận nói: “Trước kia chúng ta thường xuyên cùng nhau đi ăn uống vui vẻ, bây giờ bảo mày cùng với tao đi chơi game, mày đều từ chối, tình bạn chúng ta từng có đã……”
“Được rồi được rồi, tao đi với mày là được chứ gì.” Tưởng Du lập tức ngăn lại cậu, đầu hàng nói.

“Mày đừng thả chim bồ câu (*) cho tao đấy nhé.”
(*) Thả chim bồ câu: Thất hẹn, cho ai đó leo cây.

“Đi!”
Từ trường học đến nội thành chỉ cần 30 phút ngồi xe buýt, nhưng thời gian chờ đợi thì tương đối lâu.

Vừa tan học, Tịch Lâm đã kéo cặp sách của Tưởng Du, cả hai vội vã ra khỏi trường.


Phó Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng dáng quen thuộc, hơi khựng lại.

Hắn lấy điện thoại ra, viết một đoạn trong khung trò chuyện, suy nghĩ một lúc rồi im lặng xóa nó đi.

Quán game nằm trong một khu vực thịnh vượng, ở cửa có một tấm biển rõ ràng yên lặng đứng.

——CỬA HÀNG MỚI KHAI TRƯƠNG GIẢM MỘT NỬA GIÁ.

Người trẻ tuổi nhìn thấy chữ giảm giá trong sảnh, hưng trí vội vàng vào chơi vài trò.

Lúc bọn Tưởng Du đến, chủ quán game đang tươi cười trò chuyện với khách hàng.

“Tưởng Du, mau vào thôi.” Tịch Lâm hưng phấn nói.

“Đợi một chút, nhìn rõ đã.” Tưởng Du giữ chặt Tịch Lâm kéo đến bên cạnh gốc cây, ánh mắt vẫn luôn đánh giá quán game này.

Trang trí sang trọng, toàn bộ sàn của quán đều được ốp bằng gạch men sứ đen xám, cùng một màu với trần nhà vô cùng cân xứng.

Ánh đèn nhiều màu sắc sặc sỡ, những chiếc đèn chùm được treo lên mang đến cho người khác một làn hơi mê đắm.

Xung quanh phòng có những chiếc máy chơi game màu sắc rực rỡ, không ít thanh niên trong đó đang chơi game rất quyết liệt.

Đứng cách sảnh trò chơi không xa, có thể nghe rõ những câu chửi thề.

Thỉnh thoảng gặp lỗi game, nam thanh niên trực tiếp đấm vào máy chơi game.

Nơi này căn bản chính là một nơi hỗn độn…….


“Bên trong quá hỗn tạp.” Tưởng Du cố ý đến gần Tịch Lâm, nhỏ giọng nói.

“Này thì có sao đâu, nó chơi của nó, tao chơi của tao, nước sông không phạm nước giếng.” Tịch Lâm nhíu mày nói.

Không đợi Tưởng Du trả lời, cậu đã đi thẳng vào sảnh trò chơi.

Khi vào cửa, ông chủ niềm nở tiếp đón bọn họ.

“Các bạn nhỏ, lần đầu tiên mấy đứa đến có thể đến quầy lễ tân đổi tiền xu trò chơi nha.”
“Được, vậy đổi năm mươi tệ trước đi.” Tịch Lâm móc ra một tờ năm mươi tệ đưa cho ông chủ.

“Được chứ.” Giọng điệu của ông chủ lạnh đi không ít, ông ta lấy ra một trăm tiền xu trong trò chơi đưa cho Tịch Lâm.

Tịch Lâm cầm tiền xu trò chơi, gọi Tưởng Du đi vào.

Trò chơi bên trong còn nhiều hơn so với nhìn thấy ở cửa, trò chơi đủ loại đủ kiểu rất thu hút sự chú ý.

Tịch Lâm tuỳ ý cầm khẩu súng điện tử bên cạnh bắn zombie, cậu nhìn lướt qua khe để đồng xu, lại đến tận mười tệ.

“Mắc thật đó.”
Tưởng Du gật gật đầu: “Mắc hơn lúc trước nhiều, hơn nữa lúc vào cửa có vài cặp mắt nhìn chúng ta rồi.”
Anh nghiêng đầu, dư quang chú ý đến hai người phía sau.

Tóc nhuộm vàng ánh kim, xỏ khuyên trên môi và tai, đeo trang sức.

Trên mặt bọn họ có rất nhiều mụn, còn cố ý dùng phấn nền để che đi, có vẻ không đều màu.

Lúc này bọn họ đang nhìn chằm chằm vào túi tiền của Tịch Lâm…….

“Không phải chứ.” Tịch Lâm núp sang bên cạnh Tưởng Du: “Chút tiền này bọn họ cũng muốn?”
“Chậc, người càng nghèo thì càng muốn tiền.

Lúc nãy mày còn rất hào phóng, bọn họ đều nghĩ mày là thằng ngu lại có tiền.” Tưởng Du nói.


Tịch Lâm nắm chặt túi quần: “Trốn?”
“Trốn thôi.” Tưởng Du bình tĩnh nói, tay buông xuống bên người, sẵn sàng đối phó với đòn đánh lén của mấy người bên cạnh.

Ngay khi Tịch Lâm vừa mới bước lên một bước, phía sau truyền đến tiếng hét của hai cô gái.

“Mấy người muốn làm gì?” Cô gái run giọng nói.

“Hề hề, anh đây không có tiền, muốn mượn em một ít.” Một tên thô tục nói, ánh mắt đánh giá cô gái trước mặt.

“Tôi nói cho mấy người biết, ở đây có camera với ông chủ, tôi khuyên mấy người nên từ bỏ sớm đi.” Cô gái tóc ngắn dũng cảm nói.

“Há há, ông chủ? Đó là bạn thân của tao, tao sợ cái gì?”
Tưởng Du quay đầu lại, nhìn thấy tên vừa nói chuyện chính là người trước đây cùng ông chủ cười nói.

Thảo nào dám quang minh chính đại đi vơ vét tiền……
Anh vỗ vỗ Tịch Lâm, ám chỉ đối phương đi nhanh lên.

Anh nhớ rõ cách đây không xa có một đồn cảnh sát, chạy được đến đó là có thể dễ dàng cứu các cô gái.

Nhưng chuyện không như anh muốn, chỉ thấy Tịch Lâm phẫn nộ quăng cặp sách, rống vào mặt nhóm côn đồ: “Buông hai cô gái đó ra!”
Động tác quá lớn, vừa dứt lời, đồng xu trò chơi trong túi kêu vang lên.

“Ồ, lại có một con cá to béo bơi ra muốn anh hùng cứu mỹ nhân à?” Tên đó cười nhạo nói, đút hai tay vào túi quần rồi khàn giọng bước ra ngoài.

Đi theo phía sau là khoảng mười tên đàn em, mỗi người đều xảo quyệt nhìn Tịch Lâm.

Tịch Lâm còn tưởng rằng chỉ đối phó hai ba người, nhưng sau khi nhìn thấy mười một tên côn đồ, chân bắt đầu run rẩy.

“Tưởng Du…..

Anh hùng cứu mỹ nhân tặng cho mày có được không?”
Tác giả có điều muốn nói:
Tưởng Du: Tịch Lâm, kính xin mày hãy làm người đi..