Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 37





Lúc đột nhập vào được bên trong, sau cánh cổng chỉ là một đám ánh sáng lờ mờ chiếu từ bầu trời chiếu xuống.
Đội trưởng làm các động tác tay, cả đội cũng đồng loạt di chuyển theo hướng chỉ định sẵn, áp sát tới địa điểm nhà bếp.
Chỗ này có nguồn tình báo, bên dưới là một tầng hầm cất giấu vũ khí.

Ngoài ra còn có thể có những người bị bắt cóc.
Hiện giờ trong nhà bếp trống không chẳng có ai cả.

Phó đội trưởng cầm máy sóng âm áp xuống nền nhà, thu lại sóng âm hiển thị địa hình bên dưới tầng hầm.
“Mười tên trang bị vũ khí, ba mươi thùng súng ống.

Còn có hai người nữa ở góc trong.

Tạm thời xác nhận là con tin.”
“Chuẩn bị bom khói.”
Hùng Âm giật quả bom trên người xuống, một người tiến lại chỗ lối đi xuống tầng hầm, gật đầu một cái, dùng sức kéo.

Một chiếc cầu thang kéo xuống hiện ra trước mắt họ, anh nhanh tay kéo chốt, ném bom khói xuống bên dưới.
Bên dưới lâm vào hỗn loạn, có tiếng chửi rất lớn.

Thậm chí có cả tiếng súng.
Đội trưởng đeo lên kính hồng ngoại, ra hiệu tiến công.

Cả đoàn đội phi xuống bên dưới tầng hầm, chỉ để lại phó đội trưởng ở trên gửi tin báo và hỗ trợ.
Tiếng súng khiến cho hai con tin hoảng sợ khóc lóc ầm lên.


Mà bên kẻ địch cũng sợ bắn trúng quân mình, không dám nổ súng bắn lung tung nữa.

Nhưng bọn chúng không có công nghệ hỗ trợ, chỉ có thể chịu cảnh đơn phương bị quật ngã, còng tay mà nằm sõng xoài dưới đất với khẩu súng dí trên đầu.
Đội trưởng nhìn cục diện bị khống chế quá dễ dàng thì thoáng thở phào một tiếng.

Nhưng rồi lại càng lo sợ hơn khi phát hiện mới chỉ bắt được chín tên.
“Còn một tên nữa.” Đội trưởng kêu lên, thì ngay lúc này, một viên đạn bay tới, găm vào áo chống đạn của ông.
Hùng Âm nhanh chóng lao tới, gen của bản thân phát huy hết cỡ mà kéo ôm đội trưởng ngã xuống đất, nhanh chóng núp vào một chỗ nào đó.
Có một vài đội viên cũng bị bắn, may nhờ có áo chống đạn mà sống sót tìm được chỗ lánh đạn.
Tên còn lại rất ngoan cố, vì sử dụng súng giảm thanh nên bọn họ chưa thể tìm được vị trí.

Mà phía bên trên tầng hầm, có tiếng ẩu đả.

Bộ đàm của phó đội trưởng cũng kêu lên mấy tiếng báo cáo.
“Có người trên tầng hầm!”
Sau đó mất hẳn luôn.

Bọn họ đã thành ba ba trong rọ.
“Lấy súng trong thùng sử dụng.

Trụ cho đến khi tiếp viện tới.”
Mọi người đều nghe theo, đồng loạt phá thùng gỗ để vũ khí mà lôi ra.

Cũng may bên trong có một ít đạn, có thể cầm cự được một trận ẩu đả lớn.
Hùng Âm nhìn đội trưởng mặt méo xệch đi, không khó đoán ông đã bị gãy xương sườn.
“Đội trưởng, nghỉ ngơi chút đã.”
Nhưng đội trưởng xua tay, cầm lấy súng của bản thân, chĩa tới cửa xuống tầng hầm, nổ súng.

Một tên vừa thò chân xuống bên dưới đã bị ông bắn doạ chạy ngược trở lại.
“Nâng cao cảnh giác.” Đội trưởng hét lên trong bộ đàm.
Với việc buôn vũ khí bị phát hiện như này, đám buôn lậu hiển nhiên sẽ chọn chạy trước tiên.

Dù sao trong tay bọn họ có súng đạn và trang thiết bị đầy đủ.

Nếu muốn triệt hạ và lấy súng ống, quân tiếp viện tới không phải càng thiệt hơn sao?
Nếu như vậy thì chỉ có thể dưới tầng hầm có thứ khiến bọn chúng nhất định phải mang đi.

Là người cũng có khả năng.
“Người đó, bắt lại đây.” Đội trưởng nhìn đám người bị còng thành một chùm nằm trên sàn, nói với Hùng Âm.
Hùng Âm nhìn theo hướng chỉ, là một người da xỉn màu mặc đồ da.


Trước ngực còn có một sợi dây chuyền vàng, mắt xích to như cổ tay.
Anh quăng ra một mồi nhử, tiếng súng vang lên lạch tạch, bắn nát thứ vừa được ném.

Kẻ chưa bị bắt kia cũng là một kẻ có năng lực.

Nhưng cũng nhờ có thế mà bọn họ bước đầu tìm được vị trí đạn được bắn ra.
Tên mặc đồ da nằm dưới đất cũng bị tiếng súng nổ sát tai doạ sợ không thôi, bù lu kêu lên bằng mấy thứ tiếng bọn họ không biết, chẳng rõ là kêu cứu hay ra lệnh.

Nhưng mà hiển nhiên những người ở bên trên càng thêm nôn nóng muốn di chuyển xuống.
Hùng Âm biết không thể chờ lâu thêm, nhỡ như những kẻ kia tìm được đồ che chắn đạn, thì bọn họ lúc đó không thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Anh khom người đứng dậy, cầm lựu đạn khói muốn tung ra một lần nữa.

Những đồng đội nhìn động tác tay của đội trưởng, kính hồng ngoại nhanh chóng đeo lên, súng cũng nắm chắc.
Bom khói ném ra, những viên đạn nhắm vào nó nổ tạch tạch.

Nhưng không ngăn được làn khói trắng xì ra khiến cho cả tầng hầm chìm trong mù mịt.
Hùng Âm lao ra bắt lấy tên mặc đồ da, mà phân nửa đội cũng leo lên cầu thang, vọt ra khỏi tầng hầm.

Tiếng súng ầm ầm bên trong căn nhà bếp.
“Chúng tôi đã bắt được người.

Nếu các người không quy hàng sẽ nổ súng!”
Có tiếng hét lẫn trong cuộc đấu súng, nhưng hiển nhiên vẫn có tác dụng.

Đám người thực sự dừng bắn súng, sau đó tiếng báo hiệu từ bên ngoài đồng thời doạ sợ tinh thần vốn đã mỏng manh.

Chúng quay người bỏ trốn.
Hùng Âm xách cổ tên mặc đồ da làm bao thịt đỡ đạn, kéo hắn đi về phía đội trưởng.

Tên còn lại trong tầm hầm đã buông bỏ vũ khí cũng nên.


Không thấy hắn ta đi ra đầu thú hay là nổ súng tiếp.
Có tiếng rầm rập di chuyển phía trên đầu bọn họ.

Quân tiếp viện đã tới.

Họ đem kính chống đạn di chuyển xuống bên dưới tầng hầm, hỗ trợ đưa đội trưởng đã bị cọng xương sườn gãy làm cho méo mó cả mặt.

Tên còn lại trong tầng hầm dù không muốn vẫn bị bắt ra như con sâu, con kiến.
Hùng Âm đi lên trên tầng hầm, khoảng gần ba chục người nối nhau còng ngồi thành một hình tròn.

Tên nào tên nấy vẻ mặt bặm trợn.
“Hùng Âm.” Đội trưởng nhắc anh.

“Đưa tôi ra chỗ phó đội trưởng.”
Phó đội trưởng là người duy nhất ở bên trên tầng hầm, đối mặt với gần hai chục tên đột ngột đánh úp, hiển nhiên không thể lành lặn.
Chiếc giường của xe cứu thương đã có người nằm, phía trên là tấm vải trắng trùm kín.

Anh em trong đội đều vây quanh giường, bọn họ không ai đủ dũng khí kéo vải trắng xuống cả.
“Đừng kéo xuống.” Đội trưởng khập khiễng đi tới.

“Ai có số của gia đình cậu ấy không? Gọi báo tin đi.”
Hùng Âm nặng nề hít sâu một hơi, không rõ là do khó thở, hay do đang cố nuốt ngược cơn đau lòng vào trong bụng..