Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 17





Buổi sáng Tinh thức dậy, cậu mơ màng mở lên điện thoại, nhìn loạt thông báo sau một đêm tắt âm.

Hùng Âm gọi muốn lag cái máy.
Lúc gọi lại, người đầu dây bên kia rất bình tĩnh mà hỏi cậu đang ở đâu.
"Tôi về nhà." Tinh thản nhiên đáp.
"Giờ tôi qua đón cậu." Hùng Âm nói ngay.
"Không cần đâu.

Tôi muốn ở nhà mấy hôm."
"...Cậu không có ở nhà cha mẹ đúng không?"
"Tôi đang ở nhà cha mẹ của tôi." Tinh lặp lại một lần nữa.

"Anh không tin thì đánh xe qua đây mà xem."
Hùng Âm qua thật, còn mang theo giỏ quà để biếu cha mẹ Tinh.
"Qua được rồi, cần gì mang quà cáp." Nghê Lan ngại ngùng nhận lấy, đặt lên mặt bàn.
"Tinh đâu rồi ạ?" Hùng Âm nhìn người phụ nữ trước mắt, cố ý thả chậm tốc độ nói.
"Nó còn ngủ trên nhà ấy." Cha Tinh ngồi cạnh rót cho anh một ly nước.

"Tối qua tự dưng về nhà, hai đứa không cãi nhau đấy chứ?"
Lời của cha Tinh quá đột ngột, Hùng Âm cũng đơ mất mấy giây.

Anh mới đáp lại.

"Dạ, không.

Hôm qua con đi công chuyện.

Dự là hai ngày mới về.

Nhưng xong việc sớm.

Có lẽ là Tinh ở nhà buồn nên về nhà với ba mẹ."

Cha Tinh nhìn người đàn ông cao lớn, cố xác định xem có phải nói thật hay không nhưng cũng không ra được gì.

Ừ một tiếng rồi uống nước của mình.
"Tối qua mấy giờ Tinh về đến nhà à?" Hùng Âm lúc này mới hỏi đến nội dung chính.
"Không nhớ nữa." Nghê Lan nói.

"Hình như tám giờ gì đấy ông nhỉ." Thường lúc đó, hai ông bà ăn cơm tối xong rồi.
Nếu vậy thì Tinh chỉ ở quán bar từ nửa tiếng đến một tiếng.
"Em ấy có biểu hiện gì lạ không ạ?" Hùng Âm dè dặt hỏi, ra bộ yếu thế.

"Con sợ em ấy không hài lòng, lén trở về vì..."
"À, không có đâu.

Ngược lại, bác thấy nó còn ngoan ngoãn hơn trước đấy." Nghê Lan vui vẻ kể tối qua Tinh đã làm gì.
Cha Tinh ngồi bên cạnh cũng không khỏi gật gù.

Bọn họ đều nhất trí, Tinh sống với người chồng quân nhân rất tốt.

Không chỉ khoẻ mạnh hơn, còn có ngoan ngoãn hơn.
Tinh bước xuống nhìn ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ, lặng lẽ đi vào nhà bếp, rót cho mình cốc nước cam.
Hùng Âm thấy cậu mặc đồ ngủ tiến xuống, cũng xác nhận lời mẹ Tinh nói là đúng.

Nhưng việc cậu ta uống rượu, anh vẫn không thể buông được.
Xin phép hai người lớn xong, Hùng Âm đi vào trong bếp.

Thấy Tinh ngồi xổm trước cửa tủ lạnh tìm đồ bỏ bụng liền chặn cửa tủ.
"Tối qua cậu đi uống rượu sao?"
Tinh quay đầu nhìn Hùng Âm, có chút ngạc nhiên.

"Sao anh biết?" Nói rồi liền phát hiện mình nói hớ.

Cậu lúng túng cúi đầu.

Cảm giác như đứa nhỏ bị phát hiện làm sai.

Nhưng mà cậu đâu có uống.

Cậu chỉ là đi cùng thôi.
"Tôi không có uống rượu.

Bạn tôi uống thôi."
"Cậu biết tình trạng thân thể của mình chứ?" Hùng Âm tất nhiên là không tin.

Anh hỏi tiếp.
"Tôi biết chứ, nên là tôi mới không uống." Tinh cuống lên giải thích.

"Tôi uống nước lọc thôi.

Cũng không có ở đó lâu đâu."
"Cậu biết mà cậu còn đi đến nơi đó sao?"
Lần này Tinh cũng nhận ra rằng Hùng Âm không hề tin mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
"Tôi đã nói là tôi không uống mà.

Tôi chỉ đi chơi với bạn một chút thôi."
"Sau đó thì sao? Uống rượu à?" Hùng Âm vẫn bám chặt hỏi tiếp.
"Tôi nói là tôi không uống!" Tinh hắt cốc nước trên tay vào mặt Hùng Âm.

Tiếng quát của cậu khiến cho hai bậc phụ huynh phải chạy từ phòng khách vào.

"Sao thế? Hai đứa có gì từ từ nói.

Tinh, đi với mẹ."
"Cái c** ** ** anh có quyền *** gì chất vấn tôi? Chẳng lẽ tôi phải ở nhà, làm công việc nhà, xong dưỡng thai hả?" Tinh hất tay Nghê Lan ra.

"Tôi không được đi chơi à? Ừ đấy, anh thích nghĩ tôi đi uống rượu thì cứ cho là thế đi.

Rồi anh định làm gì? Đánh tôi à?"
Nói rồi, cậu dùng tay xô vào ngực Hùng Âm một cái.

Người đàn ông đối diện không nhúc nhích, nhưng ánh mắt thay đổi rất nhanh.

Từ dạng bình thản sang dữ dằn như con thú săn mồi, cơ bắp gồng lên đáng sợ.
Cha Tinh thấy anh nắm chặt tay lại thành quyền, là một người đàn ông, một người chồng, một người cha.

Ông lao lên che chắn cho vợ con.
"Hùng Âm, cậu không được động tay động chân đâu.

Đây là nhà tôi, con tôi còn mang thai con của cậu đấy."
Hùng Âm giật mình.

Anh phát hiện ra mình lại vừa bị gen ảnh hưởng tâm lý, lúng túng không biết làm gì đối mặt với một nhà ba người đối diện.
"Con xin lỗi.

Con không có ý đó."
"Cậu đi ra ngoài đi." Cha Tinh đề phòng chỉ ra ngoài phòng khách.

"Chúng ta nói chuyện."
Hùng Âm thả lỏng người áy náy đi theo sau cha Tinh.

Lại nhìn Tinh vẫn còn dùng ánh mắt tức tối nhìn mình, chẳng hiểu sao trong lòng chột dạ.

Là anh hiểu lầm sao?
Cha Tinh nhìn Nghê Lan dắt con lên trên tầng, lại nhìn Hùng Âm ngồi nghiêm chỉnh như bức tường phía đối diện.

"Cậu có lời nào muốn nói không?"
"Con xin lỗi.

Con chỉ là...!hơi nóng giận."

"Có chuyện gì sao? Là thằng Tinh nó gây chuyện, hay là hai đứa xích mích?"
Nói ra lời này, cha Tinh cũng đã nhận định và chuẩn bị sẵn tâm lý bào chữa cho con trai của mình.
"Hôm qua con có nhận được tin, em ấy đi uống rượu.

Dù sao cũng đã đến tháng thứ ba, việc đó rất có hại..."
"Rượu á? Lúc nào?" Cha Tinh ngạc nhiên.

"Tối qua lúc nó về đây, không có mùi rượu, cũng rất tỉnh táo."
"Chỗ quán bar còn có hoá đơn thanh toán tiền phòng cùng số rượu em ấy gọi với bạn.

Ba không cần nói đỡ cho em ấy."
"Tôi còn cần nói đỡ cho nó sao?" Cha Tinh cười.

"Cậu ban nãy cũng nghe nó nói mà.

Nó có đi, nhưng không uống.

Nó hỗn hào, nhưng không phải loại ăn không nói có.

Vả lại, tại sao nó phải nói dối chứ? Trước giờ nó đều có thể làm gì nó thích mà."
Hùng Âm nhíu mày, có vẻ không đồng ý.

Nhưng mà anh có thể nói gì.

Lời này cũng khiến cho anh dao động.

Chỉ đành xin phép cha Tinh rồi đi gọi điện cho bạn.
Mỗi căn phòng riêng đều sẽ có camera.

Dù sao cũng là đề phòng đám thanh niên chơi thuốc cùng quan hệ trong phòng.

Cảnh tối qua, chắc chắn còn lưu lại..