Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 66: "Hoa khôi rất quyến rũ, thư sinh sẵn sàng làm cận thần."




Khoảng 3 giờ chiều, Lục Vân Đàn tắt máy tính rồi sau đó đi vào phòng tắm, dùng nước ấm tắm rửa thơm phức.

Sau khi sấy khô tóc, cô cẩn thận thoa sữa dưỡng thể rồi xịt một ít nước hoa ở sau tai. Sau đó cô thay bộ đồ lót lụa màu đen có viền ren mới mua loại lụa ren đen.

Sau khi bước ra từ phòng tắm, cô đứng trước tủ quần áo và bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem tối nay nên mặc gì?

Sau khi suy nghĩ, cô quyết định mặc váy cho dễ cởi.

Thực ra cô không phải là kiểu người thích mặc váy, bởi vì khi mặc váy thì không thể thực hiện những động tác mạnh được, nếu không thì sẽ dễ bị lộ hàng, ảnh hưởng rất nhiều tới con đường hành tẩu giang hồ của cô. Bản thân là một nữ hiệp có võ nghệ cao cường, sao cô có thể để váy cản trở con đường hành tẩu giang hồ của mình được chứ?

Vậy nên cô quyết định từ bỏ sở thích mặc váy, do đó trong tủ quần áo của cô cũng chẳng có bao nhiêu bộ váy để lựa chọn.

Sau một hồi lục tung tủ quần áo, cuối cùng cô cũng lôi ra được hai chiếc váy từ góc sâu nhất trong tủ, một chiếc là chân váy denim chữ A, chiếc còn lại là váy liền cổ chữ V màu đen.

Chỉ có đúng hai cái và cả hai đều là mẹ mua cho cô.

Sau khi sờ cằm suy nghĩ, cô quyết định sẽ mặc chiếc váy màu đen kia vì nó gợi cảm hơn, nhưng vào lúc cô đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ và chuẩn bị ra ngoài thì mới phát hiện ra không có đôi giày nào phù hợp với chiếc váy đen này.

Cô không có giày cao gót.

Trong tủ giày năm tầng chỉ toàn là giày thể thao hoặc giày bệt, không có đôi giày nào hợp với chiếc váy này.

Kết quả là cô chỉ có thể thay chiếc váy màu đen này bằng chiếc chân váy denim kia, phối cùng một cái áo thun ngắn tay màu đen đơn giản và giày thể thao màu trắng.

Bình thường khi ra ngoài, cô đều thích mang balo theo vì nó giúp cô rảnh tay hơn, nhưng hôm nay cô muốn dùng túi lệch vai, là loại túi nhỏ màu đen, dây đeo túi là dây xích nhỏ, có khóa kim loại gợi cảm và đầy nữ tính.

Nhưng ngay sau đó lại có một vấn đề nữa phát sinh. Chiếc túi duy nhất đáp ứng yêu cầu mà cô có lại quá nhỏ, chỉ có thể nhét vừa một chiếc điện thoại di động, đến cả bộ sạc điện thoại còn không thể nhét thêm vào thì làm sao có thể chứa được đồ lót để thay?

Cuối cùng cô đành phải đổi thành chiếc balo đen mà hàng ngày cô hay dùng.

Aizz...

Đã có quá nhiều những pha nản lòng trên con đường theo đuổi sự gợi cảm của nữ hiệp Đàn, khi cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài trong lòng cô vẫn thầm buồn bã: Chắc chắn là do ông trời ghen tị với sắc đẹp như hoa của cô nên mới không cho cô cơ hội trở nên gợi cảm hơn, nếu không thì Thư sinh thối chắc chắn sẽ mê mệt cô mất!

Trước khi ra khỏi nhà, cô báo trước với bố mẹ là đêm nay sẽ không về, lý do là bạn cô mới mua một chiếc máy chiếu mới nên rủ cô qua đó xem phim suốt đêm—— Mặc kệ có thật sự muốn xem phim hay không thì câu nói này của cô cũng không phải nói dối.

Bố cô nghe xong thì cau mày: "Bạn nam hay nữ?"

Sắc mặc Lục Vân Đàn không thay đổi, nhịp tim bình ổn: "Cả nam cả nữ, có rất nhiều người đến."

Lông mày của bố cô vẫn chưa giãn ra: "Phim gì mà không thể xem ở nhà? Còn phải chạy tới nhà người khác xem mới được?"

Lục Vân Đàn: "Phim ma, bọn con cũng không dám xem một mình nên mới muốn tụ tập lại để xem cùng nhau."

Mẹ cô hừ khẽ: "Với đứa nhát cáy như con, tối đi ngủ còn không dám tắt đèn mà lại dám xem phim ma à?"

Nữ hiệp Đàn bỗng thấy cực kỳ mất mặt: "Người ta không dám tắt đèn hồi nào ạ? Người ta bật đèn ngủ để buổi tối tiện đi vệ sinh mà!"

Mẹ cô bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Được rồi, con đi xem đi, chỉ cần lúc về thì đừng quấn lấy mẹ đòi ngủ cùng là được."

Lục Vân Đàn: "..."

Hừ!

Người ta còn lâu mới sợ ma nhé!

"Con sẽ không thế đâu!" Cô dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, vô cùng mất mặt rời khỏi nhà.

Khi cô xuất phát mới 4 rưỡi nên đường đi rất thông thoáng, lúc cô đến Viện Vật Lý Đông Phụ chưa đến 5 giờ 20. 

Lục Vân Đàn đỗ xe bên đường, cô không gửi tin nhắn cho Lương Vân Tiên để tránh làm phiền công việc của anh nên vừa lướt di động vừa đợi anh tan làm.

Viện nghiên cứu khoa học nằm ở ngoại ô thành phố nên những con đường quanh đây đều có khá ít người và xe cộ qua lại.

Vừa hay lúc này trên xe cũng chỉ có một mình cô nên có thể làm một vài chuyện riêng tư khó nói với người ngoài.

Thế là nữ hiệp Đàn mở trình duyệt web ra, như dũng sĩ chuẩn bị lâm trận vừa hoảng vừa loạn nhập vào ô tìm kiếm: Cách chinh phục đàn ông vào ban đêm. 

Trong khi cô đang cực kỳ tập trung đọc hướng dẫn thì một tin nhắn wechat đột nhiên hiện lên phía trên giao diện, cô vốn muốn trực tiếp bỏ qua, nhưng khi nhìn thấy người gửi cô lập tức thấy kinh ngạc: Vậy mà lại là Lý Hàng?

Từ khi chia tay ở núi Vân Hải, bọn họ đã mất liên lạc với Đại hộ pháp Lý.

Ban đầu bọn họ còn có chút chờ mong Đại hộ pháp Lý sẽ sớm nhìn nhận rõ ràng, sau đó chắc chắn sẽ rời khỏi người phụ nữ sai trái kia. Nhưng theo thời gian, sự chờ mong của bọn họ vơi dần đi chỉ có nỗi thất vọng thì ngày một lớn dần, họ không thể đấu tranh mà chỉ có thể buồn thương cho nỗi bất hạnh này.

Nhưng phần nhiều vẫn là sự thất vọng, không ngờ cậu ấy lại vì một Tôn Hạ Noãn mà từ bỏ cả Thanh Vân bang .

Đúng là quá si tình, nhưng cũng quá ngốc nghếch.

Cho dù là tình cờ gặp gỡ thì cũng chẳng tuyệt tình đến vậy, càng đừng nói đến tình bạn hơn mười lăm năm.

Vậy nên khi nhìn thấy tin nhắn Wechat kia, Lục Vân Đàn lập tức thấy kinh ngạc, không chần chờ mà ấn mở thông báo tin nhắn ngay.

Giao diện Wechat hiện lên, là tin nhắn Lý Hàng gửi trong nhóm chung Thanh Vân bang:【Chia tay rồi, các anh em, kết thúc rồi.】

Mẹ kiếp?

Tình thế xoay chuyển rồi à?!

Lục Vân Đàn vừa định trả lời "Thật hay giả vậy?", nhưng chưa kịp gõ xong chữ "Giả" thì Lý Hàng đã gửi thêm một tin nhắn nữa:【Tình yêu, con mẹ nó đúng là không đáng một xu, chỉ khiến người ta đau đến đứt từng khúc ruột thôi……】

Lục Vân Đàn: "..."

Lại là văn học miêu tả nỗi đau thời thanh xuân à.

Hạ Tây Dương gửi một tin nhắn:【Mẹ kiếp, ngài vẫn còn sống à?!】

Lý Hàng hoàn toàn không để ý tới phản ứng của cậu ấy mà tiếp tục phát điên:【Bảy năm kết thúc nhẹ nhàng như thế, thanh xuân của tôi đúng là quá rẻ mạt mà.】

Lý Nguyệt Dao xuất hiện:【Cậu tỉnh táo lại đi!】

Hạ Tây Dương:【Tôi cũng nghi ngờ cậu ta đang say rượu.】

Lục Vân Đàn suy nghĩ một lúc rồi gõ:【@Lý Hàng, cậu gửi cho chúng tôi một tin nhắn thoại đi.】

Giọng nói của Lý Hàng nhanh chóng phát ra, âm thanh rõ ràng, còn có cả tiếng khóc nức nở: "Bang chủ, tôi không say, chỉ là khó chịu trong lòng…… Cực kỳ khó chịu……" Tin nhắn liên tiếp được gửi đến: "Cả nhóm chỉ có mình tôi là không có tình yêu, có mình tôi cô đơn lẻ loi, tôi cô đơn, một thân một mình, tôi rất khó chịu!"

Lục Vân Đàn:【À cái này……】

Lục Vân Đàn:【Có cần chúng tôi ở cạnh cậu không?】

Lý Hàng:【Không cần đâu, tôi chỉ muốn ở một mình thôi.】

Lý Hàng:【Để tôi một mình nghe bản "Dạ Khúc" của Chopin và tưởng niệm tình yêu đã chết của tôi.】

Lục Vân Đàn:【...】

Hay lắm, khả năng đau đớn thế này thì chắc chắn có thể cạnh tranh với phó bang chủ!

Lý Nguyệt Dao:【Cái tình yêu đấy của cậu cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, cũng đáng để tưởng niệm sao?】

Hạ Tây Dương:【Đúng vậy, ăn mừng thì còn được! Một người làm quan cả họ được nhờ! Khắp chốn đều vui mừng!】

Lục Vân Đàn cũng nói:【Chỉ có thoát khỏi những con người sai lầm thì mới gặp được đúng người, người phụ nữ kia cũng chẳng phải loại tốt lành, có gì phải tiếc hận chứ?】

Trước khi Lý Hàng và Tôn Hạ Noãn chia tay, bọn họ đều nói chuyện rất khéo léo, so sánh cũng rất uyển chuyển. Nhưng hiện tại họ đã chia tay, chẳng còn gì phải đắn đo nữa nên có gì bọn họ đều nói thẳng ra hết.

Lý Hàng im lặng hồi lâu:【Đạo lý này tôi đều hiểu cả, chỉ là tôi thấy khó chịu thôi.】Cậu ấy bổ sung thêm:【Hơn nữa Tiểu Noãn thực sự cũng không tệ, điều kiện gia đình không tốt, từ nhỏ đã bị bắt nạt khá nhiều, em ấy sợ bản thân lại bị bắt nạt nên mới cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.】

Lục Vân Đàn:【Cạn lời】

Lý Nguyệt Dao:【Cạn lời】

Hạ Tây Dương:【Cạn lời】

Lý Hàng:【Ôi, tình yêu rốt cuộc là cái quái gì vậy? Vấn đề khó giải nhất thế giới chắc chắn là tình yêu!】

Lục Vân Đàn khẽ im lặng:【Cậu có phát hiện ra trong nhóm vẫn có người luôn im lặng không?】

Lý Hàng:【A... Lương Mỗ Tiên đâu rồi?】

Hạ Tây Dương:【Lương Mỗ Tiên cái gì hả? Người ta thăng chức rồi! Hóa phượng hoàng rồi! Bây giờ người ta là bang chủ phu nhân hàng thật giá thật!】

Lý Hàng:【Mẹ kiếp! Chuyện xảy ra khi nào vậy?】

Hạ Tây Dương:【Nửa tháng trước, ôi, không có sự giúp đỡ của cậu, tôi thực sự không thể chiến đấu với cậu ấy, chỉ có thể để cậu ấy tùy ý thăng quan tiến chức, bây giờ bất kể là tôi hay cậu đều không đấu lại cậu ấy được đâu.】

Nhưng hiện tại Lý Hàng cũng không có lòng dạ nào quan tâm đ ến các tranh đấu chính trị:【Ai cũng có tình yêu, chỉ mình tôi không có, tôi khổ quá! Khổ quá mà!】

Lý Nguyệt Dao:【Vậy cậu đoán thử xem tại sao vừa rồi bang chủ lại hỏi cậu có phát hiện Lương Mỗ Tiên vẫn luôn im lặng hay không?】

Lý Hàng:【Chia tay?】

Lục Vân Đàn:【Phi! Phi! Phi!】

Lục Vân Đàn:【Vì người ta còn đang bận nghiên cứu vật lý! Không khó hơn vấn đề tình yêu của cậu chắc?】

Lý Nguyệt Dao:【Ôi chao, hẳn là chia tay, nhảm nhí thật.】

Hạ Tây Dương:【Tôi có thể hiểu nỗi đau thương của cậu, nhưng tôi không thể hiểu được sao cậu có thể sến súa đến thế.】

Lý Hàng im lặng hồi lâu:【Tôi không có tâm thế tích cực như bang chủ, không có sự thông minh như quân sư, không có giá trị nhan sắc và đầu óc như bang chủ phu nhân, tôi là kẻ vô dụng! Tôi là rác rưởi!】

Hiểu rồi, cậu ấy không chỉ rơi vào vòng xoáy của tình yêu mà còn tạo thành những cảm xúc tiêu cực.

Đúng lúc Lục Vân Đàn chuẩn bị khai thông tư tưởng cho cậu ấy thì Hạ Tây Dương bỗng hỏi một câu:【Tôi đâu? Cậu ghen tị với tôi điều gì vậy?】

Lý Hàng:【Cậu béo quá, cũng không có gì đáng chú ý cả.】

Hạ Tây Dương:【...】

Lục Vân Đàn không kiềm chế được nữa, trực tiếp lớn tiếng cười, vừa cười vừa gõ chữ:【Hahahahahahahaha!】

Lý Nguyệt Dao cũng không khác cô là mấy:【Hahahahaha!】

Hạ Tây Dương:【Mẹ kiếp!】

Hạ Tây Dương:【Không sống nổi nữa mà! Quá đau lòng! Trầm cảm!】

Hạ Tây Dương:【@Lý Hàng, đoạn tuyệt!】

Lý Hàng:【Tạm thời cứ vậy đi, tôi còn phải bay ca đêm nữa.】

Hạ Tây Dương:【...】

Lý Hàng:【Đợi tôi về rồi cùng uống rượu, không say không về!】

Hạ Tây Dương:【Biến mẹ cậu đi, lão tử không thèm!】

Cuộc trò chuyện nhóm về vấn đề tình yêu kết thúc trong tiếng thở phì phò của Trịnh đại nhân.

Hai mươi giây sau, Trịnh đại nhân bắt đầu điên cuồng mở mic trong nhóm nhỏ không có Đại hộ pháp Lý, bắt đầu bài phát biểu bày tỏ tình cảm mãnh liệt kích động và phê phán đối với Đại hộ pháp Lý.

Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao quan sát tình hình náo nhiệt qua màn hình, thỉnh thoảng còn chen vào hai câu an ủi vờ vịt.

Không biết đã qua bao lâu, tin nhắn của Lương Vân Tiên bỗng xuất hiện:【Xảy ra chuyện gì vậy?】

Lục Vân Đàn:【Hả?】

Lương Vân Tiên:【Sắp tan làm rồi.】

Lục Vân Đàn:【Ồ.】

Lý Nguyệt Dao:【Nhưng tôi còn phải đi trực ca đêm nữa, huhuhu!】

Lục Vân Đàn:【Xoa xoa xoa xoa~】

Lương Vân Tiên:【Vậy nên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?】

Hạ Tây Dương tổng kết một cách ngắn gọn, súc tích:【Lý Hàng chia tay rồi, còn sĩ nhục tôi nữa.】

Lương Vân Tiên:【Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?】

Lý Nguyệt Dao:【Không có, đây là hai chuyện khác nhau.】

Lương Vân Tiên:【Ồ.】

Hạ Tây Dương:【Chuyện thứ hai là không thể tha thứ được!】

Lúc này, bang chủ phu nhân cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Trịnh đại nhân lại nhiệt tình mở mic nói chuyện như vậy.

Từ vài phút trước, bang chủ đã ngừng đọc tin nhắn, cố gắng tận dụng từng giây để đọc hướng dẫn và nhanh chóng tổng kết các điểm kiến thức: Bắt đầu từ nội y, tấn công bằng nụ hôn nồng nhiệt, lấy sự quyến rũ làm phương tiện, chuyển đổi qua lại giữa vai diễn kẻ chinh phục và người bị chinh phục, khiến người đàn ông không thể dừng lại!

Nội y thì cô hẳn là hợp quy cách rồi, nụ hôn nồng nhiệt và sự quyến rũ thì cũng có thể, còn về phần chuyển đổi vai diễn có nghĩa là gì nhỉ? 

Nhập vai à?

Còn phải chuyển đổi qua lại giữa vai diễn kẻ chinh phục và người bị chinh phục?

Đầu tiên là diễn vai kẻ ác không chuyện xấu gì không làm, uy hiếp đàn ông cưỡng ép phụ nữ, là loại cướp bóc khiến dân lành phải làm chuyện xấu? Sau đó phải diễn vai dân đen đáng thương, phải bán mình cứu gia đình, cuối cùng lưu lạc vào chốn thanh lâu?

Phường cướp bóc—— Kẻ chinh phục.

Kẻ yếu đáng thương—— Người bị chinh phục.

Chà, được đấy, cứ quyết định thế đi!

Nhìn thời gian đã qua 6 giờ 5 phút, Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, vừa đúng lúc nhìn thấy Lương Vân Tiên đang đi ra khỏi cổng Viện nghiên cứu.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu, thân hình cao ráo, tuấn tú lịch lãm, cốt cách tuyệt vời, chắc chắn là một quý công tử không vướng chút tục khí nào, chính là dạng người đẹp đáng thương dễ dàng khơi lên sắc tâm của thổ phỉ.

Lục Vân Đàn mở cửa xuống xe, nhập vai chỉ trong vài giây: Phường cướp bóc, cô trực tiếp lao tới trước mặt người đẹp Lương, chặn đường đi của anh, hai tay chống nạnh,vẻ mặt cợt nhả nhìn anh: "Đứng lại, cướp đây!"

Lương Vân Tiên không nhịn được mỉm cười, sau đó lập tức dừng lại, phối hợp diễn cùng cô: "Xin hỏi vị hảo hán này, ngài muốn cướp tiền hay cướp sắc?"

Lục Vân Đàn tà ác khẽ cười: "Cướp sắc!"

Lương Vân Tiên: "Được."

Lục Vân Đàn: "..."

Anh cứ thế mà khuất phục à?

Không phản kháng một chút sao? Đến một chút sợ hãi cũng không lộ ra!

Chẳng thú vị gì cả!

Thư sinh thối nhàm chán!

Cô bất mãn hừ lạnh: "Tại sao anh không phản kháng? Em là cướp đó!"

Lương Vân Tiên ghé môi đến bên tai cô, trầm giọng nói: "Bởi vì anh muốn bị nữ hiệp Đàn cướp sắc." Còn bổ sung thêm: "Đã muốn từ lâu rồi."

Tựa như có dòng điện chạy dọc từ bên tai lan khắp toàn thân, cảm giác tê dại rung động chạy thẳng đến tận trái tim.

Lục Vân Đàn c ắn môi dưới, ngước mắt liếc anh, tầm mắt lướt qua yết hầu quyến rũ và đường quai hàm hoàn hảo, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng màu hồng nhạt, cô hơi nheo mắt: "Anh biết không, hiện tại em là cướp, là loại uy hiếp đàn ông cưỡng ép phụ nữ, mục tiêu hôm nay chính là anh, cho nên anh phải phối hợp với em cho tốt, em yêu cầu anh làm gì anh phải làm cái đó!"

Cho dù em muốn anh nằm dưới thì anh cũng phải nằm dưới!

Lương Vân Tiên khẽ nhướng mày: "Nếu anh không phối hợp thì hậu quả sẽ như thế nào?"

Lục Vân Đàn hung dữ nói: "Em sẽ khiến cho anh biết dã man là như thế nào!"

Lương Vân Tiên bật cười: "Được, anh sẽ đợi xem."

Được lắm! Tên Thư sinh thối này lại còn kiêu ngạo như thế?

Vậy đừng trách bổn nữ hiệp không khách khí!

"Em muốn ăn cơm!" Lục Vân Đàn không có phép nghi ngờ nói: "Em muốn ăn cơm anh nấu!"

Ăn no rồi mới có sức để làm việc!

"Được." Lương Vân Tiên nắm tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau: "Chúng ta về nhà thôi."

Lục Vân Đàn thỏa mãn mỉm cười.

Sau khi về đến nhà, Lương Vân Tiên tới phòng bếp nấu cơm, Lục Vân Đàn ngồi xếp bằng trên thảm ngoài phòng khách nghển cổ xem phim.

Hình ảnh chiếu lên bức tường trống bằng phẳng, so với màn hình chiếu rộng lớn ở rạp chiếu phim thì cũng không khác biệt nhiều.

Khi đang tập trung xem thì đầu ngón chân lại bị thứ gì đó đụng phải, cô cúi đầu thì thấy là robot hút bụi. Vốn cô cũng không để ý lắm nhưng trong một giây khi cô ngẩng đầu lên, trái tim bỗng rung động khi nhìn những chiếc túi mua hàng nằm trên bàn trà.

Trước khi về nhà, bọn họ đã tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và nhu yếu phẩm.

Cô giơ tay kéo một chiếc túi, nghển cổ liếc mắt nhìn đồ dùng bên trong, kịch bản phim người máy lập tức hình thành trong đầu.

Sau khi ăn xong, Lương Vân Tiên đi rửa bát, Lục Vân Đàn lau bàn, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cốt truyện cụ thể.

Khi Lương Vân Tiên bước ra từ phòng bếp, Lục Vân Đàn vọt tới trước mặt anh, bắt đầu sắm vai diễn khác—— Cô gái thanh lâu điềm đạm đáng yêu—— nũng nịu nói: "Vị công tử này, xin hãy thương xót em, gia cảnh của em rất bi thảm."

Lương Vân Tiên: "..."

Đây là loại tuồng kịch gì thế?

Dù có chút hụt hẫng không biết phải làm sao, nhưng anh vẫn phối hợp với cô tiếp tục diễn, giọng nói lạnh lùng: "Nói đi, nghe thử xem rốt cuộc bi thảm đến mức nào."

Lục Vân Đàn: "..."

Tốt lắm, ngữ điệu và biểu cảm còn lịch sự nhưng bại hoại hơn nhiều mấy tên ăn chơi trác táng. 

Thích quá!

Muốn cưỡi!

Nhưng cô là một diễn viên chuyên nghiệp, sẽ không để bất cứ ai quấy phá đâu. Trước hết cô trình bày thân thế bi thương của bản thân và quá trình bị bắt tới thanh lâu như thế nào, sau đó nũng nịu nói: "Nhưng em bán nghệ không bán thân, là người trong sạch."

Lương Vân Tiên: "Vậy em muốn anh thương xót em thế nào?"

Ánh mắt Lục Vân Đàn lấp lánh: "Nghe em kể chuyện xưa, sau đó nếu ngài cảm thấy hay thì thưởng cho em."

Lương Vân Tiên: "Được, kể đi."

Lục Vân Đàn: "Ngày xửa ngày xưa, có một nhà phát minh," nói đến đây, cô bỗng nghĩ tới chuyện gì đó—— Tuyệt đối không thể để tên Thư sinh thối này nghĩ cô là nữ hiệp xấu xa, cô rất ngay thẳng đấy—— nên lập tức bổ sung: "Trước tiên em nói rõ một chút, chuyện này không phải là của em mà do em nghe được từ bạn bè!"

Bịa đặt ra một người bạn à?

Lương Vân Tiên bất lực cười, gật đầu nói: "Được rồi, anh biết, em cứ tiếp tục nói đi."

Lúc này Lục Vân Đàn mới thả lỏng nói tiếp: "Nhà phát minh đó đã làm ra một người máy điều khiển bằng giọng nói, nhưng kỹ năng chưa đủ xuất sắc nên người máy chỉ có thể nghe hiểu được hai âm thanh, một cái là "ừm", một cái là "a". Khi nghe thấy "ừm" thì nó sẽ bước chân trái lên, còn nghe được "a" thì sẽ bước chân phải lên. Cho đến một ngày, khi bạn gái của nhà phát minh tới nhà anh ấy, ngài đoán xem buổi sáng hôm sau xảy ra chuyện gì?"

Cô nhướng mày nhìn Lương Vân Tiên một cách đầy ẩn ý.

Đôi mắt Lương Vân Tiên bỗng tối sầm lại, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Anh muốn nghe câu trả lời của nữ hiệp Đàn."

Lục Vân Đàn sửa lại: "Bây giờ em không phải là nữ hiệp Đàn, em là hoa khôi Đàn."

Cô rất nghiêm túc nhập vai nhé!

Lương Vân Tiên đã sớm bị phân tâm nên không muốn lãng phí thời gian vào loại tình tiết nhỏ nhặt này: "Vậy sáng hôm sau đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Vân Đàn ẩn ý nói: "Người máy này đã bỏ nhà đi."

Lương Vân Tiên mím đôi môi đã khô khốc: "Em cũng muốn thử với robot trong nhà à?"

Lục Vân Đàn khịt mũi: "Em bán nghệ không bán thân."

Lương Vân Tiên không nói gì, mi mắt cụp xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời mà nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó anh đột nhiên bế cô lên, nhanh chóng bước về phòng ngủ.

"A!" Lục Vân Đàn thực sự bị giật mình, sau thời gian choáng váng ngắn ngủi thì cô tiếp tục diễn trò, giãy dụa trong lòng anh—— Đá chân vung tay nhưng vẫn không tụt xuống được—— nịnh nọt nói: "Huhuhu, Thư sinh này thật xấu xa, còn muốn hủy hoại sự trong sạch của em, đã nói là em bán nghệ không bán thân mà!" 

Lương Vân Tiên ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại, cúi người đ è xuống: "Hoa khôi rất quyến rũ, thư sinh sẵn sàng làm cận thần."

"Chậc, anh nói hay thật đấy."

"Làm còn tốt hơn."