Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 64: Thư sinh anh có chạy đằng trời




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Kế hoạch vào sáng Chủ nhật là đi bộ đến suối Thủy Vân ở ngọn núi chính phía Tây rồi trở về vào buổi chiều.

Ban đầu họ định 7 giờ sáng lên núi và 12 giờ sẽ xuống núi. Nhưng không ngờ mọi chuyện không như kế hoạch, cuối cùng khi họ rời khỏi suối Thuỷ Vân thì đã hơn 3 giờ chiều.

Thời gian trả phòng thường là trước 12 giờ trưa, nhưng cũng may là chủ nhà nghỉ thông cảm và gia hạn thêm ba tiếng miễn phí cho họ.

Sau khi ăn xong một bữa ăn nữa trên núi thì cả nhóm quay trở lại Đông Phụ.

Khi họ đến Đông Phụ đã gần 9 giờ tối, bầu trời hoàn toàn tối đen, trời đêm hiện lên một màu xanh thẳm, không có trăng nhưng trời đầy sao.

Ba chiếc xe đường ai nấy đi sau khi ra khỏi đường cao tốc, mỗi người trở về nhà của mình. Lục Vân Đàn định đưa Lương Vân Tiên về nhà nhưng Lương Vân Tiên lại yêu cầu cô lái xe về phố cổ trước, sau đó anh sẽ bắt taxi hoặc ngồi tàu điện về nhà.

"Sao phải phiền phức vậy? Em đưa anh về nhà luôn là được mà." Lục Vân Đàn vừa lái xe vừa cằn nhằn: "Xe taxi bên ngoài thoải mái hơn ngồi xe của nữ hiệp Đàn à? Ghế phụ của em không êm sao?"

Lương Vân Tiên cười đáp: "Xe taxi sao mà so được với xe của nữ hiệp Đàn được?"

Lục Vân Đàn khẽ hừ: "Vậy tại sao anh lại muốn gọi xe? Vì sao không cho em đưa anh về nhà?"

Lương Vân Tiên: "Bởi vì anh muốn ở bên cạnh nữ hiệp Đàn thêm một lúc." Thật ra là vì anh không yên tâm để cô lái xe về nhà một mình, dù sao thì hôm nay cô cũng rất mệt rồi.

Lục Vân Đàn được những lời dỗ ngọt làm cho vui vẻ, cô dương dương tự đắc mỉm cười: "Thôi được, vậy em cho phép anh ở lại với em thêm một lúc."

Lương Vân Tiên: "Cảm ơn sự ưu ái của nữ hiệp Đàn."

Lục Vân Đàn trả lời một cách thoải mái và hào phóng: "Đừng khách sáo, ai bảo em yêu anh chứ." Cô lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, có phải tuần tới anh đi thi lý thuyết lái xe không?"

Lương Vân Tiên: "Thứ sáu." Bằng lái ở nước ngoài không thể sử dụng trong nước nên anh cần phải đổi bằng lái xe trong nước mới có thể lái xe được. Nhưng cũng không cần tham gia tất cả hạng mục kiểm tra, chỉ cần thi lý thuyết lái xe là được: "Thứ bảy đi mua xe."

Lục Vân Đàn không tiếp nối chủ đề mà trả lời ngắn gọn: "Uhm."

Lương Vân Tiên liếc nhìn cô: "Em không đi cùng anh sao?"

Hừ, vừa rồi anh đâu có chủ động mời bổn nữ hiệp!

Vẻ mặt Lục Vân Đàn kiêu ngạo: "Anh mua xe thì liên quan gì đến em?"

Lương Vân Tiên đương nhiên hiểu ý của cô: "Em là bà chủ, đương nhiên phải ưu tiên sở thích của em."

Trong lòng Lục Vân Đàn cảm thấy vui mừng nhưng ngoài miệng lại nói: "Được rồi, em sẽ suy nghĩ."

Lương Vân Tiên: "Đến lúc đó sẽ đứng tên của em."

Lục Vân Đàn sửng sốt, không thể tin được: "Hả?"

Đôi mắt cô mở to, cái miệng hồng hào biến thành hình chữ "O" nhỏ, trông hết sức đáng yêu. Lương Vân Tiên không khỏi mỉm cười: "Em là bà chủ, anh chỉ chịu trách nhiệm lái xe thay bà chủ."

Lục Vân Đàn không đồng ý mà còn rất nghiêm túc nói: "Không được, đừng làm như vậy. Xe anh bỏ tiền mua là xe của anh, không cần đứng tên em."

Mặc dù cô thường xuyên đọc được một số bài viết truyền cảm hứng do các tài khoản tiếp thị trên Internet viết, nói cái gì mà một người con trai có yêu bạn hay không được thể hiện ở việc anh ấy có sẵn sàng bỏ tiền mua đồ cho bạn hay không, liệu anh ấy có nguyện ý để bạn đứng tên xe và nhà hay không. Mặc dù cô cũng muốn có một suất được chăm sóc về mọi phương diện, được quan tâm đ ến tình yêu và hôn nhân. Nhưng tâm trí cô vẫn còn tỉnh táo: Bất kể thế nào đi nữa, cô cũng không thể lợi dụng người khác, cho dù là đã kết hôn.

Tình yêu và hôn nhân đều phải bình đẳng. Những thứ anh bỏ tiền ra nên là của riêng anh, sao cô lại được chia phần?

Hơn nữa bố mẹ cô từ lâu đã dặn cô rằng, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện không làm mà vẫn muốn hưởng. Gia đình có thể mua cho mình bất cứ thứ gì mình muốn, kể cả nhà và xe hơi. Nhưng dù sao mình cũng không nên vơ vét tiền bạc bằng tình yêu, vì điều này sẽ chỉ khiến cho người ta xem thường mình thôi.

Hơn nữa bố mẹ cô đã nói rằng cô có thể lấy được hai phần ba hậu tráo phòng trên phố cổ. Lục Vân Phong cũng đã nói rõ anh ấy không cần một phần ba còn lại, nói cách khác, sớm hay muộn gì căn tứ hợp viện này cũng thuộc về cô!

Cho nên cô cũng là một phú bà nhỏ, sao lại thèm xe của người khác! Tuy nhiên cô cũng cân nhắc đến cảm xúc của Lương Vân Tiên.

Dù cả hai đều chưa đề cập rõ ràng đến việc kết hôn nhưng họ đã ngầm đồng ý rằng trong tương lai cả hai nhất định sẽ gắn bó với nhau suốt đời.

Khi anh đề nghị viết tên cô vào giấy tờ xe, anh đang thể hiện sự chân thành và tình yêu của mình dành cho cô. Nếu cô từ chối quá dứt khoát thì sẽ không tốt, vì điều đó sẽ dễ làm tổn thương tình cảm của anh, như thể cô đang vạch ra một ranh giới rõ ràng với anh.

Suy nghĩ một chút, cô nói thêm: "Hay là thế này nhé, hai ta mỗi người trả một nửa, sau đó viết tên cả hai."

Lương Vân Tiên nói: "Chỉ có thể đứng tên một người thôi, anh hy vọng người đó là em."

Lục Vân Đàn mím môi, liếc nhìn anh rồi hỏi: "Vậy tại sao anh lại phải viết tên em?"

Lương Vân Tiên nghiêm túc trả lời: "Bởi vì anh muốn lái xe cho em cả đời."

Mở cờ trong bụng! Mở, cờ, trong, bụng!

Nữ hiệp Đàn mím môi, cố gắng khống chế cơ mặt, làm mặt lạnh lùng: "Anh không sợ sau khi lấy xe em sẽ bỏ anh sao?"

Lương Vân Tiên nghiêm túc trả lời: "Anh tin nữ hiệp Đàn sẽ không thiển cận như vậy."

Lục Vân Đàn không hiểu: "Ý anh là gì?"

Lương Vân Tiên nhìn cô, từ từ mở môi, như muốn dụ dỗ: "Anh rất giàu."

Lục Vân Đàn: "..."

Anh đang dùng tiền bạc để thử thách em à?

Lương Vân Tiên nói thêm: "Gia đình anh còn giàu hơn."

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên: "Mẹ anh có một bộ trang sức của tổ tiên trị giá hàng triệu tệ dành cho con dâu."

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên: "Bố anh có thẻ ngân hàng với số tiền gửi ba triệu tệ, cũng là cho con dâu."

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên: "Lấy anh, mọi thứ đều là của em."

Lục Vân Đàn: "..."

Được rồi.

Đủ rồi đấy.

Đừng nói nữa!

Em không thể chịu đựng được sự cám dỗ nữa!

Lương Vân Tiên: "Nữ hiệp Đàn không cân nhắc một chút sao?"

Lục Vân Đàn yên lặng chốc lát: "Em sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Lương Vân Tiên nở nụ cười: "Anh đợi câu trả lời của nữ hiệp Đàn."



10 giờ tối, con phố cổ yên tĩnh như thế giới trong quả cầu thủy tinh.

Lục Vân Đàn đậu xe ở ngã tư phố cổ.

Ngã tư phố cổ hôm nay hơi khác so với trước đây, Lục Vân Đàn quan sát và phát hiện ra rằng đèn đường ở ngã tư đã bị hỏng. Xung quanh tối tăm, rất thích hợp để làm việc đen tối.

Sau đó, cô lặng lẽ liếc nhìn người đẹp Lương đang ngồi ở ghế phụ.

Lương Vân Tiên đã tháo dây an toàn, nữ hiệp Đàn liền bắt đầu trêu chọc anh: "Hừm, anh thật là thờ ơ, người ta lái xe vất vả còn anh thì định xuống xe mà không nói gì à?"

Lương Vân Tiên biết cô muốn làm gì, nhưng cố tình giả vờ như không biết mà ngây thơ trả lời: "Anh nên nói gì đây? Cảm ơn nữ hiệp Đàn?"

Lục Vân Đàn tức giận: "Chỉ cảm ơn bằng lời nói thôi à? Không có hành động nào để bày tỏ à?"

Lương Vân Tiên nhịn cười, tiếp tục trêu chọc cô, cố ý hỏi: "Ví dụ như?"

"..."

Ôi chao, đúng là trẻ nhỏ khó dạy!

Chẳng thú vị chút nào!

Nữ hiệp Đàn thở dài, tháo dây an toàn và bắt đầu chỉ dạy anh—— Đầu tiên cô duỗi ngón cái bên trái, sau đó đưa ngón cái bên phải ra, cuối cùng ấn đầu hai ngón cái vào nhau, cố gắng vặn vẹo, vặn vẹo, vặn vẹo—— Sau khi trình diễn, cô nhướng mày và đe dọa nói: "Anh hiểu không?"

Lương Vân Tiên cười thật tươi: "Anh hiểu."

Lục Vân Đàn nhíu mày, tức giận nói: "Vậy tại sao anh không chủ động? Anh muốn để cô gái dễ xấu hổ như em chủ động sao?!"

Cô gái dễ xấu hổ?

Lương Vân Tiên dở khóc dở cười rồi nghiêng người về phía cô, đưa tay ôm lấy gáy cô và hôn lên môi cô.

Lục Vân Đàn hài lòng nhắm mắt lại, hạnh phúc hôn môi anh.

Mùi hormone lan tỏa trong xe.

Môi và răng hòa quyện với tình yêu và sự dịu dàng không thể diễn tả bằng lời.

Bang——

Bang bang——

Bang bang bang——

Tiếng gõ cửa kính ô tô ầm ĩ vang vọng khắp xe, vô tình cắt ngang nụ hôn triền miên.

Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên phải buông nhau ra, ngạc nhiên và bất mãn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đồng thời cứng người…

Bên ngoài cửa sổ là một người đẹp mặc một bộ Đường phục màu trắng, cài tóc bằng một chiếc trâm bằng gỗ.

Người đẹp này có dáng người cao ráo, mặt như hoa đào, nhưng đôi mắt lại u ám như dao. Anh ấy đang dùng ánh mắt có thể giết người nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Bang——

Thêm một cú đấm nữa đánh vào, cửa kính ô tô và thân xe ngay lập tức rung chuyển.

"Mở cửa!"

Mặc dù cách một lớp cửa sổ ô tô Lục Vân Đàn cũng có thể cảm nhận được sát khí trong giọng nói của anh trai mình. Cô ôm chặt lấy cổ Lương Vân Tiên, vô cùng khó hiểu: "Em, em, em, em đã dán lớp phim chống nhìn trộm, tại sao anh ấy lại nhìn thấy?"

Lương Vân Tiên hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ bình tĩnh: "Trên kính chắn gió không có dán."

Lục Vân Đàn: "..."

Chỉ còn một khả năng duy nhất: Anh trai cô từ phía đối diện đi tới và tình cờ chứng kiến ​​hai người làm chuyện không đứng đắn trên xe.

Vừa rồi hai người họ dường như còn liên tục sờ tới sờ lui trên người nhau…

Cứu mạng!

Bang——

Lại thêm một tiếng đập cửa.

"Mở cửa!"

Lục Vân Đàn không dám cử động nhưng Lương Vân Tiên lại thở dài mà chấp nhận số phận của mình: "Xuống xe thôi."

Lục Vân Đàn nhìn anh: "Anh nghĩ kỹ rồi à?"

Lương Vân Tiên gật đầu: "Ừ."

Điều gì nên đối mặt thì phải đối mặt.

Lục Vân Đàn mím môi nhắc nhở: "Anh trai em có thể không giết em, nhưng anh ấy có thể giết anh."

Lương Vân Tiên: "..."

Môi Lục Vân Đàn khẽ run, trong mắt cô tràn đầy sợ hãi: "Tập Hình Ý một năm đã đánh chết người. Anh ấy đã tập luyện hơn 20 năm, nếu cú ​​đấm này đấm xuống... Có lẽ em chưa lập gia đình mà đã thành góa phụ."

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kiên quyết: "Yên tâm, em sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương anh!" Sau đó cô nhấn nút cửa sổ, ôm chặt Lương Vân Tiên dưới ánh mắt u ám có thể giế t chết người của anh trai cô rồi kêu lên: "Xin đừng giết anh ấy, bọn em thực sự yêu nhau! Nếu anh ấy chết thì em cũng không sống nữa!"

Lục Vân Phong: "..."

Lục Vân Đàn: "Anh tác thành cho bọn em đi!"

Lương Vân Tiên cũng nhìn về phía Lục Vân Phong, rất nghiêm túc nói thêm: "Em thực sự rất thích cô ấy."

Đúng, đúng, đúng, từ khi còn học cấp ba tôi đã bắt đầu nghĩ, nghĩ cho đến bây giờ, liệu cậu có thể nào không thực sự thích nó không?!

Đồ hồ ly tinh không biết chừng mực ý tứ!

Sắc mặt Lục Vân Phong tái nhợt, nghiêm khắc nhìn Lương Vân Tiên, sau đó nhìn em gái rồi nói ngắn gọn: "Xuống xe!"

Lục Vân Đàn: "Sau đó thì sao?"

Lục Vân Phong: "Theo anh về nhà!"

Lục Vân Đàn vẫn lo lắng, yếu ớt hỏi: "Anh sẽ không gây rắc rối cho Lương Vân Tiên chứ?"

Lục Vân Phong từ chối cho ý kiến, nhìn chằm chằm Lương Vân Tiên lạnh lùng nói: "Cậu ta không xứng để anh ra tay."

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn không vui: "Hừ, anh thật sự không khách khí chút nào!"

Lục Vân Phong tức giận nói: "Xuống xe!"

Lục Vân Đàn lập tức hoảng sợ: "Dạ..."

Hai người đành phải bước xuống xe.

Lục Vân Phong đứng ở ngoài cửa kế bên ghế phụ, Lương Vân Tiên vừa bước xuống xe đã đối mặt với ánh mắt tử thần. Thế là anh vô thức thẳng lưng, cụp mắt xuống, hai tay buông thõng hai bên ban đầu là nắm chặt lại thành nắm đấm, rồi lại yếu ớt buông ra. Anh liên tục lặp đi lặp lại hành động đó, toàn thân cực kỳ bối rối, gần như toát mồ hôi lạnh trên trán.

Sau khi Lục Vân Đàn xuống xe, cô nhanh chóng chạy tới chỗ Lương Vân Tiên. Cô muốn nắm tay anh, nhưng cổ tay cô đã bị anh trai kéo đi mà không có bất kỳ lời giải thích nào, cô rất bất mãn: "Ui da!"

Lương Vân Tiên muốn đuổi theo cô, nhưng nhận được ánh mắt đe dọa từ Lục Vân Phong, Lục Vân Đàn cũng lặng lẽ vẫy tay với anh, ra hiệu rằng anh không nên đi theo cô—— Bây giờ bọn họ phải về nhà, cách bên trong cánh cửa chính là bố mẹ của cô. Đã muộn thế này rồi, tốt nhất đừng quấy rầy bố mẹ của cô.

Lương Vân Tiên không còn cách nào khác ngoài đứng đó, bất lực nhìn cô ngày càng đi xa.

Lục Vân Đàn bị anh trai kéo đi suốt chặng đường, cô bất đắc dĩ bước đi, miễn cưỡng rời đi, đi một bước quay lại ba lần.

Đến trước cửa nhà, Lục Vân Phong lấy chìa khóa mở cửa, Lục Vân Đàn vẫn ngẩng đầu nhìn về phía đầu phố.

Sau khi cửa mở, Lục Vân Phong thấp giọng hét lên: "Đừng nhìn nữa, vào nhà đi!"

Lục Vân Đàn liếc nhìn anh ấy với ánh mắt khó chịu, miễn cưỡng vẫy tay về phía đầu phố rồi giận dữ bước vào nhà.

"Đó là bạn trai của người ta mà!" Sau khi vào nhà, cô không nhịn được nữa mà trách móc anh trai mình: "Tại sao anh lại khó chịu với người nhà như vậy?"

Lục Vân Phong khóa cửa lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô: "Em mới mấy tuổi, tìm bạn trai cái gì?"

Lục Vân Đàn: "..."

Mấy tuổi?

Em vẫn còn là trẻ vị thành niên?

Cô cực kỳ cạn lời: "Em đã hai mươi lăm rồi, sắp hai mươi sáu rồi."

Lục Vân Phong: "Hai mươi sáu là có thể hôn hít lén lút trên đường như vậy cơ à?"

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Phong: "Nếu hàng xóm nhìn thấy em, em có tin ngày hôm sau cả phố sẽ tràn ngập tin đồn em ăn cơm trước kẻng không? Đừng nói sư phụ Lục, quý bà Kỷ sẽ là người đầu tiên chém chết em."

Lục Vân Đàn: "..."

Cảm thấy lạnh sống lưng.

Nghĩ lại còn rùng mình.

Lục Vân Phong nghiến răng nghiến lợi: "Con hồ ly tinh đó uy hiếp em phải không? Anh biết ngay cậu ta không phải là người tốt!"

Lục Vân Đàn: "...."

Không, em mới là người uy hiếp anh ấy, em luôn thèm muốn vẻ đẹp của anh ấy, hôn anh ấy trăm lần cũng không đủ.

Nhưng mà, em không thể nói thật, nếu không sẽ bị đánh đòn.

Thế nên cô chỉ có thể trả lời: "Người ta đang yêu đương mà, hôn môi thì có gì sai?"

Lục Vân Phong thở dài, vung vẩy chiếc quạt trong tay: "Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Trước đây em an phận thủ thường biết bao, một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, nhưng kể từ khi gặp con hồ ly này, em đã bắt đầu đắm mình trong trụy lạc, nhìn xem bây giờ em đã trở thành cái gì thế này?"

Lục Vân Đàn: "..."

Tiểu thư khuê các?

Hừ!

Anh đang coi thường ai đó?

Cô tức giận: "Em không muốn làm tiểu thư, em muốn làm nữ hiệp!"

Lục Vân Phong: "... "

Ông nói gà, bà nói vịt.

Lục Vân Đàn vẻ mặt kiêu ngạo, chắp hai tay sau lưng xoay người rời đi: "Hừ, em không thèm để ý tới anh, em đi ngủ đây!" Đi được hai bước, cô chợt nghĩ ra điều gì đó nên lập tức quay lại nhìn anh trai mình, nghiêm túc cảnh cáo: "Đừng nói cho bố mẹ biết."

Lục Vân Phong lạnh lùng nhìn cô: "Sao? Còn không muốn cho người ta một danh phận đàng hoàng à?"

Lục Vân Đàn: "Này, không phải vậy, em muốn tự mình nói ra!"

Lục Vân Phong chẳng ừ hử gì cả, hừ lạnh nói: "Được rồi, chúc em thành công."

Lục Vân Đàn lườm anh ấy: "Anh bớt quái gở đi!" Cô còn ăn miếng trả miếng nói: "Em nghe mẹ bảo dì Hai lại sắp xếp cho anh xem mắt nữa à? Người ta chê tóc anh nữ tính quá à?"

Sắc mặt Lục Vân Phong tối sầm, Lục Vân Đàn cảm nhận được sát khí liền bỏ chạy.

Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên cô làm chính là khóa cửa lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, bất giác hít một hơi thật sâu. Nhưng cô không đi tắm và đi ngủ ngay mà thay vào đó cô gửi một tin nhắn Wechat cho Lương Vân Tiên, dặn anh về đến nhà thì báo với cô một tiếng.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô chạy đến giá sách và bắt đầu tìm kiếm những cuốn album ảnh cũ. Cuối cùng, cô lấy ra một chiếc hộp sắt lớn bằng da màu đỏ từ ngăn dưới cùng của giá sách.

Bên trong chiếc hộp đó chứa đầy những bức ảnh cũ linh tinh. Lục Vân Đàn lấy tất cả các bức ảnh ra, trải chúng trên bàn và tìm kiếm cẩn thận từng cái một. Mười phút sau, cuối cùng cô cũng tìm thấy ngôi nhà nấm trong trí nhớ của mình trong số rất nhiều bức ảnh cũ rối mắt. Đây là bức ảnh tập thể nhiều trẻ em đứng trên sân chơi nhỏ trước nhà nấm.

Thời gian trôi qua, những bức ảnh màu sắc tươi sáng ban đầu đã trở nên xỉn màu, những ngọn nấm sặc sỡ đã biến thành màu xám tro rũ rượi, những khuôn mặt non nớt của những đứa trẻ cũng bị bao phủ bởi một lớp màng ánh sáng buồn tẻ.

Tuy nhiên, thời gian không thể xóa nhòa nụ cười trên gương mặt và sự hồn nhiên trong ánh mắt của bọn nhỏ. Trong ảnh có sáu hàng trẻ em, ngoại trừ hàng đầu tiên, các trẻ ở các hàng sau đều đứng trên kệ, tầng này cao hơn tầng khác. Lục Vân Đàn thấy mình lúc bé ở giữa hàng thứ ba—— Cô mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu hồng—— Đứng bên phải cô là một cậu bé mặc quần jean xanh và áo tay ngắn màu đen. Cậu bé có làn da trắng, mái tóc đen dày ngắn và khuôn mặt thanh tú. Ngay từ khi còn nhỏ anh đã bộc lộ khí chất nổi bật.

Trong ảnh cô tết hai bím tóc, một tay đút túi, tay kia giữ chặt cổ cậu bé, mặt đầy ngang ngược nhìn vào ống kính. Còn cậu bé bị cô ôm trong ngực thì vẻ mặt khá đau khổ, miễn cưỡng hết mức có thể, trông bộ dạng bất đắc dĩ như thể cậu bé đang bị ép buộc.

Lục Vân Đàn khịt mũi nghĩ: Tên thư sinh thối này thật sự không đơn giản, từ nhỏ đã biết chơi chiêu lạt mềm buộc chặt! Sau đó cô bất ngờ phát hiện ra, hồi bé còn có một cậu bé khác đứng bên phải Lương Vân Tiên. Cậu bé này mặc quần thể thao màu đen và áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng, ngũ quan rất tuấn tú, song dáng người lại lùn tịt, gần như thấp hơn Lương Vân Tiên nửa cái đầu. Nét mặt cậu ta cũng rất nhút nhát, ánh mắt rụt rè dựa vào cánh tay của Lương Vân Tiên giống như một đứa em trai yếu ớt.

Lục Vân Đàn khá ngạc nhiên: Đây không phải là Chu Lạc Trần sao?

Khi đó, Chu Lạc Trần chắc hẳn vẫn rất ỷ lại vào Lương Vân Tiên phải không? Thật sự xem anh là một người anh trai có thể bảo vệ cậu ta.

Chỉ là sau này cậu ta ai bảo sao nghe vậy, tâm trí cũng bị xáo trộn bởi tình cảm của thế hệ trước, vì vậy tình cảm mà cậu ta dành cho Lương Vân Tiên đã bị biến chất—— Cậu ta vẫn xem anh là người anh cả mà bản thân yêu quý nhất, nhưng lại không cam tâm, khó lòng buông bỏ.

Cô đã hơn một lần suy nghĩ, sự phát triển giữa cô và Lương Vân Tiên sẽ như thế nào nếu ngay từ đầu Chu Lạc Trần không xen vào? Họ sẽ ở bên nhau từ sớm? Hay là yêu nhau rồi sau đó lại chia tay? Hay là cứ liên tục chia tay rồi tái hợp, dây dưa trói buộc lẫn nhau?

Nhưng dù khả năng có ra sao đi chăng nữa thì đó cũng sẽ không phải là nỗi tiếc nuối kéo dài bảy năm như bây giờ.

Cô không thể tưởng tượng được Lương Vân Tiên mang trong mình căn bệnh nan y đã trải qua ba năm cấp ba như thế nào. Giống như việc anh không thể hiểu được tình cảm của cô suốt bảy năm qua vậy, nên cô hận Chu Lạc Trần đến mức không thể tha thứ cho cậu ta được.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

Số phận thực sự là một điều bí ẩn không thể suy đoán trước. Ngay cả Âm Dương sư có đạo hạnh cao nhất cũng không thể chuẩn xác cắt đứt tương lai của mọi người.

Số phận giữa ba người họ có lẽ đã bị định đoạt từ lâu. Nó đã được định đoạt trong trại huấn luyện khi họ mới bảy tuổi.

Lục Vân Đàn nhất định phải yêu Lương Vân Tiên và Lương Vân Tiên nhất định phải thuộc về Lục Vân Đàn. Bất kể có Chu Lạc Trần ở giữa hay không, cuối cùng họ cũng sẽ đến với nhau.

Chu Lạc Trần đã được định sẵn sẽ vừa yêu vừa hận Lương Vân Tiên. Lương Vân Tiên cũng đã được định sẵn sẽ không hận cậu ta, bởi vì bọn họ là anh em, là những người đã đối xử với nhau chân thành ngay từ khi còn nhỏ. Bất kể giữa đường có chuyện gì xảy ra thì bọn họ vẫn sẽ tha thứ và buông bỏ cho nhau.

Cô và Chu Lạc Trần cũng có số phận xoay quanh Lương Vân Tiên, cả hai đều không thể thiếu Lương Vân Tiên.

Quá khứ của thế hệ trước tạo nên thăng trầm nhưng cũng đã dự tính trước sẽ xây dựng nên mối quan hệ ràng buộc giữa họ.

Sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, Lục Vân Đàn khẽ thở dài, sau đó nhấc điện thoại lên chụp ảnh gửi cho Lương Vân Tiên bằng Wechat và gửi thêm hai tin nhắn:【Cho dù năm đó anh không đánh đàn trong phòng âm nhạc thì cuối cùng anh vẫn là của em!】

【Thư sinh, anh có chạy đằng trời!】

Không lâu sau, Lương Vân Tiên đã trả lời tin nhắn: 【Chúng ta kết hôn đi.】

Lục Vân Đàn: 【... 】

Lục Vân Đàn: 【??? 】

Lục Vân Đàn: 【Chúng ta vừa mới xác nhận mối quan hệ!】

Lương Vân Tiên:【Nhưng mười năm trước anh đã bị em ấn đầu bái thiên địa】

Lục Vân Đàn: 【... 】

Lương Vân Tiên: 【Muốn quỵt nợ? 】

Lục Vân Đàn không muốn quỵt nợ, cô hy vọng có được người đẹp Lương càng sớm càng tốt, nhưng cô muốn giữ thể diện và sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình từng là một tên cướp hành động độc tài:【Em cũng không nhớ, chỉ có anh nhớ thôi, ai biết được có phải anh bịa đặt hay không?】

Lương Vân tiên:【Anh có nhân chứng.】

Anh gửi bức ảnh lại và khoanh tròn màu đỏ vào Chu Lạc Trần.

Lục Vân Đàn: 【... 】

Chết tiệt!

Lương Vân Tiên: 【Còn chống chế à?】

Lục Vân Đàn: 【Thông qua thời gian thử việc trước đi rồi nói!】

Lương Vân Tiên:【Khi nào chính thức bắt đầu?】

Lục Vân Đàn mím môi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong hai giây và gõ:【Đợi bà dì của em hết!】Cô còn hung dữ nhắn thêm một câu:【Ép khô anh! 】

Lương Vân Tiên: 【Anh hy vọng nữ hiệp Đàn sẽ không nuốt lời】

Lục Vân Đàn khịt mũi, tự tin nghĩ: Hừ, còn lâu em mới như vậy, em có thần linh ban phước, anh cứ đợi bổn nữ hiệp cưỡi anh đi!