Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 58: Có muốn biết cảm giác hôn trực tiếp là thế nào không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Gần 20 phút trên cáp treo bang chủ Đàn liên tục ép hỏi người đẹp Lương về những gì anh vừa nói. Người đẹp Lương có trả lời luôn giống nhau: "Không có gì."

Thế nhưng anh càng không nói thì bang chủ Đàn lại càng muốn nghe, hơi thở gấp gáp tựa như h@m muốn không được thỏa mãn, cô hận không thể xử tử anh tại chỗ, còn âm thầm ghi thù: Hừ! Chờ mà xem! Tôi nhất định sẽ trả mối thù này!

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Để thực hiện kế hoạch trả thù, vừa xuống khỏi cáp treo cô đã vô tình buông tay người đẹp Lương ra. Đã vậy cô còn không cho anh có cơ hội nắm tay mình nên cố ý thả lỏng hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bừng bừng đi về phía lối ra của ga cáp treo.

Lương Vân Tiên nhanh chân đuổi kịp rồi sóng vai đi cạnh cô, biết rõ còn cố hỏi: "Nữ hiệp Đàn sao thế?" Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi nữa à? Cậu đang muốn khiêu chiến uy quyền của bổn nữ hiệp đúng không?!

Đôi mắt tựa lưỡi dao sắc bén của ai đó không hề che giấu, Lục Vân Đàn hung hăng liếc nhìn anh, bắt đầu dọa nạt: "Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu có nói hay không?"

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, giọng điệu vô tội: "Thật sự không có gì mà."

Bang chủ Đàn cười lạnh gật đầu: "Được, được, được, cậu nói hay lắm!" Giữa những câu chữ đều lộ ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đừng cho rằng đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm ở trước mặt bổn nữ hiệp. Nếu ở đây ít người thì bổn nữ hiệp đã xử cậu từ lâu rồi!"

Lương Vân Tiên: "Nữ hiệp Đàn dự định sẽ xử lý tôi thế nào?"

Lục Vân Đàn lại bắt đầu dọa dẫm: "C**ng bức cậu!"

Lương Vân Tiên: "..."

Thật á?

Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn anh, ngữ điệu từ tốn nói: "Trên núi ít người cậu phải chú ý an toàn đấy, tuyệt đối đừng để tụt lại phía sau. Nếu không thì cậu có gào thét đến rách cả cổ họng cũng chẳng có ai đến cứu cậu đâu." Sau đó cô thở dài tiếc nuối: "Nếu không có bốn người Hạ Tây Dương ở đây thì tốt rồi nè."



Nhắc tới Trịnh Hòa là Trịnh Hòa đến ngay, Hạ Tây Dương đang đi ngay phía sau bỗng chạy nhanh hai bước: "Bang chủ!"

Lục Vân Đàn dừng bước: "Sao vậy?"

Hạ Tây Dương: "Vẫn còn có tuyến cáp treo cấp hai nữa, có thể đi được hai phần ba quãng đường, hai người có muốn ngồi không? Bốn người chúng tôi cũng ngồi đây."

Tuyến cáp treo cấp một chỉ đi tới một phần ba ngọn núi cao nhất, nếu bắt đầu leo lên từ đây thì phải mất hơn bốn tiếng mới leo được đến đỉnh núi; Tuyến cáp treo cấp hai có thể rút ngắn gần một nửa thời gian di chuyển.

Lục Vân Đàn còn đang phân vân thì Lương Vân Tiên đã mở miệng: "Chúng tôi không ngồi, chúng tôi sẽ tự leo lên."

Lục Vân Đàn cũng nói: "Đúng vậy, vốn là đến đây để leo núi, sao có thể ngồi mãi trên cáp treo được?"

Mặt Hạ Tây Dương lộ ra vài phần xấu hổ: "Lão thần cũng muốn tự mình leo nhưng cân nặng thật sự không cho phép."

Lục Vân Đàn cảm thấy có chút đồng tình: "Được rồi, chúng ta tạm thời chia ra hành động, hẹn gặp trên đỉnh núi."

Hạ Tây Dương: "Được rồi, hẹn gặp lại trên đỉnh núi."

Sau đó nhóm Hạ Tây Dương và Lý Nguyệt Dao bốn người bọn họ đi về phía tuyến cáp treo cấp hai. Lương Vân Tiên và Lục Vân Đàn cùng vào núi.

Mặc dù cái nắng ngày hè đang chói chang nhưng có rất nhiều du khách cũng lựa chọn leo núi. Đường đi bộ lên núi chia làm hai đường, một con đường khá dốc nên tương đối k1ch thích, một con đường thì bằng phẳng nhẹ nhàng hơn. Ở giao lộ giữa hai con đường có một nhân viên mặc đồng phục gile màu đỏ đang đứng cầm chiếc loa phóng thanh trên tay, hô to những lưu ý dễ hiểu: "Đường bên trái dễ đi hơn, leo lên sẽ đỡ mệt, khoảng ba tiếng rưỡi là leo xong; Đường bên phải dốc và khó leo hơn, cũng tốn thời gian hơn đường bên trái."!



Hầu hết mọi người đều lựa chọn con đường dễ đi bên trái, chỉ có vỏn vẹn vài người trẻ tuổi và một số bác lớn tuổi nhưng càng già càng dẻo dai là lựa chọn con đường dốc hơn bên phải.

Ngay khi Lục Vân Đàn còn đang do dự không biết nên chọn con đường nào thì Lương Vân Tiên nói: "Đi bên phải đi."

Lục Vân Đàn mở to mắt liếc nhìn anh, thầm nghĩ: Hừ, một tên Thư sinh thối như cậu còn chọn bên phải thì bổn nữ hiệp còn có thể chọn bên trái à?

"Đây là tự cậu nói đấy nhé." Cô có lòng tốt nhắc nhở thêm: "Không leo nổi thì tôi cũng không đợi cậu đâu." Sau đó còn ác độc nói: "Tôi sẽ ném cậu lại trong núi, để cậu với Laplace, Yakov Sinai và Turing cùng bị sói ăn thịt!"

Hiển nhiên là cô vẫn đang ghi hận.

Lương Vân Tiên nhịn cười, cố ý dùng giọng điệu vui mừng nói: "Không sao đâu."

Lục Vân Đàn: "..."

Hừ!

Cái đồ Thư sinh thối đáng chết!

Để chứng minh thái độ không muốn cùng anh hòa giải, Lục Vân Đàn dẫn đầu lao về phía con đường núi bên phải, còn đắc ý bước một lần hai bậc thang, bỏ Lương Vân Tiên ở khá xa phía sau.

Con đường này đúng là khá dốc, núi đá san sát và đường dành cho người đi bộ cũng hẹp. Hơn nữa việc xoay người cũng khá khó khăn vì có những nơi vách đá vuông góc thẳng đứng gần chín mươi độ.

Do vừa mới bắt đầu đã lao đi quá nhanh nên chức năng tim phổi còn chưa kịp thích ứng, leo không được bao lâu nhưng Lục Vân Đàn đã bắt đầu mệt mỏi nên đứng nghỉ ngơi ở ven đường, một tay bám vào vách đá lạnh lẽo, một tay chống nạnh thở hổn hển.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên cũng không bị bỏ lại quá xa, rất nhanh đã đến bên cạnh cô: "Uống nước không?"

Hơi thở anh vẫn vững vàng, sắc mặt bình tĩnh, không có chút dấu hiệu khó thở, tức ngực hay kiệt sức nào.

Lục Vân Đàn hơi kinh ngạc: Đúng là nhìn không ra đấy, tố chất cơ thể của Thư sinh thối này đúng là không tệ.

Cô thấy hơi mặc cảm, còn có chút mất mặt, hối hận vì vừa rồi lao đi quá nhanh, nếu không thì đã không bị tên Thư sinh này coi thường. Vậy nên cô kiêu ngạo quay đầu sang một bên, hất cao tóc đuôi ngựa: "Không cần!"

Lương Vân Tiên khẽ thở dài: "Đi thôi." Sau đó còn hỏi lại: "Bắt đầu chưa?"

Lục Vân Đàn sửng sốt: "Bắt đầu cái gì?"

Lương Vân Tiên bình tĩnh trả lời: "Cưỡng. bức tôi."

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh: "Nơi này không có ai, cũng không có camera, rất thích hợp để phạm tội."

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên: "Tôi có la hét đến rách cổ họng thì cũng không có ai đến cứu đâu."

Lục Vân Đàn: "..."

Tại sao tôi lại có cảm giác như cậu đang rất chờ mong nhỉ???

Có phải đang dụ dỗ tôi đi vào con đường mà luật hình sự không cho phép không?

Không!

Còn lâu tôi mới vi phạm pháp luật nhé, tôi là công dân tốt tuân thủ kỷ cương luật pháp đấy.

Cô chột dạ quay mặt đi, dùng giọng điệu và ngôn từ đầy chính nghĩa nói: "Trời cao trong xanh, giữa ban ngày ban mặt, tôi cũng chẳng phải loại d3 xồm, sao có thể làm ra loại chuyện phạm pháp như thế được?"

Lương Vân Tiên: "Cho nên là nữ hiệp Đàn muốn lật lọng?"

Tôi muốn cậu chủ động đầu hàng!

Hơn nữa còn phải tự nguyện nói lại câu cậu đã nói trước đó trên cabin cáp treo mới được!

Tôi cũng chẳng lo cậu không đầu hàng, dù sao thì vẫn còn kế hoạch B và C nữa mà.

Lục Vân Đàn hừ nhẹ: "Cậu bớt nói nhảm đi, bổn nữ hiệp còn lâu mới làm ra loại chuyện đáng xấu hổ đấy!" Nói xong thì cô nhanh chóng xoay người bỏ chạy, tiếp tục leo núi.

Đúng là vẫn nhát như mọi khi.

Lương Vân Tiên thở dài, không còn cách nào khác ngoài đuổi kịp cô.

Đoạn vừa rồi cũng chỉ được coi là khởi động một chút, sau khi chức năng tim phổi thích ứng được thì thể lực của Lục Vân Đàn cũng được kích hoạt theo. Đi đứng linh hoạt hơn nhiều, cô leo núi nhanh như một con khỉ, Lương Vân Tiên theo sát sau lưng.

Khi gặp một đình nghỉ chân nữa thì Lục Vân Đàn đã hơi khát nên nói với Lương Vân Tiên: "Tôi muốn uống nước."

Lương Vân Tiên bỏ balo xuống, lấy từ bên trong ra hai chai nước khoáng rồi đưa một chai cho cô.

Lục Vân Đàn ngồi trong đình nhỏ, nhẹ nhàng vặn nắp chai nhưng đúng vào lúc cô chuẩn bị mở ra thì bỗng nghĩ tới điều gì. Sau đó cô lập tức vặn nắp chai nước lại, còn lo vặn không đủ chặt nên đặc biệt dùng thêm hai phần lực ở cổ tay, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi thật giống như kể cả lão Thiên Vương có đến thì cũng đừng hòng vặn được nó ra.

Sau khi chuẩn bị xong, cô mới bày ra dáng vẻ yếu đuối gió thổi là bay đưa chai nước khoáng cho Lương Vân Tiên ngồi bên cạnh: "Tôi không mở được."

Lương Vân Tiên: "..."

Kỹ thuật diễn này không diễn theo được.

Nhưng vì giữ gìn thể diện của nữ hiệp Đàn nên anh cũng không vạch trần cô, còn phối hợp theo kịch bản của cô mà diễn. Tự nhiên nhận lấy chai nước khoáng, vặn một cái, lại vặn cái nữa mà nắp chai vẫn bất động……

Trên núi có cơn gió lạnh thổi qua.

Trong phút chốc, hai người đều đồng thời trở nên lúng túng.



Lục Vân Đàn c ắn môi dưới, hối hận vô cùng. Lương Vân Tiên hít sâu một hơi rồi thử lại lần nữa, may mắn là lần này rốt cuộc đã mở được, thành công hóa giải tình huống xấu hổ này.

"Uống đi." Lương Vân Tiên trả lại chai nước cho cô.

Lục Vân Đàn vừa nhận lại chai nước vừa chột dạ khen ngợi: "Cậu thật lợi hại."

Lương Vân Tiên thở dài: "Cậu còn lợi hại hơn."

Lục Vân Đàn: "..."

Tôi cũng không cố ý!

Hừ!

Cô tức giận uống hai ngụm nước, hậm hực vặn chặt nắp chai rồi duỗi tay: "Không uống nữa."

Lương Vân Tiên thả chai nước vào trong balo rồi hỏi lại cô: "Ăn trái cây không?"

Lục Vân Đàn liếc nhìn chiếc balo màu đen của anh, muốn ăn nhưng còn kiêu ngạo: "Có thể cân nhắc."

Lương Vân Tiên mỉm cười, từ trong ba lô lấy ra một cái hộp giữ nhiệt: "Đây."

Hai mắt Lục Vân Đàn sáng lên, cô lập tức cầm lấy rồi mở nắp ra thì càng kinh ngạc hơn, vì tất cả đều là trái cây đã được cắt gọt cẩn thận, còn được ướp lạnh, bên trong có một cái nĩa màu bạc nhỏ.

"Cậu mang từ nhà đi à?"

Lương Vân Tiên gật đầu: "Ừ."

Lục Vân Đàn nóng lòng ghim miếng táo bỏ vào miệng cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt còn mát lạnh khiến trong lòng cô cũng cảm thấy ngọt ngào theo, càng cảm thấy Thư sinh thối này vô cùng hiền lương thục đức.

Cô lại dùng nĩa ghim một miếng dưa hấu rồi đưa đến bên miệng Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên ngơ ngác một chút rồi nhìn cô.

Lục Vân Đàn nhíu mày: "Cậu còn ghét bỏ tôi nữa hả? Chỉ có một cái nĩa thôi!"

"Tôi nào dám chứ?" Nói xong Lương Vân Tiên há miệng ăn miếng dưa cô đưa tới.

Lục Vân Đàn mừng thầm trong lòng, con ngươi đảo một vòng rồi bắt đầu diễn trò.

"Ô anh trai, hai chúng ta dùng chung một cái nĩa, bạn gái anh biết sẽ không tức giận chứ?"

"Anh ơi, bạn gái anh hung dữ quá, không giống em, chỉ biết đau lòng cho anh trai."

Lương Vân Tiên không nhịn được bật cười, nhưng vẫn phối hợp diễn cùng cô: "Vẫn là em gái tốt, em gái vừa thông minh lại giỏi võ, đúng là hiếm có."

Lục Vân Đàn chớp mắt: "Vậy anh và bạn gái sẽ chia tay chứ?"

Lương Vân Tiên: "Sau đó thì sao?"

Sau đó đi theo bổn nữ hiệp!

Nhanh theo bổn nữ hiệp đi!

Nhưng bổn nữ hiệp sẽ không trực tiếp nói ra miệng đâu, vì bổn nữ hiệp còn muốn giữ thể diện!

Lục Vân Đàn suy nghĩ rồi nói một câu đầy ẩn ý: "Anh biết mà, dùng chung một cái nĩa được coi là hôn gián tiếp rồi."

Hơi thở của Lương Vân Tiên như bị chặn lại, anh cụp mắt nhìn cô, một lát sau lại hồi hộp mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Có muốn biết cảm giác hôn trực tiếp là thế nào không?"

!!!

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Tôi tôi tôi tôi muốn!

Tôi cực kỳ muốn!

Tôi đã muốn rất nhiều năm rồi!!!

Lục Vân Đàn vui mừng khôn xiết, tim đập loạn xạ, hít sâu một hơi rồi mới tích cực chủ động nhắm hai mắt lại—— Trong tivi đều diễn như thế mà, nam nữ chính lần đầu hôn thì nhân vật nữ chính sẽ thẹn thùng nhắm mắt lại!

Nhịp tim Lương Vân Tiên tăng nhanh, dường như nó đang cộng hưởng với nhịp tim của cô.

Để ổn định hơi thở anh cũng hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi cúi đầu, từng chút từng chút tiến gần cô.

Lục Vân Đàn cảm giác được trên mặt nóng bừng khiến cô càng hồi hộp hơn, cơ thể vì căng thẳng mà run rẩy không thể khống chế.

Tưởng chừng như đã rất lâu hoặc chỉ là trong nháy mắt thôi nhưng cô cũng đã chờ được nụ hôn của anh.

Khi chạm vào cảm giác thật sự rất mềm mại, như có dòng điện cực nhỏ chạy giữa hai đôi môi.

Nhất thời Lục Vân Đàn quên cả thở, ôm chặt hộp giữ nhiệt trong tay.

Anh nhẹ nhàng hôn môi cô, dịu dàng mở ra đôi môi đang khép chặt của cô.

"Ở đây! Ở đây có một cái đình!"

Tiếng gọi của bác gái vang vọng tận mây xanh.

Hai người đồng thời cứng đờ, lập tức rời nhau ra.

Một giây sau đó, từng nhóm từng nhóm các bà các bác lớn tuổi ùa vào đình nhỏ, bầu không khí hồi hộp vừa rồi dường như bị quét sạch ngay lập tức.

Lương Vân Tiên mím chặt môi, sắc mặt u ám lạnh lẽo gần như có thể kết thành sương giá.

Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy buồn bã, so với Sad Frog thì còn buồn hơn gấp trăm lần, nỗi buồn mà cả Frederic Chopin* cũng không thể đàn ra được.

(*Frederic Chopin là nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Ba Lan.)

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Ô ô ô ô, các cô các dì thật chẳng đáng yêu gì cả!

Tôi muốn hôn môi!

Trả, nụ, hôn, lại, cho, tôi!

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

【Tác giả có lời muốn nói】

Đã hôn nhưng chưa trọn vẹn.