Cuối cùng dưới sự c**ng bức của nữ hiệp Đàn, hộ pháp Lương đành phải theo cô về nhà, vẫn là nữ hiệp Đàn lái xe máy điện chở anh ngồi phía sau. Sau đó hai người lại gặp chú cảnh sát giao thông ở giao lộ, tuy nhiên chú cảnh sát giao thông nể tình hôm nay là ngày thi tuyển sinh đại học nên mắt nhắm mắt mở để hai người bọn họ đi qua.
Năm phút sau Lục Vân Đàn đã chạy xe đến đầu phố cổ, sau đó cô dẫn Lương Vân Tiên về nhà, vừa bước vào cửa cô đã gọi lớn: "Con về rồi ạ!"
Lục Vân Phong chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: "Đã hơn mười hai giờ rồi, sao giờ này em mới về? Bố mẹ đều sốt ruột lắm đó!" Anh ấy mặc một bộ đường phục màu xanh đen, bước nhanh ra sảnh. Sau khi nhìn thấy Lương Vân Tiên, đầu tiên anh ấy sững sờ, sau đó sắc mặt liền trầm xuống: "Cậu lại đến đây làm gì?"
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn không vui, thở phì phì trừng mắt nhìn anh trai: "Hừ, anh thật chẳng thân thiện gì cả!" Nói xong cô nắm lấy cổ tay Lương Vân Tiên, kéo anh về phía sảnh, "Chúng ta đi, đừng để ý đến anh ấy, anh ấy đúng là đáng ghét."
Lương Vân Tiên rũ mắt xuống nhìn vào chỗ cổ tay đang được cô nắm lấy, khóe môi không nhịn được mỉm cười.
Lục Vân Phong nhìn thấy rõ ràng toàn bộ cảnh đó thì trong lòng đã bắt đầu chửi đổng: Hồ ly tinh không biết xấu hổ! Con rể cũng không tới nhà thường xuyên như cậu!
Lục Lâm và Kỷ Tuyết Sam sau khi nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài sân cũng từ trong phòng đi ra. Lục Vân Đàn trực tiếp kéo Lương Vân Tiếp tới trước mặt bố mẹ, tự tin đơn phương thông báo: "Bạn học của con buổi trưa không có nơi nào để đi nên con đưa cậu ấy về nhà."
Kỷ Tuyết Sam vừa ngạc nhiên vừa tò mò nhìn về phía Lương Vân Tiên, quan sát một lúc bà chợt nhớ ra anh là ai: "Cháu là cậu học sinh giỏi nhất khối đúng không? Từng giúp Vân Đàn nhà chúng ta học thêm hè nữa!"
Không để Lương Vân Tiên mở miệng, Lục Vân Đàn đã gật đầu lia lịa: "Đúng rồi! Chính là cậu ấy! Học sinh giỏi nhất khối đấy ạ! Cực kỳ lợi hại!"
"Đúng là cực kỳ lợi hại." Kỷ Tuyết Sam thích nhất là những đứa trẻ xuất sắc, nhất là đứa trẻ học sinh giỏi nhất khối đúng tiêu chuẩn con nhà người ta này, cho nên thái độ của bà với Lương Vân Tiên rất thân thiết hòa nhã, "Đi thôi, mau đi ăn cơm, dì làm rất nhiều đồ ngon, trưa hôm nay hãy ăn nhiều một chút!"
Lương Vân Tiên lập tức trả lời: "Cảm ơn dì."
Lục Vân Đàn quay mặt lại nói với anh: "Đi, tôi dẫn cậu tới phòng ăn!"
"Con dẫn đường thì cứ dẫn đường, cứ lôi kéo người ta làm gì chứ?" Thái độ của Lục Lâm không được thân thiện như Kỷ Tuyết Sam, hai hàng lông mày rậm của ông dường như sắp dính thành một đường. Ông bực bội nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé của Lục Vân Đàn đang nắm cổ tay Lương Vân Tiên, "Mau buông tay ra! Con có ý gì mà lôi lôi kéo kéo thế hả?!" Sau đó ông lại nhướng mày, vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn Lương Vân Tiên, trong lòng âm thầm nghĩ: Học sinh giỏi nhất khối thì sao? Cái dáng vẻ thư sinh đó thì có gì tốt chứ? Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Ánh mắt của sư phụ Lục sắc như dao, nhọn như tên, Lương Vân Tiên vô thức nín thở, không nhịn được mà đứng thẳng lưng hơn.
Lục Vân Đàn buông lỏng cổ tay Lương Vân Tiên ra, bất mãn bĩu bĩu môi—— Người là do con tự mình bắt về, tại sao con không thể kéo cổ tay người ta chứ? Thật đúng là không nói đạo lý gì cả!
Sau khi vào tới phòng ăn, Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên ngồi một bên, Lục Lâm và Kỷ Tuyết Sam ngồi đối diện hai người bọn họ, Lục Vân Phong ngồi ở ghế ăn bên cạnh——
Hai cha con nhà họ Lục dùng thế gọng kìm, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm chàng thiếu niên Lục Vân Đàn mang về nhà. Điều này diễn giải hoàn hảo câu thành ngữ "Nhìn chằm chằm như hổ đói", đây còn là hai lão hổ cùng nhau nhìn chằm chằm.
Lương Vân Tiên không dám thở mạnh, anh ngồi thẳng lưng, khép chặt hai chân, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi ngay ngắn không thể chuẩn hơn.
Kỷ Tuyết Sam xới cơm cho Lương Vân Tiên đầu tiên, Lục Vân Đàn đưa đũa cho anh: "Ăn cơm thôi!"
Lương Vân Tiên nhận đũa cũng không dám gắp thức ăn, phải đến khi sư phụ Lục vẫy vẫy đũa, trang trọng như để giữ thể diện nói một câu khách sáo "Ăn đi ăn đi", anh mới dám động đũa. Nhưng quý bà Kỷ thật sự rất nhiệt tình, luôn không ngừng gắp thức ăn cho anh, như hận không thể gắp toàn bộ món ăn ngon vào bát anh vậy. Cho nên mặc dù anh không hề động đũa thì cũng tuyệt đối không bị đói.
Trên bàn cơm có món gà kho, Lục Vân Đàn thích nhất là cánh gà kho. Nhưng ngay khi cô đã nhắm tới cánh gà trên đ ĩa chuẩn bị gắp thì cánh gà đã bị gắp mất, hơn nữa còn là bị mẹ cô gắp mất. Ngay sau đó cánh gà yêu quý của cô rơi vào bát Lương Vân Tiên, quý bà Kỷ còn lẩm bẩm hối thúc: "Con ngoan, ăn nhiều vào nhé."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên lại nói: "Cảm ơn dì."
Quý bà Kỷ: "Không cần cảm ơn, con thích ăn là được rồi."
Trong lòng Lục Vân Đàn bỗng thấy có chút bất công: "Sao mẹ không gắp cánh gà cho con? Con cực kỳ thích ăn mà?"
Quý bà Kỷ tức giận: "Chẳng phải vẫn còn một cái cánh gà đó sao? Con tự gắp đi."
Lục Vân Đàn vẫn cảm thấy bất bình, cái miệng nhỏ nhắn đang dính dầu bóng nhẫy muốn cong lên tận trời rồi, còn lạnh nhạt liếc Lương Vân Tiên một cái khiến Lương Vân Tiên không biết phải làm sao.
Kỷ Tuyết Sam thở dài: "Tiểu Lương người ta cũng sắp phải ra nước ngoài rồi, nước ngoài có bán cánh gà kho không? Cho dù có thì cũng không có mùi vị như ở trong nước, ăn một lần ít một lần, con còn muốn tranh với người ta nữa?"
Lương Vân Tiên giật mình, Lục Vân Phong cũng giật mình theo.
Lục Vân Đàn kinh ngạc nhìn chằm chằm mẹ cô: "Làm sao mà mẹ biết cậu ấy phải ra nước ngoài?"
Kỷ Tuyết Sam: "Xem trên tivi thấy đó."
Lục Vân Đàn mới nghĩ tới ở cổng trường thi, trước khi thi có phóng viên tới trước cổng phỏng vấn tình nguyện viên, có lẽ trong số các câu hỏi phỏng vấn có câu hỏi lý do vì sao không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
"Sau khi đi nước ngoài có trở về không?" Bỗng nhiên Lục Lâm hỏi.
Hơi thở Lục Vân Đàn cứng lại, lập tức mất đi toàn bộ hứng thú với đồ ăn ngon trước mặt, vì cô biết đáp án: Sẽ không.
Lục Vân Phong im lặng nhìn chằm chằm Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên trầm mặc một lát: "Cháu sẽ cố gắng trở về."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lục Vân Đàn sửng sốt, lập tức nhìn về phía anh, trong ánh mắt mang theo vài phần kỳ vọng, cũng mang theo chút mơ hồ: Cái gì gọi là cố gắng trở về? Sau khi học xong thì về nước khó lắm à? Nếu muốn về nước sẽ có người ngăn cản không cho anh trở về ư?
Lục Lâm cũng không hiểu: "Cái gì gọi là cố gắng trở về? Muốn quay về thì không phải sẽ quay về sao?"
Lương Vân Tiên chỉ có thể trả lời: "Còn cần phải cân nhắc sự sắp xếp trong nhà nữa ạ."
"Vậy sao." Lục Lâm cũng không hỏi lại nữa.
Lục Vân Đàn mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng thì cái gì cũng chưa hỏi: có cái gì hay mà hỏi chứ? Hỏi anh vì cái gì mà nhất định phải nghe theo sắp xếp của người nhà à? Cái vấn đề này đúng là ngu xuẩn, người ta không nghe theo sự sắp xếp của người nhà chẳng lẽ lại đi nghe theo sự sắp xếp của người ngoài ư?
Nửa bữa ăn tiếp theo Lục Vân Đàn ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo vô vị, tâm tình không hiểu sao lại có chút suy sụp.
Sau khi ăn xong, Kỷ Tuyết San để Lương Vân Tiên theo Lục Vân Phong về đông sương phòng nghỉ ngơi một lát.
Lục Vân Đàn lo anh trai cô sẽ làm khó Lương Vân Tiên còn cố ý tự mình đưa Lương Vân Tiên tới đông sương phòng. Trước khi rời đi cô còn cảnh cáo anh trai cô: "Nếu anh dám bắt nạt cậu ấy, em nhất định sẽ không khách khí với anh đâu!"
Lục Vân Phong gật đầu: "Yên tâm, anh sẽ không bắt nạt cậu ta."
Lục Vân Đàn: "Hừ, thế còn tạm được."
Lục Vân Phong chỉ cây quạt vào Lương Vân Tiên, ngữ điệu ôn hòa: "Anh chuẩn bị giải quyết cậu ta, sau đó chôn xác dưới đất."
Lục Vân Đàn: "..."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Phong: "Còn chuyện gì không?"
Lục Vân Đàn thở hổn hển: "Nếu anh động đến một sợi tóc của cậu ấy, em sẽ bỏ thuốc ngủ vào cốc nước của anh, sau đó trong lúc anh ngủ say sẽ cạo trọc đầu của anh!"
Lục Vân Phong: "..."
Lương Vân Tiên mím môi, cố gắng nhịn cười.
Lục Vân Đàn hừ một tiếng, nhìn anh trai cô bằng ánh mắt uy hiếp rồi nói với Lương Vân Tiên: "Nếu anh ấy bắt nạt cậu thì cậu gọi tôi, tôi sẽ tới cứu cậu!" Sau đó cô xoay người bỏ đi.
Lục Vân Phong đứng ở cửa nhìn theo em gái của mình đến khi cô đi vào phòng rồi đóng chặt cửa tây sương phòng lại. Sau đó anh ấy mới đóng cửa đông sương phòng rồi xoay người, mặt không đổi sắc liếc nhìn Lương Vân Tiên. Anh ấy không nói nửa lời, cũng không quay đầu mà đi thẳng vào phòng ngủ, đóng rầm cửa phòng lại, bỏ mặc anh ngoài phòng làm việc. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên hiểu được tại sao Lục Vân Phong lại dùng thái độ này để đối xử với anh, cho nên anh không oán trách, anh ấy không đuổi anh ra khỏi nhà đã là tốt lắm rồi.
Nhìn quanh bốn phía, anh tiến về phía chiếc ghế dài nằm sát tường, nằm nghiêng trên ghế chợp mắt trong chốc lát.
3 giờ chiều sẽ thi môn Toán, Lục Vân Đàn ngủ trưa tới 2 giờ 15 báo thức kêu mới tỉnh dậy—— Thật ra cơ bản cô cũng không cần phải dậy sớm như thế, nhưng Lương Vân Tiên phải đến sớm—— Chuông báo thức vừa vang lên cô đã mở mắt, nhanh chóng soạn đồ, đeo cặp sách rồi chạy về phía đông sương phòng.
Cửa phòng không khóa nên cô đẩy nhẹ là đã mở ra, sau đó cô liền thấy được hình ảnh: Lương Vân Tiên cuộn người nằm nghiêng trên chiếc ghế sofa, tư thế ngủ cực kỳ không thoải mái, trên người cũng không có gì đắp.
Đây không phải là ngược đãi thì là gì!
Bỗng nhiên cô cực kỳ tức giận nên ngay lập tức chạy tới trước phòng ngủ của anh trai, dừng sức đập cửa phòng: "Lục Vân Phong! Anh đi ra đây cho em!"
Lương Vân Tiên bị cô đánh thức, mở to mắt, nhanh chóng ngồi dậy từ trên ghế: "Làm sao thế?"
Lục Vân Đàn quay mặt trừng mắt nhìn anh: "Cậu bị ngốc à? Anh ấy bảo cậu ngủ sofa thì cậu ngủ sofa? Nếu anh ấy bảo cậu ngủ ngoài đường thì cậu cũng đi à?"
Lương Vân Tiên: "..."
Cả nửa ngày sau Lục Vân Phong mới chậm rãi mở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người ở phòng ngoài: "Nhao nhao cái gì đấy?"
Lục Vân Đàn duỗi tay ra phía sau chỉ vào Lương Vân Tiên, trừng mắt nhìn anh trai mình, tức giận nói: "Vậy mà anh lại bảo cậu ấy ngủ ở sofa? Chân cậu ấy còn không có chỗ để duỗi thẳng nữa!"
Lương Vân Tiên lập tức đứng dậy khỏi sofa, nhanh chóng đi về phía Lục Vân Đàn đồng thời khuyên nhủ: "Không liên quan đến anh ấy."
Lục Vân Đàn: "Có liên quan!"
Lục Vân Phong khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa lên khung cửa: "Đúng là có liên quan." Vẻ mặt anh ấy lạnh lùng liếc nhìn Lương Vân Tiên, "Ai bảo cậu ngủ ở sofa? Tôi đã cho phép chưa? Cậu mà cũng có thể ngủ trên sofa trong phòng này á? Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn càng tức giận: "Anh thật sự là quá đáng lắm rồi! Người ta trêu chọc gì anh mà anh đối xử với người ta như thế hả?"
Lục Vân Phong: "Anh thích vậy đấy."
Lục Vân Đàn tức đến giơ chân: "Anh chờ đi, em nhất định sẽ quay lại xử lý anh!" Nói xong cô xoay người chạy ra khỏi phòng, vừa chạy tới gian nhà chính vừa hét lớn: "Bố! Mẹ! Hai người mau quản anh trai con đi, anh ấy không tìm bạn gái, không kết hôn thì thôi đi, còn mỗi ngày đi bắt nạt người ta!"
Lục Vân Phong: "..."
Cuối cùng sự việc lần này phải do chủ gia đình - quý bà Kỷ ra mặt, kết quả chính là Lục Vân Phong lần lượt bị bố mẹ thay phiên phê bình.
Lúc Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên ra khỏi cửa nhà thì cuộc họp gia đình phê bình còn chưa chấm dứt. Sư phụ Lục và quý bà Kỷ trước giờ đều nghiêm túc tiến hành giáo dục phê bình xoay quanh câu chuyện "Không kết hôn, không tìm bạn gái" này.
Trên đường tới trường thi, Lương Vân Tiên lo lắng hỏi: "Anh trai cậu sẽ không sao chứ?"
Lục Vân Đàn vừa lái xe vừa trả lời: "Không phải chỉ bị mắng một chút thôi sao, có thể có chuyện gì được chứ?"
Lương Vân Tiên mím môi im lặng một lát, thật ra ý tứ của anh là: "Anh ấy có hay ghi thù không?"
Lục Vân Đàn nghĩ nghĩ: "Còn tùy tình trạng."
Lương Vân Tiên: "Ví dụ như?"
Lục Vân Đàn: "Nếu người đó anh ấy thích thì sẽ không nhớ, nhưng những người mà anh ấy không thích thì anh ấy có thể mang thù đến khi vào quan tài luôn ấy."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn: "Nhưng cậu cứ yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không để anh ấy làm gì được cậu."
Lương Vân Tiên mỉm cười:"Cảm ơn nữ hiệp Đàn đã bảo vệ."
Lục Vân Đàn: "Đó là việc tôi nên làm mà."
Đến giữa trưa ngày hôm sau cô lại đưa Lương Vân Tiên về nhà. Sau bữa cơm trưa, cô vẫn như cũ tự mình đưa Lương Vân Tiên đến đông sương phòng.
Lục Vân Phong không trêu ghẹo cô nữa, chỉ trừng mắt liếc nhìn Lương Vân Tiên. Anh ấy dùng cây quạt chỉ vào cái giường gấp đặt trước bàn làm việc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngủ đi, tôi tôn trọng khách quý!" Nói xong liền quay người về phòng ngủ, đóng sầm cửa phòng lại.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Trên giường gấp đã được chuẩn bị đầy đủ nệm, chăn và gối đầu.
Lương Vân Tiên được yêu mà sợ.
Lục Vân Đàn còn cẩn thận nghiêm túc kiểm tra lại giường một lần, miễn cưỡng vừa lòng: "Ngủ đi, lát nữa tôi sẽ gọi cậu."
Đến 2 giờ 20 phút chiều, Lục Vân Đàn lại tiếp tục và cũng là lần cuối cùng chạy xe máy điện chở Lương Vân Tiên tới điểm thi trường trung học số 9.
Chiều nay là ba tiếng làm bài kiểm tra Tiếng Anh.
Môn thi cuối cùng.
Sau khi bài thi Tiếng Anh kết thúc, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng kết thúc, cũng là dấu chấm hết cho cuộc sống học sinh trung học phổ thông của bọn họ.
Đến cổng trường trung học số 9 Lục Vân Đàn dừng xe ở ven đường, sau khi Lương Vân Tiên xuống xe Lục Vân Đàn mới đậu xe ở bãi đậu dành cho xe thô sơ bên lề đường.
Sau khi khóa xe cẩn thận, cô chạy tới trước mặt Lương Vân Tiên, cố ý nói với anh: "Tôi phải vào trường thi rồi."
Bài kiểm tra kỹ năng nghe Tiếng Anh dù không tính điểm nhưng cũng nằm trong nội dung thi, nên cần vào phòng thi trước mười lăm phút.
Cô muốn trước khi vào phòng thi nghe anh nói gì đó, vì môn Tiếng Anh vẫn luôn là môn yếu của cô.
Cô vẫn có chút lo lắng mình sẽ trượt ở môn thi cuối cùng này, vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí công sức cố gắng của cô trong ba môn thi đầu tiên rồi sao?
Lương Vân Tiên cụp mắt, ôn hòa nói với cô: "Thành tích Tiếng Anh của cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi, bất kể là đề bài khó hay dễ thì cũng không cần phải sợ hãi, cố gắng làm hết sức là được rồi, tôi tin tưởng cậu."
Lục Vân Đàn đơn giản chỉ muốn nghe bốn chữ: Tôi tin tưởng cậu.
Sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của Lương Vân Tiên, cô tràn đầy tự tin tiến vào trong trường thi.
Đúng 3 giờ, thời gian làm bài bắt đầu.
Độ khó của đề bài Tiếng Anh đầu tiên cũng tương tự như đề bài Ngữ Văn đầu tiên. Nhưng Ngữ Văn vốn là thế mạnh của Lục Vân Đàn còn Tiếng Anh lại là điểm yếu của cô. Nên ngay từ những câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên cô đã cảm thấy rất áp lực và khó khăn, giống như vác theo vật nặng leo cầu thang, đi lại khó khăn. Nhưng cô không lo lắng bất an, bởi vì trong lòng cô vẫn đang không ngừng lặp đi lặp lại, tự nhủ bản thân những điều Lương Vân Tiên vừa nói với cô: Không cần sợ hãi, tôi tin tưởng cậu. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Trong trường thi có một số người thành tích Tiếng Anh tốt, trước khi hết giờ nửa tiếng đã làm xong toàn bộ câu hỏi trắc nghiệm, sau đó bắt đầu chuyển qua làm bài tiểu luận, tiếng lật đề thi loạt soạt khiến mọi người hoang mang.
Vào lúc thời gian làm bài sắp hết Lục Vân Đàn mới viết xong đề tiểu luận cuối cùng. Cô đặt bút xuống chưa đến ba giây thì tiếng chuông kết thúc thời gian vang lên nên cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm: Thật may mình đã làm xong bài thi.
Cô cũng đã thật sự cố gắng hết sức, không bỏ qua bất kỳ một câu hỏi nào.
Sau khi ra khỏi trường thi tâm trạng cô vô cùng thoải mái, giống như đã gỡ xuống được gánh nặng ngàn cân, nên bước đi đều trở nên nhẹ nhàng. Nhưng khi ra khỏi cổng trường thi, ngay lúc nhìn thấy Lương Vân Tiên tâm tình của cô lại bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn: Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, anh sẽ phải rời đi.
Cô vẫn không dám hỏi anh xem cụ thể khi nào thì anh sẽ đi Mỹ, nhưng vẫn có chút dự cảm âm ỉ. Có lẽ là không lâu sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, muộn nhất cũng là trước ngày nhập học trường đại học.
Nhưng mà cô không muốn để anh đi.
Thật ra cô cũng không hiểu rõ bản thân mình tại sao lại không cam lòng để cho anh đi, nhưng cô không muốn anh nhận ra sự miễn cưỡng của mình, nếu không thì sẽ rất xấu hổ: Tôi chính là nữ hiệp tiêu diêu tự tại, còn lâu mới vì một tên thư sinh thối mà trở nên thiếu quyết đoán như thế!
Vì thế cô phải mạnh mẽ xốc lại tinh thần rồi chạy tới trước mặt Lương Vân Tiên, cười hì hì nói: "Thi xong rồi, giải phóng rồi!"
Lương Vân Tiên mỉm cười: "Xem ra cậu làm bài không tệ?"
Lục Vân Đàn: "Cũng tạm được." Cô ngạo nghễ phất phất tay, như muốn ném kỳ thi tuyển sinh đại học ra sau đầu, sau đó cô bắt đầu thực hiện sứ mệnh của người đứng đầu bang phái, "Sáng mai sau khi về trường học làm lễ tốt nghiệp xong, Thanh Vân bang chúng ta đi teambuilding đi? Tiện chụp vài bức ảnh nhé."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Ảnh tốt nghiệp ở trường đã chụp rồi nhưng là ảnh chụp theo lớp, năm người bọn họ cũng không học chung một lớp nên cũng chưa có ảnh chụp chung.
Cổ họng Lương Vân Tiên nghẹn lại, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn cô.
Lục Vân Đàn bỗng nhiên dự đoán là có chuyện gì đó, đôi mắt vốn đang sáng ngời của cô lập tức tối sầm lại, nụ cười tươi trên mặt cũng cứng đờ.
Lương Vân Tiên hít một hơi sâu, gian nan mở miệng: "Ngày mai tôi phải đi rồi."
Thực ra hộ chiếu đã làm xong từ lâu, đã sớm có thể đi Mỹ chữa bệnh nhưng anh vẫn cứ trì hoãn chưa đi. Bởi vì lần đi này rất có thể một đi không trở lại, dù cho có trở về thì cũng có lẽ chỉ còn lại hũ tro cốt.
Nếu là vĩnh biệt, vậy thì nói lời từ biệt muộn một chút. Ít nhất anh muốn tận mắt nhìn thấy cô thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học, thấy cô tốt nghiệp.
Bọn họ đã rất may mắn gặp được nhau vào những ngày tháng đầu thu năm mười lăm tuổi, có thể kết thúc vào giữa mùa hạ tuổi mười tám, cũng coi như có được ba năm trọn vẹn.
Chia ly tới quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, giống như tia sét đánh xuống giữa trời quang. Lục Vân Đàn không hề đề phòng nên giống như bị sét đánh đến choáng váng, ngơ ngác nhìn Lương Vân Tiên——
Hiện tại chỉ vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, ngay cả ảnh chụp chung bọn họ còn chưa có, tại sao anh đã muốn đi rồi?
Cô không muốn để anh đi, không muốn nói tạm biệt, nhưng chính cô cũng không thể làm được gì.
Vậy là sau đêm nay, cô sẽ không thể nắm cổ tay anh nữa, không bao giờ có thể đưa anh về nhà, cũng không bao giờ còn có thể gọi anh là "Thư sinh thối".
Theo thời gian trôi qua, họ sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc đời của nhau.
Trong vô thức, khoé mắt cô chợt đỏ hoe, đau lòng và miễn cưỡng tựa như sương mù ngày đông tràn vào lòng cô. Cô rất muốn khóc, nhưng cắn chặt khớp hàm kìm lại, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, còn tỏ ra thoải mái hỏi anh: "Tại sao, tại sao cậu lại không nói trước cho tôi biết? Hạ Tây Dương bọn họ, mấy người bọn họ chắc cũng không biết nhỉ?"
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Cô muốn dùng dáng vẻ thoải mái tự nhiên nói với anh câu tạm biệt, nhưng giọng nói lại càng lúc càng không ngăn nổi sự nghẹn ngào.
Lương Vân Tiên cắn chặt răng, nuốt nỗi đau và sự áy náy vào trong lòng, cố gắng mỉm cười: "Bọn họ đều không biết."
Lục Vân Đàn hít hít mũi, giọng nói thoải mái nhưng âm thanh lại nặng nề: "Có cần nói cho bọn họ biết không?"
Lương Vân Tiên: "Không cần."
Lục Vân Đàn âm thầm nuốt nước bọt, giống như muốn nuốt tất cả nghẹn ngào vào trong lòng: "Ngày mai mấy giờ bay? Tôi đi tiễn cậu."
Lương Vân Tiên lại hít một hơi sâu: "10 giờ 20 sẽ bay."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lục Vân Đàn gật đầu: "Ừm, ngay mai gặp ở sân bay, tôi phải về nhà đây." Lời còn chưa dứt, cô đã xoay người chạy nhanh về phía xe máy điện của mình.
Cúi đầu mở khóa xe, cô nhắm chặt hai mắt lại như muốn dùng cách này ngăn nước mắt đừng rơi, nhưng tốn công vô ích, sau khi mở mắt ra thì nước mắt đã như vỡ đê rơi xuống.
Cô nhanh chóng nâng cánh tay lên vội vàng lau nước mắt, sau đó đặt chân lên bàn để chân của xe, mũ bảo hiểm cũng không đội mà vội vàng lái xe đi như muốn trốn chạy.
Còn chưa đi đến phố cổ, cô đã khóc không thành tiếng.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
# Hôm nay là ngày buồn của Tiểu Đàn #