Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta?

Chương 32: Đòn hiểm




- Con gái bác hai - Dương Đồng ( Đồng Đồng)

- Người yêu Bạch Vi - Dương Đồng ( Đồng Muội)

Cuối cùng cũng tan tầm Dương Đồng nói hết tất cả sự việc với Bạch Vi, ngay lúc đó Bạch Vi có việc gấp cho nên lần này chỉ có Dương Đồng lẻ loi một mình đi gặp mặt.

Dương Đồng lái xe đưa Bạch Vi đến cục giáo dục, sau đó lại chạy đến quảng trường Thời Đại.

Nàng tìm bãi đỗ xe hết cả rồi, chuẩn bị đi đến tiệm trà sữa 24 độ.

Hiện tại vừa lúc là 7 giờ đúng điện thoại Dương Đồng đã vang lên, không cần suy nghĩ nhiều liền biết là ai gọi tới.

"Alo, tớ tới quảng trường rồi."

So với ngữ khí buổi sáng, giọng nói Từ Cẩn An hiện tại vô cùng mỏi mệt "Được, tớ ngồi vị trí gần cửa sổ, tóc ngắn mặc tây trang vừa vào là thấy ngay."

Dương Đồng tắt máy, chân dài sải bước tìm thấy tiệm trà sữa, đẩy cửa đi vào.

Nàng nhìn xung quanh quả nhiên thấy được một cô gái tóc ngắn, Dương Đồng nhướng mày đi qua ngồi đối diện nàng. Bình tĩnh đối diện nàng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: "Chào tớ là Dương Đồng."

Từ Cẩn An trong ánh mắt không chứa một tia tạp chất, dựa ghế nới "Chào tớ là Từ Cẩn An."

"Hẹn ra gặp mặt thế này là muốn nói chuyện gì." Dương Đồng chất đầy nghi hoặc, rõ ràng hẹn nhau là nàng sao bây giờ tỏ vẻ cao lãnh?

Từ Cẩn An lấy di động ra mở ra một bức ảnh đặt trước mặt Dương Đồng, dò hỏi: "Tớ muốn hỏi cậu, cô gái này có quan hệ gì với cậu không."

Dương Đồng nhìn thấy cô gái kia đồng tử đột nhiên co rụt lại, đáy mắt sắc bén quang mang xẹt qua, nhấp môi hỏi ngược lại: "Người này là ai?"

Vừa liếc mắt đã nhận ra đây là vị chị họ cũng tên là Dương Đồng kai của mình, nhưng nhìn bộ dạng lúc này Từ Cẩn An hình như còn có chuyện gì khác.

Từ Cẩn An môi mỏng nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm chọc: "Cô ấy là bạn gái cũ của tớ, không đúng, phải nói là người mà tớ sắp cưới."

Dương Đồng ngơ ngẩn, chỉ vào màn hình bất đắc dĩ nói: "Cậu cúng nói là bạn gái cũ, vậy còn dò hỏi quan hệ giữa bọn tôi làm gì? Phải hỏi cô ta chứ."

"Nếu hôm nay cậu không gọi điện thoại, tớ với nàng chắc chưa đến mức chia tay." Từ Cẩn An giọng điệu ảm đạm lạnh nhạt.

Dương Đồng mặt đầy ý cười, trào phúng nói: "Nếu không phải cậu nhận sai người phá hỏng thanh danh của tôi, sao tôi có thể để yên được?"

Nói qua nói lại nãy giờ đều là những vấn đề vô dụng? Biết thế đã không đồng ý gặp mặt, người có quan hệ với Dương Đồng chắc cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Từ Cẩn An nhìn thấy nàng trào phúng cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, nhưng để có được đáp án nàng nhịn xuống nghiến răng nghiến lợi khăng khăng hỏi: "Xem ra cậu biết người này?"

"Tôi tất nhiên biết, cô ta là chị họ tôi. Chúng tôi tên gọi giống nhau nhưng cách viết khác nhau, khi còn nhỏ gây nhau rất nhiều chuyện làm người chê cười. Cô muốn biết quan hệ của chúng tôi như thế, hiểu lầm sao? Yên tâm, tôi cùng cô ta không ưa nhau." Dương Đồng nhìn đối phương sắc mặt càng ngày càng âm trầm, không chút hoang mang mà giải thích nói.

Ừm...cảm giác như mình nói sai chuyện gì rồi.

Từ Cẩn An cười một tiếng, bạn gái của mình đúng là "rất tốt. Dùng thân phận em họ để cùng người khác yêu đương, nếu hôm nay không phát hiện chắc đến khi kết hôn cũng chưa biết được sự thật này.

Đã từng yêu thích nàng bao nhiêu bây giờ chỉ toàn là chán ghét!

Từ Cẩn An đáy mắt lạnh băng, liếc Dương Đồng nói: "Cậu muốn biết tại sao tớ luôn hỏi quan hệ giữa cả hai sao."

Dương Đồng không khẳng định câu trả lời "Cô muốn nói thì nói." Người này đã đặt sẵn bẫy rõ ràng muốn mình chủ động hỏi nàng, nhưng đáng tiếc mình chẳng hứng thú với vị chị họ cực phẩm này.

Từ Cẩn An biểu tình khẽ biến đổi bất quá nàng rất nhanh chỉnh lý lại, khoanh tay nhướng mày cười: " Chị họ của cậu rất lợi hại, mượn thân phận của cậu cùng tớ yêu đương. Tớ còn muốn cảm ơn cậu đã giải quyết chuyện này đây."

"Cô... Nói cái gì?" Dương Đồng khó tin mà dò hỏi, nàng vì sao lại làm như vậy?

"Tớ trước kia chỉ nghe được tên của cậu vì vậy nhận nhầm Dương Đồng thành cậu, tớ cuãng không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy nhưng đến sáng nay đã thú nhận tất cả." Từ Cẩn An thở dài, nói không thương tâm là giả, nàng vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối xử với Dương Đồng, không nghĩ tới bị nàng cắn ngược một cái lỡ như chuyện này bị lộ ra sẽ là chuyện cười cho thiên hạ mất.

Dương Đồng cho tới giờ cũng cứng họng, nàng cười khan vài tiếng: "Nàng không thích tôi, chắc chẳn làm như thế đâu."

Từ Cẩn An nhún vai nghe được đáp án bản thân muốn tâm thái nhẹ nhàng không ít. Tình cảm của mình dành cho nàng không bao giờ là giả dối nếu như chuyện này không xảy ra bản thân còn mong muốn được kết hôn với nàng.

"Nhưng cô ấy đã thú nhận đã làm việc đó, từ đầu đến cuối đều là lừa gạt."

"Ừ... Tuy rằng lừa gạt cô, nhưng tôi cảm thấy tình cảm của nàng chắc chắn là thật lòng, bằng không hai ngươi cũng sẽ không dự định kết hôn." Đúng rồi, nói đến chuyện kết hôn này, tất cả thân thích đều đã biết hiện tại hai người chia tay vậy Dương Đồng không biết làm sao giải thích chuyện này đây.

"Kết hôn? Không kết nữa." Từ Cẩn An không thèm quan tâm, độc thân cũng khá tốt, ít nhất không có nhiều việc phải phiền lòng.

Dương Đồng lắc đầu bật cười, vừa định nói chuyện điện thoại reo lên.

"Ngại quá, đợi một tí nha tôi có điện thoại." Lão mẹ lúc này gọi điện thoại làm gì?

Từ Cẩn An gật đầu, cúi đầu uống trà sữa, không nói.

Giọng nói mẹ Dương có vài phần sắc nhọn, hoảng loạn, run rẩy tay nói: "Đồng Muội, nhanh về nhà!"

Dương Đồng nghe thấy giọng nói không bình thường mặc kệ đang có hẹn đứng lên đi ra cửa, "Mẹ, làm sao vậy?"

"Chị họ con đang nháo ở nhà đòi tự sát! Nó nói con không quay về nó sẽ dùng dao cắt cổ tay." Dương mẹ sắc mặt tái nhợt sợ hãi.

"Cái gì? Chị ta muốn tự sát? Mẹ chờ một chút con về ngay!" Dương Đồng cũng nghe thấy âm thanh bên kia vô cùng ầm ĩ, cau mày nói với Từ Cẩn An: " Chị họ tôi muốn tự sát, cô theo tôi về nhà."

Muốn giải quyết rắc rối chắc chắn phải tìm được đầu mối, nếu Từ Cẩn An dám cự tuyệt mình có trói cũng phải trói nàng lôi về.

Từ Cẩn An cũng thay đổi biểu tình, hoảng loạn không cần suy xét nói "Tớ đi với cậu."

"Được."

Lần này về nhà Dương Đồng một đường đèn xanh hai người rất nhanh đã đến nơi, vòng bên ngoài có rất nhiều người đúng.

" Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không biết, chỉ nghe thấy tiếng phụ nữ khóc."

"Ta vừa mới thấy người anh trai của lão Dương đến đây, bộ dạng vội vàng giống như có chuyện quan trọng lắm."

"Ôi? Đây không phải con gái lão Dương sao?"

"Được rồi, đừng đứng đây nữa mau để nàng đi vào trước đi."

Dương Đồng cùng Từ Cẩn An chen vào đám người, bước chân cực nhanh chạy lên lầu.

Lúc này mọi người càng có thể xác định rõ ràng suy đoán trong lòng, nhà lão Dương chắc chắn xảy ra sự việc nào đó lớn lắm đây!

Từ Cẩn An hiện tại tay chân đều phát run, nàng không thể tưởng tượng được Dương Đồng còn nháo đến việc tự sát!

Nàng không nên làm ầm lên như thế chứ!

Dương Đồng đẩy vào, lập tức nhìn thấy chị họ đang cầm dao. Nàng hít một hơi, nhìn sang cha mẹ đang đứng một bên.

Mẹ Dương vừa thấy con gái xuất hiện cũng đã yên tâm hơn, Dương Đồng vẫn luôn đòi gặp Đồng Muội. Mặc dù mình không ưa gia đình này nhưng sinh mệnh quý giá không rảnh lo lắng ân oán gọi điện thúc giục nàng về nhà.

Dương Đồng hiện tại đã phát điên, mẹ Dương thật sự lo lắng nàng sẽ gây thương tổn con gái mình.

Dương Đồng nghe thấy tiếng mở cửa, vừa quay đầu thấy em họ và Từ Cẩn An đứng bên cạnh.

Ánh mắt càng nổi lên hận ý, tại sao Từ Cẩn An vừa chia tay xong lại nhanh chóng đi tìm nó!

Vừa mới chia tay vậy mà đã tìm người khác, chẳng lẽ chính mình trong lòng Từ Cẩn An không đáng để nhớ đến vậy ư?

Nàng cả người ngơ ngác sau đó cười lên vô cùng khủng bố, Dương Đồng đỏ mắt trừng mắt hai người, kề con dao sát vào. Bây giờ chỉ cần ra tay mình sẽ được giải thoát.

Nhưng cho dù chết cũng muốn kéo lên một cái đệm lưng!

"Từ Cẩn An, cậu thật tàn nhẫn!"

Từ Cẩn An trên trán toàn là mồ hôi lạnh, nàng dùng giọng nói nhẹ nhàng trấn an nói: "Dương Đồng, cậu trước tiên bình tĩnh một chút! Chúng ta có gì ngồi xuống hẵn nói."

"Còn muốn ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng? Cậu nói lời chia tay rồi! Chúng ta còn là gì của nhau đâu mà nói!" Dương Đồng điên cuồng cười phá lên.

Dương Đồng nhấc chân, đôi mắt bình tĩnh đo lường khoảng cách giữa các nàng. Một loạt động tác kế tiếp đòi hỏi không được sai sót dù chỉ một chút.

Bất quá nàng cũng không sợ.

Lúc sơ trung nàng cũng từng dùng chiêu này rất nhiều, bây giờ thực hiện lần nữa cũng không cần lo lắng.

Tuổi còn trẻ mà đã muốn cắt cổ tay tự sát?

Xem ra vẫn còn thiếu sự giáo dục từ người nhà.

Dương Đồng cũng không hề có cảm tình gì với nàng cho nên ra tay không nương chút nào. Huống chi đã muốn giáo huấn gia đình người bác hai này từ lâu.

Dương lão nhị ( bác của Dương Đồng) đã từng gặp mặt Từ Cẩn An, vừa nghe đến nàng cùng Dương Đồng đã chia tay, hơn nữa giống như đang mập mờ với con gái của em trai mình tức giận đến thiếu chút ngất xỉu. Ông ôm ngực, ngón tay run rẩy chất vấn Dương Đồng: "Thì ra là mày, tao biết mày cùng Đồng Đồng có thù oán, những chuyện trước kia là Đồng Đồng không thèm chấp nhặt vậy mà mày lại giở trò đoạt bạn gái con tao! Mày rốt cuộc muốn làm gì!"

Dương Đồng cắn môi, nhịn xuống không để ý tới hắn.

Từ Cẩn An phát hiện Dương lão nhị nói lời này xong Dương Đồng biểu tình trở nên càng thêm âm trầm khủng bố, nàng trong lòng mắng vài câu, nhịn không được nói: "Đồng Đồng, cậu biết tớ là người thế nào mà, sao có thể làm ra chuyện phản bội cậu được. Trước tiên cậu bỏ dao xuống chúng ta cần nói chuyện."

Dương Đồng không kiên nhẫn nhưng vẫn luôn chú ý sự tình đang xảy ra. Vừa nhìn thấy động tác trên tay nàng hơi buông lỏng lập tức hành động, chạy tới giữ chặt cánh tay đang cầm dao tay còn lại ép nàng đưa ra sau lưng, chân dài đạp lên gối Dương Đồng ( ở đây là con bác hai) lập tức đem nàng đá ngã trên mặt đất.

Một chuỗi động tác liên hoàn, đến khi dao rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy mới làm mọi người hoàn hồn.

"Dương Đồng, thật là giỏi."