Editor: Dạ Tịch
Beta: Mạc Y Phi
Lần đầu tiên Tống Tử Câm gặp Kiều Hạ hoàn toàn là trùng hợp.
Vốn là trạch nam, nghỉ hè cậu cũng không muốn đi du lịch, chỉ ở nhà gõ chữ, chơi game, không ngờ hậu quả của việc ở nhà chính là làm bảo mẫu miễn phí cho em họ.
Cậu rất thích trẻ con, nhưng không có nghĩa cậu thích chăm sóc con nít. Lúc em họ nghe lời thì vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, đáng yêu đến mức làm cho người ta không nhịn được muốn nựng mặt con bé, nhưng lúc khóc thì… cực kỳ phiền phức.
Nhóc con đòi ăn bánh crepe xoài, đưa món khác dỗ nó cũng vô dụng, rơi vào đường cùng, cậu đành ôm con bé chạy tới cửa hàng bánh ngọt gần nhà.
Cứ như ông trời sắp đặt, cái bánh crepe xoài cuối cùng đã bị một cô gái mua mất. Cô gái đó thấy dáng vẻ lúng túng của cậu, nên đã nhường bánh crepe xoài và dỗ dành em họ giúp cậu.
Cô gái đó rất xinh đẹp, là hình mẫu mà đại đa số phái nam đều thích: tóc dài đen thẳng, ngũ quan tinh tế. Đặc biệt là lúc cô cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, con ngươi đen láy hàm chứa ý cười như những vì sao sáng trên bầu trời.
Tống Tử Câm thừa nhận trong giây phút đó cậu đã động lòng.
Nhưng khi cậu vô tình nhìn thoáng thấy chiếc vòng lưu ly trên cổ tay cô gái đó, trong lòng cậu chỉ còn lại kinh ngạc, hoặc có lẽ còn cả vui mừng.
Cậu nhận ra vòng tay này, thậm chí còn quen thuộc mỗi chi tiết của nó, đây là vòng tay chính tay cậu làm cho bạn tốt trong thế giới ảo: Hạ Hạ.
Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, cô gái ấy đã rời khỏi cửa hàng.
Mấy ngày hôm nay, Tống Tử Câm cảm thấy lo lắng, chuyện trùng hợp giật gân như thế chỉ có một mình cậu biết, cậu không biết có nên nói cho người trong cuộc, Hạ Hạ biết hay không?
Viết lách chỉ là nghề phụ của Tống Tử Câm, cậu viết văn trên trang web văn học nữ cũng được vài năm, mặc dù trang web JJ phù hợp với tác giả nữ và thực tế đa số tác giả của web đều là nữ, nhưng cậu vẫn chọn JJ, bởi vì nó thích làm gì thì làm. JJ được xem là một trong những trang web văn học thanh lưu (1) lớn, không chỉ là trang web về tiểu thuyết tươi mát mà ngay cả việc đăng chương mới càng… Cậu từng đọc trên diễn đàn một câu nói thế này: ‘Nếu những tác giả ở các trang web khác cực khổ đến chết để đăng chương mới thì tác giả ở JJ chính là chết vì lười.’
(1) Thanh lưu: công bằng, liêm khiết, công chính liêm minh.
Câu nói có phần tự giễu nhưng cũng rất có lý. Tống Tử Câm cũng vì việc đó mà quyết định lựa chọn nơi này.
Thế nhưng cậu không ngờ rằng, cậu chỉ chọn đại thế thôi đã cho cậu gặp được một người có duyên phận với mình.
Những mối quan hệ trên mạng khi gặp nhau ngoài đời thực phần lớn đều không thể giữ được, đây cũng là chỗ Tống Tử Câm lo lắng. Cậu do dự có nên nói chuyện mình đã gặp và nhận ra Hạ Hạ cho cô biết hay không, rồi cậu lại sợ cô sẽ tức giận cho cậu vào danh sách đen, từ đây không thể gặp nhau trên giang hồ nữa.
Và đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là cậu luôn cố ý giấu giếm giới tính của mình.
Chỗ bạn bè mấy năm, cậu rất hiểu tính tình bạn tốt của mình. Cũng như phần lớn các cô gái khác, mặc dù thỉnh thoảng lên mạng sẽ nói lung tung, thậm chí còn kể vài câu truyện 18+, cởi mở như một người thời đại mới, nhưng cũng chỉ giới hạn giữa con gái tám chuyện với nhau.
Cậu không muốn chuyện này trở thành khúc mắc giữa hai người, mới cố ý để cô hiểu lầm giới tính của mình. Nào ngờ quyết định giấu giếm mấy năm trước để lại hậu quả khó giải quyết thế này.
Lúc Tống Tử Câm còn đang bối rối thì đối phương lại gửi tin nhắn, khiến cậu không thể không ra quyết định ngay lập tức: cô phải đi xem mắt.
Biết được tin cô phải đi xem mắt, Tống Tử Câm đen mặt lại, dọa cho cô em họ khóc toáng lên. Cậu bảo cô nói thời gian địa điểm, cô nghi ngờ hỏi cậu, cậu chỉ đáp lại qua loa, đợi đến ngày đó, cậu chạy đến chỗ cô xem mắt.
Vốn chỉ muốn giải vây giúp cô thôi, thế nhưng cậu cũng có lòng riêng, và cậu ôm cô.
Cậu kiên quyết nói hết tất cả mọi chuyện cho cô biết, không ngờ cô không tức giận, còn nói đùa bắt cậu gọi mình là đàn chị. Cậu bất đắc dĩ khuất phục gọi cô một tiếng, nhưng chỉ trong lòng cậu biết rõ cậu không thể xem cô là đàn chị được, cậu muốn trở thành người đàn ông mà cô có thể dựa vào.
Âm thầm lấy lòng, lấy cớ đi dạo trường học để hẹn cô ra gặp mặt, tất cả thầm mến đều phải cẩn thận từng li từng tí cất giấu, lại cẩn thận từng li từng tí thể hiện. Giờ Tống Tử Câm mới hiểu được câu nói: ‘Thầm mến là việc vừa hạnh phúc vừa đau đớn, lúc ở gần người ấy, ngay cả thở cũng phải dè dặt, sợ cô biết lại sợ cô không biết.’
Là một tác giả viết ngôn tình, Tống Tử Câm biết rõ con gái thích được dỗ dành thế nào. Cậu tự thấy biểu hiện của mình cũng tạm được, không quá ân cần có thể làm Kiều Hạ có thiện cảm hơn. Chí ít cậu cảm nhận được Kiều Hạ rất có thiện cảm với mình.
Nhưng mà, khi cậu nhìn thấy vẻ mặt Kiều Hạ khi kể cho cậu nghe về một người đàn ông khác, cậu biết, cậu tính sai rồi.
Người đó tên Lăng Hàn, giống như nam chính có bàn tay vàng xuyên không đến, phá hủy kịch bản thanh xuân vườn trường lãng mạn mà cậu tỉ mỉ xây dựng.
Cho dù thế giới ảo hay thế giới thực cậu đều gặp Kiều Hạ sớm hơn, cậu cảm thấy không cam lòng, mãi đến sau này mới biết, tất cả đều đã được quyết định từ sớm.
Cậu gọi đây là tiểu thuyết tình cảm lãng mạn cũng không sai, chỉ sai ở chỗ cậu không phải là nam chính của cô.
**
Đêm trước hôn lễ của nam thần Hàn Lâm giới cổ phong và tác giả Hạ Hạ chuyên viết truyện H về nam thần, thân là bạn tốt của Hạ Hạ - Thanh Thanh Tử Câm đã đăng một thông báo.
[Thanh Thanh Tử Câm]: Tác giả bị anh chàng nói đó xuyên không lấy làm bia đỡ đạn rồi, bia đỡ đạn tác giả còn phải đi làm phù rể cho anh chàng xuyên không nữa, tác giả khổ thế đấy, các người còn nhẫn tâm thúc giục sao?! Cho nên, trái tim tác giả bị tổn thương rồi phải đi tìm chân ái để trị thương, mọi người à, có duyên thì gặp lại trên giang hồ nhé.
Trạng thái này vừa được đăng lên Weibo, trong lòng tất cả độc giả đều im lặng tuyệt đối, sau đó…
“What the fuck, Đại Đại (2) là đàn ông sao?!”
(2) Đại Đại là ngôn ngữ mạng, vốn dùng để gọi đại hiệp, đại thần, sau đó được fans hâm mộ của các minh tinh dùng để gọi những người nổi tiếng, nhân vật cấp cao, những người có địa vị trong xã hội
“Mẹ của con ơi, từ khi đọc quyển truyện đầu tiên của Đại Đại sau đó theo đuổi đến nay, giờ con mới biết Thanh Thanh Tử Câm là đàn ông? Đàn ông?!”
“Hôm qua vừa xem xong của Đại Đại, mị còn đánh cược với bạn tốt rằng văn phong của Đại Đại tinh tế tỉ mỉ thế này nhất định là một em gái dịu dàng, ôi, mặt của mị sưng đau quá!”
“…Chỉ có tôi nhận ra trọng điểm là Đại Đại không muốn viết nữa sao? _(: зゝ∠)_”
“Anh chàng xuyên không, bia đỡ đạn, phù rể…Cảm giác thật phức tạp, Đại Đại, xin hãy kể chuyện xưa của anh ra đi. [Husky]”
“Chờ đã, Đại Đại ơi anh nói có duyên gặp lại là chỉ lúc nào vậy? Đừng bỏ lại bọn em mà!”
“…”
Tống Tử Câm đăng trạng thái lên Weibo xong liền đi tắm rửa, ngày mai là hôn lễ của Kiều Hạ, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, dùng trạng thái tốt nhất để làm phù rể! Haiz, sao đột nhiên cậu lại cảm thấy chua xót thế này. QAQ
Phù rể, nhiệm vụ đương nhiên là làm nổi bật vẻ đẹp trai anh tuấn của chú rể rồi. Vốn dĩ Tống Tử Câm tưởng rằng, phù rể chỉ cần giúp chú rể cản rượu thôi, đối với cậu đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói. Mặc dù bình thường cậu không uống rượu nhưng tửu lượng rất tốt, trong đám bạn cũng có thể đứng top đấy.
Thế nhưng dù thế nào cậu cũng không ngờ… Tại sao trước đó không ai nói với cậu phù rể phải múa và diễn ‘vũ lộ quân triêm’ vậy!
Làm phù rể cho tình địch, còn bị mất sạch mặt mũi, cả buổi sáng, tâm trạng của Tống Tử Câm đều u sầu. Ngay cả bây giờ, mọi người ầm ĩ vây quanh cô dâu chú rể, cậu một thân một mình ngồi tại bàn phù rể, tay chống cằm, trên gương mặt sáng là vẻ đau thương.
Đời người thật cô đơn lạnh lẽo như tuyết trắng.
“Này.”
Đột nhiên ai đó đập tay lên bả vai cậu, Tống Tử Câm quay đầu lại, khuôn mặt tươi đẹp đau thương vừa rồi lập tức đen như Bao Công.
Là cô gái này! Người đã bắt cậu nhảy và diễn kịch!
Vốn dĩ Hứa Thiên Tình thấy Tống Tử Câm lẻ loi trơ trọi ngồi đây, không chơi đùa cùng mọi người, cho rằng cậu cảm thấy ngại nên không tham gia, bèn có ý tốt muốn dẫn cậu đi chơi.
Mấy năm sống ở Pháp, những người đàn ông ngoại quốc cô tiếp xúc đều có tính cách sáng sủa, đâu cần tới những lời thông cảm, loại con trai trắng nõn nà thế này, cảm nhận đầu tiên của cô chính là… thụ, nằm dưới người ta.
Cô không biết chuyện giữa Tống Tử Câm và em họ nhà mình, chỉ coi cậu là bạn bè của Lăng Hàn, vừa nhìn đã biết là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, không dám ra chơi với những người đã bước ra xã hội là chuyện dễ hiểu. Cho nên, cô quyết định làm một chị cả thân thiết, tiện thể trêu chọc… khụ, nam sinh đẹp trai này.
Nhưng đâu ngờ, đối phương vừa thấy mình giống như thấy hung thủ giết cha, sát khí trong mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Hứa Thiên Tình là người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, gặp được quả hồng mềm, cô chính là chị đại, gặp người có khí thế mạnh hơn mình, cô còn chạy nhanh hơn người khác. Cô bị Tống Tử Câm trừng mắt mà cảm thấy hơi chột dạ, ho khan một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh cậu: “Khụ, uống rượu không?”
Không không không, chuyện này vốn không phải như vậy, cô đến để gọi cậu ta đi chơi mà!
Vừa nói xong, Hứa Thiên Tình đã hối hận, cô nói vậy đối phương từ chối thì tốt, còn không từ chối chẳng phải cô phải uống rượu với cậu ta sao?! Có trời mới biết tửu lượng của cô thấp đến nổi ăn socola nhân rượu cũng có thể đỏ mặt!
Dường như Tống Tử Câm nghe được tiếng lòng của cô, cậu cười ha ha, đặt một cái ly trước mặt cô rồi rót rượu vào đầy ly, mỉm cười nói với cô: “Mời.”
Hứa Thiên Tình: …
Uống thì uống!
Hứa Thiên Tình uống một hơi cạn ly rượu, nặng nề đặt ly xuống, hào sảng bảo cậu: “Rót đầy cho chị.”
Tống Tử Câm: …
Hiện giờ Tống Tử Câm không muốn nghe nhất là chữ ‘chị’ này, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng đó, mọi người vẫn còn ầm ĩ vây quanh cô dâu chú rể, hoàn toàn không chú ý bên này. Trông thấy dáng vẻ cười lộ lúm đồng tiền của người ấy, ánh mắt cậu sa sầm, Hứa Thiên Tình rót đầy một ly rượu chuẩn bị bưng lên uống thì bị người nào đó cướp lấy uống cạn.
Hứa Thiên Tình: …
Thế là không biết bắt đầu từ khi nào, hai người tranh nhau rót rượu uống.
Trước đã nói, tửu lượng của Tống Tử Câm rất tốt, cho dù đã thay chú rể cản rất nhiều rượu, bây giờ uống thêm nhiều như vậy cũng chỉ hơi say. Còn Hứa Thiên Tình thì khác, số rượu cô uống không bằng một nửa Tống Tử Câm, lại say nhanh hơn cậu. Với lại, tửu lượng của người này… cực kém, cực kỳ kém, kém không thể tả.
Bên này, mọi người đùa giỡn Kiều Hạ và Lăng Hàn đủ rồi, Kiều Hạ chuẩn bị ném hoa cưới thì phát hiện không thấy bóng dáng chị họ nhà mình đâu, cô vội vàng tìm kiếm, thế là chứng kiến một cảnh thế này.
Một cô gái mặc trang phục phù dâu màu champagne đang ôm chặt tay một người đàn ông khóc ròng, nước mắt nước mũi tèm lem, oán trách số phận bất công. Mà chàng trai bình thường mặt mày ấm áp, bây giờ đã đen như than đang dốc hết sức kéo tay của cô gái kia ra, đặc biệt khi nhìn thấy chất lỏng màu trắng không biết là gì trên tay áo âu phục, trên mặt cậu chỉ thiếu dán lên bốn chữ ‘không còn thiết sống’.
“Mẹ nó, em gái của bà đây kết hôn rồi, còn bà đây ngay cả tay đàn ông cũng chưa được sờ.”
Không, bây giờ ngài sờ được rồi.
“Tại sao Kiều Hạ lại tìm được đàn ông đẹp trai như vậy, sao đàn ông đẹp trai không xuất hiện trước mặt bà đây chứ? Bà đây không phục!”
Không phục thì ngài nhịn đi.
“Em trai nhỏ à, chị đây độc thân hai mươi mấy năm, trong lòng chị rất trống rỗng lạnh lẽo…”
Đừng có nhận thân thích bậy bạ, ông đây không phải em trai cô! (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Phụ nữ thời nay thật không dễ dàng, không chỉ tranh giành đàn ông với phụ nữ còn phải tranh giành đàn ông với đàn ông, đều do con trai bây giờ quá đẹp, vừa nhìn đã khiến người ta muốn đè xuống dưới!”
...
Đám người: …
#sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh#
Cảm nhận được không khí kỳ lạ xung quanh, Hứa Thiên Tình tạm ngừng khóc. Cô mở to hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Tống Tử Câm, sau đó xoay người nhìn thấy vẻ mặt đồng cảm của Kiều Hạ và mọi người, cô bị dọa sợ nấc lên một tiếng, tỉnh rượu hơn một nửa, rồi cứng đờ quay đầu nhìn người bên cạnh.
Chàng trai mỉm cười nhìn cô, nụ cười vô cùng rực rỡ, lộ ra cái răng nanh nhỏ đáng yêu. Nếu là lúc bình thường, Hứa Thiên Tình sẽ âm thầm cảm khái, chàng trai dễ thương chói lọi thế này nhất định là do ông trời phái tới để chữa trị căn bệnh cô đơn lẻ loi hiu quạnh cho bà cô già là cô.
Còn bây giờ, cô chỉ cảm thấy chàng trai đang mỉm cười đáng yêu này không phải đến để chữa trị cho cô mà là làm cô sa sút hơn, còn cái răng nanh kia nữa, không phải là răng mèo đáng yêu mà là nanh mãnh thú dùng để xé xác con mồi.
Còn cô, chính là con mồi bị ngắm trúng.
Tống Tử Câm nhìn gương mặt ngẩn người của cô gái trước mặt, trong lòng thầm cười lạnh, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn. Trong ánh mắt sợ hãi rụt rè của cô, cậu nhếch môi, giọng điệu rất “dịu dàng”: “Chị, vừa rồi chị nói muốn đè tôi?”
Hứa Thiên Tình: …
… Không, thật ra nằm dưới cũng được.