Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 62: Ngoại Truyện 4: Góc độ của Kỳ lô cốt




Editor: Dạ Tịch

Beta: Mạc Y Phi

Lăng Hàn hôn mê đã mấy ngày vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng các chỉ tiêu cơ thể vẫn biểu hiện bình thường, từ lúc Kỳ Thượng Dương làm bác sĩ đến nay, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này.

Bởi vì bạn tốt hôn mê, tâm trạng Kỳ Thượng Dương mấy ngày nay rất sa sút, áp suất toàn thân vô cùng thấp, mấy cô y tá thường ngày hay kiếm cớ nói chuyện với anh cũng không dám đến gần.

Hôm nay, đến phiên anh trực ban, đúng vào kỳ nghỉ hè nên số lượng bệnh nhân đến khám bệnh nhiều hơn bình thường gấp mấy lần, đặc biệt là ba bệnh viện lớn, có thể sử dụng cụm từ “người đông nghìn nghịt” để hình dung tình hình bệnh viện. Ròng rã một buổi sáng, kiểm tra phòng sau đó khám bệnh, hầu như không ngừng lại một giây nào, Kỳ Thượng Dương mệt lả người. Anh xem đồng hồ, cách giờ tan làm còn mười mấy phút nữa, anh cần phải đến phòng bệnh.

Lại nói, hôm nay có một cô gái nhỏ rất thú vị.

Kỳ Thượng Dương đứng lên hoạt động tay chân một chút, hồi tưởng lại chuyện xảy ra ban sáng.

Một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, bị xe ô tô đâm phải được đưa đến chỗ anh, lúc đến còn gào khàn cả giọng nói đau chân. Vừa thấy anh bỗng nhiên như bị điểm huyệt, lập tức tắt tiếng, trừng to mắt nhìn anh, trong mắt chậm rãi đong đầy nước mắt, rào rào chảy xuống, khóc lóc như mưa, khiến người ta muốn thương yêu, khả năng diễn xuất có thể nói là ngang hàng với tiểu hoa đán đang nổi hiện nay.

Nhưng anh lại thấy được vẻ xảo quyệt ẩn sau làn nước mắt kia.

Ánh mắt lóe sáng như một con hồ ly nhỏ trông thấy thịt.

Nghĩ thế, Kỳ Thượng Dương không nhịn được bật cười. Anh biết dáng vẻ của mình không tệ, từ nhỏ đến lớn cũng nhận được không ít thư tỏ tình, cũng trải qua vài cuộc tình nhưng cuối cùng đều chấm dứt. Mỗi lần đều do nhà gái nói chia tay, cơ mà cũng khéo lắm, mỗi lần chia tay hầu như lí do đều giống nhau “Tôi tưởng anh ra vẻ khó chịu (1), nhưng không ngờ anh khó chịu thật.”

(1) Khó chịu (闷骚): khó ở đây ý nói bên ngoài thì lạnh nhạt còn trong lòng thì cuồng nhiệt.

Bởi vì chuyện này mà anh bị Lăng Hàn chế giễu.

Đi đến cửa phòng bệnh, Kỳ Thượng Dương kéo suy nghĩ của mình về. Cửa phòng khép hờ, anh gõ cửa một cái, thấy anh đi vào cô nàng nào đó lập tức trở nên điềm đạm đáng yêu, anh khẽ cười, cũng không vạch trần cô, chỉ hỏi thăm cô vài câu theo thường lệ, vừa hỏi xong, cửa phòng bệnh đột nhiên bị một cô gái khác mở ra.

Cô gái đó vô cùng lo lắng chạy đến trước giường bệnh của cô, thấy cô không có gì đáng ngại, vẻ khẩn trương lo âu trên mặt cuối cùng cũng dịu xuống, sau đó trách mắng cô tại sao không cẩn thận.

Hai người trò chuyện vài câu, cô gái đó mới chú ý đến anh, anh lễ phép dặn dò cô gái đó vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.

Những ngày tiếp theo, anh cũng không đặc biệt chú ý đến cô, bao giờ cũng là bệnh nhân cảm thấy hứng thú với bác sĩ còn bác sĩ thì không được vượt quá khuôn phép. Anh không có tâm tư này không có nghĩa người ta không có.

Hôm nay, có một y tá lén lút nói cho Kỳ Thượng Dương biết, cô gái ở phòng bệnh 2202 nghe ngóng tin tức của anh từ các y tá và bác sĩ khác, hơn nữa còn chạy đến chỗ của bác sĩ chuyên môn dùng điện thoại di động chụp hình và thông tin của anh.

Kỳ Thượng Dương có phần bất đắc dĩ, con gái thời nay, theo đuổi đến trong cuộc sống hiện thực luôn rồi.

Kỳ Thượng Dương nhìn hồ sơ bệnh lý của cô, cái chân bị thương của cô đang hồi phục rất tốt, có thể xuất viện tĩnh dưỡng ở nhà, mấy ngày nữa nên cho xuất viện để cắt đứt những tâm tư này.

Ánh mắt thoáng nhìn đến tên cô, Kỳ Thượng Dương nhếch miệng.

Tiêu Tiêu, nho nhỏ, đúng là một cô nàng bé nhỏ, vóc người đáng yêu, tính cách tùy tiện hơi điên điên, bằng không thì cũng không thể chỉ trong vài ngày đã hòa mình vào nhóm y tá, còn hỏi thăm được thông tin cá nhân của anh.

Anh đứng lên, rời khỏi phòng, đến dặn dò vài thủ tục xuất viện cho cô nàng nào đó, anh vừa đi đến cửa, chuẩn bị bước vào thì nghe được giọng nói của một cô gái.

“Kỳ Tiêu Tiêu là ai?”

“Đương nhiên là con trai của tớ và bác sĩ Kỳ rồi!”

“…”

Nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của Kỳ Thượng Dương là cái tên này không tệ. Anh đứng trước cửa do dự một chút không biết có nên đi vào hay không, nghe được cô nàng nào đó khen mình trước mặt bạn của cô ấy, anh không nhịn được cười, chợt nghĩ ra một ý: anh muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô.

Nghĩ là làm, Kỳ Thượng Dương gõ cửa một cái, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ như thấy quỷ của hai cô gái trong phòng.

Mặc dù cô nàng quyết tâm muốn theo đuổi anh, nhưng anh vẫn muốn chứng tỏ cho cô thấy, giữa bác sĩ và bệnh nhân không thể xảy ra quan hệ tình cảm được. Lúc đầu anh sợ nói chuyện tàn nhẫn quá sẽ làm tổn thương cô, thế là anh cố ý nói đùa vài câu, không ngờ đối phương càng tức giận hơn, thậm chí sau này không để ý đến anh nữa.

Kỳ Thượng Dương ôm nghi hoặc trong lòng trở về nhà, suy đi nghĩ lại mới hiểu được, thì ra phụ nữ kỵ nhất là đàn ông nói mình ngực phẳng.

Chuyện này đúng là tội của anh, nhưng mà anh không xem cô là phụ nữ, chỉ xem cô là một cô gái nhỏ thôi.

Thế nhưng Kỳ Thượng Dương không biết, cô gái nhỏ này cuối cùng lại là người phụ nữ của anh.

Ngày Tiêu Tiêu xuất viện, trùng hợp là ngày nghỉ thay phiên của Kỳ Thượng Dương, nhưng anh đột nhiên đến bệnh viện nhìn xem, mong được gặp lại cô, trong lòng anh có một suy nghĩ ích kỷ rằng hy vọng cô xuất viện trễ một chút.

Quả thực anh cũng được gặp cô, chỉ có điều là bỗng dưng tâm trạng tức giận.

Trời nắng chang chang, hai cô gái trẻ xách túi lớn túi nhỏ, trong đó một người do ngã gãy chân phải ngồi xe lăn, cứ như vậy đứng trước cửa bệnh viện dưới ánh nắng mặt trời chói chang đón xe.

Kỳ Thượng Dương bỗng cảm thấy hơi tức giận, giận vì sao cô lại không nhờ bạn nam nào đó đến giúp đỡ. Có lẽ anh không biết, nếu anh chứng kiến cảnh Tiêu Tiêu gọi bạn nam nào đó đến hỗ trợ, anh cũng sẽ tức giận như vậy.

Mặt anh lạnh tanh xuống xe giúp đỡ, đưa hai cô về nhà, trên đường, cô gái tên Kiều Hạ hỏi anh tại sao đến ngày nghỉ thay phiên còn đến bệnh viện, mặt anh vẫn không đổi sắc nói dối, lấy Lăng Hàn ra làm cớ.

Kỳ Thượng Dương không biết tại sao mình lại đột nhiên quan tâm đến một cô gái như vậy.

Bàn về nhan sắc, anh thích dáng vẻ dịu dàng, nhưng bây giờ anh càng nhìn Tiêu Tiêu càng cảm thấy cô đáng yêu. Xét tính cách, anh thích kiểu bám người một chút, tính anh thì hơi lạnh lùng tẻ nhạt, theo nhận xét của bạn gái cũ chính là buồn bực, nếu tìm một người có tính cách giống anh, vậy chẳng phải lúc hai người quen nhau chính là núi băng với núi băng sao?

Tính cách của Tiêu Tiêu thì cởi mở, là một người bạn vui vẻ, nhưng vẫn có một chỗ đáng ngại đó chính là cô quá cảm tính. Bạn để ý đến cô ấy, cô ấy sẽ vui, bạn không quan tâm cô ấy, cô ấy cũng không để ý, càng không để vướng bận trong lòng tại sao bạn không quan tâm cô ấy, trái lại, theo thời gian dần trôi cô ấy sẽ dứt khoát quên bạn luôn.

Cũng vì tính cách ấy mà Kỳ Thượng Dương từ người được theo đuổi trong lúc vô tình biến thành người theo đuổi.

Tính cách hơn thua được khơi dậy, Kỳ Thượng Dương bắt đầu chú ý Tiêu Tiêu, thậm chí còn lên mạng mua sách dạy cách tán gái. Ngay cả Lăng Hàn cũng nói anh mê muội rồi.

Có lẽ anh mê muội rồi, cô nàng kia là ma quỷ, mà còn là ma quỷ anh bằng lòng theo đuổi cả đời.