Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 48




Editor: Bạch Miêu

Beta: Mạc Y Phi

"Hạ Hạ, Hạ Hạ!"

Kiều Hạ không để ý đến tiếng gọi của Lăng Hàn, bước chân cô nhanh hơn nhưng vẫn bị người đuổi theo đằng sau bắt được tay.

Lăng Hàn nắm chặt tay Kiều Hạ, ánh mắt cầu khẩn, "Hạ Hạ, em nghe anh giải thích, mọi chuyện không như lời cha anh nói đâu..."

Kiều Hạ nở nụ cười châm biếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, "Sự thật bày ra trước mắt còn cần giải thích gì nữa? Không phải anh cũng vì em là con gái của Kiều Thiên nên mới quan tâm đến em sao? Ngay từ đầu đã thăm dò em rồi à? Không chỉ tra được bối cảnh gia đình em, ngay cả tài khoản viết tiểu thuyết của em trên weibo cũng có thể điều tra ra, Lăng Hàn, anh lợi hại thật."

"Đầu tiên chú ý đến nick weibo của em, bây giờ thì chuẩn bị làm gì? Muốn kết hôn với em sao, không, theo như cách nói của mấy người là quan hệ thông gia. Nhưng rất tiếc, cha mẹ em ly hôn hơn mười năm rồi, tòa án phán em cho mẹ, nên em không nhận nổi thứ gọi là môn đăng hộ đối, nếu anh muốn kết quan hệ thông gia với Kiều thị, anh tìm nhầm người rồi."

"Tình không biết bắt đầu từ đâu? À, tình của anh vì tiền mà bắt đầu sao?"

Kiều Hạ mạnh mẽ nắm chặt tay, dùng sức đến nỗi hai tay đều run rẩy. Lần đầu tiên cô dùng ngôn ngữ ác độc như vậy để công kích một người, mà người này là nam thần cô từng sùng bái nhất, là người đàn ông cô yêu nhất.

Lăng Hàn yên lặng nhìn cô, đáy mắt tĩnh mịch, một lúc lâu sau anh mới mở miệng, giọng điệu đầy thất vọng, "Kiều Hạ, em coi anh là người như vậy sao?"

Nhìn ánh mắt đau lòng của anh, trong lòng Kiều Hạ như bị ai đó tàn nhẫn đâm vài nhát, cô cúi đầu, chậm rãi nói, "Cho dù là Hàn Lâm hay Lăng Hàn, em đều yêu. Mặc dù khiếu thẩm mỹ của anh khiến em rất đau đầu, còn hay ghen, nhưng em vẫn yêu anh, rất yêu rất yêu, em không thể tưởng tượng tương lai không có anh."

"Nhưng..."

Lúc ánh mắt của Lăng Hàn dấy lên một tia hy vọng, Kiều Hạ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh, ánh mắt rất khổ sở, "Lăng Hàn, em không làm người môn đăng hộ đối với anh được, vì vậy..."

"Kiều Hạ!"

Lăng Hàn như đoán được cô định nói gì tiếp theo, nghiêm nghị ngắt lời cô, "Em dám nói ra câu đó xem!"

Anh biết, nếu cô nói ra thì anh và Kiều Hạ sẽ thật sự kết thúc.

Lăng Hàn tiến lên ôm lấy Kiều Hạ, cằm tựa trên vai cô, giọng nói dịu dàng thường ngày bây giờ bị đè thấp, cẩn thận nghe thậm chí có thể phát hiện ra sự run rẩy, "Hạ Hạ, em đừng kích động, trước tiên chúng ta cho nhau thời gian bình tĩnh, được không?"

"Được." Kiều Hạ dùng sức hất tay Lăng Hàn ra, bây giờ cô quá mức tỉnh táo, "Đầu tiên chúng ta cứ tách ra đã, mỗi người cho nhau không gian yên tĩnh, đừng làm phiền lẫn nhau, nhưng em không bảo đảm, sau tất cả, kết quả có thể thay đổi được không."

Nói xong, cô quay người rời đi, không hề nhìn ánh mắt buồn bã của người đằng sau.

Kiều Hạ trở về nhà, mệt mỏi nằm phịch xuống ghế sofa, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống đất. Đột nhiên cô nhớ, lúc trước mỗi khi cô buồn bã cũng nằm vật vã trên ghế sofa thế này, sau đó Nhị Cẩu sẽ đến vuốt tóc cô, nghĩ cách trêu chọc cô vui vẻ. Mà bây giờ, Nhị Cẩu đi rồi...

Vừa nghĩ tới Nhị Cẩu, Kiều Hạ lại liên tưởng tới tên weibo của Lăng Hàn, trước kia cảm thấy không thể hiểu bình luận của anh, bây giờ ngẫm lại, thì ra là do ăn dấm chua, thật là một tên hẹp hòi.

Nghĩ vậy, Kiều Hạ không nhịn được bật cười, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, khóe miệng vừa nhếch lên đột nhiên trễ xuống, cô muốn lấy người đó. Nhưng cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ nói cho cô biết, cô tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ của mẹ.

Đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông quen thuộc vang lên, giọng nam trong vắt ngay cả ca hát cũng khiến người ta muốn phạm tội, làm cho người khác không khỏi mơ mộng.

Kiều Hạ nhíu mày, cô nhận điện thoại, "Alo, Tiêu Tiêu."

"Kiều Hạ, cậu đáng bị đâm ngàn đao đấy! Sao lại lừa gạt tớ lâu như vậy? Chiếc thuyền tình bạn của chúng ta đâu rồi? Nói lật là lật sao?"

Cô vừa mở miệng, đầu dây bên kia điện thoại liền vang lên một tiếng gào thét.

Kiều Hạ nghe xong thì không hiểu, vẻ mặt mù mịt hỏi lại, "Tớ lừa cậu chuyện gì?"

"Còn giả vờ!" Tiêu Tiêu nghe xong càng thêm tức giận, "Hai người trắng trợn ân ân ái ái trên weibo, còn không dám nói cho tớ biết sự thật?"

"Weibo gì? Ân ái gì?"

Nghe thấy giọng điệu không hiểu gì của Kiều Hạ, Tiêu Tiêu hỏi lại, "Cậu không biết sao? Hôm qua Hàn Lâm đăng một tin mới trên weibo, bức ảnh chụp một nữ sinh, mặc dù che mặt, nhưng cậu có thể lừa tớ nói đây không phải là cậu sao?"

Tiêu Tiêu ở đầu dây bên kia đang mang vẻ mặt đau thương đầy căm giận, "Hàn Lâm Đại Đại thì ra là Lăng Hàn, tớ gặp anh ấy nhiều lần như vậy mà lại không nhận ra tiếng của anh ấy, thật có lỗi mà!"

Cô nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, hét vào với điện thoại, "Còn cậu nữa! Phạm quy rồi, cậu hẹn hò với Hàn Lâm Đại Đại, còn đi gặp phụ huynh! Không sợ sẽ khiến cho công chúng phẫn nộ sao?!"

Trên thực tế, đã khiến cho công chúng phẫn nộ rồi. Bây giờ weibo của Hàn Lâm gần như bị nhấn chìm, đặc biệt bình luận dưới bài đăng mới nhất khuyên đám Hàm Tu Thảo đừng gây chuyện, liên tiếp những trận gào khóc thảm thiết. Mặc dù cũng có fan hâm mộ chúc phúc, nhưng nhất định đều nén đau khổ chúc phúc!

Đặc biệt là Tiêu Tiêu!

Lúc Tiêu Tiêu biết tin tức này, lúc đầu thì khiếp sợ, không sao tin được rồi chuyển thành ghen tị, với tư cách người trong cuộc, cô nàng lại vô tình nghe người khác bát quái trên xe buýt mới biết được! Quả thật không thể tha thứ!

Lúc Tiêu Tiêu giận dữ nhìn lên trời, người đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Anh ấy là Hàn Lâm, cô gái trên tấm ảnh cũng là tớ."

"Vì vậy hôm nay cậu thật sự đi gặp phụ huynh rồi hả?!" Tha thứ cho cô lúc này quan tâm nhất vẫn là bát quái.

"Gặp rồi." Kiều Hạ trả lời, không đợi Tiêu Tiêu hỏi tiếp cô đã lạnh nhạt nói, "Chúng tớ tạm thời chia tay."

"Cái gì?!"

Đối với chuyện tạm thời chia tay với Lăng Hàn, Kiều Hạ không nói rõ cho Tiêu Tiêu biết, chuyện bây giờ cô muốn chỉ là mỗi người cho nhau không gian yên tĩnh. Tiêu Tiêu cũng nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, không ép hỏi, cô nàng tin tình cảm của Kiều Hạ và Lăng Hàn sẽ không dễ dàng tan vỡ như vậy.

Nhưng mà cái gọi là yên tĩnh của Kiều Hạ lại kéo dài hơn nửa tháng, nháy mắt đã đến kỳ nghỉ đông, trong thời gian đó, cô thật sự không liên lạc với Lăng Hàn.

Dường như trở lại thời gian trước đây, trường học và nhà hai nơi tạo thành một đường thẳng, ngày ngày đi học, cuối tuần ngồi ru rú trong nhà, cho dù Tiêu Tiêu và Tống Tử Câm hẹn cô đi ra ngoài cô cũng từ chối. Cô lại bắt đầu sáng tác truyện, chỉ có điều văn phong không ấm áp như trước kia nữa mà theo phong cách u ám.

Gõ xong đoạn cuối cùng, đăng lên Tấn Giang rồi lại chia sẻ việc đổi tên weibo, cô thêm vào một câu.

[Hạ Hạ ngày nào cũng ở tòa soạn báo]: Tình không biết bắt đầu từ đâu, chậm rãi trở nên sâu đậm, lại yếu ớt dần, nhiều lần thì cạn kiệt. Ngủ ngon! :)

Cô đăng lên weibo xong thì ném di động sang một bên, không nhìn bình luận phía dưới mà đứng dậy thu dọn hành lý về nhà.

Nghỉ hè năm nay cô chưa về nhà, nếu giờ lại không về nữa đoán chừng vị thái hậu kia sẽ chạy đến thành phố A véo tai cô tóm về.

Nhà Kiều Hạ ở thành phố B, cách thành phố A bốn tiếng đi xe, cô lên chuyến xe lửa tám giờ sáng hôm sau, lúc đến nhà vừa vặn vào thời điểm ăn sáng.

Ngày hôm sau, cô dậy thật sớm liên tục kiểm tra hành lý, sau khi xác nhận không bỏ sót gì thì kéo hành lý chuẩn bị tiến đến nhà ga. Ai ngờ vừa mở cửa đã thấy Tiêu Tiêu và Tống Tử Câm đang đợi bên ngoài.

"Surprise!" (Ngạc nhiên chưa)

Kiều Hạ vừa mừng vừa sợ, "Sao hai người lại tới đây?"

Tiêu Tiêu và Tống Tử Câm vốn đề nghị cùng đến tiễn cô nhưng đều bị cô lịch sự từ chối. Chỉ là trở về nhà, không cần làm cho vui buồn hợp tan như vậy nên cô không nói cho bọn họ biết thời gian xuất phát, nhưng nào ngờ bọn họ lại chờ trước cửa.

Tiêu Tiêu chống hông, bày ra bộ dạng một mụ già cho thuê nhà, "Này này này, vì không cho cậu lén chạy đi bọn tớ cố ý chờ ở đây từ sáng sớm, còn không phải sợ cậu ngủ quên mà đi nhờ xe về nhà sao, quá thê thảm!"

Tống Tử Câm cũng cười nói, "Biết chị Hạ Hạ có tính nôn nóng, nhất định sẽ chọn chuyến xe vào sáng sớm nên hơn sáu giờ sáng hai người chúng em đã ở đây canh chừng rồi."

Kiều Hạ hơi xấu hổ, "Thật có lỗi, sớm biết hai người cố ý muốn đến tiễn tớ như vậy thì trước đó đã nói cho các cậu biết thời gian rồi."

"Cậu còn biết xấu hổ à?" Tiêu Tiêu ghét bỏ nói, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, chìa tay ra trước mặt Kiều Hạ , "Đưa tấm vé của cậu cho tớ xem một chút."

Kiều Hạ nghi ngờ ừ một tiếng, móc vé xe trong túi quần ra, "Cậu muốn làm gì?"

"Đương nhiên là muốn chụp ảnh lưu niệm! Đây là lần đầu bổn tiên nữ tiễn cậu về nhà."

Tiêu Tiêu trả lời xong thì lấy điện thoại di động trong túi ra chụp vé xe rồi lại giơ tay lên, lấy Kiều Hạ và Tống Tử Câm làm phông nền, tạo dáng tự chụp mấy bức nữa.

Vẻ mặt Kiều Hạ bất đắc dĩ, để mặc cô nàng chụp xong, "Tiểu tiên nữ, chụp xong chúng ta có thể đi được chưa? Nếu cậu không đi thì tớ muộn mất."

"Được rồi được rồi, đi thôi!"

Tiêu Tiêu bước lên phía trước cùng Kiều Hạ rồi lén lút đưa di động cho Tống Tử Câm, liếc mắt ra hiệu với cậu.

May là Kiều Hạ có thói quen xuất phát sớm, bây giờ về nhà đúng vào giờ cao điểm, lại là thời gian kẹt xe hàng năm. Lúc cô đến nhà ga thì đúng lúc bắt đầu lên xe.

Trước khi đi, sắc mặt Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng vỗ vỗ vai cô, "Không cần cảm ơn tớ, lúc trở lại mang cho tớ một ít đặc sản là được."

Kiều Hạ không hiểu lắm, nhưng nếu không lên xe thì không kịp, cô cũng không hỏi lại, chỉ có thể đi qua cửa soát vẻ, đợi chút nữa lên xe thì gọi điện thoại hỏi rõ sau.

Nhưng sau khi cô lên xe lửa, tìm được chỗ ngồi của mình, thấy người ngồi đối diện thì đã hiểu hàm ý lúc nãy của Tiểu Tiêu.

Chuyện tốt này do Tiêu Tiêu bày ra!

Lăng Hàn mỉm cười nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng. Thấy trong phút chốc Kiều Hạ xụ mặt xuống, anh ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, ngồi ngay ngắn, nghiêm trang hỏi cô, "Anh nói anh đi du lịch ở thành phố B, em có tin không?"

Kiều Hạ: ...

Tin cái rắm ấy!

~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn nhớ lúc Hạ Hạ nghỉ hè từng nói với thái hậu nhà mình là không mang theo con rể thì sẽ không về nhà :)