Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 35




Editor: P.N.Phương Thy

Beta: Mạc Y Phi

Gần đây Lăng Hàn bận tối tăm mặt mũi vì hạng mục hợp tác, anh quyết tâm phải giành bằng được hạng mục này vì đối thủ cạnh tranh là Chu Viễn Thần, bạn trai cũ của Kiều Hạ, cũng là người hại chết Nhị Cẩu.

Hôm nay, Lăng Hàn lại tăng ca vì chuẩn bị cho cuộc thảo luận hạng mục ở nước ngoài. Anh vô tình nhìn thoáng qua ngày tháng trên điện thoại di động, bỗng dưng nhớ tới gì đó, chán nản gãi gãi đầu, vậy mà anh lại quên mất hôm nay là sinh nhật Kiều Hạ.

Nhìn đồng hồ, Lăng Hàn nhíu mày suy nghĩ, đã là bảy giờ chiều, mười một giờ tối nay anh bay, vẫn nên gọi điện cho Kiều Hạ.

Điện thoại vang lên mãi đối phương mới chịu nghe máy, hình như đầu dây bên kia có rất nhiều người, Lăng Hàn còn nghe tiếng ca hát ầm ĩ. Kiều Hạ vì bị Tiêu Tiêu lôi kéo đến KTV, trên danh nghĩa là chúc mừng sinh nhật nhưng thật ra là đi tụ tập hẹn hò. Tiêu Tiêu không chỉ mời bạn cùng lớp, Tống Tử Câm và đám bạn cùng phòng của cậu cũng bị gọi tới.

Thấy cuộc gọi của Lăng Hàn, Kiều Hạ vội vàng nghe máy, vừa muốn lên tiếng thì bên tai lại vang lên tiếng hát như gào khóc của Tiêu Tiêu. Cô im lặng liếc mắt rồi đi ra ngoài.

Khi xung quanh yên tĩnh lại, Kiều Hạ mới lên tiếng: “Lăng Hàn, anh gọi cho tôi có việc gì không?”

Lăng Hàn không trả lời câu hỏi của Kiều Hạ mà hỏi lại: “Hạ Hạ, em đang ở KTV?”

Mặc dù Lăng Hàn hỏi nhưng giọng điệu của anh giống như là khẳng định làm cho Kiều Hạ hơi chột dạ, cô lắp bắp giải thích: “À thì... chỉ là tụ tập chúc mừng sinh nhật thôi.”

Nhưng mà tại Tiêu Tiêu nhiệt tình quá nên mới giống như hẹn hò tập thể thế này.

Không thấy Lăng Hàn trả lời, Kiều Hạ vội vàng nói thêm: “Xin lỗi anh, tôi vốn định rủ anh đến nhưng nghe bác sĩ Kỳ nói gần đây anh rất bận nên...”

Sợ anh không rảnh là thật, nhưng không rủ anh tới thật ra cũng vì không muốn anh biết, càng không muốn anh tham gia cái gì mà hẹn hò tập thể. Cô thừa nhận là cô còn có suy nghĩ riêng.

Nhưng mà chuyện mình không muốn nhất lại càng có khả năng xảy ra.

Bỗng dưng tiếng của Tống Tử Câm vang lên từ phía sau: “Hạ Hạ, vào chơi trò chơi đi, mọi người đang chờ chị này.”

Bởi vì xung quanh ầm ĩ nên giọng của Tống Tử Câm hơi lớn, đúng lúc Lăng Hàn nghe được. Anh giả vờ như không có gì, chỉ hỏi: “Em ở KTV nào?”

Kiều Hạ theo phản xạ báo địa chỉ, vừa nói xong liền hối hận, anh hỏi vậy là muốn đến đây đúng không?

Đúng thật, Lăng Hàn ừ một tiếng: “Đợi tôi tới.” Nói xong thì ngắt máy.

Kiều Hạ: ...

Kiều Hạ nói chuyện điện thoại xong uể oải lết về ghế ngồi cạnh Tống Tử Câm, cầm gói mứt mơ lên ăn. Mọi người xung quanh vẫn rất hào hứng, có người ngồi xì xào bàn tán, có đôi nam nữ ngượng ngùng bắt chuyện, còn có Tiêu Tiêu độc chiếm micro hát mãi.

Tống Tử Câm cầm quả quýt lên bóc vỏ, giả vờ vô ý hỏi Kiều Hạ: “Vừa rồi là người nhà gọi cho chị hả?”

Kiều Hạ lắc đầu: “Là một người bạn.”

Tống Tử Câm nghe vậy thì tay bóc quýt khựng lại một chút, lại làm như vô ý hỏi lần nữa: “Có phải là người đi leo núi với chị lần trước không?”

“Sao cậu biết?” Kiều Hạ ngạc nhiên nhìn Tống Tử Câm, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ, “Chị không nói với anh ấy về cuộc tụ tập tối nay, cậu nói xem có phải anh ấy nghĩ chị không coi anh ấy là bạn bè không?”

Tống Tử Câm cúi đầu, tóc mái lòa xòa che đi đôi mắt u buồn, cậu khẽ nhếch môi, nhỏ giọng trả lời: “Chị hoàn toàn không coi anh ta là bạn bè.”

Kiều Hạ không nghe rõ, thắc mắc hỏi lại: “Tử Câm, cậu nói gì cơ?”

Tống Tử Câm ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười quen thuộc. Cậu đưa quả quýt đã bóc sạch vỏ cho Kiều Hạ, nói: “Không có gì, chị giải thích rõ ràng với anh ta thì sẽ ổn thôi.”

Kiều Hạ nghi ngờ một chút rồi lại bắt đầu đau khổ suy nghĩ cách giải thích với Lăng Hàn.

Còn chưa nghĩ ra cách thì chợt mọi người xung quanh đầu im lặng, đồng loạt nhìn người đàn ông mặc âu phục. Từng khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau, có ngạc nhiên, có hâm mộ, có nghi ngờ, có bát quái.

Lăng Hàn đứng ở cửa ra vào tìm kiếm Kiều Hạ thì thấy cô đang ở bên cạnh một người đàn ông. Lăng Hàn sững sờ một lúc rồi nở nụ cười, xa cách gật đầu chào với người ngồi cạnh Kiều Hạ.

Kiều Hạ thấy Lăng Hàn đi vào thì bầu không khí trong phòng trở nên kì lạ, cô vội vàng nói với mọi người: “Xin lỗi nhé, tôi có việc phải đi trước, mọi người chơi vui vẻ.”

Nói xong, cô kéo tay Lăng Hàn vội vàng đi mất. Trước khi đi cô còn trừng mắt cảnh cáo vẻ mặt hóng hớt của Tiêu Tiêu, nhưng lại không thấy sự u buồn của người sau lưng.

Kiều Hạ kéo Lăng Hàn đi một mạch khỏi KTV, đại não làm việc cực kì nhanh chóng phải giải thích như thế nào với Lăng Hàn. Khi cô nhìn thấy anh, suy nghĩ đầu tiên là không muốn anh biết mình đi tụ tập kiểu này, mặc dù cũng không biết tại sao mình phải giải thích với anh.

Kiều Hạ lén nhìn anh một cái, thấy mặt anh không có cảm xúc gì, mặc dù không thể hiện sự bực bội nhưng tuyệt đối không phải bộ dạng vui vẻ.

Cô cắn môi, vẫn quyết định nói sự thật cho anh nghe: “Lăng Hàn, xin lỗi anh, không phải tôi không muốn rủ anh tới. Đây chỉ là một cuộc tụ tập vui chơi, ở trường tôi vẫn hay tổ chức mấy hoạt động kiểu này, tôi sợ phiền anh đến sẽ rất phiền toái…”

“A, không phải phiền toái theo ý đó.” Kiều Hạ cảm thấy mình dùng từ không đúng vội vàng sửa lại, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ, lại pha thêm chút oán trách, “Tại anh đẹp trai nên anh mà đến thì sẽ có nhiều cô gái vây quanh cho xem...”

Kiều Hạ cúi đầu nói xong thì trên đầu vang lên tiếng cười khẽ, cô ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt cưng chiều của người đàn ông đối diện, trong khoảnh khắc, cô cảm giác như mình đã bị cuốn vào một vòng xoáy dịu dàng.

Lăng Hàn cúi người, bước đến gần cô, hai tay anh đặt lên vai Kiều Hạ, khẽ nở nụ cười xấu xa mang đầy hàm ý: “Hạ Hạ, em đang ghen phải không?”

Hai mắt Kiều Hạ trợn tròn, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, đến cả chân cũng trở nên mềm nhũn.

Không gọi Lăng Hàn tới tụ tập không chỉ đơn giản là sợ anh biết mình tham gia loại tụ tập thế này, mà còn sợ anh bị các cô gái khác vây quanh, bản thân không muốn anh cười dịu dàng với họ, cũng không muốn anh trò chuyện với mấy cô gái đó. Cô đang ghen sao? Tại sao cô lại ghen...

“Được rồi, Hạ Hạ.”

Lăng Hàn lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Hạ, anh đưa tay sờ lên đầu cô, mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm, “Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến mười hai giờ, mong rằng tôi tặng quà cho em vẫn chưa muộn.”

Lăng Hàn nắm tay Kiều Hạ kéo cô đi. Kiều Hạ hốt hoảng đi theo Lăng Hàn, mắt nhìn nơi hai bàn tay đan vào nhau, trong lòng dâng lên sự rung động kì lạ.

Lại còn nắm tay người ta nữa cơ à?

Kiều Hạ cong môi.

Lăng Hàn dắt Kiều Hạ đến một hội trường. Vì hôm nay không tổ chức chương trình biểu diễn nên nơi này không có một bóng người, chỉ có một cây đàn dương cầm được đặt lẻ loi trên sân khấu.

Kiều Hạ thắc mắc hỏi: “Đây là... anh định làm gì vậy?”

“Suỵt.” Lăng Hàn giơ ngón trỏ lên môi ý bảo Kiều Hạ đừng lên tiếng, “Đây là quà sinh nhật tặng cho em.”

Nói xong, anh kéo Kiều Hạ ngồi xuống ghế ở khán đài, sau đó vỗ tay hai cái, một khung cảnh lãng mạn hiện lên, đèn xung quanh chợt tắt hết, chỉ còn một ngọn đèn chiếu xuống chiếc đàn dương cầm.

Lăng Hàn bước lên sâu khấu, ngồi trước đàn, đôi tay sờ lên phím đàn. Anh khẽ cười với Kiều Hạ rồi tay ấn xuống phím đàn, âm nhạc vang lên.

Trong khoảnh khắc, xuân về hoa nở. Giống như vạn vật sinh sôi nảy nở ngày xuân sau một mùa đông dài, lại như tia nắng ban mai xuyên qua làn sương trong rừng trúc, chiếu lên từng phiến lá. Kiều Hạ khép hờ mắt hoà mình vào khung cảnh ấy. Khu rừng trúc bên ngoài, trên đồng cỏ từng nụ hoa chớm nở tranh nhau khoe sắc, một vài chú bướm đập cánh uốn lượn. Một con vô tình lướt qua tầm mắt Kiều Hạ, đưa cô đến ánh mắt dịu dàng của một người, không hẹn mà gặp, ánh mắt chạm nhau.

Kiều Hạ nhìn nụ cười dịu dàng của Lăng Hàn, trong phút chốc, cô cảm thấy nhìn như người ngồi ở đó không chỉ là Lăng Hàn, mà còn là...

“Hàn Lâm.” Kiều Hạ thì thầm, giọng nói rất khẽ bị tiếng đàng du dương lấn át, chỉ có mình cô nghe thấy.

Bản nhạc kết thúc, Lăng Hàn đi xuống khán đài, trong đôi mắt không giấu được sự mong chờ nhìn Kiều Hạ: “Em có thích quà sinh nhật này không?”

Kiều Hạ bừng tỉnh từ trong dòng suy nghĩ, vội vàng gật đầu: “Nhạc rất hay, tôi rất thích.”

Lăng Hàn nhíu mày có vẻ như hơi thất vọng: “Chỉ vậy thôi sao?”

Kiều Hạ ngây ra một chút rồi bỗng dưng ôm lấy Lăng Hàn, khiến Lăng Hàn cũng ngây ra. Cô chân thành nói: “Tôi thật sự thích lắm, cảm ơn anh.”

Lăng Hàn không nghĩ rằng mình sẽ được ôm nên hơi xấu hổ, quay mặt đi ho hai tiếng: “Em thích là được rồi.”

Kiều Hạ cũng cảm thấy mình vừa làm một việc rất xấu hổ nên nói lảng sang chuyện khác: “Là bài của tác giả nào vậy? Tôi muốn tải về điện thoại để dành nghe.”

“À, đây là một bài hát nước ngoài, cũng không quá nổi tiếng, tên lại rất dài, tôi quên mất rồi, chờ sau khi về nước tôi sẽ lấy CD cho em.”

Lăng Hàn vụng về lấy cớ, anh sẽ không nói thật với Kiều Hạ đây là một ca khúc trong album mới hợp tác với Kỳ Thượng Dương, chỉ mới viết nhạc, còn chưa có viết lời, bởi vì anh quên quà cho Kiều Hạ nên mới lấy tạm bài này.

Kiều Hạ gật gật đầu, cái cô chú ý là nửa câu sau của Lăng Hàn.

“Anh phải ra nước ngoài hả?”

Lăng Hàn khẽ ừ, thấy Kiều Hạ đang lo lắng thì buồn cười: “Em yên tâm, tôi chỉ đi công tác thôi, không phải định cư ở nước ngoài.”

Kiều Hạ nghe Lăng Hàn nói như thế lòng cũng vui lên nhưng ngoài miệng vẫn nói dối: “Tôi đâu có lo lắng, tôi chỉ...”

“Chỉ sợ anh ở nước ngoài bị con gái vây quanh đúng không?”

Lăng Hàn cố ý hiểu sai ý của Kiều Hạ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng còn cố cãi lại của cô, không cầm lòng được ôm lấy cô, đặt cằm lên vai, nhẹ nhàng nói: “Chờ tôi về.”

Chờ anh về, chuyện nào cần nói anh sẽ nói cho Kiều Hạ biết hết. Dù anh dùng thân phận nào, Lăng Hàn cũng được mà Hàn Lâm cũng được, chỉ cần cô vui vẻ anh đều chấp nhận.

Giọng nói của Lăng Hàn rất trầm, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào cổ Kiều Hạ hơi ngứa, cảm xúc ấy thẩm thấu vào sâu trong tim.

Lúc này, anh lại lên tiếng, giọng nói vẫn quyến rũ như thế: “Nghe nói ở nước ngoài có rất nhiều người đẹp tóc vàng gợi cảm.”

Kiều Hạ: ...

Chuyến bay của Lăng Hàn là lúc mười một giờ, Kiều Hạ muốn tiễn anh nhưng anh không cho, nói con gái đi buổi tối không an toàn, kiên quyết muốn đưa cô về nhà rồi mới tự mình đến sân bay.

Lăng Hàn sợ Kiều Hạ lo lắng nên trên đường đến sân bay, hai người vẫn luôn trò chuyện qua điện thoại, mặc dù nói câu được câu chăng nhưng không ai muốn cúp điện thoại. Mãi đến khi Lăng Hàn phải lên máy bay, bắt buộc tắt điện thoại mới lưu luyến ngắt máy.

Kiều Hạ nghe tiếng bíp ngắt máy bên kia điện thoại mới cầm nó đặt lên ngực, khi thì nhíu mày, lúc lại cười ngây ngô, ngọt ngào trong mắt đủ để dìm chết người.

Bỗng dưng chuông điện thoại lại vang lên làm Kiều Hạ giật mình, nhìn lên màn hình thì thấy người gọi đến là Tiêu Tiêu.

Kiều Hạ nghe máy, còn đang nghĩ phải giải thích thế nào với lời chất vấn của Tiêu Tiêu thì nghe thấy giọng nói lo lắng Tiêu Tiêu, còn pha lẫn sự run rẩy giống như đã xảy ra chuyện lớn.

“Hạ Hạ, cậu xem weibo chưa?”