Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 12: Nghiệt duyên




Editor: Dạ Tịch

Beta: Mạc Y Phi

“Hạ Hạ, cũng có khả năng Chu Viễn Thần này không phải là Chu Viễn Thần mà cậu biết!”

Từ khi nhìn thấy ba chữ Chu Viễn Thần trên tờ giấy, Kiều Hạ vẫn cứ nghiêm mặt, cô ngậm chặt miệng, cho dù ăn cơm thịt khô thơm ngào ngạt, sắc mặt cô vẫn không thay đổi.

Tiêu Tiêu không thể nhìn được nữa, thử an ủi cô: “Trên thế giới này người tên Chu Viễn Thần không phải chỉ có một mình anh ta, có lẽ cũng chỉ là trùng hợp thôi.”

Đương nhiên, nếu là trùng hợp thật thì người tên Chu Viễn Thần này cũng không thể qua lại với Kiều Hạ được, có ai rộng lượng đến mức qua lại với một người có cùng tên với tên bạn trai cũ đã phản bội mình không chứ?

Kiều Hạ mím môi đáp: “Không sao, muốn biết có phải là anh ta hay không, thứ bảy tuần này đến chỗ hẹn là biết ngay thôi.”

Nếu không phải thì tốt, còn nếu phải thì…

Kiều Hạ đột nhiên quay người nhìn về phía Tiêu Tiêu, nghiêm trang hỏi: “Lần trước cậu mua chai tương ớt trên mạng đó, cậu còn giữ không?”

Tiêu Tiêu: ...

Có lẽ cô nên cầu nguyện cho Trái đất này đừng quá nhỏ bé.

Kiều Hạ ôm Lăng Hàn trở về phòng, nằm ở trên giường, thở ra một hơi thật dài. Cô trở mình, chôn mặt vào trong chăn, rầu rĩ lên tiếng: “Nhị Cẩu, con nói xem tại sao mẹ và tên Chu Viễn Thần cặn bã lại có duyên như vậy chứ?”

Lăng Hàn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, không hiểu sao trong lòng cũng thấy không thoải mái theo, anh không biết tại sao lại như vậy, chỉ mạnh mẽ trả lời trong lòng, là nghiệt duyên!

Anh duỗi móng vuốt ra xoa đầu an ủi Kiều Hạ.

Cảm nhận được động tác của thú cưng, Kiều Hạ quay mặt về phía Lăng Hàn giơ tay vuốt vuốt đầu của anh, cười hỏi: “Con đang an ủi mẹ sao?”

Hiếm khi Lăng Hàn không tránh né như thường ngày, thậm chí anh còn đưa đầu qua, dùng cái mũi đẩy đẩy tóc của cô tỏ vẻ thừa nhận, nhân tiện ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc cô.

Lông chó mềm mại cọ vào mặt Kiều Hạ, ngứa ngáy làm cô cười khanh khách, cô đứng dậy ôm Lăng Hàn vào lòng, cù một trận.

Lăng Hàn ra sức phản kháng, trong lúc giãy dụa thì móng vuốt không cẩn thận chạm vào ngực Kiều Hạ. Cảm xúc mềm mại từ bộ ngực của con gái trưởng thành truyền tới, còn mang theo nhiệt độ trên người cô.

Lăng Hàn ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng lại hiện ra một ý nghĩ, thì ra cơ thể con gái lại mềm mại như vậy.

Đương nhiên Kiều Hạ không biết tới những suy nghĩ không trong sáng trong đầu thú cưng nhà mình, cô dùng mặt cọ vào đầu Lăng Hàn, nũng nịu nói: “Nhị Cẩu nhà ta biết quan tâm chăm sóc như vậy, nếu là đàn ông thì tốt rồi!”

Nội tâm Lăng Hàn chùng xuống, cảm giác lâng lâng vừa rồi cũng biến mất, giống như đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Thân phận của anh bây giờ chỉ là con thú cưng của Kiều Hạ, bây giờ Kiều Hạ gần gũi với anh, quan tâm anh, chỉ vì anh đang ở trong thân xác con poodle này mà thôi. Còn anh, chỉ là một linh hồn sống nhờ thân xác này.

Nghĩ đến sau này mình sẽ rời đi như vậy, Lăng Hàn đột nhiên có chút không nỡ.

Kiều Hạ không chú ý tới tâm trạng thay đổi của nhóc con trong ngực, cô lấy điện thoại di động ra, đăng một trạng thái lên Weibo cầu an ủi, tiện thể cầu fans hâm mộ tư vấn hỗ trợ.

[Mỗi ngày đều quỳ liếm nam thần]: Hóa ra bây giờ bản thân đã tới tuổi đi tới đâu cũng bị yêu cầu “đi xem mắt”, khó chịu muốn khóc, làm sao để có thể từ chối đối tượng xem mắt một cách dứt khoát mà không thất lễ đây, cầu giúp đỡ ~ [Husky]

Đăng lên không bao lâu, liền có fans hâm mộ vào bình luận, nhưng đa số đều nhảy vào cười trên nỗi đau của người khác hoặc là kể chuyện ngắn.

“Ha ha ha ha hoan nghênh cô vào tổ chức đồng minh bị đi xem mắt!”

“Đau lòng thay đối tượng xem mắt của Hạ Hạ. [doge]”

“Phương pháp trực tiếp nhất là cô nói với anh ta cô có phiếu cơm dài hạn rồi! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô có. [Husky]”

“…”

Kiều Hạ nhìn vào màn hình điện thoại di động, khóe mắt giật giật, đột nhiên cô thấy hối hận đã đăng chuyện này lên Weibo.

Đột nhiên, QQ của cô thông báo có tin nhắn, cô mở ra xem, người gửi là Thanh Thanh Tử Câm.

[Thanh Thanh Tử Câm]: Hạ Hạ, em đọc bài đăng trên Weibo của chị rồi, chị sẽ đi xem mắt hả?

[Thanh Thanh Tử Câm]: Khi nào? Cùng ai? Ở đâu?

[Thanh Thanh Tử Câm]: Hạ Hạ tại sao chị không trả lời em? [tủi thân]

Kiều Hạ: ...

Cậu gửi nhiều tin nhắn liên tiếp như vậy thì tôi trả lời lại thế nào được.

Kiều Hạ sợ đối phương lại dùng tin nhắn oanh tạc tiếp, nên cô nhanh chóng trả lời một câu: “Em phải để cho chị kịp thở để trả lời tin của em chứ, phổi của chị không có nhiều không khí như vậy. _(:3)_”

Đối phương lập tức gửi tin trả lời: “Thở nhanh lên.”

Kiều Hạ: ...

Kiều Hạ kiên nhẫn nói rõ ngọn nguồn cho Thanh Thanh Tử Câm biết, cuối cùng cô còn cảm thán một câu: “Hôm nay mới biết, trái đất này chỉ nhỏ như một cái thôn.”

Đối tượng xem mắt cùng tên với bạn trai cũ thì không nói, nếu thật sự là cùng một người, thì cô… nhất định là kiếp trước cô không có thắp nhang cầu nguyện rồi.

Đối phương im lặng một lúc, lại nhắn đến một tin: “Hai người hẹn xem mắt ở đâu?”

Kiều Hạ trả lời lại không chút nghi ngờ: “Chị hẹn gặp ở cửa hàng đồ ngọt gần chỗ chị làm gia sư, chị dạy xong sẽ ghé qua đó tốc chiến tốc thắng. Mà em hỏi chuyện này làm gì? _(:3)_”

Thanh Thanh Tử Câm không trả lời lại, mà chỉ gửi một icon tâm tình phức tạp tới, sau đó thì offline luôn.

Kiều Hạ ngồi trên giường một lát, rồi ôm Lăng Hàn đi ra phòng khách, nói với Tiêu Tiêu đang ngồi trên ghế sofa xem TV: “Cậu tìm được chai tương ớt chưa?”

Tiêu Tiêu: ...

Một tuần trôi qua nhanh như gió thổi, Kiều Hạ chuẩn bị đi đến nhà Lục Tây dạy cô bé buổi học cuối cùng của kỳ nghỉ hè, trước khi đi, cô vẫn không quên kiểm tra xem mình có quên mang theo chai tương ớt hay không.

Tiêu Tiêu thấy vậy chỉ có thể mặc niệm trong lòng thay cho đối tượng xem mắt của cô bạn, hi vọng hắn không phải là tên Chu Viễn Thần cặn bã kia.

Nhưng mà, cũng như định luật Murphy đã nói: “Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể!”

Kiều Hạ ngồi trong cửa hàng đồ ngọt, lúc nhìn thấy Chu Viễn Thần bước vào, cô cảm thấy, trái đất này đúng là một cái thôn.

Chu Viễn Thần vào cửa nhìn xung quanh tìm kiếm vị trí của Kiều Hạ, anh ta tươi cười đi đến ngồi xuống đối diện cô. Hiển nhiên, trước đó anh ta đã biết đối tượng xem mắt của mình là Kiều Hạ.

“Kiều Hạ, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.”

Chu Viễn Thần nhìn rất vui vẻ, vẫn là vẻ mặt cao ngạo mà Kiều Hạ quen thuộc. Anh ta chăm sóc rất khá, vẫn đẹp trai như trước, nhưng lại cho người khác cảm giác lõi đời hơn.

Kiều Hạ giật giật khóe miệng: “Nghiệt duyên hả?”

Anh ta không ngờ Kiều Hạ sẽ trực tiếp như vậy, Chu Viễn Thần bị chẹn ngang họng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại nở nụ cười: “Hai năm không gặp, em vẫn thẳng thắn như vậy và đẹp hơn nhiều đấy!”

Chu Viễn Thần nịnh nọt một câu, nhưng câu nói này cũng là lời thật lòng. Kiều Hạ bây giờ, dáng vẻ không kém thời đại học là bao, nhưng khí chất trên người đã thêm vài phần thành thục.

Đây cũng là nhờ công của năm đó anh ta đã tạo cho cô chút cản trở, phụ nữ phải trải qua huấn luyện mới càng thướt tha. Chu Viễn Thần nghĩ như thế.

Nếu như Kiều Hạ biết được suy nghĩ hiện giờ của Chu Viễn Thần, nhất định cô sẽ ngay lập tức lấy chai tương ớt ra trực tiếp đổ lên đầu anh ra. Chỉ tiếc cô không có thuật đọc tâm.

Kiều Hạ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn: “Thời gian là đao mổ heo (1), nhân phẩm anh tốt sẽ trẻ mãi không già, còn nhân phẩm không tốt sẽ càng ngày càng cay mắt.”

(1) Thời gian là đao mổ heo: ví thời gian là đao mổ heo vì thời gian sẽ để lại những vết nhăn hằn sâu trên cơ thể, làm người ta thổn thức.

Cô dừng một lúc, nháy nháy mắt, giả vờ nghi hoặc nói: “A, con mắt của tôi hình như hơi đau.”

Chu Viễn Thần: ...

Đã biết được hai Chu Viễn Thần đều cùng một người, Kiều Hạ không muốn tốn thời gian thêm nữa, cô đứng lên, liếc nhìn Chu Viễn Thần nói: “Tôi không muốn mù mắt nên tôi về trước đây.”

Thấy cô muốn đi, Chu Viễn Thần vội vàng đứng lên giữ chặt cô lại: “Kiều Hạ, xin lỗi, anh sai rồi, chuyện năm đó là lỗi của anh, thật ra, thật ra anh cũng bị người nhà ép buộc thôi, người anh yêu thật sự là em!”

Chu Viễn Thần cố ý nói rất lớn tiếng nên đã thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng chờ mong xem sự việc sẽ phát triển thế nào.

Kiều Hạ cố chịu đựng xúc cảm khi hắn nắm tay mình, cô hất tay của anh ta ra, cười mỉa mai, đáp: “Tôi cứ nghĩ da mặt anh chỉ dày thôi, hôm nay mới biết cơ bản anh không có mặt, quả nhiên người không cần mặt mũi là vô địch thiên hạ, người anh yêu là tôi, vậy vị hôn thê nhà anh đâu rồi?”

Chu Viễn Thần bày ra dáng vẻ bi thương: “Kiều Hạ, em hãy tin anh, anh đã hủy bỏ hôn ước với cô ta rồi, bây giờ anh đã thừa kế công ty, anh đã có thể tự làm chủ chuyện của mình rồi.”

Anh ta móc một chiếc nhẫn không biết chuẩn bị lúc nào từ trong túi ra, quỳ một gối xuống trước mặt Kiều Hạ, thâm tình nói: “Kiều Hạ, gả cho anh đi.”

Quần chúng vây xem cứ tưởng cặp tình nhân đang cãi nhau, bèn ầm ĩ theo: “Gả cho anh ta! Gả cho anh ta!” “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Kiều Hạ: ...

Bây giờ cô lấy chai tương ớt ra còn kịp không?

Ngay lúc Kiều Hạ chuẩn bị lấy chai tương ớt ra thì một chàng trai đột nhiên xông vào cửa hàng đồ ngọt, chạy đến trước mặt cô, ôm chầm lấy cô, “Em yêu, xin lỗi em, anh tới trễ.”

Kiều Hạ: ...

???

Không riêng gì Kiều Hạ, quần chúng vây xem cũng đơ ra luôn, sao mọi chuyện lại không đi theo kịch bản thế này, lần đầu tiên bọn họ thấy chuyện này.

Chàng trai buông cô ra, nhìn Chu Viễn Thần vẫn còn quỳ trên mặt đất, nhíu mày nói với Kiều Hạ: “Em yêu, không phải em hờn dỗi anh nên đến đây xem mắt sao? Tại sao anh ta lại quỳ lạy em thế này?”

Chu Viễn Thần: ...

Chu Viễn Thần đứng lên, lạnh lùng nhìn chàng trai: “Kiều Hạ là bạn gái trước của tôi, cậu là gì của cô ấy?”

Chàng trai ồ lên một tiếng, ôm chầm bả vai Kiều Hạ, cười đáp: “Xin chào bạn trai cũ, tôi là bạn trai hiện tại của Kiều Hạ.”

Vốn dĩ Kiều Hạ định cự tuyệt, cô không thích tiếp xúc với người lạ ở khoảng cách gần như vậy, nhưng nếu phải ở đây dây dưa với Chu Viễn Thần, thì cô sẽ không chút do dự lựa chọn cái trước.

Kiều Hạ ôm eo chàng trai kia, cao ngạo nhìn Chu Viễn Thần: “Ngại quá đi, phiền lịch sử tiên sinh bị thời gian vùi lấp tránh sang một bên, hi vọng anh sẽ không suy đồi đến nổi trở thành chó dữ cản đường.”

Chu Viễn Thần hừ một tiếng, tránh sang một bên: “Thật không ngờ miệng lưỡi của em lại lợi hại như vậy.”

Lúc đầu Kiều Hạ định cứ thế rời khỏi với chàng trai đó, nghe được câu này thì cô dừng chân lại, quay người về phía Chu Viễn Thần: “Người vừa dỗ ngon dỗ ngọt vị hôn thê ở nước ngoài, vừa giấu giếm tất cả mọi người quen bạn gái khác ở trong nước, có tư cách nói tôi sao?”

Cô cố ý nói rất lớn tiếng, để cho tất cả mọi người trong tiệm có thể nghe thấy, không phải anh ta muốn làm lớn chuyện sao, vậy cô sẽ làm cho chuyện càng lớn hơn!

“Còn nữa…” Kiều Hạ lại lên tiếng bổ sung: “Tôi không nghĩ tôi yêu đương với bạn trai tôi thì trái với đạo nghĩa gì, tình chị em thì sao? Ai quy định nữ lớn nam nhỏ thì không thể yêu đương? Cho dù yêu đương khác loài cũng tốt hơn anh bắt cá hai tay.”

Nói xong, Kiều Hạ kéo chàng trai ra khỏi cửa hàng đồ ngọt.

Đi được một đoạn, Kiều Hạ buông tay cậu ta ra, ngượng ngùng cười cười, “Cảm ơn cậu đã giải vây giúp tôi, nếu không tôi mời cậu ăn bánh crepe xoài nhé?”

Cô vừa mới nhận ra đây là chàng trai được cô nhường cái bánh crepe xoài lần trước, không ngờ một cái bánh crepe xoài có thể giúp cô ân tình lớn như vậy.

Chàng trai chỉ nhìn cô cười mà không nói gì.

Lúc Kiều Hạ vẫn còn đang nghi hoặc thì chàng trai mở miệng: “Hạ Hạ, chị không nhận ra em sao?”

Kiều Hạ: ?

Tại sao cậu ta lại biết tên cô?

Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Kiều Hạ, nụ cười trên mặt chàng trai càng tươi hơn, cậu vuốt tóc Kiều Hạ, giải đáp nghi ngờ của cô: “Em là Thanh Thanh Tử Câm.”