Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 63: Viên kẹo thứ sáu mươi ba




Từ Lạc Dương nhận ra, có lẽ thời vận của mình không tốt lắm nên lúc nào cũng bị túm lấy cái đuôi nhỏ, lướt weibo lần cuối trước khi ngủ, cậu lần thứ hai bị chấn động: “Chời má, Thích tiên sinh, tụi mình lại bị lộ rồi!”

Thích Trường An đang khép hờ mắt, tinh tế hôn mút vành tai Từ Lạc Dương, nghe thấy lời cậu nói, anh chia ra một chút sự chú ý: “Bị lộ cái gì?”

Bị giọng nói vừa thấp vừa khàn của đối phương trêu ghẹo, giọng Từ Lạc Dương không tự chủ được mà nhỏ lại: “Thì là… thì là trước đó, không phải anh dùng điện thoại của em vào weibo sao? Bị phát hiện rồi.”

“Hả?”

Bị cảm giác ngứa ngáy trên vành tai làm cho cả người run lên, hô hấp của Từ Lạc Dương không tự chủ được mà bắt đầu nhanh hơn, nhưng cậu vẫn cố ý dời sự chú ý lên trên màn hình điện thoại.

“Em thấy có bình luận nói, weibo lúc trước của anh vẫn luôn được post từ điện thoại HTC, lần này lại biến thành Fruits Phone, mà weibo của em vẫn luôn được post từ Fruits Phone. Nên bọn họ nhất trí cho rằng anh dùng điện thoại em để post weibo, còn vẽ cả fanart nữa chớ.”

“Fanart ư? Vẽ có chính xác không?”

“Không đủ chính xác đâu! Đại khái là vẽ cảnh tượng em ngồi trên đùi anh, em và anh cùng nhau xem điện thoại… ừm…”

Cảm nhận được Thích Trường An đang nặng nề mút vành tai mình, âm cuối của Từ Lạc Dương không khống chế được mà thay đổi, điện thoại thiếu chút nữa không cầm chặt.

“Mấy cô ấy rất tỉ mỉ.” Tay Thích Trường An từ từ phủ lên mu bàn tay Từ Lạc Dương, anh lấy điện thoại để xuống bên cạnh, rồi lại ghé vào bên tai cậu chầm chậm nói: “Thế nhưng, bây giờ anh không mong em còn nghĩ đến người khác.”

Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn bày tỏ dục vọng chiếm hữu của mình như thế.

Thay đổi tư thế, cánh tay phải chống trên mặt giường, Thích Trường An giơ ngón tay trái lên, nhẹ nhàng vuốt ve cằm Từ Lạc Dương, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, anh dịu dàng nói: “Náo Náo, chỉ nghĩ tới một mình anh thôi được không?”

Giờ phút này, những thứ khác trong đầu đều biến thành mây trôi, trong mắt Từ Lạc Dương toàn bộ đều là người trước mặt, cậu trực tiếp giơ tay, kéo cổ áo Thích Trường An xuống, chẳng chút do dự mà hôn lên.

Đợi tới lúc trên đôi môi của Thích Trường An dính lên một vệt nước, Từ Lạc Dương lại mang theo một chút khiêu khích nói: “Vậy anh Trường An, anh phải cố gắng lên nha!”

Thế nhưng, chưa tới năm phút, Từ Lạc Dương đã hối hận —— không không không, không cần cố gắng như vậy đâu! Thật đó!

Sự thật chứng minh, mỗi người đều sẽ phải vì lời nói của mình mà trả giá thật đắt. Sáng sớm hôm sau, lúc nhận điện thoại do Trịnh Đông gọi tới, Từ Lạc Dương buồn ngủ đến mức chẳng mở nổi mắt, theo bản năng lo lắng sẽ đánh thức Thích Trường An ngủ ở bên cạnh, cậu cho dù mơ mơ màng màng, cũng vô thức mà hạ thấp giọng: “Anh Trịnh?”

“Hai giờ chiều có hẹn phỏng vấn, bốn giờ phải tham gia quay video cho một nhãn hàng, xin hỏi bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Em bị giường phong…. ấn,” chợt phát hiện Thích Trường An đã tỉnh, đang từ phía sau hôn lên lưng mình! Từ Lạc Dương mẫn cảm mà run rẩy, suýt chút nữa không ổn định được giọng nói, cậu lặng lẽ hít sâu một hơi, rồi mới tiếp tục dùng giọng nói bình tĩnh nói tiếp: “Em chắc chắn sẽ tới trước mười một giờ.”

Vội vàng cúp điện thoại, Từ Lạc Dương cảm thấy tất cả đầu dây thần kinh của mình đều thức tỉnh, toàn thân bắt đầu nóng lên. Cậu chôn mặt vào trong gối, hoàn toàn là dáng vẻ mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm, cũng chẳng phát ra âm thanh nào, chỉ có lúc thật sự không nhịn được, mới lộ ra một chút giọng mũi.

Tô điểm thêm cho tấm lưng đối phương vài vết hồng nhạt nữa, Thích Trường An mới ôm người vào trong ngực mình: “Sao lại ngoan thế?”

Trong mắt ướt nước, Từ Lạc Dương trừng anh, chẳng có chút uy hiếp nào: “Phản kháng có tác dụng không?”Tối hôm qua cũng vậy, Thích Trường An đè lên người cậu, cơ bản hôn hết toàn thân cậu một lần, dục vọng chiếm hữu nổ tung.

Đụng đụng vào khóe môi cậu, Thích Trường An mỉm cười: “Ừm, vô dụng.”

“Bạo chúa! Bạo chúa chuyên chế!” Liếc nhìn thời gian, Từ Lạc Dương lại thả mềm giọng nói: “Mười rưỡi em bắt đầu thu dọn đồ đạc, giờ tám rưỡi, còn hai tiếng nữa.”

Ý cười sâu hơn, Thích Trường An lại trêu cậu: “Hai tiếng? Náo Náo muốn cùng anh ủ cơn buồn ngủ hả?”

Tức quá đi! Từ Lạc Dương kéo chăn che đầu, giọng ồm ồm nói: “Em, em từ chối nói chuyện với anh!”

Phát hiện cậu xù lông, Thích Trường An cũng tiến vào trong chăn, ngón tay liên tục xoa lên đôi môi nhẵn bóng của Từ Lạc Dương, thành khẩn nói: “Anh sai rồi, ôm một cái nhé?”

“Không ôm!” Nói xong, Từ Lạc Dương càng tức hơn: “Không đúng, không phải em muốn từ chối nói chuyện với anh sao?”

Nghe thấy tiếng cười không hề che giấu chút nào của Thích Trường An, Từ Lạc Dương cảm thấy có lẽ IQ của mình đã bỏ nhà ra đi rồi, siêu cấp ngược! Cậu không nhịn được mà hé miệng, cắn lên ngón tay Thích Trường An, nhưng lại không nỡ dùng sức ——

Xong rồi, đã có thể biết trước được cuộc sống tối tăm mù mịt sau này rồi!

Trang web hẹn phỏng vấn có quen biết, nên danh sách câu hỏi Trịnh Đông đã xem qua một lần, xóa bỏ đi ba câu hỏi đi quá giới hạn, đối phương cũng hết sức phối hợp, vậy nên tình cảnh vẫn rất hài hòa.

“Ngày 1 tháng 6 hằng năm, Lạc Dương cậu đều sẽ tổ chức party chúc mừng, cùng fan mừng sinh nhật, năm nay cũng như vậy phải không?”

Nghe thấy câu hỏi của nam MC, Từ Lạc Dương bấm ngón tay tính toán, hôm nay là ngày 17, cách sinh nhật mình hình như chẳng còn bao nhiêu ngày. ở trong lòng cảm khái thanh xuân một đi không trở lại, cậu trịnh trọng lắc lắc đầu: “Tiệc sinh nhật năm nay chắc phải tổ chức sớm một hai ngày, tôi sẽ để trống ngày sinh nhật.”

“Là do có kế hoạch khác rồi hả?”

Tay hơi nắm thành quyền, che đi nụ cười trên khóe miệng, Từ Lạc Dương gật đầu: “Ừm, có kế hoạch rất quan trọng.” Biết phóng viên muốn hỏi gì, cậu lập tức bổ sung thêm một câu: “Là bí mật, không thể nói ra đâu.”

“Vậy thì thật là tiếc, nhưng mà hằng năm đều cùng chúc mừng sinh nhật, fan của cậu thật sự rất hạnh phúc!”

Thấy Từ Lạc Dương gật đầu, nam MC liếc nhìn thẻ nhắc nhở trong tay, hỏi tiếp: “Lúc trước chúng tôi đều nhìn thấy cậu share tin tức liên quan đến bộ phim mới《Loạn thế》của đạo diễn Chử ở trên weibo. Nhưng rất nhiều khán giả đều bày tỏ, sau khi nhìn thấy weibo này mới biết cậu có tham gia diễn xuất. Vậy nên có thể tiết lộ nguyên nhân lúc trước vẫn luôn giữ bí mật không?”

“Đương nhiên là được, nhưng lúc trước vốn tôi không nói gì, đơn giản là vì chưa chắc chắn thôi! Cũng có thể hiểu là vì sợ.” Nụ cười của Từ Lạc Dương rất nhẹ nhõm: “Mọi người chắc chắn đều biết thói quen của đạo diễn Chử, mặc dù cảnh đã quay, nhưng hậu kỳ có lẽ hoàn toàn sẽ không dùng đến.”

“Đúng là như vậy, phong cách làm việc của đạo diễn Chử từ trước tới giờ khá là đặc biệt, hiểu mà hiểu mà!” Nam MC cũng cười nói: “Vậy Lạc Dương nghĩ sau này có còn cơ hội hợp tác với đạo diễn Chử không?”

“Tôi đương nhiên là muốn rồi, không cần cát-xê, tự mình đầu tư tiền vào đoàn phim tôi cũng tự nguyện! Đạo diễn Chử thật sự là một đạo diễn cực kỳ giỏi, tôi tin mỗi một diễn viên, đều có thể học được rất nhiều rất nhiều thứ từ anh ấy.” Nói xong, Từ Lạc Dương nhìn về phía ống kính, nghiêm túc nói: “Đạo diễn Chử, vậy nên nếu có vai diễn nào hay, nhất định phải liên hệ với tui nha, đừng liên hệ với Trường An! Số điện thoại của tui là, 139——”

Nam MC rất phối hợp, vội vàng cười ngăn cản: “Số điện thoại hay gì đó, trước tiên chúng ta hãy nhịn xuống đừng nói đã!” Thấy Từ Lạc Dương lần nữa cầm lại micro, anh ta cũng nhìn về phía camera: “Hy vọng hai bộ phim của Lạc Dương, đều có thể đạt doanh thu phòng vé tốt! Cũng hy vọng cậu ấy muốn gì được nấy!”

Ngồi trở lại xe bảo mẫu, Từ Lạc Dương chẳng kịp uống nước, mà lập tức cúi đầu mở điện thoại. Trịnh Đông nhìn nụ cười say mê hiện lên trên khóe môi cậu, bèn cảm thấy chua đến đau răng: “Lại đang gửi tin nhắn với Thích tiên sinh nhà cậu hả?”

“Anh Trịnh, anh hiểu em quá nha!” Nói xong câu đó, Từ Lạc Dương lại lần nữa cúi đầu, tốc độ gõ chữ của ngón tay nhanh như bay.

“Không phải anh hiểu, mà là cậu biểu hiện quá rõ ràng.” Trịnh Đông đưa ly giữ nhiệt cho cậu: “Không phải nói sau khi hẹn hò, chẳng bao lâu sau sẽ tiến vào thời kỳ mất hứng ư? Các cậu vì sao càng ngày càng dính lấy nhau thế?”

Từ Lạc Dương cười híp mắt: “Bởi vì một đời quá ngắn, nhất định phải quý trọng để đi qua mới được.” Giả vờ không nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Trịnh Đông, cậu lại hỏi: “Anh Trịnh, tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?”

“Tới Hoa thành thế kỷ, không kẹt xe, nên chắc ba mươi phút là đến rồi.”

Đem vị trí và hành trình tiếp theo của mình gửi hết cho Thích Trường An xong, Từ Lạc Dương mới tắt màn hình điện thoại, ôm ly giữ nhiệt uống mấy ngụm nước, sau đó tranh thủ thời gian ngủ một lát.

Một bên khác, Thích Trường An đang xem tài liệu, lúc nhận được tin nhắn định vị do Từ Lạc Dương gửi tới, ánh mắt anh theo đó mà mềm mại lại.

Bắt đầu từ buổi trưa ra khỏi nhà, Từ Lạc Dương đến chỗ nào, thì đều gửi định vị qua cho anh, thêm mấy câu nói hoặc là một tấm hình. Có lúc chụp cảnh vật xung quanh, có lúc lại là selfie. Xem như đang nói cho anh biết, mình ở đâu, đang làm gì, tiếp theo sẽ làm gì.

Thích Trường An biết, Từ Lạc Dương đang dùng phương pháp của chính mình để khiến anh có cảm giác an toàn ——

Anh không có cảm giác an toàn, vậy em sẽ cố gắng hết sức để cho anh cảm giác an toàn.

Ngón tay di chuyển trên màn hình, gõ chữ ra xong lại xóa đi, lặp đi lặp lại thật nhiều lần, cuối cùng, Thích Trường An chỉ gửi qua ba chữ —— anh yêu em.

Lúc nhận được tin nhắn trả lời, Từ Lạc Dương mới vừa xuống xe. Nhìn thấy ba chữ đó, cậu lập tức cảm thấy toàn bộ mệt mỏi đều bị quét đi sạch sành sanh, tâm trạng tốt đến mức muốn ngâm nga hát.

Cất điện thoại vào trong túi quần, Từ Lạc Dương bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Anh Trịnh, lát nữa tụi mình vào đó, trước khi thay đồ, có phải là có phóng viên đang chờ để chụp ảnh không?” Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cậu lại đưa điện thoại cho Trịnh Đông: “Nhờ anh chụp cho em một tấm toàn thân, em muốn post weibo, chụp ngầu một chút đó!”

Trịnh Đông theo lời cậu chụp xong, bèn nhìn Từ Lạc Dương post lên weibo, tiếp đó còn kèm theo caption: “Thật là quá gian nan, khó khăn lắm mới tranh được một cái áo khoác cùng mẫu với Trường An! Tui mặc vào có phải đẹp trai hơn ảnh không?”

Đợi cậu ấn post lên, Trịnh Đông mới tỉ mỉ đánh giá Từ Lạc Dương một lần: “Anh mới phát hiện ra, size áo hơi sai sai, hơi lớn một chút, nhưng cũng không rõ ràng lắm, vậy nên cái áo đó là của Thích Trường An hả?”

Từ Lạc Dương gật đầu, mặt mày hớn hở: “Đúng vậy, cái áo khoác này rất đẹp đúng không? Buổi trưa lúc em ra cửa thì nhìn thấy, nên lặng lẽ mặc vào rồi bỏ chạy, vô cùng kích thích!”

Chờ quay xong video cho nhãn hàng, Từ Lạc Dương lấy lại điện thoại ở chỗ Trịnh Đông, lòng tràn đầy chờ mong login weibo xem bình luận, kết quả chỉ vừa liếc mắt, đã bị cái comment đầu tiên hấp dẫn.

“—— Phổ cập kiến thức một chút nè, cái áo khoác này là bản limited toàn cầu của SA, tổng cộng chỉ có năm cái, đang ở trong tay mấy người dưới đây: Franky – Gerrard, Allan – Cole, Rio – Terry, Wayne – Neville, và Thích Trường An. Vậy nên xin hỏi, Từ Lạc Dương cậu tranh được cùng kiểu ở đâu vậy? Đúng là rất khó khăn!”

Comment reply ở phía dưới xếp hàng rất chỉnh tề,

“—— Ở chỗ @Thích Trường An, hahahaha cười chết bổn tiên nữ! Cap màn hình rồi! Đừng giở trò!”

“—— Ở chỗ @Thích Trường An, Lạc Dương đáng yêu quá ~ tim tui tan chảy rồi!”

“—— Ở chỗ @Thích Trường An, được được được, vất vả cho Lạc Dương của chúng ta quá, cướp quần áo từ chỗ Thích tiên sinh, đúng là rất không (nhấn mạnh) dễ dàng!”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Kích…. kích thích QAQ