Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 56: Viên kẹo thứ năm mươi sáu




Tiếng đàn ghi ta cuối cùng kết thúc, tiếng hoan hô và tiếng huýt gió kéo dài rất lâu, nhưng nhân vật chính chẳng còn trên sân khấu nữa —— nhân lúc ánh sáng đột nhiên tối lại, Từ Lạc Dương kéo cổ tay Thích Trường An, một mạch chạy khỏi hiện trường.

Dựa vào ký ức, kéo người băng qua hai ngã rẽ, Từ Lạc Dương đẩy một cánh cửa nhỏ ra, đi vào trong một gian chứa đồ có dán nhãn “Đang bị hỏng”. Bên trong chỉ còn một giá gỗ trống rỗng, đèn trần đã bị hỏng, sau khi đóng cửa lại, tầm nhìn trước mắt lập tức trở nên tối đen.

Bên tai có thể mơ hồ nghe thấy giai điệu biểu diễn của nhạc cụ, Từ Lạc Dương vẫn nắm lấy cổ tay Thích Trường An, thở hổn hển nói: “Chỗ này sẽ chẳng có ai vào.”

Mất đi thị giác làm độ mẫn cảm của thính giác và xúc giác được nâng lên, hô hấp của hai người giống như hòa vào nhau, nhịp tim Từ Lạc Dương tăng tốc, hơi thở khẽ run: “Anh… ban nãy nói gì với người hát chính thế?”

Tốc độ nói của Thích Trường An rất chậm: “Anh nói người tôi yêu đang ở bên dưới, tôi muốn để trong mắt em ấy, chỉ nhìn thấy một mình tôi thôi.”

Cùng lúc đó, Từ Lạc Dương cảm thấy môi mình được lòng bàn tay ấm áp mơn trớn, có lẽ quá mẫn cảm, trên môi có cảm giác nhoi nhói như là bị kim châm. Tiếp đó, đôi môi mềm mại của đối phương liền phủ lên.

Thích Trường An không nhúc nhích, dán vào môi cậu hỏi: “Lạc Dương, anh hôn em được không?”

Từ Lạc Dương hoàn toàn nói không ra lời, cậu ngầm cho phép, chủ động hôn đáp trả —— hành động cực nhỏ này cuộn lên cơn sóng thần giữa hai người, gần như trong nháy mắt, Từ Lạc Dương đã nhận ra, bàn tay đặt trên lưng cậu của Thích Trường An dùng sức, ngay sau đó, cậu trực tiếp bị đè ở trên cửa!

Nụ hôn càng thêm sâu, hô hấp đã biến thành một chuyện khó khăn, hàm trên bị đầu lưỡi ngượng ngùng liếm qua, ngứa ngáy nhanh chóng lan ra khiến hai chân Từ Lạc Dương lập tức hơi đứng không vững, tay cậu theo bản năng siết chặt áo khoác Thích Trường An, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Ngoài cửa là hành lang, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, tiếng cười đùa truyền vào, kích thích khiến đầu ngón tay người ta đều run rẩy!

Thích Trường An trực tiếp giơ tay bế người lên, để Từ Lạc Dương tựa lưng lên cánh cửa, hai chân kẹp lấy eo của anh, một tay anh nâng mông Từ Lạc Dương, tiếp tục hôn môi.

Mỗi một dây thần kinh dường như đều bị nhiệt ý giội rửa một lần, Từ Lạc Dương cảm thấy toàn bộ dây thần kinh của mình sắp hỏng mất! Cậu lan man nghĩ, cho nên những nụ hôn trước kia, ôn nhu của Thích Trường An đều là kết quả của việc cố ý kiềm chế hả? Quả nhiên như thế này mới là diện mạo đích thực của đại yêu quái…

Mãi cho đến khi đầu lưỡi nếm được vị máu tanh cực kỳ nhạt, Từ Lạc Dương mới được thả ra, cậu dựa vào cửa, gấp gáp hít thở lấy khí ô xy, lẩm bẩm gọi: “Trường An.”

Thích Trường An đang dùng bụng ngón tay cái giúp cậu chùi đi vệt nước nơi khóe miệng, nghe thấy tiếng cậu gọi, anh dịu dàng đáp lại: “Hửm?”

“Em nếm thấy vị máu,” hơi thở Từ Lạc Dương bất ổn: “Là máu của ai vậy?”Khoang miệng cậu giờ tê rần, hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn,

Trong bóng tối, giọng Thích Trường An mang theo ý cười: “Là của anh, ban nãy em quá kích động, nên cắn rách môi anh.”

“…”

Hóa ra mình lợi hại vậy luôn?

Vì việc này, hai người không ở lại đó nữa. Trở lại khách sạn, Từ Lạc Dương mới biết Trịnh Đông đã đến, còn ở dưới lầu. Đi tới cửa mấy bước, cậu lại quay ngược về đi soi gương, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới đi xuống lầu gõ cửa.

Trịnh Đông mở cửa, nghiêng người sang cho Từ Lạc Dương đi vào, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, vẻ mặt ghét bỏ: “Vành tai cậu bị sao vậy?”

Loại chi tiết nhỏ này mà cũng phát hiện ra, anh Trịnh anh thật sự không định đổi nghề bước vào giới trinh thám hả? Theo bản năng giơ tay che vành tai lại, Từ Lạc Dương chột dạ: “Chẳng sao cả!” Ban nãy lúc cậu soi gương không chú ý đến vành tai, nhưng mà trước đó Thích Trường An ngậm lấy vành tai cậu vừa cắn vừa mút, chắc chắn đã để lại dấu.

Thấy Từ Lạc Dương giống như mèo bị giẫm phải đuôi, Trịnh Đông hơi bất đắc dĩ: “Vậy anh sẽ giả bộ không nhìn thấy.” Nói xong, anh giơ máy tính bảng trong tay lên: “Cậu coi như lại bạo rồi, tin chính thức của Stu vừa công bố, mấy tạp chí đã gọi điện tới, nói sẽ giữ lại trang bìa cho cậu.”

Từ Lạc Dương gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước: “Anh Trịnh sau khi anh xem xong, có thấy cái nào được không?”

Trịnh Đông gật đầu, trên mặt rốt cục cũng lộ ra nụ cười, anh thả lỏng người tựa trên ghế sô pha: “Ở trên máy bay anh vẫn đang lo, liệu cậu có vì ký với Stu mà bay lên không.” Biết không thể khen Từ Lạc Dương được, vừa khen cậu cái là da mặt sẽ dày thêm một thước, anh trực tiếp ngừng lại, bắt đầu trả lời câu hỏi trước đó: “Anh sàng lọc rồi, kế hoạch của《Thượng Sắc》không tệ.”

“Kế hoạch gì?” Từ Lạc Dương tò mò, vừa hỏi vừa tự giác cầm hoa quả ăn, làm hòa hoãn cảm giác đói bụng.

“《Thượng Sắc》đang lên kế hoạch cho một chủ đề ‘Vãn Xuân’, muốn mời cậu và Thích Trường An chụp ảnh couple, phát hành cùng số đặc biệt trung tuần tháng năm.”

《Thượng Sắc》là một trong năm tạp chí lớn trong nước, một tháng phát hành một lần, mỗi lần trang bìa đều có thể tạo thành hiện tượng. Hơn nữa cũng khác các tạp chí khác có thể chỉ định team chụp hình, 《Thượng Sắc》từ trước tới giờ rất cố chấp, luôn nắm vững quyền chủ đạo chụp ảnh trong tay mình, chụp như thế nào, chụp cùng ai, cũng phải tuân theo kế hoạch có sẵn.

“Trang bìa hả?”

Trịnh Đông gật đầu: “Trang bìa.”

Theo bản năng cắn một ngụm táo thật lớn, Từ Lạc Dương hơi do dự: “Anh Trịnh ý anh thế nào?”

“Anh phải hỏi cậu trước, tình cảm của cậu và Thích Trường An có lâu dài không?”

Vấn đề này, Từ Lạc Dương trả lời không chút do dự: “Chắc chắn sẽ lâu dài.”

Biết Từ Lạc Dương giống ba cậu, một khi đã quyết định, cho dù có vấp phải khó khăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không quay đầu lại, Trịnh Đông suy nghĩ rồi nói: “Nếu sẽ ở bên nhau lâu dài, vậy các cậu không thể yêu đương giấu giếm như thế cả đời được, sau này chắc chắn phải công khai. Dựa theo kế hoạch lúc đầu của chúng ta, sẽ tạm thời không nói, nhưng phải để cho người khác trong tiềm thức từ từ tiếp thu việc giữa hai cậu tuyệt đối không thuần khiết, như vậy lúc công khai mức độ khó khăn sẽ giảm xuống rất nhiều.”

Thấy Từ Lạc Dương gật đầu, anh nói tiếp: “Trước khi lên máy bay anh nhận được tin tức của《Thượng Sắc》, sau đó Lương Khưu liên hệ với anh, nói bên Thích Trường An cũng đồng ý với lời mời này rồi.”

Từ Lạc Dương buột miệng nói: “Trường An không phải chưa bao giờ chụp ảnh tạp chí, không nhận phỏng vấn riêng sao?” Đây mới là nguyên nhân ban đầu cậu còn do dự.

Trịnh Đông mỉm cười: “Cậu đây là yêu đương nên IQ giảm rồi hả? Cậu đang cố gắng, chẳng nhẽ Thích Trường An nhà cậu không cố gắng à?”

Thấy vẻ mặt Từ Lạc Dương lại bắt đầu đắc ý, Trịnh Đông quẹt quẹt màn hình mấy lần: “Chuyện thứ hai, lúc trước không phải nói sẽ nhận cho cậu một show thực tế sao? Đã quyết định xong rồi, là《Hành động tuyệt mật》của Vệ thị, có kịch bản nhưng khá thoải mái, có chỗ để cá nhân phát huy, khá hợp với cậu.”

Từ Lạc Dương từ trước đến giờ rất tín nhiệm vào ánh mắt của Trịnh Đông: “Có gì cần phải chú ý không?”

“Có một chuyện, còn nhớ Tống Diệu chứ? Giải thưởng Kim Tùng lần trước cậu chỉ được đề cử, còn cậu ta giành được giải nam chính xuất sắc nhất, lúc đó đoàn đội của cậu ta post tin tức, lôi kéo xỉa xói vô cùng thành thục. Lần này cậu ta định tranh giành làm người đại diện của Stu, nhưng cậu lại giành được, vậy nên đoàn đội của cậu ta lại bắt đầu mượn cơ hội sao tác, post vô số tin tức, hạ thấp cậu nâng Tống Diệu, cái đám không não anti cậu ở weibo lúc trước và trong diễn đàn, một nửa là người của bên đó.”

“Anh ta cũng muốn tham gia?”

“Muốn tham gia, hợp đồng cũng ký rồi.” Trịnh Đông hỏi cậu: “Nếu như cậu không muốn xung đột chính diện với cậu ta, ở chỗ anh còn một show cậu có thể xem thử.”

Nụ cười của Từ Lạc Dương rất thản nhiên: “Không cần đâu, show này đi, mọi người cạnh tranh bình thường.”

Sắp xếp lại lịch trình sau này lại lần nữa, Từ Lạc Dương mới về phòng mình. Cậu trở tay đóng cửa lại, đứng ở cửa hơi chần chừ không dám đi vào bên trong.

Có lẽ không nghe thấy tiếng động, giọng Thích Trường An từ bên trong truyền tới: “Lạc Dương?”

Chỉ nghe thấy giọng nói, tai Từ Lạc Dương liền không khống chế được mà hơi nóng lên, nhớ tới cảm giác hôn môi trước đó, trong lòng lại cuống cuồng. Đợi cậu đi vào, lúc nhìn thấy Thích Trường An khoác áo ngủ, dây buộc lỏng lẻo, có thể nhìn thấy một vùng da thật lớn, thì chân không bước nổi nữa.

Nam sắc mê người, khiến  người ta hoàn toàn không chống đỡ được!

Thấy Thích Trường An chìa tay ra cho cậu, Từ Lạc Dương bất giác bước tới, ngồi xuống trong lồng ngực đối phương. Cố gắng đặt sự chú ý lên chuyện chính, cậu mở miệng nói: “Anh Trịnh vừa nhắc đến chuyện《Thượng Sắc》muốn mời hai tụi mình chụp trang bìa.”

Tay Thích Trường An xoa xoa eo cậu, chóp mũi cọ cọ lên da ở trên cổ cậu, giọng rất thấp: “Lương Khưu cũng nhận được tin tức, anh đồng ý rồi.”

“Em cũng đồng ý rồi.” Ở trong đầu tìm tòi một vòng, Từ Lạc Dương nhận ra chuyện công việc đã nói xong rồi! Bởi vì dựa quá gần nhau, nhiệt độ thân thể lại lần nữa bị khơi dậy, cậu vội vàng đứng lên: “Em đi tắm đây!” Nói xong, căn bản là chạy biến vào phòng tắm.

Hôm sau trời vừa sáng, bảo Thích Trường An ngủ thêm một lát, Từ Lạc Dương tự tới nơi chụp hình sớm nửa tiếng. Wilson cũng đến sớm, đang cùng chuyên viên thiết kế phông cảnh miêu tả hiệu quả cảnh mà mình muốn tạo được. Thế là sau khi chào hỏi xong, Từ Lạc Dương lại bị lôi kéo hàn huyên cách nhìn về sản phẩm hết nửa giờ.

Nhưng lúc cậu đẩy cửa đi vào phòng nghỉ cá nhân của mình, vừa liếc mắt đã thấy trên mặt bàn có để một miếng bánh Mousse dâu tây tinh xảo. Từ Lạc Dương ngạc nhiên —— tối qua ở trên nick clone, cậu mới ước nếu như hôm nay có thể ăn được một miếng bánh Mousse dâu tây thì tốt quá, vậy mà lại thành sự thật kìa!

Suy nghĩ một lát, Từ Lạc Dương lấy di động ra, post weibo: “Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo: Cảm ơn, hy vọng sáng sớm mai có thể có một miếng Mousse chocolate và một ly hồng trà đại cát lĩnh!”

Sau khi post weibo ước nguyện, cả ngày Từ Lạc Dương đều hơi tâm thần không yên, trong lòng cậu vô cùng thấp thỏm —— rốt cục có thể thực hiện được không? Khó khăn lắm mới chịu đựng qua một buổi tối, sáng sớm Từ Lạc Dương lại chạy tới chỗ chụp ảnh trước, lúc tay đặt trên tay cầm của cửa phòng nghỉ, nhịp tim cậu tăng tốc rất nhanh.

Hít sâu một hơi, Từ Lạc Dương mở cửa nhìn vào trong, biết mà, trên mặt bàn để một miếng Mousse chocolate và một ly hồng trà đại cát lĩnh còn bốc hơi nóng —— đậu móa, lại thành sự thật rồi!

Lúc này staff vẫn chưa đến, Từ Lạc Dương đóng cửa phòng nghỉ lại, đứng ở bên cạnh bàn gỗ, phát hiện thìa cà phê được đặt cẩn thận bên trái ly trà, Mousse chocolate tỏa ra một cỗ vị ngọt mê người.

Nửa giờ sau, Từ Lạc Dương lại post một cái weibo: “Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo: Trà chiều muốn sandwich jambon, tháp dâu tây và trà bá tước.”

Buổi chiều còn kém năm phút nữa là đến bốn giờ, Wilson giơ tay ra hiệu, biểu thị đã đến giờ trà chiều, tất cả mọi người nghỉ ngơi nửa giờ.

Từ Lạc Dương chào đối phương, rồi bỏ chạy về phòng nghỉ. Vẫn là vị trí ban đầu, trà chiều cậu ước đã chuẩn bị xong. Jambon xắt mỏng, ít tương, dâu tây không bổ ra, trực tiếp để ở trên mặt, còn rắc một lớp đường bột mỏng. Trà bốc hơi nóng, nhiệt độ vừa uống, thìa cà phê vẫn như cũ được đặt nghiêng bên ly trà.

Từ Lạc Dương ăn  một trái dâu tây, vị chua ngọt lan rộng ra, cậu không nhịn được mà bật cười.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Lặng lẽ vui vẻ ~