Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 21: Viên kẹo thứ hai mươi mốt




Ủ gần một tiếng, cuối cùng cũng khiến Thích Trường An ấm áp hơn một chút, Từ Lạc Dương trong lòng cảm thán, mình lại đốt sáng thêm được một cái kỹ năng —— miếng giữ ấm hình người nữa rồi, còn chẳng cần nạp điện nữa chứ!

Dây cung kéo căng trong lòng hơi thả lỏng, Từ Lạc Dương yên lặng ngáp một cái, cũng ngủ theo luôn. Nhưng cậu vẫn luôn lo lắng cho Thích Trường An, ngủ không sâu lắm, vậy nên nghe thấy tiếng động là cậu sẽ tỉnh lại.

Mở mắt ra, Từ Lạc Dương nhìn thấy toàn thân Thích Trường An cuộn tròn lại, đầu đang vô ý thức mà liên tục va vào ván giường, phát ra tiếng “cộc” nặng nề. Trên môi vốn đã kết vảy, giờ máu lại chảy ra, càng tôn thêm làn da trắng nhợt nhìn thấy mà đau lòng.

Trái tim cảm thấy đau đớn, Từ Lạc Dương giang tay ôm chặt người vào trong ngực, cậu vừa hoảng hốt vừa luống cuống, giọng nói cũng chẳng bình tĩnh nổi: “Trường An, có phải lại khó chịu không? Có cần uống thêm chút thuốc nữa không? Tui đi tìm giúp anh… Nước nóng thì sao? Uống nước nóng có tác dụng không? Hoặc là  những cái khác ấy?”

Rốt cuộc thì phải làm sao mới có thể khiến cho anh không khó chịu như vậy nữa đây?

Giờ phút này, thậm chí cậu còn nghĩ, nếu Thích Trường An phải hút máu tươi của cậu mới có thể giảm bớt đau đớn, thì cậu cũng bằng lòng.

Hơn một năm trước, cậu trùng hợp có duyên biết được thân phận yêu quái của Thích Trường An, đôi mắt kia giống như là dấu ấn, khiến cậu luôn không nhịn được mà nhớ lại. Hơn một năm sau, cậu gặp lại Thích Trường An lần nữa, mắt của đối phương đã biến thành màu đen thuần túy, giao tiếp với con người vừa lịch sự vừa xa cách.

Về sau, bọn họ cùng ăn cùng ở, trở thành bạn bè tốt rất ăn ý với nhau, cậu dần dần nhận ra, Thích Trường An rất yêu nghề, vừa nội liễm vừa ôn nhu, đứng ở trong một nhóm người, vĩnh viễn là sự tồn tại rất chói mắt.

Mà không phải giống như bây giờ, bị đau đớn dằn vặt, yếu ớt, vừa chật vật vừa bất lực.

Thời gian giống như bị kéo dài đến vô tận, người trong ngực đau đớn đến mức co rúm lại, mồ hôi lạnh đổ từng tầng từng tầng, thấm ướt cả quần áo bên trong. Nhưng anh giống như đã quen đau đớn như vậy rồi, vẫn luôn cố kiềm chế không để phát ra một tiếng rên rỉ nào. Vì đề phòng anh làm môi và đầu lưỡi bị thương lần nữa, Từ Lạc Dương dứt khoát để ngón tay cậu vào giữa răng, cho anh cắn.

Nhưng lúc sau, cho dù ý thức không rõ ràng, Thích Trường An cũng chẳng cố gắng cắn nữa.

Giống như trải qua một cuộc chiến dài đằng đẵng, lúc nhận ra hô hấp của Thích Trường An dần dần trở nên ổn định, Từ Lạc Dương mới hơi thả lỏng, trên lưng cậu cũng đổ ra một tầng mồ hôi.

Gần một phút sau, Thích Trường An mới mở mắt ra, nhìn Từ Lạc Dương gần trong gang tấc, đang định nói cảm ơn, đã nghe thấy đối phương hơi ngạc nhiên nói: “Trường An, mắt anh ——”

Trước đó Từ Lạc Dương đã nhận ra có điều bất thường, so với mắt trái, mắt phải của Thích Trường An rõ ràng không có tiêu cự, lúc nhìn cậu, thậm chí sẽ theo bản năng mà hơi nghiêng đầu về bên phải, dùng mắt trái để nhìn, giống như là mắt phải không nhìn thấy gì cả vậy.

Mà vòng màu xanh cô-ban xung quanh con ngươi, lần thứ hai có thể mơ hồ nhìn thấy được.

Vừa ý thức được vấn đề này, cậu nhớ lại lúc ở trấn Tần Lí, lần Thích Trường An té xỉu ở trong phòng, hình như cũng có triệu chứng giống như vậy.

Cho nên, mỗi lần lên cơn đau, mắt phải của Thích Trường An đều sẽ bị mù tạm thời sao? Vì vậy mới vô cùng bất an, cậu chỉ mới hơi cựa quậy, anh đều sẽ bị giật mình tỉnh giấc. Nghĩ tới đây, tim cậu giống như bị một con dao cùn đâm vào vậy.

Lập tức hiểu được Từ Lạc Dương đang nói gì, Thích Trường An theo bản năng nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra nữa.

Anh chợt cảm thấy hoảng sợ —— nếu như Từ Lạc Dương hỏi anh, vì sao mắt phải sẽ đột ngột không nhìn thấy gì, vì sao đau dạ dày lại nghiêm trọng như thế, hoặc là, vì sao khăng khăng không tới bệnh viện, vì sao chỉ uống thuốc mình tự mang đến, anh phải trả lời như thế nào đây?

Anh không muốn nói dối cậu, nhưng anh cũng chẳng thể nói ra, là vì từ nhỏ, mẹ anh liên hiệp với bác sĩ gia đình, nói anh mắc bệnh nặng, phải uống rất nhiều thuốc, cấm anh xuống giường đi lại, không cho phép anh đi bộ mà chỉ được ngồi xe lăn, ép anh ăn uống qua đường mũi, cắt mất một phần ba dạ dày của anh….

Trong suốt quãng thời gian bị tước mất phẩm giá ấy, anh bị giam cầm trên giường bệnh, bị các loại thuốc phá hủy hệ thần kinh và khả năng miễn dịch, bị dao mổ cắt đi bộ phận khỏe mạnh, bị mẹ mình chặt đứt toàn bộ liên hệ với thế giới bên ngoài.

Anh không nói ra được, anh thậm chí còn không muốn để cho bất cứ ai biết đến đoạn quá khứ đen tối kia, đặc biệt là Từ Lạc Dương.

Bàn tay vỗ nhè nhẹ trên lưng Thích Trường An, mang theo chút ý tứ vỗ về —— Từ Lạc Dương rút ra kinh nghiệm từ bài học lần trước, động tác rất nhẹ rất chậm, cậu sợ nếu như dùng sức hơi mạnh một chút, sẽ vỗ hỏng người ta luôn.

“Tui… sẽ không hỏi nhiều đâu, vì mỗi người đều có bí mật nhỏ chẳng thể nói ra mà.” Từ Lạc Dương tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ, cẩn thận tìm từ để diễn đạt: “Đối với tui mà nói, anh chỉ là Thích Trường An thôi, mặc kệ trước kia anh là ai, ở đâu, đã làm những gì, dù sao thì Thích Trường An mà tui biết, là cộng sự hơn một tháng nay sớm chiều ở chung với tui, là A Hồi và Tây Ân trong phim khiến người ta không dời mắt nổi, là một diễn viên vì vai diễn mà hy sinh rất nhiều, là Thích Trường An nhảy vào trong hồ cứu tui từ móng vuốt của con chó, tặng khấu bình an cho tui, nói tui không ở đó thì anh sẽ rút khỏi, còn mang tui đi dằn mặt người ta nữa.”

Cảm giác người đang căng thẳng trong lồng ngực hơi thả lỏng một chút, Từ Lạc Dương biết mình đã đoán đúng, cậu đè ép tiếng thở dài, chua xót và lo lắng trong lòng xuống, tiếp tục chậm rãi nói: “Giống như anh từ trước tới giờ chưa bao giờ tin những tin tức và bài báo trên mạng về tui vậy đó, tui cũng cho là, anh mà tui biết, mới là anh chân thật nhất.”

Vậy nên anh đừng sợ.

Thích Trường An ngẩng đầu lên, ánh mắt rất sâu, đôi môi tái nhợt giật giật, khẽ nói: “Cảm ơn cậu.” Anh sững sờ mấy giây, sau đó giọng nói lại trở nên kiên định: “Sau này, nếu như tôi có thể,” nếu như tôi có đủ can đảm đối mặt với quá khứ: “Tôi sẽ nói cho cậu biết hết.”

“Ừm.” Từ Lạc Dương giật mấy tờ giấy từ tủ đầu giường, giúp Thích Trường An lau sạch mồ hôi lạnh ở trên trán, hơi mỉm cười: “Vậy tui đợi anh đó.”

Gật gật đầu, Thích Trường An mệt mỏi nhắm mắt lại lần nữa, chưa được mấy phút đã lại mê man ngủ thiếp đi.

Nhìn lông mày đối phương rốt cục cũng giãn ra, Từ Lạc Dương rơi vào trầm tư —— giữ bí mật quá lâu, cũng sẽ không chịu nổi gánh nặng.

Vậy nên nếu có một ngày, Thích Trường An nói sự thật bản thân là yêu quái cho cậu biết, thì cậu nên nói là thật ra cậu đã biết từ lâu rồi, hay là phát huy kỹ xảo diễn xuất của mình, thể hiện một loạt quá trình tâm lý “Kinh ngạc —— khó mà tiếp thu —— vô cùng xoắn xuýt —— sau cùng tiếp thu sự thật bạn tốt là yêu quái” đây?

Thật là hao tâm tổn trí.

Buổi tối Từ Lạc Dương không ngủ trên giường Thích Trường An, bởi vì cậu kiên trì đến 12h hơn đã đói bụng không chịu nổi.

Cẩn thận xuống khỏi giường, xác định không làm Thích Trường An tỉnh giấc, Từ Lạc Dương mới mở cửa về phòng mình, rồi gửi tin nhắn cho Lư Địch, hỏi cậu ta đã ngủ hay chưa.

Lư Địch trả lời rất nhanh: “Đang xem hotsearch, chưa ngủ.”

“…”

Nhìn thấy hai chữ “hot search”, Từ Lạc Dương theo bản năng liếc nhìn Peppa Pig trên giường, cảm thấy trái tim mình rất mệt mỏi, càng đói bụng hơn, thế là cậu gấp rút trả lời tin nhắn, bảo Lư Địch xuống lầu mua giúp cậu một suất đồ nướng.

Vốn cậu có thể tự xuống mua, nhưng tình hình của Thích Trường An không biết sẽ ra sao, cậu thật sự không yên lòng, nên đành phải bảo Lư Địch giúp.

Lư Địch trả lời lại hai chữ: “Phần ăn?”

“Ừ, phần ăn!”

Bốn mươi phút sau, cả căn phòng đều bị mùi đồ nướng bao phủ.

“Anh Từ, nhớ giữ bí mật nha, nếu như bị anh Trịnh biết, tiền thưởng của em đi luôn đó!” Lư Địch mặc một cái T-shirt dài tay, hai miếng đã ăn hết một xâu sườn non, cậu ta bắt chước giọng điệu của Trịnh Đông: “Đêm khuya ăn đồ nướng với nghệ sĩ họ Từ, cân nặng của cậu ấy tăng lên, chú có giúp cậu ấy giảm không?”

Từ Lạc Dương bưng một bát thạch lạnh vui ơi là vui: “Hahaha cậu bắt chước thiệt là giống! Nhưng tụi mình lặng lẽ ăn, ăn xong hủy toàn bộ manh mối, cậu không nói anh không nói, ảnh chắc chắn sẽ không biết đâu.”

Nói xong, cậu lại chú ý lắng nghe động tĩnh của phòng sát vách, nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng, nên đứng dậy: “Anh qua đó xem Trường An, ảnh không khỏe, đợi đó nhá, lát nữa anh quay về ăn tiếp.” Nói xong, cậu mở cửa gỗ đi qua.

Lư Địch uống một ngụm cola ướp lạnh, đang nghĩ đời người viên mãn cũng chỉ đến thế thôi, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu ta vừa nghĩ trễ thế này rồi còn ai tới gõ cửa nhỉ, vừa đứng lên đi tới cửa.

Mười giây sau, cậu ta giơ một xâu thịt bò, cùng Trịnh Đông đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ, chợt nhận ra người đứng ở cửa là ai, trên tay Lư Địch bèn hơi dùng sức định đóng cửa lại.

Nhưng Trịnh Đông đã sớm đề phòng, anh dùng khuỷu tay chặn lại, rồi nghiêng người đi vào trong phòng, đương nhiên, toàn bộ hộp và que đồ nướng đầy ắp trên bàn đều bại lộ.

“Giải thích coi?” Giọng Trịnh Đông đều phả ra khí lạnh.

Lư Địch rất có tinh thần chịu trách nhiệm: “Đều là em ăn hết đó, anh Từ chỉ ngửi mùi cho đỡ thèm thôi.”

Trịnh Đông liếc cậu: “Nếu anh nói như vậy, chú có tin không?”

Lư Địch không nói gì hết —— cậu ta cũng không ngốc, sao mà tin được chứ!

Nhìn về cái giường vắng vẻ, toàn bộ chăn trên đó chẳng còn cái nào, chỉ còn lại Peppa lẻ loi một mình, Trịnh Đông híp mắt, giọng điệu càng thêm nguy hiểm: “Anh Từ nhà chú đâu rồi?”

Nói “Anh Từ nhà chú”, mà không phải là “Lạc Dương nhà chúng ta”, Lư Địch dùng chiều cao của mình để thề, giờ Trịnh Đông đang vô cùng không bình thường. Cậu ta kiên trì giải thích, “Ở phòng bên cạnh, vì ——”

Nhưng cậu vẫn chưa nói hết, đã phát hiện Trịnh Đông cẩn thận nhỏ giọng nói: “Hẹn hò thật rồi hả? Không thể chịu nổi xa cách mà đem người trong lòng đến đây ở cùng luôn? Peppa đáng thương, chủ nhân không thèm ôm nó ngủ nữa rồi.” Giọng điệu còn hơi tủi thân, “Nhưng Lạc Dương rõ ràng đã đồng ý với anh, nếu có người yêu chắc chắn sẽ không giấu anh mà, với lại, sao chú cũng không nói cho anh biết vậy! Đồ bao che!”

Lư Địch thành thành thật thật đứng tại chỗ nghiêm túc lắng nghe, càng nghe càng mờ mịt, anh Từ không phải qua phòng bên cạnh trông Thích tiên sinh ư? Mang người yêu đến đoàn phim lúc nào vậy trời? FA vạn năm mà có người yêu rồi ư?

Đúng lúc này, cánh cửa gỗ mở ra, Từ Lạc Dương vừa đi ra, đã nhìn thấy Trịnh Đông phong trần mệt mỏi đứng ở giữa phòng, phía sau là đồ nướng vẫn chưa ăn hết, không nhịn được mà tỏ vẻ chột dạ —— đậu móa sao anh Trịnh đến rồi? Chẳng lẽ ban nãy tán phét nhắc tới tên ảnh, nên trực tiếp triệu hoán người tới luôn hở trời? Lại cảm thấy trời muốn diệt tui nữa rồi! Xem ra mình sẽ không được ăn thịt trong vòng một tháng!

Trịnh Đông thấy cậu chột dạ, càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình: “Có thể để anh chuẩn bị tâm lý, làm một bản đề án trước không? Nhưng mà người yêu cậu đang ở đâu?” Giọng điệu rất chờ mong.

“??” Từ Lạc Dương vẻ mặt đờ đẫn.

Trịnh Đông cũng nhận ra có gì đó sai sai: “Không phải người yêu hả? Vậy ở phòng bên cạnh… là ai?”

Từ Lạc Dương vẫn chưa kịp phản ứng, Thích Trường An đã từ sau lưng cậu đi ra: “Là tôi.”

Toàn thể trầm mặc.

Vài giây sau, Trịnh Đông nhìn về phía Lư Địch, máy móc nói: “Nói cho xong lời trước đó chú chưa nói hết đi.”

Lư Địch nghiêm túc nhớ lại: “Ở phòng bên cạnh, vì Thích tiên sinh bị bệnh, anh Từ đang chăm sóc anh ấy.”

“…”

Bốn người ngồi xuống quanh bàn trà, mắt phải của Thích Trường An đã khôi phục, nhưng sức khỏe vẫn còn hơi yếu, Từ Lạc Dương cầm Peppa Pig làm gối dựa cho anh.

Tiếp đó, Từ Lạc Dương rất tự giác: “Anh Trịnh, em chưa có người yêu thật mà, nếu có chắc chắn sẽ nói cho anh biết. Nửa đêm mà ăn nhiều đồ nướng như vậy là lỗi của em, em chấp nhận trong vòng một tuần sẽ không ăn thịt để duy trì cân nặng.”

“Ngày kia đã bắt đầu quay phim rồi, đúng là phải duy trì cân nặng mới được, vậy thì giao hẹn rồi đó, trong vòng một tuần cậu không được ăn thịt.” Nói xong, ánh mắt Trịnh Đông lo lắng đánh giá Từ Lạc Dương: “Nhưng sao đến giờ cậu vẫn chưa yêu đương luôn vậy? Ba cậu ở tuổi này, không chỉ theo đuổi được mẹ cậu, mà còn kết hôn luôn rồi đó.”

“…” Tâm trạng Từ Lạc Dương rất phức tạp, những quản lý khác đều canh phòng nghiêm ngặt giữ khư khư không cho nghệ sĩ trong tay mình hẹn hò, còn quản lý nhà cậu mỗi ngày đều lo lắng cậu chẳng có ai thèm, cuối cùng sẽ trở thành cụ già cô đơn.

Trịnh Đông lại thay đổi đề tài: “Áp lực bên phía công ty đã xử lý xong rồi, chỉ là lúc cậu quay xong bộ phim này, lịch trình có lẽ sẽ hơi bận rộn, khoảng thời gian này anh sẽ giúp cậu chọn kịch bản và đại ngôn trước, cậu cứ yên tâm mà đóng phim.”

Từ Lạc Dương gật đầu, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Nhưng Trịnh Đông không biết, mới hứa hẹn một tuần không ăn thịt xong, điện thoại Từ Lạc Dương đã nhận được một tin nhắn do Thích Trường An gửi đến: “Thịt của tôi đều chia hết cho cậu ăn.”

=======

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Theo anh Trường An sẽ có thịt ăn!