Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 17: Viên kẹo thứ mười bảy




Ngày hôm sau lúc Từ Lạc Dương ngủ dậy, tinh thần rất thoải mái. Cậu theo thói quen nhắm mắt lại, bắt đầu đọc “3 câu hỏi rời giường” ở trong lòng —— Tui là ai? Tui đang ở đâu? Hôm nay tui phải làm gì?

Hỏi xong lại tự trả lời, tui là Từ Náo Náo ngủ rất ngon, hôm nay trước tiên là phải dẫn mình đi dạo, rồi chạy bộ nửa giờ, sau đó buổi sáng phải mang theo quà, tới cảm ơn anh Hướng ở đồn cảnh sát và Trang sư phụ của Trường An, buổi chiều thì quay về thu dọn hành lý, để ngày mai khởi hành tới đoàn phim.

Giờ tui đang —— câu hỏi cuối cùng vừa xuất hiện, Từ Lạc Dương ngay lập tức chẳng dám mở mắt ra —— giờ tui đang nằm trên giường của Thích Trường An đó!

Đây cũng không phải là vấn đề quan trọng, trọng điểm là vào giờ phút này, cậu rõ ràng cảm nhận được, tay của mình đang túm chặt lấy cổ tay của ai đó, dựa vào xúc cảm thì chắc chắn không phải của mình.

Không phải của mình, vậy chắc chắn là của Thích Trường An!

Lặng lẽ mở một mắt ra, Từ Lạc Dương bèn phát hiện Thích Trường An đã dậy rồi, anh đang ngồi dựa vào đầu giường, tay phải cầm một quyển sách để đọc. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi lên sườn mặt anh, vô cùng dịu dàng.

Nhưng tư thế cánh tay trái của Thích Trường An rõ ràng hơi không tự nhiên, cả người cũng đang nghiêng về bên trái.

Từ Lạc Dương lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chắc là vì cậu túm lấy cổ tay Thích Trường An không chịu buông, nên sau khi Thích Trường An ngủ dậy, để không đánh thức cậu, cổ tay vẫn duy trì tư thế cố định không nhúc nhích. Hết buồn ngủ lại không thể rời giường cũng chẳng có gì làm, đành phải cầm sách đọc bằng tư thế kỳ quặc.

Từ Lạc Dương cảm động, rồi lại lập tức dâng lên một trận áy náy, cậu đang nghĩ xem phải mở miệng như thế nào, thì đã đối diện với đôi mắt Thích Trường An nhìn qua đây.

“Tỉnh rồi hả?” Thích Trường An vẫn luôn chú ý đến Từ Lạc Dương, đối phương vừa mở mắt anh đã phát hiện ra, nhưng Từ Lạc Dương không định thức dậy, nên anh cũng chẳng lên tiếng.

Cơ mà giờ Từ Lạc Dương cứ nhìn anh chằm chằm, Thích Trường An có chút không chịu nổi, nên mới mở lời.

“Ừm tỉnh rồi,” Từ Lạc Dương ngồi dậy, nhìn ánh mặt trời rất sáng ở bên ngoài cửa sổ hỏi: “Giờ là… mấy giờ rồi?”

“Chín rưỡi.”

Nghe xong câu trả lời của Thích Trường An, Từ Lạc Dương lại ngã về trên giường lần nữa, trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết phải nói gì —— làm lỡ mất buổi sáng của Thích Trường An, kế hoạch chạy bộ sáng sớm của chính mình cũng chẳng thực hiện được, tim tui đau quá man.

Một lúc sau, Từ Lạc Dương vùi mặt vào trong gối, giọng ồm ồm nói: “Cảm ơn anh Trường An.”

Sau khi nói xong mới nhận ra, đậu móa, mình còn chưa buông tay người ta ra nữa! Thế là cậu vội vàng thả tay ra, thì nhìn thấy da cổ tay của đối phương đều bị nắm đỏ rồi.

Cậu càng áy náy hơn!

Thích Trường An rất tự nhiên mà thu tay lại, thấy Từ Lạc Dương tỏ vẻ chán nản, anh cười nói: “Cậu ngủ không an ổn, tay cứ luôn muốn nắm lấy cái gì đó, nên tôi mới đưa cổ tay cho cậu.”

Gò má Từ Lạc Dương đè lên gối, vô cùng uể oải: “Anh không cần phải an ủi tui, chắc chắn là tui tự mình sờ mó, rồi túm lấy cổ tay anh không chịu buông.”

Vậy có phải nên vui mừng vì mình nửa đêm không chui vào chăn của đối phương không nhỉ? Đây là thói quen hình thành sau khi ba mẹ cậu mất, buổi tối ngủ cậu rất thích ôm hay cầm thứ gì đó, nếu không sẽ ngủ không say giấc.

Cậu quyết tâm dùng hành động thực tế để bày tỏ sự áy náy của mình: “Trường An, tui đi làm bữa sáng cho anh nhé!”

Sau khi ăn xong bữa sáng đặc sắc do Từ Lạc Dương làm, hai người đi tới chợ cũ mua một vò rượu, tới thăm nhà Trang sư phụ trước.

Lúc bọn họ vào cửa, Trang sư phụ đang ở trong khoảng sân đầy nắng điêu khắc hoa văn. Nhìn thấy Thích Trường An và Từ Lạc Dương tới đây, Trang Tiết để dụng cụ trong tay xuống, quay người đi vào nhà.

Từ Lạc Dương đứng trong ánh nắng mùa thu híp mắt lại, lười biếng nói chuyện với Thích Trường An: “Tui đoán Trang sư phụ chắc đang đi lấy quà, cược ba quả cà chua!” Nói xong, cậu lại cẩn thận đến gần, nhìn hoa văn vẫn chưa điêu khắc xong, hỏi Thích Trường An: “Cái mõ nhỏ với cả Lá phong anh tặng tui, cũng dùng cái đục nhỏ và dao khắc này để khắc hả?”

Lá phong giờ được cậu treo trên móc chìa khóa, cái mõ nhỏ cậu bảo Thích Trường An làm một cái lỗ rồi xâu dây buộc trên cổ tay.

“Ừ, nhưng tôi làm rất ẩu, chỉ học được những thứ cơ bản nhất thôi.”

“Cậu học rất giỏi.”Trang sư phụ đi ra, tay trái cầm tẩu thuốc, tay phải cầm một cái hộp gỗ, đưa cho Thích Trường An: “Cậu đi theo tôi học nghề mộc gần một tháng, biết chịu khổ, rất quyết tâm. Chuyện quay phim của các cậu tôi không hiểu, nhưng chỉ bằng phần tâm tư này của cậu, cho dù ở lĩnh vực nào, cũng sẽ có thành tựu lớn thôi.”

Nói xong, ông tự mình mở khóa hộp gỗ ra: “Mấy dụng cụ nhỏ trong cái hộp này, đều là do tôi dựa vào khuôn tay và thói quen của cậu mà vội chế tạo ra. Sau này sự nghiệp của cậu bận bịu, chắc sẽ chẳng có bao nhiêu thời gian và tinh lực đặt vào nghề mộc, nhưng tôi vẫn hy vọng, thỉnh thoảng cậu có thể lấy ra luyện tay nghề một chút, khắc mấy thứ đồ nhỏ nhặt gì đó, chứ đừng hoàn toàn bỏ phínó.”

Theo học lâu rồi, đây là lần đầu tiên Thích Trường An nghe thấy Trang Tiết nói nhiều vậy, anh thận trọng trả lời: “Người yên tâm, con chắc chắn sẽ không bỏ phí.”

Trang Tiết gật đầu, rồi lại nhìn Từ Lạc Dương đang đứng bên cạnh: “Mỗi lần tới đây cậu lại mang theo một vò rượu hối lộ tôi, tôi cũng đã chú tâm dạy Thích Trường An rồi, giờ tôi sẽ không tặng cậu thứ gì cả. Có muốn thứ gì, thì cậu tự tìm Thích Trường An, bảo cậu ấy làm tặng cậu.”

Từ Lạc Dương cười cong cả mắt: “Nhớ rồi ạ!”

Trang Tiết hút một hơi thuốc, rồi lại lần nữa nhìn về cậu thanh niên rất biết lễ nghi trước mặt, chậm rãi nói: “Lời này có lẽ tôi không nên nói, nhưng Trường An à, cậu còn trẻ, không có chuyện gì là không thể làm được cả.”

Thích Trường An sững sờ, sau cùng lại nhẹ gật đầu.

Bưng hộp dụng cụ đi tới cổng, Thích Trường An xoay người, trịnh trọng cúi người chào Trang Tiết đang đứng dưới mái hiên.

Tiếp đó, hai người lại một mạch đi tới đồn cảnh sát. Đây là lần đầu tiên Thích Trường An gặp được người cảnh sát cũ dẫn dắt Từ Lạc Dương, da đối phương rất đen, khóe mắt có một vết sẹo dữ tợn, đang đứng bên cạnh cổng hút thuốc, chỉ đứng thôi, mà cũng lộ ra một luồng sát khí.

Từ Lạc Dương đi tới, mỉm cười nói: “Hôm nay anh Hướng cũng rất ngầu nha!”

“Không biết lớn nhỏ, nói chuyện cho cẩn thận!” Hướng Chinh giẫm tắt tàn thuốc, cười mắng, nhưng lúc anh ta cười, vết sẹo trông lại càng dữ tợn hơn: “Có mang quà tới không? Ông đây dẫn cậu chơi với mã tấu, lễ mỏng ông sẽ không nhận.”

“Có người thầy nào như anh không?” Từ Lạc Dương nói thì nói vậy, nhưng rất nhanh cũng đã cầm một bao lì xì trong túi đưa tới.

Hướng Chinh vừa sờ đã biết là cái gì, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, anh ta cau mày: “Có ý gì hả? Đã nói là hai chai Mao Đài rồi mà?”

Từ Lạc Dương vẫn mỉm cười, hùng hồn chẳng chút yếu thế nói: “Mao Đài nặng quá em chẳng muốn xách, anh tự đi mua đi! Dù sao thì cái gì em cũng không nhiều, chỉ nhiều tiền thôi.” Cậu vừa nói vừa lui về sau một bước: “Nếu như anh nhận, em vẫn sẽ nhận anh làm anh trai, ngày lễ ngày tết sẽ gửi tin nhắn cho anh. Nếu như anh không nhận, em sẽ nhanh chân bỏ chạy!”

Hướng Chinh im lặng mấy giây, rồi mới hít một hơi thật sâu, bàn tay thô ráp vỗ vỗ vai Từ Lạc Dương: “Anh cảm ơn cậu.”

Đến chỗ ăn cơm, Thích Trường An mới hỏi: “Cậu tặng cái gì vậy?”

“Thẻ ngân hàng á!” Từ Lạc Dương vặn vặn những ngón tay mình: “Nhà anh Hướng rất khó khăn, trước đây anh ấy làm cảnh sát chống ma túy, sau đó vì không nghe cấp trên chỉ huy, đánh chết một tên nghiện, thêm cả việc phe phái đấu đá lộn xộn, nên bị giáng chức.

Lúc anh ấy làm cảnh sát chống ma túy đắc tội quá nhiều người, ảnh lo kẻ thù sẽ tìm đến cửa, nên đã dẫn cả nhà tới trấn Tần Lí, thủ trưởng cũ của anh ấy vẫn còn, giúp anh ấy tìm việc làm ở đồn cảnh sát, nhàn rỗi, nhưng cũng chăm lo cho gia đình được.”

Từ Lạc Dương giúp Thích Trường An rót một ly nước ấm, rồi nói tiếp: “Trên người anh Hướng có vết thương cũ, lúc thời tiết thay đổi sẽ bị tái phát. Mẹ anh ấy trúng gió liệt nửa người đã mấy năm rồi, đều dựa vào anh ấy chăm sóc cả. Vợ anh Hướng trước đây từng bị con nghiện tìm tới cửa đâm một nhát, không thể sinh con được, sức khỏe cũng không tốt lắm, vẫn luôn phải uống thuốc. Tui nghĩ, tặng gì cũng chẳng thực tế bằng tặng tiền.”

Thấy ánh mắt Thích Trường An chăm chú nhìn mình, Từ Lạc Dương lại nhỏ giọng nói: “Tui nhìn thấy rồi, dưới cái vò rượu, anh cũng để một tấm thẻ ngân hàng.”

Thích Trường An gật đầu thừa nhận: “Trang sư phụ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm một khối gỗ tốt, nhưng vẫn không nỡ mua.”

Hai người bèn nhìn nhau cười.

Từ Lạc Dương bưng ly trà: “Chúc mừng việc trải nghiệm cuộc sống của chúng ta kết thúc mỹ mãn, vậy kế tiếp, hợp tác vui vẻ nha!”

Thích Trường An cũng bưng ly lên, ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên tiếng lanh lảnh: “Ừm, hợp tác vui vẻ.”

Ở bên cạnh cậu, lúc nào cũng vui vẻ.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, xe của đoàn phim đã tới đón. Lúc lên xe Từ Lạc Dương mới biết, trong khoảng thời gian này, bao gồm cả đạo diễn Trương, biên kịch, phó đạo diễn và sáu staff đều ở trong trấn Tần Lí, cậu ngạc nhiên hỏi: “Mấy người ẩn hình hả? Trấn Tần Lí nhỏ như vậy, mà cũng chưa từng gặp luôn!”

Đạo diễn Trương cười cậu: “Trong mắt cậu trừ đồ ăn ra thì còn cái gì đâu chứ?”

Nhìn về Thích Trường An đang đứng bên cạnh, Từ Lạc Dương hất cằm lên: “Còn cả Hứa Trạm nhà cháu đó!”

“Được, xem ra còn biết nhập phim, không tệ!” Đạo diễn Trương ôm bình nước ngâm đầy quả ươi, chuyển đề tài cực nhanh: “Bài hát thì sao? Viết xong chưa?”

Từ Lạc Dương lập tức xấu hổ, kéo Thích Trường An ngồi xuống ghế trống ở phía sau.

Thêm cả tài xế tổng cộng chín người, lái một chiếc mini bus. Từ Lạc Dương ngồi xuống chẳng được bao lâu đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Tối hôm qua cậu vẫn không dám ngủ một mình, nhưng nghĩ nếu lại chạy đi ngủ nhờ thì rất xấu hổ, nếu như sáng hôm sau ngủ dậy, cậu mà ôm Thích Trường An giống như bạch tuộc thật, thì thật sự rất lúng túng.

Thế là cậu gắng gượng ngủ một mình, sáng dậy tinh thần ủ rũ, không biết rốt cục là tối qua mình có ngủ hay không.

Xe đang chạy trên đường rất vững vàng, bỗng đạo diễn Trương gọi cậu: “Lạc Dương, lúc trước tôi về thành phố B một chuyến, quản lý nhà cậu nhờ tôi đem cái này cho cậu, nói lúc đi cậu quên mang theo, không có nó, buổi tối chắc chắn cậu sẽ nhớ nó đến không ngủ được.”

Từ Lạc Dương tò mò: “Sao ngay cả bản thân cháu cũng không biết còn có thứ như thế tồn tại nhỉ?”

Sau đó cậu liền nhìn thấy, đạo diễn Trương cầm một cái túi thật lớn, từ bên trong lấy ra một con heo Peppa Pig nhồi bông.

“….”

Là Peppa trên giường cậu không sai.

Làm bộ không nghe thấy tiếng cười trêu ghẹo của những người khác, Từ Lạc Dương tỏ vẻ bình tĩnh nhận lấy Peppa Pig ôm vào trong ngực, rồi lại tỏ vẻ bình tĩnh ôm về chỗ ngồi, cậu quyết định giữ sự lạnh lùng, không tùy tiện nói chuyện nữa.

Nhưng đúng là có hiệu quả, Từ Lạc Dương ôm Peppa, chưa được mấy phút đã ngủ thiếp đi.

Lúc trợ lý đạo diễn qua livestream hậu trường của đoàn phim, bèn nhìn thấy Từ Lạc Dương trong ngực ôm Peppa ngủ rất say, đầu tựa trên vai Thích Trường An. Mà Thích Trường An thì cầm điện thoại của Từ Lạc Dương, đang chăm chú chơi game, mỗi lúc xe rẽ ngoặt, còn sẽ giơ tay cẩn thận bảo vệ đầu Từ Lạc Dương nữa.

Trợ lý cảm thấy, fans của Cổ Thành cp tồn tại trên internet cũng có lý do của nó, ít nhất thì vào giờ phút này, cậu ta đã lặng lẽ gia nhập fandom rồi.

Nói với Thích Trường An đang livestream, trợ lý hạ thấp giọng hỏi: “Thích tiên sinh, anh đang chơi gì vậy?”

Thích Trường An trước tiên theo bản năng liếc nhìn xem Từ Lạc Dương có bị đánh thức không, rồi sau đó mới nhỏ giọng trả lời: “Game của Lạc Dương, giúp cậu ấy qua màn.”

Lúc này, tài xế bóp còi, tốc độ tay của Thích Trường An cực kỳ nhanh, anh cẩn thận bịt kín lỗ tai Từ Lạc Dương, đợi hết ồn, mới tự nhiên mà thu tay về, tiếp tục chơi game.

Trợ lý cúi đầu thử nhìn, quả nhiên, chatbox của livestream đã trực tiếp bùng nổ.

“—— Tui là Heo nhỏ mà anh Lạc Dương đang ôm trong ngực! Đừng ai giành với tui!”

“—— Thích tiên sinh, vậy Lạc Dương xin nhờ anh nhé.”

============

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Peppa Pig… tao cũng biết tự ái mà QAQ