Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 22




“Ôi dào, trên đời nào có nhiều người xấu như vậy.” Bác Trịnh không cho là đúng, ôm đứa cháu gái trêu đùa, “Huống chi nhà của chúng ta có bé con đáng yêu như vậy a, ai lại muốn hại nó chứ. Đúng hay không a, bé con.” Bà cúi đầu đưa chóp mũi chạm lên mũi em bé, chọc làm đứa bé cười khanh khách không ngừng.

Người con gái nhìn  mẹ mình, rất bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, con cũng quản không được. Buổi tối con sẽ khóa cửa cẩn thận.”

“Chỉ là sinh viên, có thể làm được cái gì chớ.” Bác Trịnh lắc đầu, “Con đó nha, suốt ngày chỉ vùi đầu xem mấy tin tức thượng vàng hạ cám. Mẹ của con sống cả đời, trên đời vẫn thấy rất nhiều người tốt.”

“Sinh viên?” Cô gái bật cười, “Tốt đẹp gì chứ, giờ này còn chạy ra tận đây chơi.”

Cô biết muốn nói cùng mẹ thì cũng như không, cũng từ bỏ: “Đưa bé cho con, con muốn cho nó bú.”

Hai người tuy đóng cửa nói nhỏ, âm lượng cũng cố ý đè thấp, nhưng gian ngoài Trần Cảnh Tông vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng. Trong không gian có nước suối linh hiệu, mỗi ngày dùng một chút, trừ việc có thể bài trừ những tạp chất trong cơ thể, cũng càng ngày càng tai thính mắt tinh.

Hắn ở nơi tối tăm câu ra nụ cười châm chọc, trên mặt lại làm bộ nghiêm túc nghe người đàn ông trước mặt nói chuyện. Khi bác gái họ Trịnh đưa họ vào nhà, hắn còn có chút nghi thần nghi quỷ, hoài nghi người ta muốn mưu tài sát hại mình. Hiện giờ nghe xong cuộc trò chuyện, trong lòng buông lỏng. Với điệu bộ làm tịch kia, cứ tỏ ra ghét bỏ còn khiến người ta yên tâm. 

Nghĩ vậy, Trần Cảnh Tông móc ra hai trăm đồng: “Cái này…… Coi như phí đi bác.”

“A,” Lý Khiêm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đẩy tờ tiền lại, “Sao có thể để em ra, cứ để anh để anh.”

Người chủ nhà cũng vội vàng chối từ: “Lấy tiền làm gì à, ở có một đêm mà thôi.”

“Nhận lấy đi.” Trần Cảnh Tông cường ngạnh nhét tiền vào tay đối phương. Chờ đến mạt thế, tiền cũng chỉ là một đống phế thải, chi bằng hiện tại lấy làm nhân tình mua bán. Hắn không lấy quá nhiều, chính là sợ người khác thấy tiền sáng mắt, vốn dĩ không có cái tâm tư kia, lại bị câu đến ngo ngoe rục rịch.

Chủ nhà chối từ không được, đành phải nhận lấy, còn có chút ngượng ngùng: “Cậu nhìn xem, này…… Chúng làm như chúng tôi cường mua cường bán không bằng.”

“Một phần tâm ý mà thôi.” Trần Cảnh Tông đẩy đẩy mắt kính, trên mặt cười tủm tỉm.

Thấy không ai nhận tiền, Lý Khiêm đành phải ngượng ngùng đút tiền vào túi. 

Nửa đêm, cô con gái bác Trịnh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, tưởng con nhà mình tỉnh, đánh ngáp xuống giường định đi dỗ đứa bé nhỏ mới sinh, lại nhận ra đứa bé đang ngủ vô cùng an ổn, không biết mơ thấy cái gì ăn ngon mà tay đưa lên miệng chóp chép. Cô gái nhìn đứa trẻ đáng yêu, tâm thả xuống, trên mặt còn mang ý cười dịch lại góc chăn cho đứa bé. 

Có lẽ là nghe lầm rồi. Người con gái cảm thấy mình gần đây dường như có chút suy nhược về thần kinh, đang chuẩn bị quay về giường, lại nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Vừa rồi nửa ngủ nửa tỉnh, nghe không cẩn thận, bây giờ lại vô cùng rõ ràng. Nhưng nếu không phải tiếng con gái nhà mình, trong nhà còn có đứa trẻ nào khác sao.

Cô gái vội đi gọi người chồng đang ngủ, người đàn ông khò khè một tiếng, hô vài câu cũng không tỉnh. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, như có thể thổ huyết bất cứ lúc nào, vô cùng đáng thương, vô cùng thê lương. Cô gái nghĩ đến đứa con nhà mình, thực sự không đành lòng, liền tính ra cửa nhìn xem sao. 

Thanh âm từ WC bên kia truyền đến, cô gái quấn chặt áo ngủ, nhìn lướt qua phòng khách thấy hai vị khách xa lạ —— đang ngủ say. Tầm mắt cô chuyển hướng sang WC, rón ra rón rén đi đến.

Tiếng khóc chỉ cách một cánh cửa, cô gái đưa tay định vặn nắm cửa, lại do dự. Tiếng khóc nỉ non của trẻ con từ WC nhà mình truyền đến, nghĩ như thế nào cũng thấy rất kỳ quái, không phải là hai người kia giở trò quỷ đó chứ?

Đúng lúc này, tiếng khóc đột nhiên ngừng, giống như âm thanh bị đóng băng không còn âm hưởng. Cô gái nhịn không được tò mò, chậm rãi vặn cửa thò đầu vào nhìn, bên trong một mảnh đen nhánh, cái gì cũng thấy không rõ.

Cô đi vào WC ấn đèn sáng, đỉnh đầu bóng đèn chập chờn ánh đèn, toả ra ánh sáng mày vàng mỏng manh. Nhưng đưa mắt nhìn quanh cũng không nhìn thấy cái gì. Cô gái ngoáy ngoáy tai, cho rằng mình bị ảo giác, xoay người chuẩn bị quay về. Xẹt qua gương, cô nhìn thấy gương mặt tiểu tuỵ của mình thì bừng tỉnh. 

Cô không khỏi thở dài, trong nhà có thêm một sinh mệnh mới đúng là rất vui mừng, chỉ là mỗi ngày vội trong lẫn ngoài, đã phải làm việc nhà lại còn chăm sóc đứa trẻ. Ban ngày lăn lộn một bận, buổi tối đứa nhỏ khóc lại phải dậy dỗ, người trở nên mệt mỏi cũng là đương nhiên.

Tầm mắt cô gái hạ xuống, đột nhiên nhìn thấy một thể hình đang rửa tay trong bồn, không khỏi sợ hãi kêu  thành tiếng. Vừa nhìn lại, mới phát hiện đó là một đứa bé, cả người trần trụi, khuôn mặt nhìn không rõ.

Trời ơi, trong nhà sao lại có thêm một đứa bé vậy. Không lẽ kia là do hai người này mang đến, bọn họ là bọn buôn người!? Hơn nữa bây giờ dù là mùa hè, để cho đứa bé cả người trần trụi ở trong WC, muốn đông chết nó hay sao. 

Cô gái không đành lòng, đưa tay bế đứa trẻ mới sinh, tính mang nó rời khỏi WC. Nhưng chờ đến khi cô thấy rõ gương mặt đứa trẻ mới sinh, lại kinh hoảng thất thố định ném văng nó ra.

Bàn tay lớn của đứa trẻ đang che lấy cái miệng ngoác rộng, bên trong hai đầu lưỡi đỏ tươi múa máy khắp miệng, nhìn kỹ lại, cái lưỡi lớn đang liếm quanh từng chiếc móng nhọm, làm người không rét mà run. Cô gái muốn ném trẻ con, nhưng con quái vật nhỏ lại như có chất keo dính, làm như thế nào cũng ném không ra. Cô cảm thấy thân thể không chịu khống chế, đôi tay lại không chịu nghe lấy ý nghĩa của cơ thể, đầu dần dần tiếp cận miệng đứa trẻ. 

Không, đừng……

Cô gái nước mắt nước mũi giàn giụa, trừng lớn đôi mắt, từng bước từng bước đến gần cái miệng khiến người ta phải khiếp sợ kia. 

Trần Cảnh Tông bị tiếng thét chói tai bừng tỉnh, cả người hắn đều vã mồ hôi, kinh hồn ngồi dậy, còn tưởng rằng  mình đã quay về thời mạt thế, khi nhìn thấy trần nhà xa lạ, thậm chí còn phản ứng không kịp.

Đúng rồi, hắn trọng sinh. Trần Cảnh Tông điều chỉnh hô hấp, nỗ lực bình phục tâm tình: Mạt thế chưa bắt đầu, hơn nữa lần này còn có không gian. Không thể đần độn giống như kẻ ngốc kiếp trước, phụ thuộc vào vào kẻ ngụy quân tử Phương Việt kia!

Cửa WC lạch cạch một tiếng mở ra, Trần Cảnh Tông đứng dậy nhìn, lại thấy đó là con gái của bác Trịnh, trong tay còn ôm một đứa trẻ mới sinh, có lẽ là con của cô ấy. 

Hắn cũng không nghĩ nhiều mà nằm trở lại, nhưng khi nhìn lại thì hắn lại sửng sốt. Đầu cô ta bị thủng một lỗ lớn chưa được băng, máu còn từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Người bình thường không có khả năng tồn tại, cô lại không hề nhận ra, giống như một người sống sót bình thường vậy.

Nhìn cô gái trở về phòng ngủ, Trần Cảnh Tông biết không thể ngủ tiếp nữa, tuy rằng cách ngày phát tán virus còn một khoảng thời gian nữa, nhưng kia rõ ràng là zombie. Rõ ràng mấy tiếng trước vẫn là người bình thường, lại đột nhiên biến dị. Khác là tuy rằng bị biến dị nhưng vẫn giữ lại được ý thức, không hề ăn thịt đứa con, còn biết phòng ngủ ở đâu.

Hắn tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng cũng không rảnh hỏi nhiều như vậy. Lay tỉnh Lý Khiêm, để gọi gã cùng đi. 

Lý Khiêm còn buồn ngủ, nhìn trời ngoài cửa sổ mới tờ mờ sáng, không hiểu Trần Cảnh Tông vì sao đi gấp gáp như vậy. Gã ngáp một tiếng: “Nhà người ta còn chưa dậy, ít nhất cũng phải lên tiếng chào hỏi chứ.”

Trần Cảnh Tông đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy: “Không có thời gian. Anh nhỏ giọng chút, đừng đánh thức bọn họ.”

Lý Khiêm tuy rằng ngoài miệng lẩm bẩm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy. Chỉ là gã không rõ, vì hai người lại giống như đang tiến hành ăn trộm vậy. Người khác cho bọn họ ở lại nhà, ít nhất khi dậy rồi cũng phải cảm ơn. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Cảnh Tông, rốt cuộc không dám đưa nghi vấn kia ra nói.

Ngay lúc hai định chân nhẹ tay nhàng ra ngoài, cửa phòng ngủ lại một nữa mở ra. Bác gái họ Trịnh ban đêm định đi tiểu, không ngờ lại thấy hai người trẻ tuổi chuẩn bị rời khỏi, kỳ quái nói: “Trời còn chưa có sáng, mấy người đi đâu a?”

Trần Cảnh Tông thầm mắng một tiếng, nếu không phải Lý Khiêm cọ tới cọ lui muốn rửa mặt lại phải vào WC, hai người sớm đã đi rồi, cũng sẽ không vừa vặn tạo ra chuyện xấu mặt như vậy.

Lý Khiêm cũng có chút quẫn bách, vốn dĩ cảm thấy không từ mà biệt không được hay cho lắm, hiện giờ bị người ta bắt được quả tang, khiến cho hai người lấm lét như phạm vào chuyện gì đó. 

Trần Cảnh Tông đứng ngửa ra nghĩ không nổi lý do thoái thác, sững sờ tại chỗ. Lý Khiêm ăn ngay nói thật: “Chúng cháu chuẩn bị đi rồi, tại trời còn quá sớm, không dám quấy rầy mọi người.”

“À.” Bác Trịnh cười ha hả, “Người trẻ tuổi dậy sớm như vậy cơ à, chẳng giống mấy đứa con nhà bác tẹo nào nha.” Bà lại nói: “Ít nhất cũng nên ở lại ăn bữa cơm sáng nữa chứ.”

“Không dám đâu ạ.” Trần Cảnh Tông đỡ đỡ mắt kính, “Chúng cháu thì sao cũng được. Chủ yếu là bên kia, đến sớm chút nắm chắc thời gian.”

Lý Khiêm kỳ quái nhìn hắn: Ai chờ? Bọn họ không phải đi chơi sao.

Nói đến đây, bác Trịnh cũng không nhiều lời nữa, đưa hai người xuống dưới lầu, hua tay chào. 

Ngồi trên xe, Trần Cảnh Tông mới nhẹ nhàng thở ra. Xem ra mạt thế thật sự đến rồi, về sau cứ ngủ trên xe thôi, cũng không thể giống hôm qua đi lung tung tìm nơi nghỉ, vạn nhất có người bị cắn thì biết làm thế nào.

Lý Khiêm lái xe rời khỏi trấn nhỏ, mở miệng hỏi: “Chúng ta vì sao cứ phải đi gấp như vậy, ăn một bữa cơm không phải cũng tốt sao?”

Trần Cảnh Tông vốn định tìm cái lý do qua loa lấy lệ. Nhưng nghĩ lại, dù sao mạt thế đã đến, Khiêm ca sớm hay muộn sẽ biết, chi bằng nhân lúc còn sớm thẳng thắn nói, nói cho gã chuyện bắt gặp zombie hôm nay. Lý Khiêm vừa nghe, đương nhiên bán tín bán nghi, nhưng lại cảm thấy Cảnh Tông không cần thiết phải lừa mình, hỏi: “Nếu thật sự như vậy, vì sao không cho bác Trịnh biết, không phải bây giờ bọn họ đang gặp nguy hiểm sao.”

Trần Cảnh Tông rũ mi xuống. Dáng người hắn tinh tế, lúc này lại thấy hắn thật bi thương: “Anh còn nghi ngờ lời em nói, bọn họ có thể tin tưởng sao, đến lúc đó còn cảm thấy em là người điên.”

Lý Khiêm giật mình, vội nói: “Em hiểu lầm rồi, anh dĩ nhiên tin tưởng em rồi!” Gã chỉ lo an ủi người con trai này, lại không ý thức được, nếu thực sự có tồn tại những loại quái vật đó, hoàn toàn không cần Trần Cảnh Tông giải thích, vừa nhìn thì sẽ biết thôi. 

“Nói đi nói lại, cứ cho là bọn họ tin đi.” Trần Cảnh Tông thở dài, “Vậy như thế, anh cảm thấy bọn họ sẽ như thế nào. Chạy trốn? Chỉ chúng ta có xe, nhưng nhiều lắm chỉ ngồi được có năm người, ai có thể cam đoan bọn họ sẽ không đoạt xe.”

Lý Khiêm hoàn toàn bị thuyết phục. Ngày sau khi gã tận mắt nhìn thấy những sinh vật kia, gã càng thêm cảm thấy lựa chọn của Cảnh Tông thật là chính xác. Khác hẳn với người thường, quái vật thật sự đáng sợ, cho dù là đang cầm một khẩu súng trong tay cũng khiến người ta không dám động. 

Đối mặt với hết thảy, Trần Cảnh Tông lại một bộ bình thản ung dung, cho dù bôn ba nhiều ngày, cũng vẫn kiểu ung dung như cũ. Diện mạo của hắn nhiều lắm cũng coi như thanh tú, hiện giờ mạt thế đến, sống cùng một đám người mặt mày ủ rũ dơ dáy, lại như hạc giữa bầy gà, làm người ta mơ ước.

Lý Khiêm vô cùng tự hào, cho tới nay, tuy rằng bọn họ ngẫu nhiên sẽ hành động cùng người khác, nhưng cũng chỉ là tạm thời, chỉ có gã trước sau gì cũng không rời không bỏ Cảnh Tông. Gã thậm chí cảm thấy, có lẽ Cảnh Tông đã vô tình tiếp nhận tình yêu của mình rồi, chỉ là mặt mỏng nên không dám nói ra thôi. 

Không ngờ, ngay lúc gã đang cố gắng sức để thổ lộ, lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Hoàn chương 22