Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 14




Phương Việt và Ngô Giang thấy số thang máy nhảy đến 27, cho rằng cô gái hẳn là đã về đến nhà, liền xoay người xuống lầu. Nhưng cửa khu chung cư hiện giờ vẫn bị zombie vây, không thể đi ra ngoài, đi xung quanh, rốt cuộc phát hiện ở tầng 2 một hộ gia đình cửa mở ra, bên trong không có một bóng người.

Bọn họ tính đỉnh đi ra ngoài từ cửa sổ. Tầng hai ước chừng năm mét, không tính cao, nhưng nếu không cẩn thận nhảy ngã gãy xương thì thật còn thảm hại hơn. Nhưng hiện nay hai người chỉ có thể đi con đường này, chỉ có thể mạo hiểm thử xem. 

Bọn họ tìm đống chăn bông của gia đình này ra, ném ra ngoài cửa sổ. Phương Việt nhảy trước, nhảy xuống nơi đã đặt sẵn trọng tâm, lăn một vòng, phủi bụi, bình yên vô sự.

Ngô Giang thì không may mắn như vậy. Tuy rằng cậu cũng muốn nhảy ‘kiểu đẹp trai’ như Phương ca, nhưng thân thể bay lên không trong nháy mắt vẫn theo bản năng câu eo lưng còng, kết quả mông chấm đất, đau đến nhếch miệng cả miênhj. Nếu không phải phía dưới có mấy tầng chăn bông thật dày, khả năng đã nứt xương, nhưng may mà cũng không chịu đại thương gì.

Hai người cũng không chủ động trêu chọc zombie, và cái tên ngu ngốc ném hỏng xe kia đã vào phòng, tăng nhanh bước chân để gã kia không phát hiện, chạy về phía xe.

Thấy hai người gần như lông tóc vô thương trở về, Tiền Giai Hảo cũng có chút kinh ngạc. Cô ở bên ngoài khu cũng nghe thấy bên trong có động tĩnh rất lớn, còn nghĩ rằng hai người dù có trốn được cũng nhất định có vết thương. Nhưng cô rốt cuộc cái gì cũng chưa nói.

Phương Việt ngồi trên ghế điều khiển, lái xe rời khỏi cái nơi thị phi kia. Bọn họ còn có một nơi cần đến —— nhà Ngô Giang. Nói thực ra lần này vô cùng mạo hiểm, tình thế không lạc quan. Nếu mỗi một khu dân cư đều có một tên ngốc như vậy, có bao nhiêu cái mạng cũng không ngại là nhiều.

“Lần này giữ mình, tận lực đừng làm cho người ở đây thấy.”

Ngô Giang gật gật đầu, do dự trong chốc lát, nói: “Phương ca, lần này một mình em đi thôi.”

Phương Việt mắt cũng không thèm chớp: “Tới rồi lại nói.”

Ngồi ở hàng sau, Tiền Giai Hảo trợn trắng mắt. Những người này đi chịu chết đúng hay không, người nhà không tiếp điện thoại, không phải đã chết thì chính là không có di động, nhưng thế nào cũng không có khả năng còn ở nhà làm gì, loại chuyện này còn cần đi xác nhận sao. Cô không muốn hai người mạo hiểm, bởi vì bản thân còn cần bọn họ bảo vệ, nếu như hai người đều chết, một mình cô căn bản không thể bảo vệ tánh mạng.

Nhưng Tiền Giai Hảo biết, hai người này, một người ngay thẳng như cây căn bản khuyên không động, một người khác lại xúc động trọng cảm tình huynh đệ —— có lẽ là do xem nhiều phim yakuza rồi. Tóm lại dù cô có kiến nghị cũng sẽ không có bất luận hiệu quả gì. 

Xe chạy đến khu chung cư nhà Ngô Giang. Khu nhà sáu tầng và một hoa viên lớn, sẽ không xuất hiện tình trạng bò thang lầu mệt chết. Phương Việt đương nhiên là đi cùng Ngô Giang vào. Ngô Giang vừa băn khoăn lại vô cùng cảm kích.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lúc này hai người tận lực dựa vào bóng cây đi, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải mấy con zombie, nhưng còn tốt hơn là lâm vào tình cảnh bị vây hãm. Thuận lợi tới cửa nhà, Ngô Giang cơ hồ không dám tin lại thành công như thế. Nhưng cậu lại có chút sợ hãi, sợ hãi rằng sẽ thấy thi thể cha mẹ, hoặc là đã biến dị, cha mẹ đã biến thành quái vật. Cậu hít sâu vài lần, tay mở cửa run nhè nhẹ. Lúc này, cảm thấy trên vai phúc có một bàn tay ấm áp, quay đầu lại lại là Phương Việt.

Đối phương hướng cậu gật gật đầu, Ngô Giang không khỏi nhiều hơn một tia dũng khí, chìa khóa vừa chuyển mở cửa, ngay lúc này không quá nhiều do dự, tiến vào nhà, Phương Việt vừa nắm chặt lấy vai. 

Ngô Giang nhìn bài trí trong nhà quen thuộc, trong lòng mang cảm xúc dễ chịu. Trong phòng sạch sẽ, không thấy vết máu, giống như chủ nhân chỉ là tạm thời rời đi. Phòng ngủ phòng bếp không có người ở, cũng không có zombie. Ngô Giang hơi thất vọng đồng thời, lại không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi —— tuy rằng không thể nhìn thấy cha mẹ, nhưng chứng minh rồi bọn họ có lẽ vẫn còn sống.

Ngô Giang đi trở về phòng khách, Phương Việt đang xem một mảnh giấy, thấy cậu bước đến, liền đưa giấy cho cậu. Ngô Giang không hiểu tiếp nhận, nhìn thấy bút tích trên giấy, tim đập đột nhiên nhanh hơn vài phần.

Đó là chữ viết của mẹ, quyên lệ tú khí, nội dung không dài, chỉ là nói không thể liên lạc với con trai, nếu như con trai về nhà tìm được phong thư, thì hãy đi thành phố A tìm bọn họ. Trong tin tức nói nơi đó không có quái vật xâm phạm, rất an toàn. Thời gian là…… Một giờ trước. Thiếu chút nữa, nếu sớm tới một chút, nói không chừng có thể gặp được cha mẹ.

Ngô Giang đọc lá thư kia mấy lần, mới cẩn thận cất vào túi. Phương Việt nhịn không được hỏi: “Cậu không hối hận? Nếu  không giúp cô gái kia, nói không chừng mọi người có thể gặp mặt.”

Ngô Giang quyết đoán lắc lắc đầu: “Chỉ cần biết rằng bọn họ bình an không có việc gì thì tốt rồi, hơn nữa đây là lựa chọn của em, sao có thể hối hận.”

Phương Việt nhìn Ngô Giang một hồi lâu, cười: “Như vậy, đi thành phố A?”

Ngô Giang do dự một chút, trả lời: “Em muốn đi. Nhưng Phương ca, cha mẹ ạn bên đó, hãy đi trước  xem sao.”

Quê Phương Việt là một huyện nhỏ ở duyên hải, cách xa vạn dặm, hiện giờ lại chỉ có thể lái xe, không biết trên đường phải tốn mấy ngày. Tuy rằng khác hướng với thành phố A, nhưng Phương Việt quyết định vẫn nên đi chỗ đó trước. Rốt cuộc nếu về nhà, có nghĩa là anh sẽ tách Ngô Giang ra, mà anh lại lo lắng thằng ngốc này một mình có tự bảo vệ được không, cho nên vẫn trước hết đưa Ngô Giang đi.

Chờ xe rốt cuộc lên đường cao tốc, thời gian đã gần đến hoàng hôn. Mặt trời chiều ngã về tây, tà dương như máu, nhìn lệnh người nhìn thấy ghê người. Đường cao tốc lộ nổi dài thẳng đến phía chân trời, không thấy điểm cuối, không khí bi tráng mà dường như trên phim ảnh mới có thể xuất hiện cảnh tượng này.

Thành phố ước chừng đã không còn người sống, hoang vắng rách nát, chỉ thấy quái vật khoác da người du đãng khắp nơi, không ít poster, áp phích không rơi mà treo ở giữa không trung lắc lư. Khó có thể tưởng tượng, chỉ hai này kia thôi, cả tòa thành thị liền hoàn toàn đình trệ.

Trên cao tốc vốn có trạm thu phí nhưng đã bị phá, trong trạm không có một bóng người. Đường cao tốc ban đầu còn được cho thông, nhưng không đến năm phút đồng hồ, phía trước liền xuất hiện hiện tượng tắc nghẽn. Vô số lượng ô tô xe buýt tạp ở giữa đường không nhúc nhích, làm người tới một bước khó đi.

Nhìn phía trước tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng, Ngô Giang ngạc nhiên nói: “Nhiều người như vậy?” Đại khái là hai ngày qua, cậu là lần đầu gặp được nhiều người sống như vậy. 

Bên cạnh một chiếc xe tài xế nôn nóng ấn loa, nhưng chiếc xe phía trước như cũ không chút nhúc nhích. Một lát sau, ước chừng là bên trong xe quá mức bị đè nén, mấy hành khách chiếc xe sôi nổi xuống dưới hô hấp cho thông. Ba người bọn họ cũng xuống xe.

“Tôi đi lên phía trước nhìn xem.” Phương Việt sau khi nói xong thì đi lên phía trước. Kết quả phát hiện, tựa hồ trừ mấy chiếc xe gần nhất, những chiếc xe khác đều là xe phế, bên trong ngay cả tài xế cũng không có. Đường cao tốc bị phá hỏng, hoàn toàn tê liệt.

“Con trai, đừng trèo lên lan can!” Một người đàn bà đuổi theo đứa con trai 5 tuổi của mình. Đứa con trai đã ở trong xe ngồi một ngày, rốt cuộc được thả ra, lập tức kìm nén không được chạy loạn khắp nơi, liền chạy đến rào chắn ven đường.

Người mẹ lập tức chạy tới ngăn cản, đúng lúc cậu bé nhảy ra, người mẹ liền cắp lấy nách nó: “Không nghe lời, có muốn đánh mông không hả.” Cô buông đứa bé, ôn nhu nhéo nhéo mũi bảo bối, ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười dần đông cứng, đôi đồng tử kinh sợ thu nhỏ lại.

Đưa mắt nhìn ra có thấy đó là zombie, hàng ngàn con đang tiến bước về đây. Đám quái vật khoác da người bao phủ thảm cỏ, mang đến mùi máu tươi cùng tuyệt vọng, làm cho cả thành thị hoàn toàn đi vào địa ngục vực sâu.

Người mẹ lập tức bế đứa con, che mắt nó lại rồi xoay người chạy, muốn thông tri người nhà mau chạy mau, kết quả không chạy được  vài bước, lại thấy có một con quái vật cháy đen sì nhảy lên đỉnh xe nhà cô. Người chồng đang đứng kia hút thuốc, không chú ý tới phía sau, thấy vợ chạy về chỗ mình, còn phất phất tay.

Người đàn bà há mồm, thanh âm lại tạp ở trong cổ họng ra không được. Con quái vật ngoạm một ngụm nuốt đầu của chồng cô, trong nháy mắt máu tươi văng khắp nơi. Mà người đàn ông đó lại vẫn duy trì tư thế giơ tay, chậm chạp không rơi xuống đất.

“A, a,” người đàn bà này điên rồi, “A a a a a!”

Thế giới điên cuồng.

Phương Việt cách xe quá xa, vốn định trở về, zombie cũng đã sắp tới đây. Anh không kịp, chỉ có thể ở mấy chỗ kín bên cạnh zombie. Mấy xe gần đó lập tức lên xe thay đổi đầu xe, nghiền nát quái vật, kết quả có mấy con zombie bị cuốn vào bánh xe, xe không chạy bao lâu liền tắt. Bọn họ không có biện pháp, chỉ có thể bỏ xe đào tẩu.

Ngô Giang Phương Việt đi không trở lại, cũng không lên xe,  hai người lấy từ xe hai rương vũ khí liền chạy. Tiền Giai Hảo sẽ không lái xe, chỉ phải đi theo.

Phương Việt không rõ, đường xao tốc còn chưa được thông, đám zombie đến tột cùng là đánh từ đâu ra. Đám zombie trong thành phố không thể  tự nhiên chạy ra đây được, hoặc là những hành khách bất hạnh trên những chiếc xe phế  gặp nạn biến dị mà thành?

Người chạy trốn không tự giác chạy cùng một phương hướng, trên đường thỉnh thoảng có người thể lực yéu chống đỡ không nổi té ngã, trước khi bò dậy đã bị zombie vồ lấy.

Một cô gái bị té ngã, quần  bị rách làm da xước chảy máu. Cô tội nghiệp nhìn về phía bạn trai, hy vọng đối phương có thể đỡ mình lên, nhưng bạn trai chỉ vội vàng quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, liền ném cô ra sau đầu tiếp tục cắm đầu chạy. Cô gái không thể tin tưởng, giây tiếp theo nửa người đã bị zombie bắt lấy. Cô không cam lòng bỏ mạng như vậy, dùng sức giãy giụa, nhưng lập tức lại có con zombie mới vây lên.

Cô gái chảy ra nước mắt tới, cuối cùng nhìn về phía bạn trai, lại phát hiện một đạo hắc ảnh không biết từ nào chạy ra, một giây sau bạo đầu người nọ. Cô trợn mắt há hốc mồm. Trên người rất đau, thịt sống sờ sờ bị xẻo hạ, đau đớn muốn chết. Nhưng thấy tra nam kia  chết trước mình, lại cảm thấy thống khoái.

Vài phút sau, zombie tan đi. Vừa rồi khuôn mặt cô gái đã là nhìn không ra nguyên dạng, quần áo cũng phá thành mảnh nhỏ. Cô đột nhiên giật mình, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, há mồm xông về phía con mồi mới. 

Đáng giận, lúc này thật thèm đã chết!

Phương Việt cầm gậy giết chết mấy con zombe đến gần, hiện giờ bên người còn có Ngô Giang Tiền Hiai Hảo, chỉ còn bảy tám người sống sót. Những người khác hoặc là bị đồng hóa thành zombie, hoặc là bị con quái vật than cốc xử lý. Mà chạy lâu như vậy, toàn bộ mọi người đều đã kiệt sức. Bọn họ lợi dụng cây cối và các khu vực thi công kiến trúc trốn trốn tránh tránh, nhưng mỗi lần còn không kịp thở dốc đã bị phát hiện.

Phân biệt làm sao giữa zombie và con người đây? Thanh âm, khí vị, hay là nhiệt độ cơ thể? Nếu như vậy, bọn họ chạy trốn tới chân trời góc biển cũng khó thoát cảnh chết.

Lúc này sắc trời đã toàn đen, đối với zombie hơi chút kiêng kị ánh mặt trời con zombie nói, hiện tại mới là sân nhà chúng. 

Tinh thần mọi người đều trơ cả rồi.

Hoàn chương 14