“Nếu anh đến kịp lúc và có thể ở lại với em trong mùa đông năm nay, chúng ta có thể cùng đi ăn lẩu, cùng uống trà sữa, cùng xem phim, cùng đốt pháo hoa và chụp ảnh cùng nhau. Khi đó, em sẽ cùng anh trải qua mùa đông cuối cùng của năm 1920.”
Trước khi đi ngủ, Thi Trà Trà đã đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè. Trong ảnh, cô mặc một chiếc áo sơ mi kết hợp với chiếc váy ngắn xếp ly, trên tay đang cầm một bó hoa. Tấm ảnh này là do bạn cùng lớp của cô chụp cho cô. Đáng lẽ ra tấm ảnh này cô phải lộ mặt, nhưng không biết vì sao phần từ cổ của cô trở lên lại bị cắt mất.
Cô đang ôm một bó hoa to trong lòng, mái tóc dài tự nhiên buông xoã ngang vai, ánh mặt trời rọi xuống chiếu lên người cô. Một nửa người cô khuất trong bóng tối, còn một nửa thì tắm dưới ánh nắng mặt trời, mang lại cảm giác bình yên theo năm tháng.
Chiều hôm sau khi đến lớp, cô cứ bồn chồn kiểm tra thời gian không ngừng. Đúng 4 giờ chiều, cô không nhịn được nữa mà đứng dậy, cúi người định lẻn ra ngoài qua cửa sau của lớp nhân lúc cô giáo đang quay đầu đi. Nhưng ngồi ngay cửa sau là một cậu nam sinh có quan hệ khá tốt với cô trong lớp, cậu trông thấy cô định lẻn ra ngoài thì đưa chân ra ngáng ngay cửa rồi hỏi: “Bạn học Thi Trà Trà, bây giờ còn đang trong giờ học đấy, cậu định đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh.” Cô không muốn nói thêm gì với cậu ta nữa nên vươn tay ra định đẩy cậu ta.
Cậu vừa cười vừa nói: “Bạn học Trà Trà, cậu tưởng tớ là đồ ngốc à? Tấm ảnh mà cậu đăng lên vòng bạn bè vào tối hôm qua, trong tay cậu là bó hoa oải hương, loài hoa oải hương này mang ý nghĩa là chờ đợi tình yêu, còn nữa, hôm nay cậu có trang điểm. Chứng tỏ cậu đang nói dối.”
Không may, cô đã bị phát hiện rồi, nhưng Thi Trà Trà không có ý định giấu diếm. Cô cũng nở một nụ cười giống như cậu, sau đó nói, “Cậu biết hết rồi thì đừng có ngăn cản tớ chạy theo tiếng gọi tình yêu nữa. Tránh đường cho tớ đi đi, đừng có cản cuộc hẹn hò online của tớ mà.”
Nói xong, cô đẩy cậu ta ra rồi chuồn đi mất từ cửa sau.
Thi Trà Trà không nói dối, cô quả thật đã yêu đương qua mạng.
Mục tiêu của cuộc đào tẩu hiện tại của cô chính là người ” bạn trai” mà cô đã hẹn hò qua mạng được hơn một năm, anh tên là Thẩm Từ. Thi Trà Trà chưa từng nhìn thấy anh trực tiếp hoặc xem qua ảnh của anh, những thứ mà cô biết về anh chỉ gói gọn có mấy điều: là nam giới, sinh viên đại học, phát thanh viên, có chất giọng rất hay, cung Nhân Mã,… Ngoài ra, cô không còn biết gì nữa hết.
Nhưng điều này cũng không thể khiến cô ngừng thích anh – người đã biến Thi Trà Trà trở thành một kẻ nghiện việc điều khiển giọng nói.
Hơn một năm trước, Thi Trà Trà vẫn đang chuẩn bị cho bài kiểm tra nghệ thuật thì tình cờ trông thấy một blogger trên weibo đã đăng một bài về tình yêu được điều khiển bằng giọng nói, hai người hoàn toàn giao tiếp với nhau qua giọng nói và không tiết lộ hình dáng của nhau. Sau khi được thêm vào nhóm của blogger, bọn họ phải điền nhiều sở thích khác nhau vào biểu mẫu, tiếp đó, blogger sẽ chỉ định hai người phù hợp với nhau dựa trên những gì họ đã điền.
Lúc đó, Thi Trà Trà đang chuẩn bị cho bài kiểm tra của Khoa Phát thanh và Dẫn chương trình, ngay khi nhìn thấy tin tức này, cô không khỏi động lòng. Cộng thêm việc luyện tập khi đó thật sự rất nhàm chán nên cô đã quyết định đăng ký tham gia trò chơi này.
Sau hơn một tiếng đồng hồ điền vào hàng trăm biểu mẫu khảo sát về sở thích và những điều mình thường quan tâm, cuối cùng Thi Trà Trà cũng nhận được người bạn trai điều khiển bằng giọng nói do blogger chỉ định vào ngày thứ ba.
Người bạn trai đó còn gửi lời mời kết bạn WeChat với cô kèm theo tin nhắn xác minh rất thẳng thắn: Bạn trai của bạn trong vài ngày tới.
Hôm đó Thi Trà Trà vừa hoàn thành xong bài tập buổi sáng, cô đang vui vẻ gặm một cái bánh hấp lớn. Thấy thế, cô vội đặt chiếc bánh hấp sang một bên, đồng ý lời mời kết bạn của đối phương, sau đó thì nhanh chóng thanh nhuận cổ họng sao cho giọng của cô nghe trong trẻo và ngọt ngào nhất rồi mới gửi lại một tin nhắn cho bên kia.
“Xin chào, tôi là bạn gái của anh trong những ngày sắp tới. Anh có thể gọi tôi là Trà Trà, trà trong hồng trà và trà xanh.”
Cuối câu cô còn thêm một tiếng cười rất tự nhiên, nghe vô cùng duyên dáng, nhưng anh trai đối diện hình như không được chủ động cho lắm, rất lâu sau anh mới đáp lại cô.
Bởi vì giao tiếp bằng giọng nói nên lần này đối phương cũng trả lời lại bằng ghi âm giọng nói.
“Tên của tôi là Thẩm Từ, Thẩm chứa ba nét chấm của bộ thuỷ*, Từ trong ‘Từ quân nhất dạ thủ Lâu Lan*’.”
*Họ Thẩm (沈) chứa “tam điểm thủy” 三點水 – ba nét chấm 氵của bộ “thủy”.
*Là câu cuối cùng thuộc bài thơ “Tòng quân hành kỳ 6” của tác giả Vương Xương Linh: 辭君一夜取樓蘭 – Từ quân nhất dạ thủ Lâu Lan (Giã từ vua một đêm giữ vững đất Lâu Lan). Lâu Lan là tên đất và cũng là tên một bộ tộc sống ngoài biên giới tây bắc Trung Quốc.
Phải nhận xét giọng nói của đối phương như thế nào đây nhỉ? Thi Trà Trà muốn thi vào Khoa Phát thanh và Dẫn chương trình nên xung quanh cô toàn là những người có tài năng và thiên phú về giọng nói. Trường luyện thi mà cô bỏ tiền ra học có vô vàn diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, phải nói rằng cô đã nghe qua biết bao chất giọng tuyệt đẹp. Mặc dù thực tế cô đã miễn nhiễm với những giọng nói được cho là hay, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của anh, cô vẫn không thể kiểm soát được chính mình.
Đậu má, giọng của bạn trai do blogger chỉ định tuyệt quá.
Cô chẳng còn quan tâm đến chiếc bánh hấp trên tay nữa, chỉ biết đứng đó cười thầm một lúc lâu rồi mới gửi đoạn ghi âm tiếp theo cho đối phương.
“Vậy thì từ nay, em không còn là Trà Trà nữa, tên của em là Lâu Lan, anh có thể cưới* em.”
*Thú/cưới – 娶 (qǔ) đồng âm với thủ/giữ – 取 (qǔ).
Loại thủ đoạn chơi chữ này, cộng với chất giọng vốn có của cô cũng không tệ, cho nên sau đoạn ghi âm đó, người bạn trai hơi lạnh lùng của cô đã bớt thờ ơ với cô hơn.
Tình yêu không chân thật của bọn họ bắt đầu vào một ngày trời nắng gắt nhất ngay giữa mùa hè.