“Lớp trưởng, cậu thật sự còn giấu nghề à?” Có người kinh ngạc nói xong rồi lại chậm rãi thở ra một hơi.
“Tốt quá rồi, đội chúng ta không cần phải bị phạt nữa rồi hú hú hú.”
Tạ Hoài cũng không ngờ Giang Tự thế mà lại còn biết chơi piano.
“Cậu thật sự biết chơi á?” Ánh mắt hoài nghi của Tạ Hoài nhìn Giang Tự.
Giang Tự chậm rãi lên tiếng: “Ừ, ngày trước có học qua, từng đạt giải nhất cấp thành phố.”
Này, đừng có nói dễ dàng như thế có được không, nếu không chúng tôi sẽ nghĩ rằng giành được giải nhất rất đơn giản đó!
Các bạn học xung quanh nghe thấy câu nói của Giang Tự trong lòng gào thét.
Nói thật thì, Tạ Hoài cũng có chút muốn nghe.
Lúc này Giang Tự như nhìn thấu được suy nghĩ của Tạ Hoài, hắn hơi nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước, hắn hỏi Tạ Hoài: “Muốn nghe?”
“Ừm,” Lần này Tạ Hoài không do dự gật gật đầu, còn mơ hồ có chút mong đợi, “Muốn nghe.”
“Cuối tuần đến nhà tôi.” Khóe miệng Giang Tự không rõ ràng mà cong lên một chút.
Tạ Hoài không ngờ Giang Tự vậy mà lại thật sự đồng ý, điều này làm cho cậu có chút thụ sủng nhược kinh.
Cậu thò tay nắm áo đồng phục của Giang Tự tiện thể sờ sờ lên trên, cười cười hỏi: “Cậu đàn cho tôi nghe?”
Giang Tự theo bản năng bắt lấy cái tay không an phận của Tạ Hoài, trả lời: “Ừ.”
Lúc này Tạ Hoài thỏa mãn rồi, tâm trạng đặc biệt vui sướng: “Được, vậy cuối tuần tôi đến tìm cậu.”
- ----
Thật vất vả mới thi xong, cuối cùng Tạ Hoài cũng thở phào một hơi, dù
sao thì cậu cũng cố gắng hết sức rồi, lần này có thể thi được bao nhiêu điểm thì được bấy nhiêu vậy.
Tâm trạng Tạ Hoài không tồi, nhưng cậu không nhìn thấy Giang Tự, cũng
không biết hắn chạy đi đâu rồi, cậu ngồi trong phòng học đợi một lúc cũng không đợi được người, dứt khoát rời đi trước.
Hôm nay không có việc gì cần làm, Tạ Hoài lần đầu tiên đi đường khác, trong con hẻm này có một sồi vàng, Tạ Hoài nhớ năm lớp 10 cậu thường xuyên đánh nhau với người ngoài trường, cũng không phải cậu thật sự muốn đánh, mà là mỗi lần cậu đi qua đây đều có thể bắt gặp mấy nhóm người trường khác đang bắt nạt học sinh khoá dưới.
Cậu nhẫn nhịn nhưng không nhịn được, cuối cùng vẫn động tay với đối phương.
Mẹ của cậu là Triệu Lị biết được những chuyện này, hết sức khuyên bảo Tạ Hoài tốt nhất là đừng lo chuyện bao đồng nữa, có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, tránh cho bản thân không giúp được người khác mà mình lại bị thương.
Cậu hiểu rõ Triệu Lị, biết Triệu Lị lo lắng cậu sẽ bị thương. Nhưng chuyện hành hiệp trượng nghĩa như này sao lại được coi là chuyện vớ vẩn được, cậu nhìn thấy ngứa mắt, dựa vào cái gì lại không thể quản.
Tạ Hoài biết bản thân cậu có chút phẩm chất anh hùng xã hội chủ nghĩa, nhưng cậu chưa bao giờ để ý những người này.
Cho nên sau này sau khi tan học cậu cố ý đi vào con hẻm kia, người ở trường khác có lẽ là bị Tạ Hoài đánh cho sợ rồi, dần dần con hẻm kia không còn xuất hiện nhóm người kia nữa, Tạ Hoài cũng không đi con hẻm này nữa.
Cậu đeo tai nghe, nghe bài hát trong danh sách phát chậm rãi đi bộ về nhà, vừa đi đến chỗ cây sồi vàng lối đi vào con hẻm, cậu thấp thoáng nghe thấy đánh mắng truyền lại.
Cậu dừng lại, liếc mắt vào bên trong một cái, thầm nói không phải chứ, trùng hợp vậy sao?
Tạ Hoài vừa tháo tai nghe qua loa nhét vào túi áo đồng phục vừa chạy vào bên trong con hẻm.
Lúc chạy chân cậu bỗng nhiên mềm xuống khiến cậu suýt nữa thì ngã khuỵu xuống mặt đường lồi lõm.
Tạ Hoài bị đau, không nhịn được nhíu mày một cái.
“Má nó.”
Cậu không để ý nhiều như vậy, trực tiếp lao vào trong con hẻm, sau đó mặt đối mặt với mấy người chưa từng thấy mặt mấy tháng qua.
Mấy người kia đang nghĩ xem là ai đến xen vào việc của người khác, đảo mắt nhìn thấy gương mặt của Tạ Hoài thì biểu cảm trên mặt cứng lại, nháy mắt mặt đều biến thành nhân sinh không còn gì luyến tiếc: “Người anh em, sao lại là cậu?”
Tạ Hoài: “...”
Cậu cũng đang muốn hỏi tại sao lần nào cũng là các người.
“Sao, lại muốn thu ‘phí bảo hộ’ à?” Tạ Hoài nghiêng đầu liếc thấy người đằng sau bị mấy người này giữ chặt, bên ngoài mặc áo đồng phục, nhìn dáng vẻ thì là học sinh lớp 10.
Tạ Hoài cứ như thế nhìn chằm chằm mấy người kia, mỗi khi cậu mặt lạnh không nói chuyện thì cả người đều lộ ra vẻ tàn ác.
Không phải trước kia bọn họ chưa từng đánh nhau với Tạ Hoài, nhưng lần nào cũng là lấy thất bại để chấm dứt, bởi vì bọn họ căn bản không đánh thắng được Tạ Hoài, cho dù là chỉ có một mình Tạ Hoài.
Bên ngoài có tin đồn rằng một người cân sáu còn có thể thắng, chuyện này thật thật giả giả cũng không có mấy người biết, dù sao cũng chỉ là tin đồn.
Nhưng Tạ Hoài thì thật sự có thể một cân sáu.
Kẻ cầm đầu kia quay đầu lại nhìn đứa học sinh đang run rẩy phía sau một cái, “phi” một tiếng, giơ ngón trỏ ra chỉ vào cậu ta, giọng nói buồn bực: “Hôm nay xem như mày may mắn.”
Nói xong hắn ta nghiêng đầu ra hiệu cho bọn đàn em, định rời khỏi nơi này.
Bọn họ không muốn đánh nhau với Tạ Hoài.
Không ai muốn đánh nhau với loại người càng đánh càng hăng như Tạ Hoài.
Tạ Hoài cau mày, đợi bọn chúng sắp đi qua mình thì Tạ Hoài nghiêng người
ngăn cản bọn họ.
“Nói xin lỗi.” Giọng nói của Tạ Hoài nghe có vẻ hơi khinh thường, ánh mắt dừng trên người kẻ cầm đầu kia.
Kẻ cầm đầu kia chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, nhưng muốn bọn họ nói xin lỗi, không đời nào.
“Tạ Hoài, mày đừng tưởng rằng bọn tao sợ mày.” Hắn ta hút nốt điếu thuốc lá, tiện thể vứt luôn xuống đất.
Bỗng nhiên có một trận khói mù có hơi cay mắt, Tạ Hoài chán ghét nghiêng đầu.
“Ồ, vậy sao?”
Tạ Hoài chịu đựng cảm giác khó chịu do khói thuốc gây ra, đi lên phía trước một bước, đứng ở bên tay phải kẻ cầm đầu, cúi người xuống bên tai kẻ cầm đầu, lười biếng nói: “Còn nhớ cảnh mà các người bị tôi đánh ngã xuống đất lần trước không?”
Vừa nói xong, kẻ cầm đầu kia chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ của Tạ Hoài ở bên tai, sau đó là một cước đá vào đầu gối của hắn ta.
“!”
Hắn ta không ngờ tới Tạ Hoài đột nhiên tấn công, một người đang đứng cứ thế quỳ xuống đất.
Tốc độ của Tạ Hoài quá nhanh, làm cho đám đàn em của hắn đều không phản ứng kịp.
Tạ Hoài vô cùng hứng thú nhìn người đang quỳ dưới đất, nhẹ nhàng nhả ra
hai chữ: “Phế vật.”
“Đm, con mẹ mày!” Người quỳ trên trên đất mắng một câu, đứng dậy cầm cây gậy sắt ở bên cạnh tay mình tấn công về phía Tạ Hoài.
Chưa đợi Tạ Hoài làm ra bất kỳ hành động gì, cậu liền nhìn thấy người trước mặt mình bay ra chỗ khác rồi.
Tạ Hoài theo bản năng quay đầu: “?”
Cậu quay đầu lại liền nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng, hơn nữa gương mặt nhìn có vẻ còn tàn ác hơn cậu hồi nãy.
Tạ Hoài ngẩn ra, cậu không biết tại sao Giang Tự lại ở đây, chỉ là cậu theo bản năng đưa tay kéo cổ tay Giang Tự: “Giang Tự…”
Giang Tự dừng lại một chút, sau khi xác nhận Tạ Hoài không bị thương thì mới giương mắt nhìn về phía nhóm người kia.
Rõ ràng một chữ hắn cũng không nói, nhưng lại khiến cho từng người ở đây đều không rét mà run.
Bị thiệt thòi, đám đàn em vội vàng bỏ chạy, trực tiếp bỏ lại người được
gọi là đại ca ở nơi này.
Đại ca đáng thương thê thảm.
Tạ Hoài nhìn ra rồi, cái người đại ca này có chút phế.
Người đại ca sắc mặt khó coi đến cực điểm ở trên mặt đất: “...”
Cũng may GIang Tự cũng lười để ý đến hắn, hắn mới thoát khỏi việc bị đánh thiếu chút nữa tè ra quần chạy mất.
Mà cái người học sinh bị bắt nạt kia đã không nhìn thấy bóng dáng từ lâu rồi.
Toàn bộ con hẻm chỉ còn lại hai người là Giang Tự và Tạ Hoài.
Xung quanh rất yên tĩnh, hai người chỉ nhìn đối phương, không ai mở miệng nói trước.
Thỉnh thoảng có gió từ đầu hẻm thổi qua, cành lá cây sồi vàng khẽ đung đưa, quả trên cây sồi vàng bị gió thổi rơi trên mặt đất, phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.
Tạ Hoài biết Giang Tự đang tức giận, cậu kéo góc áo đồng phục của Giang Tự, giải thích: “Tôi không đánh nhau, chỉ là nhìn bọn họ không thuận mắt mà thôi, hơn nữa, bọn họ cũng không đánh thắng được tôi.”
Giang Tự không nói chuyện, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Tạ Hoài: “Giang Tự, cậu nói chuyện với tôi đi mà.”
Cuối cùng Giang Tự nửa giống như không chống đỡ nổi, nửa giống như không biết phải làm sao, nửa giống như là tức giận thở dài một hơi: “Tạ Hoài, cậu có biết nếu một gậy kia mà rơi xuống…”
“Cậu đau lòng rồi à?” Tạ Hoài nói đùa hỏi Giang Tự.
Giang Tự: “Ừm, đau lòng rồi.”
Tạ Hoài run lên một cái, cậu cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh, thậm chí so với lần trước còn dữ dội hơn, bịch bịch bịch giống như muốn nổ tung vậy.
Cậu không ngốc, cũng biết xuất hiện loại chuyện này là bởi vì cái gì, hoặc là quá kích động, hoặc là đã rung động rồi. Tạ Hoài không cảm thấy
bây giờ bản thân có cái gì để kích động, cho nên là cậu đây là… rung động rồi?
Cậu rung động với Giang Tự rồi?!
Cái ý nghĩ này mới nảy mầm đã bị Tạ Hoài ấn trở về rồi, cái đáp án này quá kinh hãi, cậu không dám suy nghĩ kỹ.
Giang Tự không biết Tạ Hoài đang nghĩ cái gì, nhìn thấy cậu đang phát ngốc, suy nghĩ không biết bây đến tận đâu rồi.
Có thể là do hồi nãy cậu chạy lại đây tốc độ quá nhanh, Tạ Hoài không chú ý đến khuy áo phần cổ áo đồng phục bên trong đã bị bong ra rồi.
Bạn đầu trường học cho học sinh may áo đồng phục thì sẽ may lớn hơn một số, làm cho cổ áo đồng phục bị lỏng ra rũ xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Giang Tự và Tạ Hoài cách nhau rất gần, hắn chỉ cần cúi xuống một tí nữa thôi là có thể nhìn thấy xương quai xanh lõm xuống bị che giấu qua lớp vải của Tạ Hoài.
Giang Tự rất nhanh đã rời tầm mắt đi, đáy lòng dâng lên một cổ khô nóng
không thể biến mất được.
Nhưng hắn chỉ xoa xoa mái tóc mềm mại của Tạ Hoài, nói: “Tạ Hoài, về nhà thôi.”
Tạ Hoài hồi thần lại, đè xuống tâm tư trong lòng, thậm chí cậu còn không để ý đến hành động Giang Tự đang sờ đầu mình, cậu gật gật đầu: “Ừm, đi thôi.”
Cả đoạn đường tâm Tạ Hoài đều không đặt ở trên đường đi, nếu không phải Giang Tự kéo cậu thì cậu suýt nữa đã tông vào cái cây phía trước sau đó chết trẻ rồi.
Trạng thái này của Tạ Hoài hoàn toàn không đúng.
Giang Tự nghiêng đầu, hỏi cậu: “Sao thế?”
Tạ Hoài dừng lại một giây: “Không sao.”
Nhìn dáng vẻ này nhìn không giống với dáng vẻ không có chuyện gì, hắn chỉ coi như Tạ Hoài không muốn nói cho hắn biết.
Lúc chuẩn bị tách ra Giang Tự kéo tay của Tạ Hoài: “Còn muốn nghe không?”
Ban đầu Tạ Hoài còn chưa phản ứng lại Giang Tự muốn nói cái gì, sau đó cậu mới nhớ ra hôm trước nói muốn nghe Giang Tự đàn, khóe miệng cậu cong lên: “Muốn nghe.”
Ánh mắt Giang Tự không kiềm chế được nhìn nụ cười trên khóe miệng Tạ Hoài, hầu kết lên xuống: “Được, hôm nào cậu rảnh?”
“Chiều mai đi.”
Buổi sáng có lẽ cậu không dậy nổi.
Giang Tự buông lỏng tay: “Được, chiều mai tôi đến đón cậu.”
Tạ Hoài bất giác đồng ý: “Ừm.”
Sau khi về nhà cậu mới nghĩ lại, cậu sắp trưởng thành rồi, sao vẫn cần người đón??? Cũng không phải là cậu mù đường.
Cậu tức giận lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Tự.
Tạ Hoài: Giang Tự? Hay là cậu trực tiếp gửi địa chỉ nhà cậu cho tôi đi, cậu đừng đến đón tôi nữa, một mình tôi có thể tìm được.
Giang Tự: Được.
Mấy giây sau Giang Tự liền chia sẻ một vị trí tới
Tạ Hoài nhấn vào, nhìn thấy con đường quanh co lòng vòng này, không khỏi rơi vào trầm tư.
Cậu và Giang Tự không phải ở cùng một tiểu khu à? Sao nhìn cái con đường phức tạp này cậu còn tưởng là phải vượt qua mấy cái tiểu khu nữa cơ.
Cậu nghĩ nghĩ, quyết định thu hồi lại câu nói kia.
Tạ Hoài thật là bội phục khả năng co được dãn được của bản thân, lập tức gửi tin nhắn cho Giang Tự.
Tạ Hoài: Hay là ngày mai cậu vẫn nên đến đón tôi đi. [Ha ha ha ha.jpg]
Giang Tự: Không tự đến nữa?
Tạ Hoài ở trước màn hình điện thoại xấu hổ sờ sờ mũi: Là như vầy, thật ra hồi nãy là tôi nói đùa đấy.
Giang Tự: Ừ, đợi tôi đến đón cậu.
Tạ Hoài: Được(≧0≦).
Giang Tự nhìn biểu tượng cảm xúc mà Tạ Hoài gửi tới, nhìn màn hình khẽ cười.
Thật ra đã rất lâu rồi hắn không đụng tới đàn piano nữa, lên cấp ba rồi lại
càng không có thời gian, hồi nãy vừa về đến nhà liền đi đến phòng đàn làm quen một chút, may là về cơ bản không quên, qua một lúc thì cảm giác quen thuộc liền từ từ quay lại trong trí nhớ.
Hắn bắt đầu học đàn piano từ năm lớp bảy, bây giờ nghĩ lại thì cũng không phải là học vô ích.
Tắt điện phòng tắm, Tạ Hoài cầm máy sấy đi ra ngoài ngồi trước bàn học, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ vitamin.
Lọ vitamin này đã hai tuần rồi cậu không đụng đến, năm lớp 10 bà Triệu Lị thường xuyên đốc thúc cậu uống, ít nhất là hai ngày uống một lần, sau này từ từ biến thành một tuần uống một lần, cho đến bây giờ thì rất ít khi đụng tới nữa.
Thi thoảng Tạ Hoài nhớ đến thì mới uống một viên.
Vitamin này có lẽ có sự thôi miên hiệu quả, uống không lâu sau Tạ Hoài đã
chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau tới gần mười giờ Tạ Hoài mới ngủ dậy.
Ngoài cửa sổ trời sáng choang, bầu trời xanh biếc nhìn không thấy điểm cuối, ngược lại là một thời tiết tốt.
Tạ Hoài rửa mặt xong đi đến phòng khách, ngồi xuống sofa mở tivi.
Trước mặt đặt một ly sữa bò nóng.
【Trạm khí tượng Giang Thành: Nhiệt độ trong thành phố đã bắt đầu giảm
xuống, bây giờ đang là mùa dễ bị cảm cúm, mọi người chú ý mở cửa sổ cho
thoáng khí…】
Tạ Hoài ngồi khoanh chân trên sofa, buồn chán bấm điều khiển từ xa, cuối cùng dừng lại ở kênh dành cho trẻ em.
Dòng chữ màu trắng “Mèo và chuột” được viết ở bên cạnh.
Trước khi Triệu Lị đến công ty đã làm sẵn cơm trưa cho Tạ Hoài để ở trong tủ lạnh, buổi trưa khi ăn chỉ cần hâm nóng lại một chút là có thể ăn được.
Tạ Hoài bưng ly sữa uống một ngụm, lại tiếp tục buồn chán ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, đôi chân dài duỗi ra, tư thế lười biếng giống như một tiểu thiếu gia.
Khoảng hai giờ chiều, Tạ Hoài đang lưới weibo trên đầu điện thoại bỗng nhiên hiện ra một tin nhắn wechat xem trước.
Tạ Hoài không cần nhấn vào xem cũng biết là Giang Tự gửi cho cậu.
Giang Tự: Tôi ở dưới lầu nhà cậu.
Tạ Hoài ngẩn ra nửa giây, lập tức tắt điện thoại di động, chạy ra ban công thò đầu ra nhìn xuống dưới, một bóng dáng cao lớn mặc áo T-shirt màu trắng đứng cạnh cái ao lọt vào tầm mắt cậu.
Tạ Hoài nhìn một cái liền nhận ra đó là Giang Tự.
Sau khi cậu phản ứng lại thì phát hiện nhịp tim của bản thân đập có chút mất khống chế.
Thời tiết hôm nay hơi lạnh, Tạ Hoài tiện tay cầm một chiếc áo khoác mỏng liền đi ra ngoài.
Xuống đến dưới lầu, Tạ Hoài liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
“Giang Tự!” Tạ Hoài gọi một tiếng, sau đó chạy về phía hắn.
Giang Tự nhìn tóc Tạ Hoài bị gió thổi lộn xộn hết cả lên, bỗng nhiên cười:
“Chạy nhanh thế làm gì?”
Tạ Hoài dừng ở trước mặt Giang Tự, bị nụ cười của hắn làm cho mặt có chút nóng, giống như muốn rời sự chú ý, cậu đưa tay chỉnh lại tóc của mình xong mới nói: “Không phải là tôi sợ cậu đợi quá lâu sao.”
Khóe miệng Giang tự nhẹ kéo lên, không nói gì.
Đi cùng Giang Tự không bao lâu, chỉ thấy Giang Tự đi vào một tòa nhà.
Tạ Hoài nhìn trên bảng hiệu bên ngoài viết “tòa 13”.
Sau đó trên đầu cậu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi: “?”
Cậu ở tòa 11, cái này không đúng a, vị trí hôm qua Giang Tự gửi cho cậu rõ
ràng rất lòng vòng mà.
Giang Tự dừng bước lại, dường như nhìn ra được sự hoài nghi của Tạ Hoài, đè xuống nụ cười của mình, mở miệng giải thích: “Hôm qua lúc cậu nhắn tin cho tôi, tôi đang dắt chó đi dạo.”
Tạ Hoài nhướng mày: “Cho nên?”
“Gửi sai rồi, xin lỗi. Đó là bản đồ lộ trình tôi dùng để dắt chó đi dạo.” Giang Tự nhìn Tạ Hoài chậm rãi mở miệng.
Nghe thì lời này không có một chút gì gọi là cảm giác áy náy khi gửi nhầm cả, nói xin lỗi cũng không có chút thành ý nào!
Tạ Hoài: “...”
Rất tốt, bây giờ cậu hoài nghi nghiêm trọng Giang Tự là cố ý.
Nhưng bây giờ tâm tình tốt, không định truy cứu: “Bỏ đi.”
Trong nhà Giang Tự không có ai khác, Tạ Hoài quan sát một chút, phát hiện
cách bày trí nhà rất đơn giản, một phong cách mát mẻ nhưng nhìn lại rất cao cấp.
Tạ Hoài giơ tay lên sờ vào khung ảnh, vẽ người đi ở phía trước và phòng khách đều vòng lại với nhau, cậu ngắm nhìn một lúc, cảm thấy cách bày trí này cũng rất hợp với Giang Tự.
Người trong khung ảnh Giang Tự bỗng nhiên quay người lại, Tạ Hoài bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với ánh mắt của Giang Tự.
Tạ Hoài cứng người chớp mắt một cái, bị người nào đó bắt ngay tại trận, có chút xấu hổ bỏ tay xuống.
Giang Tự cười thấp một tiếng, không nói gì.
Mí mắt Tạ Hoài giật giật, khó có thể không nghi ngờ đây là một nụ cười chế giễu, chế giễu một cách công khai.
Giang Tự vòng qua phòng khách đi đến máy lọc nước rót cho Tạ Hoài một cốc nước ấm, Tạ Hoài nhận lấy nói một tiếng cảm ơn.
Sau đó đi theo Giang Tự đến phòng đàn của nhà hắn.
Phòng đàn không tính là quá to nhưng cũng không tính là quá nhỏ, một cây đàn piano, còn có một chiếc ghế sofa nhỏ, cạnh sofa có một chiếc kệ, bên trên có một cuốn lịch, một chai dầu thơm, có lẽ là giống chủ nhân của căn phòng này đến cả mùi vị cũng rất lạnh lẽo.
Trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu, trừ những thứ này ra thì không còn thứ khác nữa.
Tạ Hoài bưng cốc nước ngồi xuống ghế sofa nhỏ, cậu vừa ngước mắt lên đã thấy Giang Tự ngồi ở trước đàn piano.
Ngón tay Giang Tự nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, nhìn từ góc độ của Tạ Hoài, chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay trắng nõn thon dài của Giang Tự, khớp xương rõ ràng từng chút từng chút nhấn trên phím đàn.
Nhịp tim của Tạ Hoài cũng theo âm tiết của tiếng đàn mà càng ngày càng đập nhanh.
Tạ Hoài không nghe nhạc nhưng vẫn bị hấp dẫn bởi giai điệu do đầu ngón tay của Giang Tự cùng tiếng phím đàn va chạm nhau tạo ra.
Mãi cho đến khi tiếng tim đập đã dần dần ổn định theo tiếng nhạc thì cậu mới chợt tỉnh táo lại, thầm nói nhanh như vậy đã kết thúc rồi?
Nhưng cậu cũng không thể bảo Giang Tự đàn tiếp một lần nữa.
Cậu rơi vào xoắn xuýt, cuối cùng thật sự không nhịn được, vội vàng đổi cách nói khác, lên tiếng hỏi: “Bài này tên gì vậy?”
Ngón tay Giang Tự buông lỏng một chút, nghiêng đầu nhìn Tạ Hoài.
Cả căn phòng lúc này rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, trong sự yên tĩnh này như che giấu sự sợ hãi nào đó.
Mãi cho đến khi ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu Tạ Hoài mới nghe thấy giọng nói của Giang Tự.
“Je t’aime.”
- ----+++-----
Tác giả có lời muốn nói:
Je t’taime (Anh yêu em)