Nghe Nói Anh Yêu Em

Chương 38: Tình yêu luôn tôn thờ trong quá khứ




Khi Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệt đang ở trong cửa hiệu để mua quần áo cho đứa bé sắp chào đời của Phương Nhược Nhã , thì chuông điện thoại của Trịnh Hy Tắc đột nhiên vang lên. Anh quay đầu lại nhìn Lương Duyệt, cô đang cúi đầu xuống cân nhắc xem nên chọn màu hồng hay màu xanh, vì vậy không để ý đến hành động của anh. Anh bước hẳn ra phía ngoài, đứng nói chuyện với người ở đầu dây bên kia điện thoại.

Nhưng cuối cùng thì Lương Duyệt vẫn nhìn thấy. Để cho chắc chắn, cô quyết định chọn màu lông gà, một loại màu trung tính, không dành riêng cho bé gái cũng như không dàng riêng cho bé trai. Cô đang định quay sang trao đổi với anh thì thấy anh đứng phía ngoài, vẻ mặt anh khá nghiêm trong, vừa nói chuyện vào điện thoại vừa ngó về phía cô, và ra sức rít điếu thuốc đẩy lệch sang một bên mép.

Trái tim cô bỗng lạnh như băng.

Anh cứ đi đi lại lại, điều đó chứng tỏ sự việc rất khẩn cấp, thỉnh thoảng anh lại liếc vào phía trong của cửa hàng, điều đó chứng tỏ sự việc có liên quan tới cô. Lương Duyệt vờ như đang chăm chú ngắm nhìn hình đứa bé trong ảnh và không để ý đến hành động của anh. Mặc dù có vẻ bồn chồn và bất an, nhưng khi đưa mắt nhìn về phía cô, anh vẫn cố tỏ ra vui vẻ.

Rốt cuộc là cô đã đoán sai hay anh đã làm sai, chẳng ai biết được. Một lát sau, anh đẩy cửa bước vào, bình thản nói : “Anh có việc cần phải tới tham dự một bữa tiệc, ngày mai nhất định anh sẽ đưa em tới chỗ Phương Nhược Nhã.”

Lương Duyệt nhìn đám túi giấy đã được bọc xong, mỉm cười và cũng đáp với giọng bình thản tương tự : “Thế thì anh đem đám đồ này để lên xe đi. Lát nữa em sẽ đón taxi về nhà.”

Vẻ mặt anh lúc đó sa sầm xuống, khiến trong lòng cô dậy lên một nỗi buồn giận khó nói thành lời.

Có lẽ, đã đến giờ phút ấy rồi.

Trịnh Hy Tắc đón lấy mấy cái túi giấy từ tay cô, nói : “Em có yên tâm, nhất định anh sẽ tới đó.”

Lương Duyệt quay người đi như không nghe thấy gì, mắt chăm chú nhìn lên những bình sữa để trên giá, rồi với chúng xuống mân mê trong tay, môi vẫn nở nụ cười bình tĩnh. Trên bình sữa là hình một chú hươu con cao cổ đang ngoác miệng cười và nhìn hai con người đang đứng trước mặt nó. Cô cố nén cảm giác nghẹn ngào trong lòng, nói : “Vậy thì anh cứ đi đi, em còn phải xem thêm chút nữa.”

Phía sau lưng cô vẫn không nghe có tiếng trả lời, anh đã quay người rời đi. Xem ra, chàng công tước Winsor yêu người đẹp hơn cả giang sơn chỉ có ở cương quốc Anh mà thôi, còn ở Trung Quốc, có lẽ không thể nào tìm ra được.

Hồi còn bé, Lương Duyệt cũng đã từng rất mê nhân vật Dương Khang trong Anh hùng xạ điêu phiên bản năm 1983, ngoài vẻ đẹp dũng mãnh, phần nhiều là sự lựa chọn từ bỏ người đẹp vì giang sơn xã tắc của nhân vật này.

Yêu một người thì rất dễ, nhưng với người đàn ông thì đó không phải lý tưởng lớn lao nhất. Lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu quả thật là một thử thách lớn đối với đàn ông và là điều làm tổn thương sâu sắc tới tình yêu với người phụ nữ. Rõ ràng là, khi người yêu thương đang ở trước mặt, đàn ông vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc, nhưng một khi gặp phải nhưng vấn đề thật sự, thì đàn ông lại nảy sinh những cân nhắc, hoặc tính toán trong lòng, để rồi cuối cùng quyết định lựa chọn cho sự nghiệp.

Yêu giang sơn nhưng còn yêu người đẹp hơn, trên đời này là gì có chuyện tốt đẹp ấy, mà nếu có thì được bao nhiêu người?

Lương Duyệt vẫn không quay đầu lại, nói với cô bán hàng bằng giọng nói rất bình thản : "Hãy lấy một bộ giống như bộ vừa rồi và gói lại cho tôi, tôi muốn đem đi tặng."

Cô bán hàng vừa thoáng tỏ vẻ không hiểu, nhưng biết rằng không nên hỏi nhiều, nên quay người đi lấy hàng. Lương Duyệt đứng mân mê mấy thứ trước mặt, trong lòng trống trải lạ thường.

Cô thực sự không hề tin rằng, anh sẽ mang những bộ quần áo mà cô chọn mua ấy về nhà.

Hai người chung sống với nhau đã bốn năm, thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, và mỗi khi gặp một chuyện nào đó, cô lại càng hiểu hơn người chung chăn chung gối với mình. Khi cô bán hàng mang món đồ ra, Lương Duyệt cầm lên, đi ra khỏi cửa hàng mà không hề nhìn lại. Quả nhiên, chiếc xe đã đưa cô tới cửa hàng không còn thấy đâu nữa.

Màn đêm đang chầm chậm buông xuống, trời cũng bắt đầu se lạnh. Ngày mai là sinh nhật cô, nhưng anh đã không còn nhớ.

Lần sinh nhật đầu tiên của cô sau đám cưới, anh đã tặng cô một chiếc lắc tay, những lần sinh nhật tiếp theo, lần nào anh cũng có quà tặng cho cô. Năm ngoái anh đi công tác bên Mỹ, ngày sinh nhật, cô đã có một món quà là đôi khuyên tai được gửi chuyển phát nhanh tới, cô đã chúm chím môi cười khi mở hòm thư, trong đó có một tấm thiệp chúc mừng với một phong cách khô lạnh như cũ.

Sinh nhật vui vẻ. Chỉ bốn chữ ấy, nhưng nó thực sự làm cho cô thấy lòng nhẹ nhõm.

Hàn Ly dẫn đầu các nhân viên của văn phòng Nghiêm Quy mang tới một hộp bánh ga tô, tuy anh không kỳ công bằng Trịnh Hy Tắc nhưng cũng nhờ thế mà cô đã một mình ăn hết cả nửa cái bánh.

Cũng có thể, từ đây về sau, cô sẽ quen với nhưng sinh nhật chỉ có một mình.

Đi taxi về đến Long Định mất năm mươi bảy tệ, đúng là không rẻ chút nào. Lương Duyệt lấy chiếc vé từ tay người lái xe, bước ra khỏi xe thì nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc bước từ một chiếc xe khác xuống.

Đã lâu không gặp, hình như anh ấy đã gầy đi khá nhiều, khuôn mặt trở nên thanh tú và đôi mắt cũng sáng hơn. Sự mệt mỏi cũng những trống trải trong lòng cô tích tụ từ lâu bỗng ùa đến trong giây phút gặp lại. Cô rất muốn bước tới hỏi anh, rằng vì sao chiếc đèn ngoài ban công luôn luôn bật sáng rất đúng giờ, vì sao gần đây nó lại không sáng nữa, nhưng rồi lại sợ làm như vậy sẽ chứng tỏ rằng cô vẫn luôn nhớ đến anh, lúc nào cũng dõi theo mỗi bước đi của anh, nên cô lại ngần ngừ không dám bước lên.

Cố nén tình cảm phức tạp trong lòng, cô cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy anh, bước nhanh về phía nhà mình. Vì cố gắng gượng, chân tay cô trở nên luống cuống, tai cô cũng bị ù đi.

“Lương Duyệt.”

Nghe tiếng gọi, cô hốt hoảng quay đầu lại, chiếc túi giấy có đựng mấy bộ đồ trẻ con cũng lắc lư theo. Anh đang đứng sau lưng cô, giống như bao nhiêu năm trước.

Đó là trò chơi mà họ thường chơi với nhau. Ở hành lang tối om hoặc ở cầu thang, anh sợ cô bị ngã nên luôn đứng ở phía sau, đưa tay giữ thắt lưng cô. Có những lần anh cố tình bước chậm lại, cô không nghe thấy tiếng ở phía sau, và cũng không nhìn thấy anh đâu thì cuống quýt lên, đưa tay để tìm, lúc ấy anh mới nói : “Chỉ cần em quay đầu lại, anh mãi mãi ở đằng sau em.”

Cô đã chìm trong hai tiếng “mãi mãi” ấy suốt chín năm trời.

Một nỗi đau như dao cứa vào tim.

Cô vội cười và hoảng hốt hỏi : “Anh đi công tác mới về à?”

Anh gật đầu : “Ừ, anh vừa về đến đây, hai ngày nữa anh có việc, giờ phải về để chuẩn bị.”

Cô cúi đầu, đưa một bàn tay ra cho vào túi xách, chiếc túi rất to nên cô lục tìm một lúc mà không thấy chiếc chìa khóa nhà đâu. Thím Đường lại không có nhà, nếu không có chìa khóa, cô sẽ không vào nhà được.

Chung Lỗi đón chiếc túi từ tay cô, móc lấy chìm chìa khóa từ một ngăn bên sườn túi rồi đưa cho cô, động tác của anh rất thuần thục, dường như việc này đã vô cũng quen thuộc.

Cái cảm giác thân thương và được cưng chiều như người người thân, khiến cô chỉ mong sao lập tức được trở về với chỗ dựa ấy như năm nào.

Cầm chùm chìa khóa trong tay, cô và anh cùng sánh bước bên nhau. Tới trước cửa nhà mình, anh dừng bước. Còn cô thì không dám quay đầu lại mà cứ thế cắm cúi bước đi.

Anh hỏi với sau lưng cô : “Ngày mai là sinh nhật em. Anh sẽ cùng dự sinh nhật với em, được không?”

Mồ hôi đã dinh dính trong lòng bàn tay cô, cô cắn chặt vành môi, sống mũi cay cay, không dám quay đầu lại để trả lời anh.

“Anh không có ý gì, mà chỉ muốn nói rằng, nếu em rỗi, anh mời em ăn cơm, coi như chúc mừng sinh nhật em.” Dáng vẻ cứng nhắc của cô khiến anh nghĩ rằng, cô đang thấy chán ghét anh đến cực độ, vì thế giọng nói của anh cũng trở nên rất thận trọng, như muốn xua tan cảm giác đề phòng của cô.

Vào lúc cô bị người khác quên lãng và vứt lại phía sau.

Bỗng nhiên, nước mắt cô ào ra như suối, côi bấm chặt ngón chân cái, đáp : “Mai mới đúng ngày, đợi ngày mãi hãy nói.”

Một cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Lần sinh nhật đầu tiên của cô, cô cũng đã nói câu này. Vì quá căng thẳng, anh đã nhớ nhầm ngày, nên phục sẵn trước cửa nhà cô từ sớm, chờ cô đi làm về thì nhảy ra cười hì hì và hôn lên vành tai cô, còn cô thì giật mình, sau đó, chờ anh nín cười mới càu nhàu : “Ngốc ạ, mai mới đúng ngày!”

Chín năm đã trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ như in cái cảnh tượng ngày ấy. cô đã từng cười, đã từng xấu hổ, mỗi một khoảnh khắc trôi qua đều như vẫn còn đây, gần trong gang tấc. Nhưng đã không còn như trước nữa.

Những giọt nước mắt không thể kìm nén được cứ lã chã rơi xuống, càng lau lại càng đầm đìa.

Anh khẽ nói : “Vậy, ngày mai anh sẽ làm sinh nhật cho em.”

Chiếc túi trên tay cô khẽ rung lên, cô quay đầu bước đi, không đáp lại dù chỉ một lời.

Suốt một đêm trôi qua, Lương Duyệt cứ ngồi một bên cửa sổ, cô luôn cảm thấy thiếu vằng một cái gì đó, trống trải đến tê lòng. Suy nghĩ mãi, cô vào bếp, lấy ra một ít trái cây ướp lạnh, cho từng quả vào miệng. Cảm giác lạnh buốt lan vào trong tim, có làm cho cô thấy dễ chịu hơn.

...

Sáng sớm, ra khỏi giường, cô vào bếp luộc năm quả trứng, sau đó đem những quả trứng nóng hôi hổi lăn qua một lượt từ đầu xuống chân. Hồi cô còn nhỏ, mẹ thường đem nhưng quả trứng luộc vào lăn cho cô khi cô chưa tỉnh dậy, mẹ nói, lăn như vậy thì khi sang tuổi mới, cô sẽ gặp những điều may mắn.

Sau đó, khi cô qua lại với Mạnh Húc, Mạnh Húc đã lăn trứng cho cô. Vì xấu hổ, nên chỉ vào buổi tối, lúc cùng nhau ăn cơm chúc mừng sinh nhật, cô mới để anh lăn giúp cho và cũng không để cho người khác nhìn thấy.

Chung Lỗi cũng đã lặng lẽ lăn trứng cho cô. Anh còn giấu cô luộc từ tối hôm trước, vì sợ trứng mới luộc xong sẽ làm cô bị bỏng. Sáng sớm ngày sinh nhật cô, anh cầm mấy quả trứng tới bên giường, sau đó lăn một lượt trên khuôn mặt vẫn còn chìm trong giấc ngủ của cô, cứ lăn một vòng thì lại hôn một cái, đến khi cô tỉnh hẳn và gạt tay anh ra mới thôi.

Năm nào cũng vậy.

Còn với Trịnh Hy Tắc, cô chưa bao giờ nói cho anh biết rằng sinh nhật cần phải có phong tục ấy. Nhà giàu nên dù có phong tục gì cũng phải làm trước đám đông, còn phong tục quê mùa ấy chắc chắn anh sẽ không làm, và cô cũng cảm thấy không cần thiết phải nói ra.

Vì thế, Lương Duyệt cầm trứng, đứng trước cửa sổ nhà mình, chậm rãi lăn từ bàn chân lên đến đùi, sau đó, khi quay sang lăn đến cánh tay, cô mới phát hiện ra Chung Lỗi đang đứng bất động ở cửa sổ nhà đối diện, nhìn cô tự mình lăn trứng.

Bàn tay đang lăn trứng của cô dừng lại. Cô đã không biết rằng, khoảng cách cửa sổ hai nhà rất gần nhau tới mức dường như cô có thể cảm nhận thấy cả hơi thở của anh.

Buổi sáng, mới tỉnh dậy, thế mà anh đã mặc áo sơ mi, tay xắn lên, dưới ống của chiếc quần may rất vừa vặn là đôi dép lê cô mua. Như thế tất cả vẫn y nguyên, anh chưa từng đi Mỹ, cô cũng chưa từng kết hôn, giữa anh và cô chỉ là khoảng cách của một hàng lan can, anh khẽ nói: "Hôn anh đi".

Cô đứng ở đó, giống như mỗi lần gặp nhau trong giấc mộng. Quầng mắt nhức đến mức không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, nhưng vẫn không dám khóc. Những giấc mộng bị đánh thức bởi những giọt nước mắt của cô đã quá nhiều, lần nào tỉnh dậy, cô cũng thấy luyến tiếc và hối hận.

Lần này, cô không muốn luyến tiếc và hối hận nữa, lại càng không muốn mất đi những gì đang có trước mắt.

Chẳng còn gì nữa, nhưng ít nhất thì cô cũng vẫn còn cơ hội để quay đầu lại.

Anh từ từ khom người xuống, nói vọng qua từ một khoảng cách không xa lắm: "Về nhà đi!".

Cô nắm chặt qủa trứng gà trong tay, mỗi lúc một chặt hơn, sau cùng thì một tiếng "tách" vang lên, quả trứng đã bị vỡ.

Chung Lỗi đã nhìn cô như vậy, trong đáy mắt anh chúa đầy nỗi khát vọng. Đó là niềm vui sau bao nhiêu năm cuối cùng đã đợi được cô quay trở về, mặc dù cô đã qua cái tuổi "nhi lập", còn anh thì cũng xấp xỉ ba mươi. Quay đi quay lại, có ai dám nói đó không phải là một mối nhân duyên tốt đẹp?

Một người đã từng yêu người khác bằng cả trái tim thì dù có mất đi bốn năm cũng vẫn cứ yêu, họ vẫn còn có cả năm mươi năm nữa để mà yêu nhau cơ mà, bốn năm ấy so với cả cuộc đời thì chẳng thấm tháp gì, có lẽ cũng chẳng cần tính toán.

Anh cũng đã nghĩ rằng, có thể anh sẽ không còn gắp lại cô nữa. Cô gái đã cùng anh đi qua những năm tháng gian khổ, khó khăn ấy đã không cò đây nữa, nhưng rồi anh vẫn tiếp nhận sự điều động của công ty. Suy ngẫm kỹ càng mới thấy, nguyên nhân của sự việc ấy cũng lại chính là vì muốn được ở gần cô thêm một chút, chỉ một chút thôi cũng đã tốt rồi.

Bởi vì, ở nên có cô, bầu không khí cũng trở nên dễ thở hơn.

Mặc dù cô đã thay đổi, đôi mắt biết cười đã được giấu dưới vẻ ngoài nghiêm nghị, nhưng anh vẫn không có cách nào thoát ra khỏi ký ức, không có cách nào quên đi được. Anh yêu cô, trước sau luôn như vậy, và chưa bao giờ từ bỏ.

Người con gái khiến anh đắm say chỉ có thể là người đã từng ôm anh cười và ôm anh khóc.

Suốt đời.

Cuối cùng, cô cầm mấy quả trứng đi sang nhà anh. Nhìn những đồ đạc vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, cô cảm thấy sắp không kìm nén được nữa, bèn véo thật mạnh vào tay mình.

Bên cạnh bộ sa lông sang trọng là một bể cá nho nhỏ, trong bể là hai chú cá bé tí xíu có vẻ tầm thường. Lương Duyệt không thích ăn cá, vì thế không hề có tình cảm gì với những chú cá quẫy đuôi bơi tung tăng trong nước. Còn Chung Lỗi thì ngược lại, anh rất thích cá, vì thế cô đành nuôi chúng, loài cá vàng hai tệ rưỡi ấy rất dễ nuôi, chỉ cần ném cho chúng một chút thức anh là chúng vui vẻ quẫy đuôi cả ngày.

Trong phòng khách còn có một chậu gốm màu đen, bên trong là mấy khóm hoa, loại hoa mà các cô gái nông thôn miền Bắc thường dùng để nhuộm móng tay, chúng có màu tím hồng và những cái rễ mập mạp.

Đó là ba hạt giống từ một vườn hoa mà Lương Duyệt đã lén lấy trộm trên đường đi làm về rồi đem gieo. Chẳng cần phải xới đất, ba tháng sau cây đã nở đầy hoa, khiến cô vui mừng rối rít.

Lúc ấy, anh và cô đều là những người rất thích thú đối với những thứ giá rẻ. Cho dù cuộc sống có khó khăn thiếu thốn, họ cũng vẫn tràn đầy niềm vui. Lần đầu tiên hoa nở, lần đầu tiên chú cá nhỏ biết quanh quẩn bên ngón tay người cho ăn, anh và cô đều mỉm cười, nhìn nhau với ánh mắt ấm áp và tình cảm chứa chan, rồi anh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như cánh bướm lướt qua.

Trước mắt chỉ toàn thấy quá khứ hiện về mà chẳng thấy tương lai ở đâu. Cô cứ đứng như thế giữa nhà, những quả trứng bị bóp nát trên tay khiến lòng cô không khỏi xót xa.

Anh đón lấy mấy quả trứng, lặng lẽ đặt trong lòng bàn tay, rồi bắt đầu lăn từ đỉnh đầu cô, từng lượt, từng lượt một. Khi lăn đến mắt cô, anh nhìn thấy những dòng nước mắt chứa chan trên đó, anh lặng lẽ hôn lên đôi mắt ấy, sau đó lại tiếp tục lăn xuống phía dưới. Đôi môi cô run run, cô định nói điều gì đó, khi quả trứng lăn qua môi cô, anh lại hôn lên đó.

Khi rời khỏi đôi môi đang run rẩy ấy, anh mới cúi đầu xuống, khẽ cười: "Ngốc ạ, chào mừng em về nhà".

Trái tim cô rất đau, và cũng vô cùng khó chịu. Cô để mặc cho anh tiếp tục lăn trứng một cách rất thành tâm, và lặng lẽ nhìn anh được ánh nắng buổi sáng bao bọc lấy. Giống như một giấc mộng.

Trứng lăn đến bắp chân rồi lại đến bàn chân, anh phải khom người, quỳ xuống bên cạnh cô.

Đôi bàn tay rộng cuối cùng cũng nắm chặt lấy bàn chân của cô và để yên như vậy.

Lương Duyệt nhìn xuống, một lần nữa nước mắt lại tuôn trào. Bởi vì, cô nhớ đến lời hứa trong lá thư ấy của anh.

Hãy chờ anh một năm, một năm nữa, anh sẽ đi đôi giày thuỷ tinh vào chân em.

Năm năm sau, cô đã đi đôi giày thuỷ tinh của người khác.

Mọi chuyện trên thế gian thật khó lường. Tất cả mọi thứ đều đã đổi thay.

Một giọt lệ rơi trên mái tóc anh, rồi từ từ thấm sâu vào đó, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Động tác ấy rất chậm. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn cô như ánh mắt của những nhân vật chính trong các bộ phim tình cảm, biết bao yêu thương chứa đựng trong cái nhìn câm lặng ấy. Anh nói: "Ngốc, lăn trứng xong rồi, bên cạnh gối của em có quà đấy!"

Một lần nữa, cô lại ngây người ra. Anh kéo tay cô, rồi bước đi lên gác, từng bước, từng bước một.

Căn phòng này được bài trí giống hệt như phòng ngủ của Lương Duyệt, bên chiếc gối trên chiếc giường rộng lớn trong phòng ngủ là một chiếc hộp màu đỏ.

Bước chân của hai người rất chậm, khi anh cầm chiếc hộp lên, Lương Duyệt đứng lại ở phía sau lưng anh. Chiếc hộp quả là rất đẹp, cô nhắm mắt lại, cả người bỗng run lên.

"Anh còn nhớ, em đã nói rằng, em không thích chiếc nhẫn anh mua trong lần sinh nhật năm ấy. Năm nay anh lại mua một chiếc khác, không biết em có thích chiếc này không?", anh hỏi.

Đôi mắt nhắm nghiền của cô chứa đầy nước mắt.

Thứ mà cô đã mong mỏi suốt bao nhiêu năm, cuối cùng đã ở trước mắt, nhưng cô không còn đủ sức lực để mở mắt ra nữa.

Ngày ấy cô đã từng đòi anh một chiếc nhẫn ba ca ra, nhưng anh đã đáp trả lại cô bằng một nụ hôn.

Còn bây giờ, khi cô muốn một nụ hôn thật sâu, anh lại đem đến cho cô một chiếc nhẫn kim cương đắt giá.