Lương Duyệt nhận được lá thư của Chung Lỗi khi đang
chuẩn bị tới Trung Thiên để bàn bạc công việc. Là người làm việc lâu năm nên
thím Trương rất thuần thục trong việc phân loại thư từ công văn, thím gọi Lương
Duyệt trong khi vẫn không ngẩng đầu lên: “Lương Duyệt, thư của cô này.”
Tập công văn mà Lương Duyệt đã chuẩn bị công phu rất nặng, chúng khiến dáng
đứng của cô cũng trở nên xiêu vẹo, cô chìa bàn tay còn lại ra cầm lấy lá thư.
Nhìn thấy những dòng chữ tiếng Anh viết trên bì thư, đôi mắt cô thoắt tối sầm
lại, cô cố mỉm cười nói với thím Trương: “Thím Trương, lát nữa Luật sư Hàn về,
thím bảo anh ấy tới Trung Thiên nhé, Tổng giám đốc Trịnh bên đó muốn gặp anh
ấy, tôi sang trước đây.”
Thím Trương liếc nhìn Lương Duyệt qua tấm cửa kính dày, hỏi với vẻ nghi hoặc:
“Hôm nay sao cô ăn mặc cứ như con quạ đen vậy?”
Lương Duyệt nhìn thím một cái rồi cười nói với vẻ bí hiểm: “Như thế này mới
trang trọng, thôi, thang máy lên rồi, tôi đi đây.”
Nói xong, cô chạy vào trong thang máy rồi quay mặt lại vẫy tay chào thím
Trương. Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép lại, nét mặt cô lập tức thay
đổi, trở nên nặng nề u ám. Chiếc phong bì màu xanh vẫn kẹp dưới nách, cô chưa
dám động vào nó.
Chưa lên tới tầng mười chín thì thư ký trực ban đã ngăn cô lại. Nhìn chiếc ghim
cài ngực của người đẹp ấy và có lẽ giá cao hơn hẳn bộ trang phục mà mình đang
mặc, Lương Duyệt vội tự giác lùi về sau mấy bước, nhưng rồi cô lại thấy chẳng
cần thiết phải như vậy, bèn khẽ giải thích: ”Tổng giám đốc Trịnh mời tôi đến.”
Nụ cười của người thư ký ấy vẫn rất thân thiện: “Tôi biết, thưa cô Lương, nhưng
ông Trịnh đang có cuộc họp bất thường, xin cô chờ cho một chút.”
Chờ một chút mà từ tận một giờ chiều cho tới tận năm giờ. Nhìn xuống đã thấy
những người ở tầng dưới chuẩn bị ra về, thế mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì,
Lương Duyệt chỉ còn biết im lặng ngồi xuống ghế chờ đợi một cách bất lực.
Lá thư kẹp dưới nách vẫn đang nằm đó, Lương Duyệt thẫn thờ. Điều hòa của Trung
Thiên rất tốt, mồ hôi của cô túa ra làm ẩm cả chiếc áo khoác màu đen đang mặc.
Nhưng cởi nó ra thì xem chừng không được lịch sự cho lắm, cho nên cô chỉ còn
biết cố gắng chịu đựng cái nóng khó chịu đó.
Cuối cùng thì Trịnh Hy Tắc cũng bước ra khỏi phòng họp, anh nhìn thấy Lương
Duyệt đang ngồi trên ghế ở đại sảnh thút thít khóc, những nhân viên của Trung
Thiên đi qua đi lại đều không giấu được ánh mắt tò mò nhìn về phía cô. Trịnh Hy
Tắc sải bước tới chỗ cô ngồi, định nhắc nhở cô chú ý giữ gìn hình ảnh của mình.
Anh chưa kịp mở miệng thì thấy cô đang ra sức xé vụn lá thư, sắc mặt cô nhợt
nhạt, sau đó cô lại nhặt những mảnh vụn của lá thư lên, nâng niu cho chúng vào
phong bì, từng mảnh từng mảnh một.
Cô bất cẩn khiến vạt của chiếc áo choàng đen đang mặc bỗng gạt một mảnh vụn của
lá thư rơi xuống đất, Trịnh Hy Tắc khom người nhặt lên, trên mảnh vụn chẳng ra
hình thù gì ấy là mấy chữ “giày thủy tinh”. Thư tình cổ tích à? Anh khẽ nhếch
môi, thả mẩu giấy vào chiếc phong bì trong lòng Lương Duyệt rồi nói: “Luật sư
Lương, xin lỗi vì đã để cô chờ lâu như vậy, hay là chúng ta ra ngoài nói
chuyện?”
Cả căn phòng lớn bỗng chốc im lặng như tờ, thỉnh thoảng mới nghe rõ tiếng gót
giày của một vài nhân viên gõ xuống nền nhà, rõ mồn một. Sắc mặt của Lương
Duyệt thoắt đỏ bừng. Mấy giọt nước mắt còn đang ngập ngừng trên mi cô bỗng tuôn
ra. Cô biết câu nói ấy của anh có ý rằng: Một luật sư đang khóc lóc và tổng
giám đốc của một công ty ở cùng nhau trong một căn phòng sẽ không tránh khỏi
những lời dị nghị, và điều ấy rõ ràng sẽ mang tới bất lợi cho anh. Vì vậy cô
đứng lên gật đầu với vẻ xin lỗi, rồi vội nhét chiếc phong bì vào trong túi, nói
bằng giọng khản đặc: “Thưa Tổng giám đốc, chúng ta đi đâu ạ?”
Trịnh Hy Tắc còn đang định nói câu gì đó châm chọc nhưng vẻ tự ti của cô khiến
anh không còn hứng thú nữa, anh đưa tay cầm chìa khóa lên, nói: “Đi thôi.”
Một câu trả lời nhưng lại không phải để trả lời, khiến Lương Duyệt không còn cơ
hội nào để phản bác. Vì vậy cô chỉ còn biết đi theo sau anh và nghĩ xem lát nữa
nên ăn nói thế nào. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy nặng nề, rồi sau đó, lên xe
như thế nào, xe chạy đi đâu, cô đều không rõ nữa.
Chiếc áo khoác đen của cô rất dài, ngón tay cứng đờ của cô giữ chặt lấy vạt áo
trùm xuống tận đùi, bàn chân cô di đi di lại trên sàn xe càng thể thiện rõ tâm
trạng buồn bực bất an. Trịnh Hy Tắc đưa mắt quan sát những cử động của cô, mãi
cho tới khi chiếc xe phía sau bấm còi giục giã, anh mới nhấn ga lái chiếc xe
vọt lên. Lương Duyệt kêu lên một tiếng, giờ cô mới phát hiện ra rằng họ đã tới
một nơi xa lạ.
Vì phản ứng có vẻ bất ngờ của cô nên Trịnh Hy Tắc đã quyết định chọn một nơi
gần gũi để nói chuyện, chỉ cần đó là một quán cà phê là được. Anh dắt cô vào
một căn phòng riêng. Sự biệt lập của căn phòng khiến Lương Duyệt cảm thấy căng
thẳng, rất nhiều những lời chuẩn bị từ trước giờ đây cô đều quên sạch. Trịnh Hy
Tắc nhìn Lương Duyệt và người phục vụ rồi nói: “Hãy mang cho cô đây một cốc
Capuchino, còn tôi một cốc cà phê đen.” Người phục vụ khẽ đáp một tiếng rồi
quay người đi.
Lương Duyệt nhúc nhích người có vẻ bất an, rồi đứng dậy ngăn người phục vụ lại.
“Cho tôi một cố cà phê đá.”
“Cà phê đá không có lợi cho sức khỏe dâu”, Trịnh Hy Tắc đứng bên nói.
Nhưng cô không lên tiếng mà vẫn kiên trì đưa mắt ra hiệu cho người phục vụ, cho
tới tận khi người đứng bên gật đầu, người phục vụ mới lui ra chuẩn bị. Lương
Duyệt khẽ thở dài nói: “Đồng tiền đúng là vạn năng, phụ nữ cũng không được ưu
tiên.”
Trịnh Hy Tắc không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, anh lấy bao thuốc và chiếc bật lửa
từ trong túi ra, châm một điếu rồi nói: “Chúng ta vào việc chính luôn nhé, gần
đây công ty có một số chuyện, tôi muốn nhanh chóng nắm lấy quyền quản lý và trở
thành Chủ tịch hồi động quản trị của Trung Thiên, nhưng đối thủ lại là người
trong nhà, tôi không muốn chuyện om sòm lên, vì vậy chỗ các cô hãy nhanh chóng
nghĩ ra cách gì đó.”
Rất ngắn gọn, nhưng ý đồ rất rõ ràng. Lương Duyệt chau mày ngồi xuống: “Nếu như
vậy, chúng tôi sẽ phải tạo ra sự cố gì đó để các thành viên hội đồng quản trị
đồng ý cho Tổng giám đốc Trịnh tiếp nhận quyền quản lý.”
“Ví dụ?” Trịnh Hy Tắc với lấy chiếc gạt tàn rồi gạt tàn thuốc bào đó, bàn tay
có những ngón dài của anh lướt qua mặt cô.
“Ví dụ… ví dụ… tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Lương Duyệt thẳng thắn thừa nhận. Mái tóc
của cô đã được buộc lên gọn gàng từ buổi sáng, nhưng vì lúc nãy cô vùi đầu vào
khóc nên bây giờ lại bung ra. Ánh mắt thành thật của cô không hề giống với
những người đã làm việc lâu năm trong ngành tư pháp.
Nếu là các cố vấn của hai văn phòng luật sư của Trung Thiên, thì dù chưa chuẩn
bị được biện pháp nào, họ chắc chắn cũng sẽ vỗ ngực cam đoan rằng sẽ nghĩ ra
cách tốt nhất để giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Chỉ có cô mới thành thật
nói rằng chưa nghĩ ra cách gì. Nhưng, cũng chính vì như vậy anh mới tin ở cô.
“Tổng giám đốc Trịnh! Tổng giám đốc Trịnh!” Thấy vẻ lơ đãng của anh, Lương
Duyệt gọi liền hai câu. Nghe tiếng gọi, Trịnh Hy Tắc bèn dùng nụ cười mỉm để
che giấu ánh mắt của rồi của mình và nói: “Hôm nay cô tới tìm tôi có việc gì
vậy?”
Lương Duyệt không phải là người có thể giữ kín mọi chuyện, những thay đổi trên
nét mặt cô hết sức rõ ràng. Vì vậy, Trịnh Hy Tắc vừa dứt lời, cô liền trả lời
rất thẳng thắn: “Tôi muốn nhờ Tổng giám đốc Trịnh giúp cho một việc.”
“Chuyện chưa giải quyết xong mà cô đã đòi ứng tiền hay
sao?” Trịnh Hy Tắc nhíu mày, mắt nhìn người phục vụ đang bê khay đồ uống ra.
Lương Duyệt là người nhạy cảm, cô ngừng lời và đứng dậy, cúi người bê cốc cà
phê đặt trước mặt Trịnh Hy Tắc. Anh nhìn nghiêng, thấy động tác của cô rất
thành thục, thậm chí còn đúng kiểu và lịch sự hơn cả nhân viên phục vụ.
“Trước đây cô làm gì?” Nhìn thấy vẻ mặt tỏ vẻ không hiểu của cô, ** bổ sung:
“Trước khi vào làm ở Nghiêm Quy ấy”.
Lương Duyệt đáp rất thành thật: “Từng làm nhân viên tiếp thị, hồi ở quê thì
từng làm quản lý khách sạn”.
“Trông cô hoàn toàn không có vẻ như vây, ngoại trừ động tác chuẩn hơn người
phục vụ kia. Cá tính của cô không giống với những người phục vụ chuyên nghiệp.”
Anh chỉ vào cốc cà phê, nói với vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Thì ra cô ấy đã từng làm nhiều nghề như vậy, thế mà vẫn thi đỗ và làm việc ở
văn phòng luật sư. Không biết đây là sự nhạo báng cho sự xuống dốc của ngành tư
pháp hay là do sự tài giỏi của cô?
Cô nói với vẻ chân thành: “Thực ra tôi cũng có thể được xem làm có tài diễn
kịch trước mặt những người lạ, còn với những người thân quen thì tôi lại rất dễ
bộc lộ sự khờ khạo của mình”.
Anh khẽ cười thay cho một lời tán đồng, đúng vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy
cô, anh không hề nghĩ rằng một luật sư lại có thể ngốc nghếch đến thế. Ngốc tời
mức hết thuốc chữa.
“Nói đi, cô muốn tôi phải làm gì?” Anh nhấc cốc cà phê lên, uống một ngụm lớn.
Vị đắng của nó khiến anh có cảm giác như vừa thấy lại thứ gì đó khá lâu không
gặp, vì thế thái độ của anh bỗng trở nên mềm mỏng hơn hẳn. “Có điều, phải nói
trước tôi không phải là thần tiên, bây giờ đến bản thân mình, tôi cũng còn
không cứu nổi. Có thể giúp được cô đến đâu, tôi cũng chưa rõ.”
Lương Duyệt cười miễn cưỡng, đáp: “Vâng, đúng vậy. Tôi hy vọng Tổng Giám đốc
Trịnh có thể làm trung gian hòa giải giúp chúng tôi”. Tiếp đó, cô đem toàn bộ
chuyện xảy ra trong những ngày gần đây kể cho anh nghe từ đầu chí cuối. Chỉ
riêng chi tiết chia tay với Chung Lỗi là cô không nhắc đến, bởi đó là chuyện
riêng, hơn nữa có nói ra cũng chẳng có ích lợi gì. Nói với một người đàn ông về
chuyện mình không muốn chia tay với người yêu, tuy không làm tổn thương tới
lòng tự trọng của anh ta, nhưng chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh thông
minh giỏi giang của bản thân mà cô phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới
xây dựng được – tuy cái hình ảnh đó trước mặt Trịnh Hy Tắc giờ đây hầu như
chẳng còn được gì.
Anh cười. “Cô tìm tôi chính là vì việc này? Như vậy có nghĩa là chỗ các cô đã
quyết định từ bỏ vụ kiện à?”
“Vâng, đành phải bỏ thôi. Chỉ cần đối phương dừng tay thì chúng tôi không truy
cứu nữa, kể cả Lăng Tử cũng vậy. Cho dù anh ta có ra nước ngoài hay bị bắt lại
thì cũng không liên quan gì tới chúng tôi.” Lương Duyệt gật đầu một cách trịnh
trọng.
“Quả nhiên cô không hề ngốc, cô đã nhanh chóng học được thứ cơ bản nhất mà một
luật sư cần phải biết. Rất tốt, tôi nghĩ tôi có thể yên tâm giao việc cho cô
rồi.” Anh chậm rãi nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, nhưng nụ cười lại rất lạnh
lùng.
“Đúng vây, anh nói rất đúng. Tôi không muốn mất người thân, không muốn mất
Trung Thiên, lại càng không muốn chỉ vì mười mấy con người mà hủy hoại tương
lai của mình.” Lương Duyệt cảm thấy giọng nói của mình có gì đó rất khó tả,
giống hệt giọng điệu của những người luôn cho rằng mình là kẻ thức thời.
Trịnh Hy Tắc lấy ra một điếu thuốc khác, ngả người vào thành ghế và quan sát
Lương Duyệt rất kỹ với một ánh mắt rất kỳ lạ. Lương Duyệt không ngẩng đầu lên,
những lời nói hạ thấp nhân phẩm của bản thân như vừa rồi là giới hạn cuối cùng
của cô, nếu bắt cô phải dùng ánh mắt để lấy lòng anh ta nữa thì sợ rằng còn khó
hơn lên trời.
Đột nhiên, Trịnh Hy Tắc vươn người về phía trước, dụi điếu thuốc vào gạt tàn và
nói: “Được rồi, mếu mọi chuyện đúng như lời cô nói, cô đã diễn rất tốt trước
mặt một người lạ, vậy chúng ta hãy bắt tay nhau cùng diễn một vở kịch khác có
được không?”.
Lương Duyệt ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh, tuy có chút gì đó xa lạ, nhưng
rõ ràng sự khao khát trong ánh mắt của Trịnh Hy Tắc vẫn rất rõ ràng. Chỉ có
điều, sự khao khát ấy là với quyền lực mà thôi...
“Ví dụ?”, cô khẽ hỏi.
“Ví dụ, tôi giúp cô giải quyết tất cả những vấn đề hiện nay, còn cô thì hãy tìm
cách tuyên truyền, tạo thế lực cho tôi bằng chính chuyện này, cô hãy khuếch
trương tầm ảnh hưởng của tôi trước các phương tiện thông tin đại chúng, buộc
các cổ đông khác của Trung Thiên đồng ý ký vào đơn đề nghị chuyển giao quyền
quản lý cho tôi. Sau đó, tôi sẽ tiếp tục dùng quan hệ của tôi, giúp cô đặt chân
vào giới thượng lưu. Thắng được vụ kiện của Trung Thiên, danh tiếng của cô chắc
chắn sẽ tăng lên mấy chục lần.”
Những lời nói này của Trịnh Hy Tắc khiến cho Lương Duyệt ngây người ra, trong
đầu cô hiện lên quá trình diễn ra toàn bộ sự việc.
Một kế hoạch tuyệt vời, một sự kết hợp mà cả hai bên đều có lợi. Dường như
không thể có sự phối hợp nào hoàn hảo đến thế. Hơn nữa, tất cả những khó khăn
hiện tại xem ra đều sẽ trở thành động lực đưa đến thành công.
Họ cùng nhau bàn bạc, sắp xếp và tính toán hết lần này đến lần khác, Lương
Duyệt không thể không thừa nhận rằng Trịnh Hy Tắc là một chiến lược gia bẩm
sinh. Mọi tính toán của anh đều nằm trong tầm kiểm soát và rất hoàn hảo, thậm
chí cô không thể tìm ra được kẽ hở nào trong đó, nếu có thì đó chính là...
“Tất nhiên, nếu như Luật sư Lương đã có người yêu, thì vở kịch này không thể
tiếp tục được”, anh cười và bổ sung.
Nếu được, thì Lương Duyệt hy vọng có thể vùi mặt vào trong cốc cà phê để coi
như không biết chuyện gì, không nghe thấy gì, nhưng đáng tiêc là không được.
Cô không phải là cô bé Lọ Lem. Cô lờ mờ thấy có điều gì đó không bình thường,
bèn ngẩng đầu lên và hỏi: “Kết cục của vở kich này là gì?”
“Có hai khả năng. Nếu chúng ta là thiên tài thì cả hai vợ chồng, mỗi người đều
thành công trong sự nghiệp của mình, nếu chúng ta là những kẻ dại dột thì sau
đó sẽ đều thân bại danh liệt.” Trịnh Hy Tắc châm một điếu thuốc khác, nói một
cách rất nhẹ nhõm.
Mỗ người đều sẽ thành công trong sự nghiệp của mình.
Hai chữ “mỗi người” được dùng một cách tuyệt vời làm sao.
Lương Duyệt im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng tôi đã có bạn trai”.
“Tôi biết.” Trịnh Hy Tắc vẫn nói với giọng thản nhiên.
“Ngoài ra, tôi không yêu anh.” Lương Duyệt nhìn trước nhìn sau, khi không thấy
ai, cô mới dám thốt ra câu này.
Trịnh Hy Tắc mỉm cười. “Tôi cũng biết, nhưng những cuộc hôn nhân có thể đi đến
cùng đều không có tình yêu. Vì tình yêu rốt cục cũng sẽ tan biến thôi mà.”
Lương Duyệt lại nói: “Tôi chỉ có thể làm tốt vai trò cố vấn của Trung Thiên,
còn lại những thứ khác thì e rằng rất khó”.
“Được”
“Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức và trái với luân thường đạo
lý.”
“Được”
“Ngoài ra, Tổng Giám đốc Trịnh phải nâng đỡ cho Ngiêm Quy.”
“Được”
“Còn nữa, bố mẹ tôi...”
“Được”
“Còn nữa...” Cô ngừng nói trong giây lát, hai mắt nhắm lại. Nếu Chung Lỗi biết
rằng cô đang cầu khẩn người đàn ông khác để đổi lại sự an toàn cho anh, chắc
chắn anh sẽ rất thất vọng. Cô gái Lọ Lem thánh thiện trong mắt anh đang thỏa
thuận một cuộc trao đổi với một người đàn ông khác và một điều kiện trong đó
chính là giấc mộng được đi đôi giầy thủy tinh kia
Lần này thì Trịnh Hy Tắc không trả lời, Lương Duyệt nhìn lớp bọt trong cốc cà
phê và càng cảm thấy lòng buồn hơn. Nói cho cùng thì nếu làm như vậy, quyền lợi
của hai bên là ngang nhau, nhưng những điều kiện mà cô đưa ra có phần hơi buồn
cười và chặt chẽ, có ai lại đi đòi chồng tương lai bảo vệ cho người yêu cũ của
mình bao giờ? Đúng là một điều kiện vô liêm sỉ chưa từng thấy.
Huống chi, cô và anh chỉ là đối tác của nhau, chứ đâu phải là vợ chồng thật.
Lương Duyệt bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, cô đưa tay kéo vạt áo
rồi đứng phắt dậy.
Thấy Trịnh Hy Tắc ngẩng đầu lên nhìn, cô vội nói: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Trịnh,
tôi đã mang phiền phức đến cho anh. Những việc kia tôi tự giải quyết vậy!”
Anh nói: “Cô ngồi xuống đi!”
Lương Duyệt không muốn nghe theo mệnh lệnh ấy. Cô nói: “Đã làm mất thời gin của
anh, thành thực xin lỗi, tôi sẽ mời anh ăn cơm”.
Trịnh Hy Tắc giận dữ nhìn cô giơ tay vẫy người phục vụ mang thực đơn đến. Anh
nhắc lại với giọng nhấn mạnh hơn hẳn: “Ngồi xuống đi!”
Cô ngẩn người, chiếc túi xách trên tay nặng nề rơi xuống ghế, nhưng cô vẫn
không ngồi xuống.
Một hồi lâu sau, cô mới nói bằng một giọng khản đặc: “Có lẽ Tổng Giám đốc Trịnh
sẽ coi thường những yêu càu vừa rồi của tôi và nghĩ rằng tôi là một kẻ rất tham
lam. Nhưng dù có bán mình thì cũng phải bán với giá hời nhất, đúng không? Huống
chi tôi đã làm việc trong lĩnh vực đầu tư không ít năm, vì vậy chẳng có lý do
gì để tôi phải thực hiện một cuộc mua bán lỗ vốn. Những thứ mà tôi mang ra trao
đổi là những thứ quý giá nhất đối với tôi, chỉ có điều sức mạnh của tôi quá nhỏ
bé, nên việc bảo vệ chúng thực sự quá đỗi nhọc nhằn, tôi chỉ muốn mượn một cây
cổ thụ để núp đằng sau mà thôi. Suy cho cùng thì anh chắc cũng chẳng đến nỗi lỗ
vốn đâu.”
Trịnh Hy Tắc ngồi đối diện với cô rất lâu và chăm chú lắng nghe tất cả những
lời cô nói, sau đó mới đứng dậy, chìa tay qua bàn. Lòng bàn tay phải của anh
rộng và to, những đường vân trên đó rất phức tạp, móng tay cũng được cắt tỉa
rất công phu, chiếc áo sơ mi lại càng khiến cho động tác của anh trở nên lịch
lãm. Cô cảm thấy lòng minh xao động khi nghe anh nói: “Tôi chấp nhận, thưa bà
Trịnh”.
Bàn tay cô run run. Cô có vẻ do dự nên vừa chìa tay ra thì định rút về, nhưng
bàn tay anh đã kịp thời giữ lài và nắm chặt nó.
“Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ và tốt đẹp, nếu không thấy vừa lòng thì hủy
bỏ giao ước vẫn còn kịp”, anh nói.
Lương Duyệt gật đầu như một cái máy, thực ra cô biết rất rõ, đến lúc ấy, dù
muốn hủy bỏ giao ước cũng không kịp nữa.
Nhưng, còn có cách nào khác?
Vì, ngày nay, không còn có những cô gái Lọ Lem nữa.