Phương Nhược Nhã vỗ vai Lương Duyệt, đôi mắt mang vẻ
mơ màng của người vừa uống chút rượu, nói bằng giọng sụt sịt: “Lúc đó nếu cậu
xuống thang và theo anh ấy về nhà thì tốt biết bao, sẽ không phải như bóng ma
bơ vơ quanh quẩn chỗ này chỗ khác như bây giờ . Minh nghĩ chắc tâm thần của của
cậu có vấn đề mất rồi”
Lương Duyệt nhấp một ngụm Sex on the Beach, nói: “Mình không quen thứ hàng
ngoại này, mình thật sự không hiểu nó có gì ngon. Khẩu vị của cậu càng ngày lại
càng giống Hàn Ly rồi, cho dù thế nào cũng rất chuộng những vị kiểu này.”
“Đừng có lẩn tránh vấn đề nữa. Nói xem, sao lúc đó cậu lại không lên xe?”
Phương Nhược Nhã liếc nhìn Lương Duyệt một cái, hỏi với giọng châm chọc.
“Mình sợ.” Lương Duyệt lắc đầu cười, “mình sợ nếu lên xe rồi thì mình không thể
xuóng được nữa, mình sợ sau khi mình lên xe rồi thì mình không thể kiên trì
được nữa. Tuy quan hệ giữa bọn mình là vợ chồng, làm nũng với chồng xem ra có
phần hơi buồn cười, nhưng lúc nào mình cũng cứ nhắc nhở bản thân rằng, không
thể dễ dàng lên xe của Trịnh Hy Tắc. Cậu có còn nhớ cái cô họ Trình đó không,
cô ta theo đuổi anh ấy ba năm, nhưng anh ấy nói chia tay là chia tay ngay lập
tức, qua đó có thể thấy anh ấy là người rất dễ dàng thay đổi và rất vô tình.”
“Cậu vì chuyện đó?” Phương Nhược Nhã sờ lên trán của Lương Duyệt, vẻ lo ngại
Lương Duyệt vì sốt cao lên nói năng hồ đồ.
“Chẳng lẽ cậu không thấy như thế là đáng sợ sao? Phản ứng của anh ấy hôm đó cậu
cũng nhìn thấy, nói xong lời chia tay rồi mà vẫn có thể vui vẻ cười nói tiệc
tùng với bạn bè và khách khứa, chẳng hề có chút thay đổi nào, đáng sợ quá, mình
thực sự rất sợ những người đàn ông như vậy.”Lương Duyệt thở dài, dốc cạn chỗ
rượu còn lại trong cốc, “Mình mặc kệ cậu, cậu hãy gọi điện thoại bảo Hàn Ly đến
đón cậu đi, minh đi trước đây!”
Lương Duyệt vừa nói vừa vung vẩy chiếc chài khoá trong tay. Tiếng của Phương
Nhược Nhã buồn buồn vang lên sau lưng cô: “Lương Duyệt, có phải cậu sợ yêu anh
Trịnh Hy Tắc thực sự rồi thì sẽ thấy có lỗi với những ngày kiên trì trước đây
không?”
Chiếc chìa khoá rơi xuống đất phát ra tiếng kêu, rồi theo đà văng ra rất xa.
Lương Duyệt chẳng buồn quay đầu lại, từ từ cúi xuống, ngón tay cô chạm lên mặt
đắt lạnh ngắt, khẽ quờ vào chiếc chìa khoá rồi tóm mạnh lấy nó và đứng thẳng
dậy dứt khoát, lưng vẫn quay về phía Phương Nhược Nhã.
“Phải, đúng là mình sợ có lỗi với những ngày kiên trì ấy, nhưng sợ nhất là mình
sẽ hối hận, rõ ràng chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là đến đích, chỉ chút xíu
nữa thôi…” Trong khoảnh khắc nói đến câu sau cùng, Lương Duyệt đưa mắt nhìn về
phía cửa quán Bar, cười với vẻ buồn bã Trông cô rất mệt mỏi, mắt cô long lanh
lệ, và cuối cùng thì cô bước nhanh khỏi tầm mắt của Phương Nhược Nhã cùng tiếng
bước chân cố che giấu.
“Lương Duyệt, cậu đúng là đồ ngốc, suốt đời cậu chỉ là số khổ mà thôi!”
Tiếng của Phương Nhược Nhã bị cánh cửa ngăn lại, nên nửa câu sau rất không rõ
ràng. Có thể cô ấy đang tức giận, cũng có thể cô đang nuốc tiếc, nhưng dù sao
vẫn không thể làm thay đổi suy nghĩ của Lương Duyệt.
Hôm ấy cô nghe rất rõ câu nói đó của Trịnh Hy Tắc và cũng đứng yên tại chỗ suy
nghĩ rất lâu, cuối cùng, chính là cô đã chủ động mở cửa xe, nhanh chóng khởi
động xe và rời đi.
Cô thực sự sợ, sợ nếu muộn thêm chút nữa thì sẽ mất khả năng phân biệt, cô càng
thấy lo sợ khi nghĩ rằng sau khi chết đi sẽ không có nơi để gửi gắm thân xác.
Nguời phụ nữ vói khuôn mặt đầm đìa nước mắt là sự cảnh tỉnh tốt nhất đối với
cô, Trịnh Hy Tắc, con người có tầm nhìn xa rộng khắp nơi ấy sẽ mãi mãi không
thể hiểu được thế nào là biết quý trọng. Con người luôn ngạo nghễ ấy đã không
hề biết đến mùi vị của gian khổ khó khăn, càng không thể biết đến thế nào là
tình cảm gắn bó sâu sắc.
Vậy thì, vì sao cô lại để mình rơi vào hoàn cảnh của một người vợ bi đát?
Gần đây Nghiêm Quy rất bận, những vụ án tồn đọng lại, có thể đó là vì thời tiết
đã bắt đầu trở nên nóng nực, đầu óc ai cũng chỉ chực vỡ tung ra, mọi việc đều
không thể giải quyết được bằng thương lượng, vì vậy chỉ còn cách gặp nhau ở toà
án.
Gần đây biểu hiện của Doanh Doanh rất tốt, vụ án lần trước cô đã xử lý đâu ra
đấy, cô đã hỗ trợ bên toà án hoàn thành công tác hoà giải bên phiên toà. Sử
dụng thời gian rất hợp lý, giải quyết sự việc nhanh chóng, hiệu quả công việc
cao. Lương Duyệt rất muốn khen cô mấy câu. Cô đã tới phía ngoài cửa với một nụ
cười trên môi, nhưng đột nhiên cô nhìn thấy biển công tác trên ngực mình nên cô
vội quay trở về phòng tới trước làm việc và gọi điện sang cho Doanh Doanh:
“Doanh Doanh, sang đây một chút.”
Doanh Doanh Duyệt đáp lại với vẻ rất cẩn trọng, Lương Duyệt mỉm cười lắc đầu.
Chờ đến khi Doanh Doanh cẩn thận đẩy cửa bước vào , Lương Duyệt mới nói với cô
bằng giọng rất bình tĩnh: “Vụ án lần trước em đã theo rất tốt, anh Hàn Ly nói
sẽ không để em thiệt. Em cũng có thể được coi là nhân viên kỳ cựu của văn phòng
chúng ta rồi, sau này sẽ tiếp tục cố gắng thêm nhé.”
Doanh Doanh gật đầu rất mạnh rồi cung kính đứng sang một bên, khiến Lương Duyệt
bất gíac mỉm cười. Nhìn thấy cô bé chân tay cứ lúng ta lúng túng, cô cố nén
cười, nói: “Cô có thể về được rồi, nhớ mang hồ sơ vụ Hằng Dương lại cho tôi.”
Sau khi Doanh Doanh đi hẳn, nét mặt Lương Duyệt mới giãn ra hẳn, sau đó nhấc
điện thoại lên định nói chuyện với một ai đó cho khuây khoả, nhưng khi nhấc
điện thoại lên rồi đang bấm dở lại thôi và đóng máy lại. Sau đó cô ném chiếc
máy điện thoại lên bàn, kéo ghế xích lại trước bàn máy tính và bắt đầu viết lời
biện hộ trước phiên toà.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, chỉ còn duy nhất tiếng gõ bàn phím lạch
cạch, và điều ấy càng khiến lóng người cảm thấy cô đơn hơn. Để tạo ra một âm
thanh sống động hơn, cô lẩm nhẩm đọc những lời định viết, nhưng mới được ba
dòng thì cô cảm thấy giọng của mình rất khó nghe, nên cô lại thôi và chăm chú
vào bàn phím. Chưa được mấy dòng thì chuông điện thoại lại vang lên, mở máy ra
xem thì thấy đó là số của Trịnh Hy Tắc, một cảm giác nặng nề lại dâng lên trong
lòng cô, tuy vậy cô vẫn mở máy nghe.
“Lại có chuyện gì nữa thế?”
“Em biết là điện thoại của anh à?’ Ở đầu dây bên kia Trịnh Hy Tắc cười có vẻ
rất thoải mái.
“Chẳng phải anh luôn ghen tỵ rằng máy của em luôn hiển thị số gọi tới sao? Thưa
anh Trịnh.” Lương Duyệt không thể nói rõ về cảm giác của mình, cảm giác ấy
giống như một trái tim được thả lỏng tự do, nhưng lại cũng vô cùng căng thẳng,
nhất là sau khi cô và Phương Nhược Nhã cùng mổ sẻ về nỗi lo sợ của cô vào buổi
tối hôm qua, cô lại càng cảm thấy khó tìm được thái độ đối phó thích hợp với
Trịnh Hy Tắc.
Đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng trả lời, Lương Duyệt thấy hơi căng thẳng,
cô khẽ nói : alô. Kết quả là ở đầu dây bên kia vọng lại một lời đáp hầu như
không mấy cân nhắc của anh: “Anh có việc, anh đi họp đây.” Tiếp ngay sau đó là
tiếng tắt máy, khiến cô không khỏi tức giận.
Người gọi điện tới cũng là anh, nói bận cũng là anh, anh ta coi mình là gì vậy?
Cô chỉ còn biết gạt chiếc điện thoại sang bên và tiếp tục đánh máy, nhưng thỉnh
thoảng cô lại liếc nhìn về phía nó.
Xem ra, anh ấy đi họp thật sự.
Trong phòng làm việc lại trở lậi không khí như cũ, tiếng vo vo rất khẽ của
chiếc điều hoà cũng nghe thấy rất rõ. Ngón tay cô vẫn đặt trên bàn phím, lòng
thấy rất hoang mang, thẫn thờ trong giây lát. Khi sực tỉnh, cô mới phát hiện ra
rằng bàn tay mình đè lên bàn phím làm con trỏ chạy dài tới cả bốn trang.
Lương Duyệt vội vàng khôi phục lại những trang vô tình bị xoá, sau đó tập trung
tư tưởng tiếp tục soạn thảo đoạn văn bản đang bỏ dở. Trong căn phòng tĩnh mịch
vẫn là những công việc lặt vặt liên quan đến giấy tờ, trong tiếng gõ bàn phím
lách cách tâm trạng cô dần lấy trở lại trạng thái, cô thấy lòng thư thái vui vẻ
trở lại.
Khi ở nhà Lương Duyệt chẳng khác gì một con mèo lười, trừ những lúc cần thiết
phải làm việc này việc khác, cô rất ít khi ra dạo ở vườn hoa. Buổi chiều thím
Đường nói, ở bể bơi đối diện vừa mới nuôi mấy con bồ nông, nghe nói còn có cả
mấy chiếc thuyền buồm nữa. Là người chưa bao giờ nhìn thấy những con bồ nông và
những chiếc thuyền buồm phương Nam, Lương Duyệt cứ một mực đòi thím Đường đưa
mình tới đó để xem.
Sinh ra và lớn lên ở Đông Bắc, vì vậy mức độ hiểu biết của Lương Duyệt đối với
loài chim nước chỉ dừng lại ở mấy con cò, con vịt. Khi mới tới Bắc Kinh, lần
đầu tiên nhìn thấy hoa ngọc lan, cô đã kêu lên kinh ngạc và xúc động. Thì ra
loài hoa mà nghe nói Từ Hy Thái Hậu rất yêu quý nhất, lại đang toả hương thơm ở
một chỗ rất gần mình như vậy, vì thế tiếng kêu đầy vẻ phấn khích của cô dù đã
làm cho rất nhiều người qua đường không khỏi buồn cười, thì cô vẫn cứ đứng dưới
gốc cây đưa máy ảnh ra chụp rất nhiều bức ảnh về loài cây và hoa ấy.
Sau đó cô còn có dịp được ngắm các loài hoa tường vi, mẫu đơn…, và cũng mới
biết được rằng, hoa bách hợp- loài hoa mà cô thích nhất thì ở cái thành phố to
lớn này giá rẻ chẳng khác bèo, và chuyện ấy đã khiến cô không khỏi thấy buồn
trong một thời gian dài.
Thực ra cô đã từng mơ được giống như loài hoa bách hợp, nhưng khi đã mong ước
được thực hiện rồi thì lại không cảm thấy quý trọng nữa.
Nếu tất cả có thể quay lại từ đầu, thì cô sẽ chọn một loài hoa rẻ hơn một chút,
sẽ đặt ra mục tiêu thấp hơn một chút, như thế cô sẽ không phải đi một đoạn
đường lòng vòng cho một giấc mơ, cũng sẽ không phải vứt bỏ sự thuần khiết và
hạnh phúc chỉ vì một thứ chẳng lấy gì làm đắt giá.
Màn đêm mỏng đã bao trùm. Trong bóng tối lờ mờ ấy, thím Đường đứng bên đã nói
với cô răng: “Những con chim phương Nam đã không thể quen với khí hậu phương
Bắc khi chúng được mang tới đây, chẳng bao lâu sau chúng sẽ bị ốm.”
“Vậy, phải làm như thế nào khi chúng bị ốm?” Lương Duyệt hỏi vẻ suy nghĩ.
“Nó cũng giống như con người, những con có khả năng thích ứng tốt thì sẽ thay
đổi tập quán sinh sống, những con khả năng thích ứng kém thì sẽ chỉ còn một con
đường chết.” thím Đường trả lời cô bằng giọng phổ thông tỉnh Hồ Nam.
Có lẽ mình cũng thuộc loại khả năng thích ứng tốt, Lương Duyệt khẽ cười đau
khổ. Tất cả mọi người đều là những người có khả năng thích ứng tốt, vì thế cuộc
sống vẫn cứ tiếp tục diễn ra, khi miệng người ta vẫn cần đến cơm ăn, thì không
ai có thể dừng lại mà suy nghĩ cho mọi vấn đề. Chỉ trong một buổi tối hôm nay,
một buổi tối nhàn rỗi hiếm có, đã giúp cho cô có được những thu hoạch không
nhỏ.
“Lương Duyệt.” Trong bóng tối, Thím Đường dừng bước trước, Lương Duyệt từ từ
ngẩng đầu lên nhìn người đang ở trước mặt cô, rồi quay ra mỉm cười với thím
Đường, ra hiệu cho thím về trước, sau đó mới cân nhắc hỏi: “Sao anh lại tới
đây?”
Đây là lần đầu tiên Lương Duyệt đối diện và nói chuyện trực diện với anh kể từ
sau vụ hoả hoạn, cô mỉm cười không lấy gì làm tự nhiên, ngược lại anh vẫn tỏ ra
rất bình thản.
Anh mặc một bộ đồ thể thao, vẫn dáng người cao thẳng, chỉ riêng trong đôi mắt
dường như chứa đựng điều u uẩn khác hẳn với trước kia. Còn cô thì đang trong
một bộ quần áo mặc ở nhà, chỉ có điều màu sắc của hai bộ quàn áo không lấy gì
làm hoà hợp với nhau: bộ đồ thể thao của anh màu xanh thẫm, còn bộ đồ của cô
màu vàng nhạt, hơn nữa cô còn buộc túm bím tóc lên vì sợ nóng. Họ lặng lẽ
chuyển tư thế từ đối diện sang đứng sóng hàng bên cạnh nhau, cùng đi bộ men
theo con đường bao quanh bờ sông, nhìn sau lưng ai cũng có thể nghĩ đó là một
cặp vợ chồng đi dạo sau bữa cơm tối, hoặc một đôi tình nhân trẻ đang đi tìm cảm
giác lãng mạn trong bóng tối.
Những ngọn đèn hai bên bờ con sông nhỏ lần lượt được thắp sáng, ánh đèn của
những gia đình mới chuyển đến ở cũng thay nhau toả ra. Những vì sao trên trời
nhấp nháy, như trong một giấc mơ. Lương Duyệt khẽ hỏi: “Anh đã mua nhà ở khu
này rồi à?”
“Ừ, số 27.” Rất lâu sau anh mới trả lời bằng một câu ngắn gọn như vậy, khiến
Lương Duyệt phải rất tốn sức mới giữ được nụ cười trên môi. Đây nên coi là
duyên kiếp hay một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Lẩn trổn hết lần này đến lần khác
vẫn không thể nào rời xa hẳn.
“Bạn gái của anh cũng ở cùng anh chứ?” vừa thốt xong câu đó, Lương Duyệt đã
muốn cắn đứt ngay cái lưỡi của mình. Cô buồn bực vì thấy mình lại nhắc đến cái
chủ đề đáng ghét ấy, thậm chí cô còn không biết mình sẽ phải tiếp tục trả lời
những câu hỏi tiếp theo của anh như thế nào.
Anh đáp, đúng thế, chắc chắn cô sẽ thấy buồn, còn nếu nói là không thì cô lại
càng thấy buồn hơn.
Nhưng phản ứng của Chung Lỗi hơi kỳ quặc, anh nhìn chăm chú vào mắt cô một lúc
rồi mới đáp: “Cô ấy không ở cùng anh, đây là căn nhà anh mua cho mình.”
Những ẩn ý trong cấu nói ấy Lương Duyệt đều hiểu cả, vì thế cô im lặng vờ như
không hiểu.
“Trong căn nhà đó có cánh cửa sổ rất lớn, anh cũng đã chuẩn bị cả thảm trải và
máy vi tính nữa, còn định làm thành một khu nghỉ ngơi ở đó.” Giọng nói của anh
dường như có ý thăm dò, dường như là lời kể, lại như những lời bộc bạch về giấc
mộng của mình với người bạn tri kỷ đã lâu không gặp.
Vì thế Lương Duyệt cười, đáp: “Kiểu cửa sổ của nhà anh giống hệt như kiểu của
nhà bọn em, em cũng đã làm xong khu nghỉ ngơi từ lâu rồi.”
Bước chân của người đàn ông bên cạnh hơi khựng lại, đôi giày màu xanh chắc chắn
dừng lại trên thảm cỏ mềm mại. Bước chân của Lương Duyệt vẫn rất chậm rãi, cô
không có ý bước nhanh hơn, nhưng cũng không định dừng lại, như thể cô đang rất
chăm chú vào việc ngắm nhìn cảnh vật ban đêm.
Cô nhớ đến đôi giày cô mua cho anh năm ấy, cô cứ nghĩ rằng mùa đông ở Bắc Kinh
cũng đi loại giày vải bông, vì thế cô đã chọn loại mà bên trong có lớp lông
nhân tạo rất dày, nhìn đã thấy rất ấm áp.
Nhưng khi nhìn thấy đôi giày ấy Chung Lỗi đã cười vui thích, ôm nó vào lòng và
nói: “Đúng lúc anh đang thiếu một đôi giày vải, em đối với anh tốt quá!”
Sau đó, suốt mùa đông năm ấy hầu như Chung Lỗi chỉ đi đôi giày ấy và không thay
bằng một đôi giày nào khác. Thấy món quà mình tặng được đón nhận như vậy Lương
Duyệt rất vui, mãi cho tới một hôm cô nghe được những lời sau của anh với các
đồng sự: “Nóng chứ, điều hoà trong phòng làm việc của chúng ta tốt như vậy, dù
đi giày da cũng đã thấy nóng rồi, chứ dừng nói gì đến giày vải. Nhưng đây là
đôi giày mà bạn gái tôi mua cho nên tôi không muốn cởi nó ra.”
Có rất nhiều thứ mà chúng ta cứ nghĩ rằng đó là thứ tốt nhất nên cứ muốn cho
những người yêu thương nhất của mình cũng được hưởng, nhưng cũng có rất nhiều
thứ cũng với những tình cảm gửi gắm trong đó đã dần dần bị quên lãng và cho vào
một góc không rõ nơi nào rồi tan biến cùng với thời gian .
Kẻ gây ra điều đó, không gì khác là thời gian với khoảng cách của những năm
tháng.
Tiếng bước chân phía sau Lương Duyệt cuối cùng đã không đuổi theo cô, còn cô
khẽ mỉm cười lấy ra chùm chìa khoá của nhà mình.
Ở Quang Mẫn Uyển, cô chỉ với vai trờ là một người khách, vì thế mà cô rất ít
khi mang theo chìa khoá nhà.
Còn ở đây, vai trò của cô là chủ, vì thế khi ra khỏi nhà cô đều không quên mang
theo chìa khoá.
Cô cứ đi men theo hàng rào cho tới khi tới nhà số 30 mói dám quay đầu lại.
Có một số điều, cô luôn mong muốn mình sẽ không biết về nó.
Thi ra giữa hai số 27 và 30 của nhà anh và nhà cô chưa có gia đình đến ở; thì
ra anh luôn ở bên cạnh cô, nhưng cô lại không biết điều đó.
Lương Duyệt ủ rũ, vội vàng mở cửa và loạng choạng bước nhanh vào trong nhà, tới
bên cánh cửa sổ đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của
cô, im lặng nhìn xuống.
Một ngọn đèn màu vàng chiếu xuống ban công của ngôi nhà đối diện.
Chiếc thảm lông cừu màu trắng trải dài, một hàng những chiếc tủ sách, một chiếc
tủ xinh xắn với chiếc máy tính xách tay nhỏ. Và còn cả những chiếc gối tựa với
những bông hoa nhỏ li ti mềm mại màu vàng sáng, cả những đôi dép lê dày mà cả
hai người đều có nữa.