Chưa đầy một tuần lễ nữa là chuyến lưu diễn của CALM bắt đầu. Các thành viên trong đội đề nghị bay tới thành phố Ninh Hải – một thành phố ở phía Nam, trước hai ngày. Lần này trở về trụ sở chính còn chưa được một tuần, thời gian đã éo le lại còn vướng vào đợt ra mắt của một game online mới, thời gian để cả nhóm chụp ảnh tuyên truyền cũng mất mấy ngày.
Tám giờ rưỡi sáng, trợ lý Tiểu Du tới nhà Phương Trì đón hắn, lái con Magotan của Trương Viễn vào hầm để xe của công ty giải trí “Tâm Cảnh”.
Phương Trì như thường lệ đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, ra khỏi xe cúi đầu, hai tay nhét vào túi áo, bước nhanh tới thang máy của hầm để xe.
Một tiếng “tách tách” vang lên từ góc chếch về phía trước của thang bộ. Phương Trì dừng lại, nheo mắt nhìn sang.
Tiểu Du làm trợ lý nghệ sĩ càng nhạy cảm hơn hắn, lập tức phản ứng lại nhỏ giọng hỏi: “Anh Trì, em qua đó xem?”
Phương Trì cười nhạo một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước: “Không cần, một kẻ chụp trộm mà không biết tắt âm flash thì không đáng để ý tới.”
Huống hộ người bị chụp trộm là đội trưởng Phương, vừa vặn tâm trạng của hắn sáng nay khá tốt, cứ như vậy dẫn trợ lý tới công ty “quẹt thẻ”, cũng không cần vì một hai tên paparazzi thiếu đạo đức làm hỏng tâm trạng.
Trong phòng nghỉ riêng của CALM, Trương Viễn và Tỉnh Hàn đang ngồi đối diện nhau trò chuyện về chủ đề quay chụp hôm nay, lúc nhìn thấy Phương Trì dẫn trợ lý vào cửa, quản lý Trương suýt chút nữa rớt cằm.
Phương Trì gỡ khẩu trang và mũ, rũ rũ mái tóc bất quy tắc rồi đặt mông lên ghế sofa, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn cái gì vậy? Thấy chủ nợ nên hãi hay thấy bố nên vui? Mà mấy thằng kia đâu, sao vẫn chưa tới?” Nói xong còn gật đầu với Tỉnh Hàn một cái coi như chào hỏi.
“Biến sang một bên!” Trương Viễn đưa cho hắn tạo hình nhân vật game và yêu cầu quay chụp do đội ngũ bên kia gửi tới, “Chắc anh mày có phước được nhìn thấy bí ẩn lớn không lời giải thứ mười một của thế giới rồi, hôm nay cậu bị dở hơi à, chín giờ mới bắt đầu tới studio chụp ảnh, sao giờ lại đến sớm hơn nửa tiếng thế này?”
Phương Trì tiện tay lật qua lật lại sổ tay tổng hợp tạo hình nhân vật, không hứng thú để qua một bên, lười biếng trả lời: “Tâm trạng tốt, thức dậy sớm, có vấn đề gì không?”
Tâm trạng tốt thì không sao cả, nếu có thể thì quản lý Trương chỉ muốn cầu trời khấn phật để đội trưởng Phương có tâm trạng tốt đến khi trời sụt đất lở, thế nhưng nhớ tới tối hôm qua Phương Trì “một mình hành động”… Trương Viễn cảm thấy đây là vấn đề cực cực lớn!
Đúng lúc này, Tiểu Du cười ha hả trả chìa khóa xe cho Trương Viễn, Trương Viễn nhìn cái chìa khóa xe Volkswagen của mình, đột nhiên cảm thấy nhức đầu…(Magotan của hãng Volkswagen)
“Không không… Cậu, tối hôm qua cậu đi đâu vậy, làm trò con bò xấu xa gì vậy, sao cái mỏ cứ nhếch lên sau đêm qua vậy?”
“Ha… Câu hỏi của anh chẳng chuyên nghiệp gì cả…” Phương Trì cười nhạt nhẽo: “Anh từng bảo chuyện vui không lộ ra ngoài, vậy tất nhiên em chỉ có thể tự mình vui không cho người khác vui cùng rồi. Mà có cần em giới thiệu tỉ mỉ cả quá trình cho anh nghe không nhỉ?”
Sau khi nói xong, đến cả người trầm ổn bình tĩnh nhất đội là Tỉnh Hàn cũng phải ngẩng đầu lên, ánh mắt khó nói nhìn hắn.
“Đậu má… Cậu, có phải là… Má nó cậu không thể nhịn thêm mấy ngày nữa à?!”
Trương Viễn hơi hoảng rồi, từ ngày CALM ra mắt tới giờ là một tay anh quản lý, nhóm nhạc ngày càng nổi tiếng, lời mời biểu diễn cá nhân của các thành viên cũng tới dồn dập. Nhưng không cần biết nhóm nhạc nổi bao nhiêu, từng thành viên hot bao nhiêu, từ đầu tới cuối đều là nghệ sĩ dưới tay anh. Hai năm trước anh còn tự thân đi tìm ông chủ “Tâm Cảnh” để CALM có hướng phát triển tốt hơn trong tương lai. Một người đàn ông trưởng thành lại chạy đôn chạy đáo lo cho năm đứa trẻ, trông chẳng khác gì một bà mẹ già, đúng là một người đàn ông có trái tim làm trời đất cảm động.
Nhưng thực tế, Trương Viễn luôn hiểu rõ trong lòng, dù anh là người quản lý, thế nhưng tầm ảnh hưởng và khả năng kiểm soát… thực sự còn không bằng đội trưởng Phương Trì.
Vẫn còn một vài nhóm nhạc khác ngoài CALM hoạt động trong giới giải trí này, CALM cũng không phải là những người đầu tiên ký với công ty, huấn luyện tuyển chọn rồi lập nhóm.
Thực tế, từ trước khi CALM chính thức ra mắt thì đã là một nhóm nhạc hoàn chỉnh.
Phương Trì mười chín tuổi trở về từ nước ngoài năm ấy đã dùng nửa năm để tụ họp năm con người lại, tự tay gây dựng nhóm nhạc CALM nổi tiếng, sau đó dẫn cả đội tới dưới trướng “Tâm Cảnh”.
Cho nên, nếu là những thành viên khác làm ra những hành động tiêu cực ảnh hưởng đến cả đội thì Trương Viễn có thể lôi thân phận người quản lý của mình ra, nhưng một hai cứ là Phương Trì thì…
Giống như Tiểu Du nói vậy, có lẽ anh không quản được người.
Hơn nữa, Phương Trì gắn bó với đội lâu như vậy nhưng chưa bao giờ để lộ ra dấu vết có bạn trai, nên Trương Viễn cũng thực sự khó xử…
Chính thức ra mắt lâu như thế, Phương Trì không chỉ giơ cao lá cờ sức ép, mà còn nhìn không vừa mắt những thói hư tật xấu trong giới giải trí, hắn còn yêu cầu các thành viên trong đội có một mục tiêu sống nghiêm khắc nhất – nếu muốn yêu đương thì đừng nghịch ngu.
Dù có tính tới tuổi tác thì Phương Trì còn lớn hơn Tiền Tùng hai tuổi, vị này ở trong đội cũng tăng động thiếu đánh nhưng lại răm rắp nghe “đội quy”, mà sao chính hắn lại…
Phương Trì nhìn Trương Viễn nhăn mặt thành hoa cúc héo, lại âm thầm chế nhạo cái tính hay xoắn quẩy của anh, cười nhạo một tiếng, hỏi: “Nhịn mấy ngày? Tại sao phải nhịn? Mà cái chuyện này làm sao mà nhịn được?”
Trương Viễn sốt ruột vỗ trán, vội vàng ngồi bên cạnh Phương Trì, âu sầu sắp chết: “Cậu… Cậu không bị phát hiện đúng không? Người đó… có đáng tin không? Tôi… Má nó tôi bắt đầu hoài nghi cuộc đời rồi, ai vậy chứ… Là mỹ nam như tiên giáng trần tới nỗi nào mà có thể khiến cậu mặc kệ tất cả rủi ro bị paparazzi chụp ảnh trong đêm mưa gió mà cởi quần được chứ, tôi…”
“Cởi quần cái đầu anh.” Phương Trì cầm gối dựa sofa thẳng tay tấn công, “Ông đây đau vai gáy suốt một tuần lễ, nhịn nữa nhịn mãi sắp không cầm nổi dùi trống. Má nó ông đây đi đấm bóp mát xa, quần còn nguyên áo còn nguyên, cởi quần cái đầu anh.”
Trương Viễn: “… Hả?”
Sau mấy giây ngu ngơ mờ mịt, quản lý Trương đột nhiên giận tím mặt, cũng vớ lấy cái gối nện mấy cái vào đầu Phương Trì, tức tới mức ngón tay cũng run rẩy: “Cái thằng quần què này! Mệt anh lo cho mày! Hù chết anh rồi!”
Hai người chứng kiến toàn bộ quá trình là Tỉnh Hàn và Tiểu Du ngồi cười như nắc nẻ.
Một lúc sau thì cả đội cũng có mặt đầy đủ, thành viên trong nhóm đều tự mang trợ lý của mình, ngồi trên xe thương vụ của công ty xuất phát tới studio quay chụp ở ngoại thành.
Hợp đồng đại diện này của CALM lấy đề tài tương lai viễn tưởng, vì vậy quần áo và phụ kiện đi kèm của các nhân vật chính không game không chỉ rườm rà mà còn mang đậm cảm giác 2D.
Phương Trì ngồi trước bàn hóa trang, nhíu mày nhẫn nhịn chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình dựa theo tạo hình của nhân vật trong game, còn vẽ một vệt thật dài trên mặt hắn làm thành “vết tích sao băng”, rồi lại thay đổi phục trang liên tục.
Trong studio hơi lạnh, nhưng chút lạnh này cũng không đánh bại được đống quần áo dày nặng nóng bức này. Trong suốt quá trình quay chụp, chuyên viên trang điểm không ngừng lau mồ hôi và bổ trang cho các thành viên, nhìn từ ngoài không thể thấy được chiếc áo T-shirt trên người đã ướt sũng từ lâu.
Chỗ chết người nhất là lần quay chụp này không chỉ có ảnh quảng cáo tĩnh, mà lúc sau năm người họ còn được cung cấp một thiết bị quay chụp tiên tiến, chuẩn bị quay một đoạn video quảng cáo đăng lên fanpage của game.
Lúc nhân viên công tác hỗ trợ mặc bộ “chiến giáp” nặng hơn mười kí lên người Phương Trì, lại đội cho hắn cái “mũ giáp” đính đầy đá thạch anh xanh, trong lòng hắn xuất hiện một ý nghĩ… cổ của ông đây sắp gãy rồi.
Nhưng cái chén cơm minh tinh này là vậy, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng “nỗi đau gãy cổ”, không được than thở gì thêm.
Cuối cùng, đội trưởng Phương cùng bốn vị “chiến binh tinh tế” khác, dưới cơn bão thiên thạch làm bằng hiệu ứng đặc biệt xung quanh, bất chấp ngọn lửa xanh cháy hừng hực trước mặt, hoàn thành Ending Pose.
Nói sao nhỉ.
Đẹp trai rầm trời.
Bởi quá trình tạo hình quá rườm rà nên việc quay chụp diễn ra suốt một ngày dài, cơm trưa cơm tối xử lý luôn tại chỗ. Đợi tới khi mấy người bọn họ tẩy trang đơn giản xong thì cũng sắp mười một giờ đêm.
Trương Viễn và đối tác thương mại ngồi thổi phồng nhau một hồi xong mới coi như kết thúc thông cáo quay chụp bận rộn hôm nay. Anh đứng bên xe thương vụ, đón từng người trong “tiểu đội uể oải” lên xe, Phương Trì lại gần nhàn nhạt nói: “Em không về cùng mọi người đâu, có việc.”
Hắn vừa dứt lời thì bốn cái đầu đồng loạt ngó ra khỏi cửa sổ xe, Tiền Tùng gần hắn nhất, thò đầu ra nhăn nhở nói: “Hê hê hê… Anh đại, hai hôm nay có công chuyện à, một người chưa bao giờ tách đoàn như đội trưởng Phương lại đơn thương độc mã hai tối tiền. Quá bất thường, siêu bất thường!”
Vai và cổ mới vừa bớt đau vào hôm qua, sau một ngày làm việc vất vả lại lên cơn đau nhức, tâm trạng của Phương Trì thối hoắc, lười cãi nhảm với cậu ta. Trương Viễn lần được manh mối, lại ngạc nhiên nói: “Trễ thế này rồi, hay là thôi…”
“Ừ.” Phương Trì đáp một tiếng, “Ngày mai không có kế hoạch gì, tập hợp ở phòng tập đi, sau khi nghỉ ngơi một ngày thì bay tới Ninh Hải, chúng ta phải nhanh chóng…”
Thính lực siêu cấp của Tiền Tùng phát huy tối đa công dụng ở những chuyện nhảm nhí: “Ồ ô ố~ Anh đại cũng không có nhiều thời gian ha! Cũng không cần vội…”
Ngồi đằng sau cậu ta là Tỉnh Hàn hiểu chuyện gõ đầu cậu ta một cái: “Cậu im lặng một lúc đi.”
Phương Trì cười không nói.
Trương Viễn nhíu mày: “Trễ vậy rồi, nhỡ đâu người ta…”
Tiền Tùng: “Đi ngủ rồi?”
“…” Phương Trì: “Cút!”
“Không biết.” Phương Trì nhạt nhẽo nói: “Hẹn trước rồi.”
“Vậy cậu đi kiểu gì? Hay là để tài xế đưa nhé?”
“Không thuận đường.” Studio chụp ảnh và cửa hàng mát xa đều ở ngoại thành, giờ không còn sớm nữa, mọi người đã mệt mỏi một ngày, Phương Trì không muốn đội viên của mình chịu khổ không đâu, cũng không cần tốn thời gian đi một chuyến không cần thiết, tự dưng tốn thêm một giờ đồng hồ.
Hắn vẫy tay, Tiểu Du lập tức chạy tới, “Làm xong chưa?”
“Tất nhiên là rồi ạ. Dăm ba chuyện cỏn con này đâu thể để anh lo lắng được!” Tiểu Du cười thần bí, “Đang đậu ở bãi đỗ xe gần đây thôi ạ.”
Phương Trì cũng cười, “Cậu về bằng xe của công ty đi, ngày mai không cần đón tôi, tôi tự tới phòng tập.”
“Đợi đã đợi đã…” Trương Viễn nghe mà ngu luôn, “Cậu lại làm gì anh vậy?”
Phương Trì xòe bàn tay, Tiểu Du toe toét thả chìa khóa xe vào tay hắn.
Trương Viễn: “…”
Nhãn hiệu quen thuộc quá.
Phương Trì nhấn chip mở khóa, một chiếc xe nhỏ cách đó không xa đột nhiên sáng đèn.
Trương Viễn quay đầu lại nhìn…
Mini Polo, khiêm tốn tiện lợi, lựa chọn hàng đầu cho nhân viên văn phòng thành thị.
“Anh lạy chú! Thay vì ấn angemo một cái thôi thì chú lại dành hai ngày hôm nay để mua cái của nợ này? Sau này tính lái bảo vệ môi trường hả? Nhưng mà cái xe này bé lắm, chú ngồi lái xe có duỗi nổi chân không?” Thảo nào từ lúc tới studio đến giờ chẳng thấy mặt mũi Tiểu Du đâu, hóa ra là chạy đi mua xe cho đội trưởng Phương rồi làm giấy đăng ký tạm thời cho hắn luôn.
Phương Trì bình tĩnh nói: “Ai bảo mới hai ngày nay? Làm vật lý trị liệu vai gáy là vấn đề lớn, cần phải trường kỳ kháng chiến, mà em còn làm thẻ rồi.”
“Cậu còn làm…” Trương Viễn triệt để cạn lời, lặng lẽ giơ ngón cái trong lòng.
Khỏi hỏi, có hỏi cũng bị thuyết phục lại thôi.
“Đi đây.” Phương Trì quay lưng, hướng tới vị trí của mini Polo màu trân châu trắng, trước khi đi còn tiện tay cuỗm luôn cái kính râm của Trương Viễn, đeo lên mặt.
Còn ngẩng cao đầu bước đi, không ai làm được gì.
Trải nghiệm lần đầu lái mini Polo cũng khá ổn, xe nhẹ, bánh lái cũng nhẹ, so với xe việt dã đắt đỏ và xe thể thao thì loại này phù hợp với người bị đau vai gáy như hắn, ngoại trừ… đúng là không duỗi chân được.
Phương Trì theo thói quen tăng nhanh tốc độ, đêm hôm rồi mà tình hình giao thông cũng không khá hơn, đợi tới khi hắn tới được cửa tiệm mát xa cũng đã hơn mười một rưỡi.
Phương Trì xuống xe, đi bộ tới trước cửa tiệm. Cửa cuốn chưa hạ xuống nhưng trong phòng không có ánh sáng.
Phương Trì đứng trước cửa, định gõ cửa, nhưng cánh tay giơ lên lại hạ xuống.
Trễ thế này, cũng đã qua thời gian hẹn một lúc lâu, có lẽ người ta đã đóng cửa đi ngủ rồi.
Phương Trì lặng lẽ thở dài, đang định quay về.
Còn chưa đi được hai bước thì đèn trong cửa hàng mát xa vụt sáng.
Phương Trì sửng sốt, quay lại…
Cánh cửa hở ra một khe nhỏ, Lâm Hiểu đứng ngược sáng, ánh đèn trong nhà yếu ớt, viền mắt cậu hơi đỏ lên, trên gò má trắng nõn còn có một vết hằn đỏ do tì vào đâu đó.
Trên mặt cậu vẫn còn vẻ mơ màng khi vừa tỉnh giấc, âm thanh khàn khàn vang lên hỏi…
“Cho hỏi, là ngài Trương phải không?”