Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 42




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Kể từ giờ nó cũng là đôi mắt của em. 

Phương Trì giữ nguyên tư thế nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt của Lâm Hiểu, đôi con ngươi của hắn rung động kịch liệt, giờ phút này tựa như đang bước đi trên một lớp băng mỏng, chỉ cần sơ sẩy một bước rồi ngã xuống thì hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa.

Một hồi lâu sau, với tâm lý cẩn thận lùi bước, Phương Trì hạ giọng hỏi: “Thử xem nghĩa là… cậu bảo đồng ý thử ở bên tôi, nhưng không phải trên danh nghĩa “sư phụ Tiểu Lâm” và “đội trưởng Phương” mà là… Lâm Hiểu và Phương Trì, đúng không?”

Hai bả vai Lâm Hiểu run lên từng hồi, chầm chậm gật đầu.

Phương Trì vùng dậy khỏi lưng cậu, bước vọt tới trước mặt Lâm Hiểu, đôi mắt đen láy khóa chặt trên gương mặt cậu, liến thoắng tiếp: “Dùng thân phận Lâm Hiểu và Phương Trì, ở bên nhau vì cùng một mục đích, có đúng không?!”

“Tôi…” Lâm Hiểu im lặng một chốc, cuối cùng vẫn quyết tâm đút cho người trước mặt một viên thuốc an thần, đôi môi mỏng mất máy, nhẹ nhàng thốt ra một từ.

“Phải.”

Phương Trì không hề chớp mắt nhìn cậu trân trân, mãi sau mới hỏi một câu nhẹ bẫng, tựa như đang thầm thì với chính mình: “Nên hôm nay lúc lên xe, tôi cũng không hiểu lầm rằng… trong lòng em có tôi, đúng không?”

Đã nói tới mức này rồi, lớp áo giáp kiên cố Lâm Hiểu khoác lên người đã bị Phương Trì đâm cho nát bét hở lung tung đủ chỗ, còn gì đâu mà không dám thú thật chứ?

Cậu nghiến nghiến môi dưới, dường như dồn hết tất cả sự quyết tâm và dũng cảm, gật đầu cái rụp: “Phải!”

Một từ này vừa thốt ra, cả hai người không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.

Khoảnh khắc này, bất kể là gông cùm xiềng xích hay là đạo đức nguyên tắc đều gạt hết sang một bên!

Yêu thằng chết tiệt nào cơ!

Tôi cứ thú thật đấy, chứ còn sao nữa!

Ngón tay của Phương Trì bị Lâm Hiểu siết chặt trong lòng bàn tay, bấy giờ lực tay của cậu lớn đến lạ, Phương Trì bị bóp tới đau cả tay, nhưng Phương Trì mặc kệ cậu nắm, chỉ tiếc sao cậu không dùng lực mạnh hơn nữa.

Có thể cảm nhận được những xúc cảm chân thực sư phụ Tiểu Lâm chôn giấu trong tim, dù có muốn mạng sống của mình thì hắn cũng cho tất.

Hai hàm răng của cậu run lên bần bật, tiếng răng va vào nhau mạnh tới phát sợ, gần hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên cậu nói những lời này, có lẽ cũng sẽ không có cơ hội thứ hai để nói: “Phải, trong lòng tôi có anh, ban đầu tôi không nghĩ gì, dù sao anh quá tốt với tôi, tốt tới mức không thể tưởng tượng được, cho nên tôi thầm nghĩ đến anh cũng là bình thường.”

“Nhưng… nhưng ngày đó, khi nghe thấy anh và anh Viễn nói chuyện… tôi đã bối rối, tôi thực sự bối rối, tôi không nghĩ rằng anh… chuyện đó, tôi chưa từng tiếp xúc với nó, cũng không dám nghĩ tới, cho nên lúc anh hỏi, tôi chỉ có thể đáp “Sẽ không”…”

Phương Trì lẳng lặng nghe, đoạn khe khẽ hỏi: “Sau đó thì sao.”

Lâm Hiểu được cổ vũ, cố gắng kiềm chế không để giọng nói mình quá run nữa, cậu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng anh đúng là một tên khốn! Nói thích tôi, thế mà quay đầu một cái là không quen biết luôn! Ừ, đúng là tự tôi yêu cầu một không gian yên tĩnh để suy nghĩ đấy, nhưng… tôi, tôi có thể làm gì bây giờ! Mà anh đấy! Sao tôi nói gì anh cũng nghe hết vậy! Tầm ngẩm tầm ngâm dứt khoát kéo giãn khoảng cách với tôi, vốn ban đầu tôi còn thở dài một hơi coi mọi chuyện thành quá khứ, nhưng mà, nhưng mà…”

Phương Trì bám riết không tha, không cho cậu một đường lui: “Nhưng mà gì?”

Lâm Hiểu hất phăng tay hắn ra, hai bả vai lại run lên từng hồi, mãi lâu sau, cậu giơ tay vuốt mặt mình thật mạnh, tiện thể che đi đôi mắt, suy sụp đáp: “Nhưng tôi thực sự rất khó chịu! Khoảng thời gian này giữa hai ta cứ lúc gần lúc xa, lòng tôi, đau… so với lúc nghe anh nói thích tôi còn hoảng loạn hơn, tới lúc ấy tôi mới từ từ nhận ra… không phải quen thuộc, không phải ỷ lại, tôi, em…”

Những giọt nước mắt lẳng lặng tràn khỏi khóe mi, rơi trên mu bàn tay gầy gò trắng trẻo, tạo thành một vệt nước thật dài, cậu cất giọng mềm mại và nức nở, rốt cục cũng đầu hàng mà tỏ lòng, moi tim móc phổi của bản thân ra cho đối phương nhìn tận mắt: “Em thích anh…”

Không biết bắt đầu từ độ nào, có thể là ngày ấy ở thành phố Ninh Hải, lần đầu tiên Phương Trì dẫn cậu ra biển nghe tiếng đại dương, vì hắn đã miêu tả cho mình nghe một thế giới mà cậu không thể tận mắt nhìn thấy, cũng có thể là lúc ôm nhau ngủ, trong lồng ngực của người ấy, cậu cảm nhận được một sự an tâm, vững lòng chưa từng có, thậm chí là sớm hơn nữa, giữa sảnh đón khách ồn ào lạ lẫm của sân bay, Phương Trì xuyên qua biển người đi tới, tìm thấy cậu, dắt tay cậu, kể từ đây mang theo bên người, không còn buông ra nữa.

Lâm Hiểu không phân biệt được cái chốt mở khiến mình rung động ở đâu, cậu chỉ biết Phương Trì đã đến và đẩy một lực mạnh tới không tưởng vào cái chốt đó, và rồi ánh sáng ập đến, soi sáng cho thế giới u tối kéo dài của cậu.

Thế gian đen tối không lối thoát, nhưng cậu chỉ nhìn thấy được ánh mai.

Màu đen trong đôi ngươi của Phương Trì thêm thăm thẳm, hắn chầm chậm kéo bàn tay đang che mặt của cậu xuống, buông tiếng thở dài khi nhìn thấy những giọt nước mắt ngắn dài chảy ra nơi khóe mắt đỏ hoe.

Không uổng công mấy ngày nay hắn sắp tự làm mình phát điên.

Lâm Hiểu hiểu và cậu ấy cũng biết.

Không có sự can thiệp của hắn, không có sự kiểm soát của hắn.

Là tự Lâm Hiểu bước tới.

Sư phụ Tiểu Lâm, cậu ấy không phụ lòng mình, cũng không phụ lòng hắn.

“Nào đừng khóc, đừng khóc nữa sư phụ Tiêu Lâm…” Tất cả những lời an ủi lúc này dường như đều trở thành phù phiếm và vô dụng, Phương Trì vừa thầm mắng mình không phải người, vừa kìm nén được cõi lòng sung sướng tới phát điên, hắn đã chờ lâu như thế, thủ đoạn nào cũng dùng hết rồi, suýt chút nữa hắn đã hoàn toàn mất phương hướng, nhưng rốt cục vẫn nghe được một câu này.

Lâm Hiểu nói, cậu ấy thích.

Thích hắn, thích mày đấy.

“Tôi…” Phương Trì gần như mất tiếng, lòng bàn tay hắn không ngừng lau đi vệt nước mắt ở đuôi mắt cậu, đằng sau sự đau đớn và xót xa là nụ cười dương dương tự đắc không thể che giấu, bấy giờ nghiệp gì hắn cũng gánh hết, “Sao anh lại khốn nạn thế chứ…”

Lâm Hiểu rũ mắt, hàng mi cong dài vương một giọt nước mắt ẩm ướt, cậu hoảng loạn nói: “Đúng, anh đúng là khốn nạn, chỉ biết bắt nạt người ta, nhưng mà…”

Nhưng mà lúc này đây, cậu chỉ muốn chìm đắm với tên khốn nạn này.

Lâm Hiểu: “Cần nói gì cũng nói hết rồi, giờ đi ngủ được chưa?”

“Được chứ được chứ được chứ!” Phương Trì kéo tay cậu, từ từ đỡ người vào phòng, để cậu ngồi yên trên giường rồi chạy vào phòng tắm thấm ướt khăn mặt, xong xuôi lại chạy ra ngồi xuống trước mặt cậu.

Chiếc khăn ấm áp nửa ẩm nhẹ nhàng phủ xuống hai mắt cậu.

Lâm Hiểu ngồi bên mép giường, hai tay đặt gọn gàng trên đùi, cậu không nhúc nhích, mặc cho Phương Trì cẩn thận, khéo léo lau nước mắt cho mình.

Đôi bàn tay vốn đã quen hạ xuống từng hồi trống mạnh mẽ nhịp nhàng của Phương Trì có lẽ chưa từng nhẹ nhàng đến thế.

Phương Trì dịu dàng dỗ dành cậu: “Không ngờ rằng sư phụ Tiểu Lâm của anh khi tức lên lại đáng sợ như thế, đáng sợ tới mức làm bản thân cũng khóc luôn nè.”

Lâm Hiểu lặng thinh.

Phương Trì tự nói tiếp: “Em nói chuyện này với anh, anh thực sự rất vui… Không, một từ vui cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của anh, nhưng hiện giờ anh cũng không tìm ra được từ ngữ nào chính xác hơn nữa, giờ muộn rồi, anh còn uống rượu, đầu óc lơ mơ, anh cũng không nghĩ sẽ hứa hẹn với em chuyện gì trong tình trạng này, nên sáng sớm ngày mai chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé, được không em?”

Tỏ tình với một người đàn ông có lẽ là chuyện to gan nhất mà Lâm Hiểu làm trong đời này, hiện giờ những cảm xúc bị đè nén trong lòng đã được giải tỏa, ngoại trừ sự xấu hổ, thẹn thùng tới muộn ra thì trung ương thần kinh của cậu đã không thể xử lý được nữa, Phương Trì bảo vậy, cậu cũng gật nhẹ đầu, khe khẽ đáp: “Vâng.”

Phương Trì đỡ vai cậu, chầm chậm đặt cậu xuống giường, hắn kéo chăn đắp kín người cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc đen nhánh rũ trên trán, để lộ ra đôi con ngươi lấp lánh đẹp đẽ, vô định lại nhìn thẳng về phía hắn, ánh mắt chăm chú mà lặng yên.

Phương Trì khẽ cười, chạm nhẹ vào mí mắt cậu, cất tiếng dụ dỗ: “Nhắm mắt lại, ngủ đi em.”

Lâm Hiểu chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Phương Trì ngồi xuống bên cạnh cậu, tay vẫn còn cầm chiếc khăn ướt, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn sườn mặt của Lâm Hiểu, cảm xúc trong đáy mắt là tất cả yêu thương và dịu dàng.

Có lẽ đã tốn quá nhiều sức, không lâu sau, hô hấp của Lâm Hiểu từ từ đều đặn và kéo dài.

Bấy giờ Phương Trì mới đứng dậy, sợ làm phiền tới người trên giường mà rón rén bò sang bên phòng cách vách để tắm nước nóng, thay đồ ngủ xong xuôi mới lẻn về phòng cho khách, nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường, vén chăn lên rồi trượt vào chính giữa.

Nhẹ nhàng kéo một cái, sư phụ Tiểu Lâm đang ngủ ngon lành bên cạnh liền chui vào lồng ngực hắn, Phương Trì buông một tiếng thở dài thỏa mãn, hài lòng đi vào giấc ngủ.



Cơn mưa kéo dài suốt cả đêm, sáng hôm sau lại là trời quang mây tạnh.

Nguyên đêm này Phương Trì ngủ rất say, say tới mức sáng ra mở mắt, đôi mắt vẫn luôn sáng sủa của hắn lại có chút mơ hồ.

Mãi cho tới khi hạ mắt xuống nhìn thấy đôi mắt trong veo đang đối diện với ngực mình kia.

Lâm Hiểu ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Phương Trì, dù hai tay Phương Trì có bám mãi trên vai mình thì cậu cũng không cựa quậy, chỉ hơi ngẩng mặt lên trên, một đôi mắt trong veo hiền hòa như mặt nước mùa thu nhìn về phía Phương Trì, ánh mắt cậu vẫn không có tiêu điểm nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, cậu ấy đang nhìn mặt mình.

Một giây sau, lỗ tai đang dán sát trên lồng ngực Phương Trì của Lâm Hiểu đột nhiên nghe được tiếng tim đập nhanh, đôi mắt đẹp đẽ cong cong lên, cậu nhỏ giọng lên tiếng: “Anh dậy rồi à?”

Phương Trì: “!”

Đội trưởng Phương hiếm khi bị nghẹn họng, sáng sớm tinh mơ cổ họng có hơi thiếu nước, hắn hít sâu một hơi, xấu hổ trả lời: “À ừ… Dậy rồi, dậy rồi, em… dậy từ bao giờ, sao không gọi anh?”

Bấy giờ Lâm Hiểu mới cựa quậy cánh tay tê cứng, dù vậy vẫn không tránh khỏi lồng ngực hắn, chỉ nói: “Em cũng vừa dậy, hiếm có lúc anh ngủ sâu như thế, muốn để anh được ngủ thêm một lát mà.”

Giọng điệu của cậu dịu dàng lại trầm lắng, nghe được ra cái mềm mại của sáng sớm, hô hấp ấm áp phả vào lồng ngực Phương Trì, nóng tới mức hai cánh tay đang vòng qua người cậu của đội trưởng Phương cũng vô thức run lên.

Lâm Hiểu vẫn cười, khóe miệng cong cong, đôi con ngươi đen láy ánh lên ánh mai ngoài cửa sổ chiếu vào, hiền lành mà ngoan ngoãn, cất giọng nhẹ nhàng: “Hôm qua có bảo làm cơm trưa cho anh, tiếc là bị hoãn lại, giờ… làm bù cho anh nhé, được không?”

Phương Trì nhìn cậu chừng hai giây, đoạn gồng tay, kéo cậu nằm đè lên người mình rồi ôm chặt, đột ngột nói: “Không muốn ăn sáng.”

“Á-” Lâm Hiểu ngạc nhiên, trời đất bỗng chốc quay cuồng, ngay lập tức phát hiện ra bản thân đang làm một tư thế có độ khó cực cao dựa lên người Phương Trì, hai bàn tay đang tì mạnh lên bả vai Phương Trì giãy nảy ra, liên hồi đòi xuống khỏi người hắn: “Tì vào vai anh rồi!”

“Shh…” Cánh tay đang đặt lên eo cậu bỗng gồng lên, nhấn chặt đối phương lên người mình, giọng hắn khàn cả đi: “Đừng cử động!”

“Không, anh…” Cẳng chân Lâm Hiểu cựa quậy, mục đích là thoát khỏi lồng ngực hắn, nhưng ai mà ngờ được lần này hai chân lại chạm vào đâu đó trên người Phương Trì, cả người cậu cứng đờ, tiếp đó là bất động hoàn toàn như bị dính phép bất động.

Hai người đều đang mặc bộ áo ngủ màu xanh đậm, Lâm Hiểu không biết Phương Trì đã lén lút đặt cùng một kiểu áo ngủ, khổ nỗi là bộ đồ ngủ mỏng tang này không thể giấu nổi những đường nét khó tả kia, cảm giác truyền đến trung ương thần kinh rõ ràng đến đáng sợ. Lâm Hiểu hít sâu một hơi, xử lý thông tin xong thì mặt đỏ ửng lên trong tích tắc, đốm lửa này nhanh chóng bùng lên, một giây sau thì lan từ tận các chân tơ kẽ tóc tới đầu ngón chân, sư phụ Tiểu Lâm nóng hừng hực từ trong ra ngoài dựa đầu vào vai Phương Trì, không cả dám hít thở.

Đôi mắt đào hoa phong lưu đẹp đẽ của đội trưởng Phương cong cong, khóe miệng hắn kề sát bên tai Lâm Hiểu, tha thiết đặt câu hỏi: “Ồ, xấu hổ à? Không tới mức đó chứ, đây là hiện tượng sinh lý bình thường vào buổi sáng của đa số đàn ông con trai mà, tất nhiên, khi trong tay là một cơ thể mềm mại đẹp đẽ như ngọc thì thằng em sẽ hào hứng lâu hơn một lúc, nhưng điều này cũng chứng tỏ sức khỏe về mặt thể xác và tinh thần của anh Trì rất tốt, anh…”

Nhiệt độ trên mặt Lâm Hiểu nóng như phải bỏng, cậu nghiến răng méo giọng ngắt lời hắn: “Anh… anh đừng nói nữa!”

Phương Trì cười như xuân về hoa nở, ngón tay chọc chọc gò má trắng bóc đã thành nhân anh đào của Lâm Hiểu, khe khẽ cười: “Chuyện này làm sao mà không được nói? Sư phụ Tiểu Lâm chưa có bao giờ à? Thế để anh Trì dẫn cưng đi gặp bác sĩ nhé, sắp hai mươi tới nơi rồi, nếu vẫn không có thì… không bình-”

Còn chưa kịp thốt ra chữ “thường” thì Lâm Hiểu đang rúc đầu giả vờ làm đà điểu lại đột ngột lên tiếng: “Có rồi.”

Phương Trì: “…”

Anh đùa dăm chơi chơi thôi, em không cần nói thật đâu.

Mặt Lâm Hiểu càng đỏ hơn, cậu chầm chậm ngẩng đầu, giọng nói tuy rằng yếu ới nhỏ nhẹ nhưng lại ngây thơ vô tội tới lạ, đáp lại nhẹ như không: “Em rất khỏe mạnh, cũng rất bình thường, không có cần phải đưa em đi gặp bác sĩ, mặc dù, mặc dù không phải ngày nào cũng… nhưng ít nhất…”

Cơ thể sư phụ Tiểu Lâm vừa mềm vừa ấm, ôm vào ngực như đang ôm một viên ngọc trơn bóng có xúc tu ấm áp, khoảng cách thân mật quá đỗi này khiến nhiệt độ cơ thể còn cao hơn bình thường của cậu xuyên qua lớp vải mỏng manh, thấm vào trong tim Phương Trì như bị đun nóng mà nảy lên liên hồi, hắn nhìn đôi con ngươi ẩm ướt của Lâm Hiểu, quỷ xui thế nào mở miệng hỏi: “Ít nhất… gì?”

Lâm Hiểu hồn nhiên, ngây thơ đáp: “Ít nhất hiện giờ em bình thường.”

Phương Trì: “!!!”

Trong nháy mắt đó người không dám cựa quậy một mi li mét nào bỗng biến thành mình.

Đệt, thế này là cố ý đúng không?

Đúng là muốn giết người mà.

Lâm Hiểu không thấy Phương Trì trả lời, nghĩ thầm chẳng lẽ sự im lặng của hắn lúc này đồng nghĩa với sự chất vấn, thế là cậu cuống cả kê lên, muốn đứng dậy khỏi người hắn, vội vàng nói: “Thật đó! Em không có vấn đề gì hết, không tin, không tin thì tự anh…”

“Khỏi khỏi khỏi!” Phương Trì luống cuống đỡ người ta xuống khỏi người mình, khàn giọng liến thoắng: “Anh tin anh tin anh tin rồi! Sư phụ Tiểu Lâm vững như đá, đúng chuẩn đàn ông thực thụ được chưa!”

Lâm Hiểu bị hắn thả xuống vào đống chăn nệm mềm mại, Phương Trì tiện tay bọc cậu lại, chỉ để lộ mỗi gương mặt trắng trẻo muốn búng ra sữa ra ngoài, đoạn thở phào một hơi.

Lâm Hiểu bị cuốn thành một cuộn bông trắng như tuyết, cậu chớp chớp mắt vô tội, nhỏ giọng hỏi: “Tin thật không?”

Phương Trì: “Thật, tin em hơn cả tin chính mình, có trời đất mặt trăng mặt trời làm chứng.”

Bấy giờ Lâm Hiểu mới buông tha, chiếc cằm xinh đẹp gọn gàng rụt vào trong chăn, nở một nụ cười ngây ngô thuần khiết.

Phương Trì lại thở dài, hắn đứng dậy, đổi thành tư thế ngồi khoanh chân, hai tay đặt lên đầu gối, nhắm mắt cúi đầu, lần đầu tiên cảm nhận được một cảm xúc nghi ngờ cuộc đời nảy sinh trong lòng mình.

Hồi lâu sau, ngọn lửa hỗn loạn trong tim được dập cho nhỏ lại, hắn đột nhiên bật tiếng cười khẽ, cạn lời thở than: “Anh thực sự không ngờ được mà…”

Lâm Hiểu: “Không ngờ được cái gì cơ?”

Phương Trì: “Không ngờ rằng… sư phụ Tiểu Lâm lại chọn con đường này đó, bất cẩn rồi…”

Ai mà biết được một sư phụ Tiểu Lâm ngày thường hiền lành ít nói lúc lên xe không những không có tâm lý kiềm chế tốc độ mà còn xông pha lao ra muốn cướp vô lăng của bác tài luôn chứ.

Sai sách quá, sai sách quá.

Lâm Hiểu gồng hết sức bình sinh để giãy ra khỏi tầng tầng lớp lớp chăn trên người, cậu từ tốn bò ra từ một góc chăn, sờ tới đầu gối Phương Trì rồi nghiêng người ngồi xuống bên cạnh hắn, cậu cất lời, trong thanh âm nhẹ bẫng ấy nghe ra một chút vui vẻ, “Em không biết con đường mà anh nói là gì, nhưng những gì em nói đêm qua đều là thật.”

Trái tim Phương Trì đập rất mạnh, hắn quay sang nhìn cậu: “Em…”

Ngón tay cậu đang đặt trên đầu gối Phương Trì vô thức cong cong, lại duỗi ra ngay lập tức, rồi từ từ lần mò, từng đoạn nhỏ từng đoạn nhỏ, chạm được tới gần mu bàn tay của Phương Trì.

Phương Trì rũ mi, trong đôi mắt phong lưu đa tình này không còn ẩn giấu cái lười nhác và ý cười tự tại nữa, mà là một sự nghiêm trọng hiếm có.

Phương Trì nhìn những đầu ngón tay gầy gò của Lâm Hiểu chầm chậm chạm vào mu bàn tay mình, sau đó dừng lại, tựa như đang kiên định gom lại một loại quyết tâm nào đó, tiếp tục hướng lên, đầu tiên là dùng ngón út ngoắc lấy một ngón tay đang rũ xuống của Phương Trì, sau đó là từ tốn mà không chút do dự, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay kề bàn tay.

Nhiệt độ cơ thể của Lâm Hiểu thấp hơn Phương Trì một chút, nhưng trong khoảnh khắc này, cái hơi lạnh của bàn tay ấy như bất ngờ nhen lên một ngọn lửa ấm áp trong lòng Phương Trì, ấm đến nỗi cả con tim như bị ủi phẳng ra.

Lâm Hiểu: “Em nói muốn thử với anh xem sao, cũng là thật.”

Phương Trì lâu thật lâu không đáp.

Sau một hồi im lặng, hắn bỗng bất ngờ siết thật chặt tay Lâm Hiểu, khe khẽ nói: “Anh không thử.”

Lâm Hiểu: “???”

Nụ cười cứng đờ, thế này là thế nào?

Phương Trì nhướn mày, cánh tay dùng sức kéo giật người trước mặt ngã vào lòng mình, “Cần gì phải thử? Vả lại chuyện này thì thử kiểu gì? Đã bảo trong lòng em có anh, vậy hai chúng ta nghiễm nhiên nên ở bên nhau, có cái gì mà phải thử!”

Lâm Hiểu há hốc mỏ, gượng gạo đáp: “Em… Nhưng cha mẹ em…”

“Anh biết.” Phương Trì bế cậu ngồi lên đùi mình bằng một tay, khóa cậu lại bằng một chiếc ôm thật chặt, hắn hạ thấp giọng thầm thì: “Lâm Hiểu, anh đã từng rất khốn nạn, lạnh lùng với em, hờ hững với em, nhưng anh chưa từng ép buộc em, một là không muốn em bị làm phiền, hai là anh biết những gì em đang lo.”

Hắn muốn Lâm Hiểu có quyền được lựa chọn một cách công bằng.

Nhưng cũng càng hiểu rõ rằng đôi vợ chồng già trong tiệm mát xa đó cũng chiếm trọn nửa con tim của Lâm Hiểu.

Cảm giác bối rối khi đối diện với một thứ tình cảm mơ hồ còn kém xa sự hổ thẹn với cha mẹ nuôi.

Bởi vì chắc chắn đó không phải là con đường mà hai người họ hy vọng Lâm Hiểu sẽ bước lên.

Phương Trì: “Anh không hề làm khó em, là chính em thừa nhận như thế.”

Lâm Hiểu lặng thinh, bàn tay đang nắm chặt lấy Phương Trì lại lẳng lặng siết lại.

“Lời nói ra như bát nước đổ đi, anh đã nghe được và anh sẽ nghiêm túc, nếu đã nghiêm túc thì sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào để bỏ chạy giữa chừng, cho nên khi em nói muốn thử xem…”

Phương Trì hừ cười nhạt nhẽo, giọng điệu chậm rãi mà dịu dàng: “Không thể đâu, đừng cố đấm ăn xôi, mà em cũng đã móc tim ra cho anh xem, vậy giờ anh nói em nghe, anh đây sẽ không ở bên cưng kiểu giấu giấu giếm giếm đâu, kể từ nay trở đi, anh sẽ thoải mái, công khai chiếm lấy em! Em chịu thì là người của anh, không chịu được… cũng phải chịu.”

“Em thừa nhận, anh nhớ rõ, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ không buông tay em, cho dù em tự nói cũng không được, ngoại trừ…”

“Ngoại trừ gì?”

“Ngoại trừ một ngày nào đó, vị trí của anh trong lòng em bị một người nào đó thế vào.” Phương Trì dừng một nhịp, lại bật cười nói tiếp: “Mà cũng không khả thi đâu, làm gì còn người nào tốt với em hơn cả anh Trì chứ.”

Anh sẽ thương em hơn tất thảy bọn họ.

Lâm Hiểu ngơ ngác, hồi lâu sau mới run run hỏi: “Nếu như… sư phụ em, cha mẹ em không đồng ý, vậy anh phải làm sao?”

“Không sao cả.” Phương Trì lớn tiếng đáp, tựa như mở khóa chiếc gông cùm xiềng xích nặng nhất trên người Lâm Hiểu, nhẹ nhàng như không chất lên lưng mình, “Nếu em lo lắng thì đừng nói cho hai bác, anh không thấy sao, nếu ngộ nhỡ một ngày nào đó họ phát hiện ra manh mối nào thì cũng đừng sợ hãi, có anh ở đây.”

“Em chịu khổ chịu tội, anh gánh cho em, em bị đánh bị mắng, anh ôm em che chở, em dập đầu nhận lỗi, anh thay mặt quỳ phạt cho em… Tóm lại, còn anh ở đây, sẽ không một ai có thể tổn thương em.”

Không một ai có thể tổn thương em.

Từ nhỏ Lâm Hiểu đã nghe lời, cậu chưa bao giờ bị đánh bị mắng, bởi vậy cậu không thể tượng tượng ra nổi nếu thực sự mọi chuyện bị bại lộ thì sư phụ sư mẫu sẽ nổi trận lôi đình như thế nào, nhưng những lời tâm tình hoa mỹ mà trân trọng này của Phương Trì quá mê hoặc lòng người, thế mà cậu lại nghe theo.

“Em…” Cổ họng cậu như bị dính chặt lại, câu chữ phát ra yếu ớt khó nghe, nhưng vẫn cố nhấn nhá từng từ từng chữ rõ ràng, “Em sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói cho cha mẹ nghe.”

Phương Trì rũ mi, nhìn biểu cảm của cậu mà giật mình.

Lâm Hiểu tựa trong ngực hắn, gỡ bỏ hoàn toàn những hàng rào bảo vệ quanh người, ngoan ngoan co người như một bé thú non đang rúc mình trong tổ ấm, so sánh với chính Phương Trì thì cậu quá yếu đuối, nhưng không thể nói là cõi lòng cậu không cứng cỏi, mạnh mẽ: “Em không muốn anh phải chịu thiệt.”

Giống như anh đã tôn trọng em, chưa bao giờ khiến em phải chịu thiệt.

Một trái tim chân thành đổi một trái tim chân thành, đứng trước người mình yêu thì ai cũng thế, một tình cảm bình đẳng, không ai muốn kém cạnh phần nào.

Nắng vàng trượt trên rèm cửa sổ rũ xuống đất, trườn vào trong phòng, rải những tia nắng ấm áp dễ chịu lên chăn nệm, người đang nằm trong ngực Phương Trì từ từ ngồi thẳng dậy, đặt một tay khác lên vai hắn, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Anh Trì, giờ em có thể… “nhìn” anh trông ra sao không?”

Phương Trì im lặng thở dài, hốc mắt hắn cay cay, nhấc hai bàn tay vẫn đang siết chặt lấy nhau lên, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Lâm Hiểu mỉm cười, vươn một ngón tay ra khỏi tay hắn.

Phương Trì thả tay, chuyển sang nắm lấy cổ tay gầy gò của cậu, hắn hướng dẫn cho bàn tay ấy, từ từ chạm lại gần gương mặt mình.

Ký ức như con sóng cuồn cuộn xô về, mang theo dư âm nhẹ nhàng độ mới gặp, rung động tới hai con tim đang gắn bó.

“… Chúng tôi là người mù… Dựa vào âm thanh chỉ có thể đoán được đại khái chiều cao và hình dáng của đối phương, còn mặt mũi, cần phải dùng tay sờ…”

Đầu ngón tay mát lạnh chạm vào thái dương Phương Trì, từ sườn mặt trượt tới những vị trí khác, những sợi tóc vương trên trán Phương Trì chạm qua mu bàn tay Lâm Hiểu, khóe miệng cậu cong lên một nụ cười dịu dàng, trong ánh dương rực rỡ, cậu khe khẽ trần thuật: “Đây là trán của anh.”

Phương Trì dẫn bàn tay kia từ giữa trán xuống phía dưới, lướt qua sống mũi thẳng đẹp, dừng lại ở chóp mũi, hơi thở ấm áp phả lên ngón tay, Lâm Hiểu vẫn cười, “Đây là mũi của anh.”

Phương Trì đưa cậu lùi xuống dưới, bụng ngón tay vuốt ve cánh môi mỏng mảnh, miêu tả dáng vẻ của đôi môi, sau cùng là chạm vào kẽ môi, nụ cười của Lâm Hiểu càng đậm thêm, “Đây là miệng của anh.”

Phương Trì cầm tay cậu vòng quanh gương mặt mình, đầu ngón tay chạm vào đường cong khuôn mặt, Lâm Hiểu nói: “Đây là mặt của anh.”

Cuối cùng, tay cậu được dẫn đi, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào mí mắt hắn.

Phương Trì lặng lẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, đối diện với đôi mắt đen láy lặng im của Lâm Hiểu, đôi mắt đục ngầu ấy tựa như đột ngột sáng tỏ, nhìn trân trân vào giữa trán hắn.

Hồi lâu sau, âm thanh của cậu run lên từng hồi, lại vẫn mỉm cười như trước: “Đây là… đôi mắt của anh.”

Vừa dứt lời, cậu cảm thấy người trước mặt đổ người về phía trước, một chiếc hôn ấm áp mang theo sự trân trọng nhẹ nhàng rơi xuống vầng trán cậu.

Giọng nói của Phương Trì phát ra từ đỉnh đầu, mỗi một chữ thốt ra lọt qua tai, rơi thẳng vào tâm khảm.

“Từ hôm nay trở đi, đây cũng là đôi mắt của em.”