Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 37




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Đi, anh Trì đưa cưng về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiểu thức giấc rồi qua cửa hàng mát xa, cậu không đợi được Phương Trì nhưng lại đợi được một Tiểu Du cố ý ghé qua đây.

Tiểu Du bước vào trong, đúng lúc một vị khách vừa ngồi dậy từ trên giường mát xa, cậu chàng nhìn một lớp mồ hôi mỏng lấm tấm trên trán Lâm Hiểu, đoạn cười hì hì hỏi: “Hôm nay sư phụ Tiểu Lâm có rảnh không? Không bận lắm thì tôi dẫn cậu đi làm hộ chiếu, cậu cầm thẻ căn cước theo, chúng ta qua Cục Quản lý Xuất – Nhập cảnh của thành phố một chuyến.”

Lâm Hiểu vừa mới mát xa đầu cho một khách hàng xong, cậu rửa tay, sờ sờ chiếc khăn vải trắng vắt trên giá treo quần áo để lau khô nước, bấy giờ mới đáp: “Từ từ ạ, anh đợi em một lúc, em đi lấy đã.”

“Ừ.”

Lâm Hiểu về gian sau, lục được thẻ căn cước ở trong một ngăn nhỏ của túi xách ít khi đụng tới, đoạn nói đôi ba câu giải thích lý do ra ngoài với Lâm Hữu Dư. Lâm Hữu Dư vội vàng đặt chiếc radio trong tay xuống, chống gậy dò đường, cười nói: “Việc của con quan trọng, mau đi đi, để cha qua trông tiệm.”

Lâm Hiểu “vâng” một tiếng, đi cùng ông tới nhà trước, sau đó theo Tiểu Du ra ngoài.

Lúc ra cửa, Tiểu Du vô thức nắm cổ tay cậu, không ngờ Lâm Hiểu lại tránh đi, rồi cậu mấp máy môi, có vẻ muốn giải thích: “Em đã quen thuộc với xung quanh nhà mình rồi, không cần dắt đâu.”

“À, à…” Tiểu Du gượng cười rụt tay lại, ba bước thành hai bước mở cửa xe cho cậu. “Ừ được, cậu lên xe cẩn thận.”

Lâm Hiểu chầm chậm đi tới cửa ghế sau, cậu vươn tay, xác định vị trí đệm xe và chỗ dựa, rồi từ từ nhấc chân, cẩn thận nhích người vào trong.

Đợi cậu ngồi vững rồi Tiểu Du mới nổ máy, trầm trồ cười nói: “Sư phụ Tiểu Lâm, gút chóp em!”

奥利给: “Olie give” làm tốt lắm; cố lên nào bạn ơi

Lại thêm một từ ngữ mới lạ mà Lâm Hiểu chưa từng nghe bao giờ xuất hiện, Lâm Hiểu đang định hỏi từ “gúp chóp” này nghĩa là gì, nhưng lời vừa tới đầu môi thì khó hiểu thay lại biến thành: “Anh Tiểu Du, anh Trì bảo anh tới ạ?”

“Hả, nào có.” Tiểu Du đáp tỉnh queo chẳng nghĩ gì, “Anh Trì bảo mấy nay vất vả rồi, thả cho tôi hai ngày nghỉ, mà tôi thấy mình rảnh quá, không bằng tranh thủ lúc này đưa cậu đi làm chuyện chính cho xong xuôi luôn.”

“À.” Lâm Hiểu bình tĩnh đáp một tiếng, không tiếp tục.

Hai giây sau lại đột ngột hỏi: “Vậy anh tới đây… anh ấy có biết không?”

“Biết chứ.” Tiểu Du trả lời, “Trước khi tới tôi có gọi điện cho ổng, báo cho ổng rồi.”

Lâm Hiểu tiếp tục im lặng.

Nếu biết, tại sao không đi cùng?

Có điều, cho dù có biết thì tại sao phải đi cùng chứ?

Chỉ đơn giản là làm giấy tờ thôi, đúng là không cần phải gọi nhiều người và không cần phải làm phiền Phương Trì đi cùng.

Mấy lý lẽ này cậu hiểu, nhưng những xúc cảm mong đợi lúc ẩn lúc hiện cùng sự thất vọng nhàn nhạt trong nháy mắt này là sao?

Cậu không thể tra hỏi tới cùng, cũng không dám nhìn lén, bởi vì chính bản thân cũng lờ mờ hiểu rõ, đó là đáp án mà cậu không dám tỉnh bơ chạm vào cánh cửa của vùng đất cấm kia.

Thủ tục làm hộ chiếu không quá rườm rà, photo căn cước, chụp ảnh, đăng ký, lấy vân tay, cuối cùng là ký tên xác nhận. Tiểu Du đứng cạnh nhắc nhở cậu đặt bút ký ở đâu, nhân viên công tác sau khung cửa sổ bấy giờ mới ngẩng đầu lên, liếc nhanh nhìn cậu.

… Nếu người đi cùng không đột ngột lên tiếng thì sẽ chẳng có ai nhận ra cậu thanh niên tuấn tú lặng lẽ ngồi ở hàng ghế này thuộc nhóm “người đặc biệt” mất thị lực.

Làm xong thủ tục thì có thể về nhà chờ, sau khi hộ chiếu được phê duyệt thì mang “Biên lai” tới nhận là được.

Rời khỏi văn phòng thành phố, Tiểu Du ngựa quen đường cũ đưa Lâm Hiểu về nhà.

Lúc về Lâm Hiểu ngồi ở vị trí cạnh tài, hai tay đặt trên hai đầu gối đang chụm vào nhau, dù cho đang dựa vào lưng ghế thì dáng ngồi vẫn thẳng tắp và ngay ngắn như cũ.

Tiểu Du lái xe, khóe mắt liếc sang người bên cạnh, cười trêu: “Ầy sư phụ Tiểu Lâm, sao cậu lại ngồi như tre mọc thẳng thế? Lần đầu ngồi ghế phụ nên hồi hộp à?”

Lâm Hiểu giật mình, lắc đầu nguầy nguậy, hai giây sau lại khe khẽ gật đầu.

Cậu có hơi hồi hộp, nhưng không phải vì chỗ ngồi, mà là…

Lâm Hiểu nhíu nhíu mày, thầm thở ra một hơi thật dài, như không có chuyện gì hỏi: “Anh Tiểu Du, anh Trì có nhắc bao giờ mới tới trị liệu vật lý không?”

“Không.” Hai mắt Tiểu Du nhìn chăm chú vào con đường phía trước, thuận miệng đáp: “Chắc cũng phải mấy ngày nữa.”

“Mấy ngày nữa?” Lâm Hiểu ngạc nhiên, sống lưng cũng vô thức thẳng hơn, “Tại sao? Mấy hôm trước trước khi đi có nói vai, cổ với cổ tay của anh ấy không nên trị liệu gián đoạn, tránh gây ảnh hưởng tới…”

Tiểu Du tiện mồm nói tiếp: “Anh Trì từ trước tới giờ toàn thế cả, sau khi kết thúc công việc thì chắc chắn sẽ ru rú trong nhà một hồi, cả ngày hết ăn lại ngủ, không thì xem phim, tập thể dục… Tóm lại là không thích ra ngoài.” Nói rồi phì cười một tiếng, không giữ được mồm miệng buôn dưa lê với Lâm Hiểu, “Ui cậu không biết đâu, anh Trì á, thói quen sinh hoạt của ổng chẳng hề giống một thần tượng đang hot chút nào cả, không thích lăn lộn trong giới cũng không chơi bời, hiếm lắm mới có thời gian ăn không ngồi rồi mà ổng chỉ thích ở nhà, đóng cửa đóng nẻo lặng lẽ ngồi thiền, sống như một ông tiên phi phàm rũ bỏ trần thế, có lúc tôi còn muốn cho một ít cẩu kỷ vào trong bình giữ nhiệt của ổng luôn đó!” 

Lâm Hiểu không hiểu, hỏi ngược: “Tại sao?”

“Hầy, ổng như thế đó, có lẽ đã nhìn thấu rồi…” Tiểu Du thở dài, chìm vào hồi ức: “Hồi trước tôi đã nghe anh Trì tình cờ nhắc tới không chỉ một lần về chuyện này, những thứ ổng thích rất đơn giản, trống và âm nhạc, còn hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào với ngành giải trí cả. Mà lúc mới ra mắt, tôi với ổng có tham gia mấy buổi hội họp uống rượu của người trong giới, hai năm nay thì gần như không có, ngoại trừ mấy người trong ban nhạc thì dường như ổng không thích có giao lưu thân thiết với người trong vòng…”

Lâm Hiểu yên lặng rũ mi, nhớ tới phong cách hành xử và từng cử chỉ hành động của Phương Trì từ lúc quen biết tới nay, đoạn thì thầm lên tiếng: “Anh ấy… trông không giống…”

Thoải mái tùy tiện, làm mọi chuyện theo trái tim mình, nhìn qua không giống một người cô độc bài xích mọi người, cũng càng không giống một người sẽ cố gắng gạt bản thân ra rìa xã hội.

Đi qua một ngã ba, mặt đường không mịn lắm, tốc độ lái cũng chậm lại, Tiểu Du rảnh rang từ tốn nói tiếp: “Ai bảo không phải chứ, mà á, anh Trì là kiểu người, trước đó có nói lý tưởng của bản thân là làm thầy giáo dạy nhạc cụ, chuyện dạy trống cho những đứa trẻ thích trống, chẹp chẹp, cậu nghe coi… Nếu không phải đích thân tôi nghe thấy câu này, cậu nghĩ mình có tin được không? Ai cũng biết CALM hiện giờ hot muốn lên giời, nhưng đội trưởng tuổi chưa được nhiêu đã manh nha ý nghĩ ở ẩn, quá kinh con mẹ nó khủng, nếu người hâm mộ mà biết á, có khi chọc thủng cả trời…”

“Thầy giáo dạy trống… cũng được mà.” Lâm Hiểu chớp chớp mắt, chân thành nói.

“Ầy, không phải muốn là được đâu…” Tiểu Du thở dài một tiếng, một lần nữa lái xe hòa vào dòng người, “Trong cái vòng này, có rất nhiều chuyện không đơn giản như lời đầu môi, muốn nổi đã khó, nổi xong muốn lẳng lặng rút đi càng khó hơn… Mà anh Trì thế này, có lẽ là cố gắng giảm bớt sự ràng buộc của mình với giới, nếu ổng thực sự tập trung muốn nổi thành “Thường xanh trong giới” thì trước đó đã chẳng từ chối nhiều lời mời đóng phim truyền hình điện ảnh rồi… Cậu không biết đâu, với ngoại hình và gương mặt đó của anh Trì nhà tôi thì phải nói là quét sạch hết mấy sao nam đang nổi trên màn ảnh, cầm mic làm ca sĩ thay vì làm diễn viên, đúng là phí của trời…”

Đoạn thường xanh thì mình không rõ lắm 圈内万年青. Có lẽ là nhân tố nổi trội lúc nào cũng “xanh non mơn mởn”.

Câu này nghe quen quen, dù gì hai hôm trước sư mẫu cũng từng “xác nhận chính thức”, nói là ngoại hình của Phương Trì… vô cùng đẹp trai, cực kỳ ưa nhìn.

Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu không ra tiếng.

“Người dẫn đường” đưa cậu vào thế giới đẹp đẽ này có ngoại hình ra sao, cậu có cố cả đời cũng không thể nhìn được tận mắt.

Nhưng không thể không nói, nghe Tiểu Du ríu ra ríu rít cả đoạn đường thế này, tâm trạng có chút chán nản của Lâm Hiểu rõ ràng có dấu hiệu biến mất, dù sao nghe đôi điều về cuộc sống riêng của Phương Trì qua miệng của người khác vẫn làm cậu nảy lên những xúc cảm vui vẻ lạ kỳ.

Lâm Hiểu lặng im nghe cả buổi, không hề chen ngang, mãi tới khi Tiểu Du nói tới sướng miệng rồi mới thắc mắc hỏi: “Mấy anh làm trợ lý của minh tinh… có thể nói với người khác về cuộc sống cá nhân của nghệ sĩ nhà mình sao?”

Tiểu Du sững sờ, lập tức giở giọng đường hoàng: “Tất nhiên là không được, chuyện cấm kỵ đấy! Bọn tôi làm trợ lý của nghệ sĩ, ngoại trừ tri kỷ, kín miệng với đáng tin là yếu tố đầu tiên!”

Lâm Hiểu: “Thế mà anh…”

Tiểu Du: “Thế nhưng không được nói với người ngoài thôi, nói với người mình thì chả sao cả!”

Lâm Hiểu: “…”

Tôi không phải, tôi không hề, anh đừng nói linh tinh!

Khóe mắt Tiểu Du liếc qua gò má phơn phớt hồng của Lâm Hiểu, trong lòng vui như trẩy hội.

… Ôi, trợ lý siêu hiểu lòng người, siêu cấp trợ giúp, chính là như thế đó!

Chiếc xe vẫn bon bon lao đi, ngón tay đặt trên đầu gối của Lâm Hiểu hơi cong cong lên không dễ thấy, móng tay cào cào vào vải quần, bị Tiểu Du trêu chọc một hồi, cậu bỗng nhớ lại những ngày đầu gặp gỡ, mình đã từng hỏi Phương Trì…

“Tại sao phải là tôi?”

Ngày ấy cậu chỉ tò mò tại sao Phương Trì phải nghĩ trăm phương nghìn kế để thuyết phục mình đồng ý ra ngoài, mà Phương Trì lại trả lời một câu ngoài dự đoán của cậu.

Anh ấy nói, bởi vì yên tĩnh.

Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Thật ra, từ rất lâu trước đây cậu đã muốn hỏi hắn một lần nữa về câu hỏi cũ này.

Vì cớ gì phải là tôi?

Vì cớ gì lại thích tôi?

Ánh hào quang vây quanh anh, số mệnh của anh là được người người ngước lên ngưỡng mộ.

Tôi quá đỗi bình thường, số mệnh đã định sẵn là nổi trôi trông thế giới mênh mông mù mịt này.

Vốn là hai đường thẳng song song, quay lưng vào nhau và vĩnh viễn không có giao điểm, vì cớ gì anh đi đến nửa đường lại nhất quyết tự rẽ một lối ngang?

Cũng chỉ bởi vì… tôi yên tĩnh sao?

Giữa trưa, nắng nhuộm vàng đất trời, Tiểu Du dừng xe trước cửa tiệm, Lâm Hiểu bỗng lên tiếng: “Anh Tiểu Du, em có thể làm phiền anh một chuyện không?”

Tiểu Du tháo dây an toàn, hào hứng đáp: “Được chứ! Không chỉ một mà mười cũng không thành vấn đề, sư phụ Tiểu Lâm có việc thì cứ giao, đừng khách sáo với tôi!”

Lâm Hiểu ngại ngùng cười, lấy điện thoại từ trong túi ra, nói: “Có thể… làm phiền anh tải Weibo giúp em, đăng ký cho em một tài khoản, sau đó, sau đó…”

Không biết Tiểu Du tinh tế tri kỷ tới mức nào, thấy cậu do dự thì nhanh chóng tiếp lời: “Sau đó theo dõi weibo của anh Trì đúng không!”

Lâm Hiểu khựng lại, không ngờ ý nghĩ của mình dễ bị nhìn ra như thế, vội vàng giấu đầu lòi đuôi: “Cả, cả những thành viên khác trong đội nữa, cũng theo dõi cho em!”

“Phụt…” Tiểu Du nhịn hết nổi phì cười, chỉ thấy dáng vẻ càng che càng lộ này của sư phụ Tiểu Lâm đáng yêu lạ thường, cậu chàng nhận điện thoại, bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề, mà chỉ theo dõi mỗi anh Trì thì nhàm chán lắm, cái ông này tám trăm năm không chịu đăng một dòng trạng thái nào, trang cá nhân trên weibo bỏ hoang từ đời tám thành nào rồi, hồi hai năm trước thỉnh thoảng đi choảng nhau với antifan còn thú vị một tí…”

Lâm Hiểu ngoan ngoãn ngồi yên trong xe, im lặng nghe cậu ta phàn nàn đủ thứ, chờ đợi cậu ta thao tác xong.

Tiểu Du thành thạo tải app rồi đăng ký, lúc điền tên người dùng thì nghiêng đầu qua hỏi: “Ờm, tên là gì nhỉ?”

“Hả?” Lâm Hiểu sững người, đáp: “Tên, tên Lâm Hiểu ạ, Lâm trong rừng cây, Hiểu trong tảng sáng.”

“Không phải tên thật của cậu, biệt danh ý! Tức là… một cái tên để chơi weibo ý…”

“À…” Lâm Hiểu ngộ ra ngay lập tức, mặt cậu hơi hồng lên, nghĩ bụng, cảm thấy cái này rất thực tế và phù hợp liền nói: “Vậy đặt là “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám”.”

Ngón tay của Tiểu Du bỗng rơi cái bụp xuống màn hình, cậu chàng máy móc quay đầu về phía Lâm Hiểu, “Cái, cái gì cơ?!”

Lâm Hiểu bình tĩnh lặp lại: ““Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám” ạ… Sao vậy, không được ạ?”

“Ừ, ừ…” Tiểu Du cắn môi dưới kiềm chế bằng sức bú mẹ, cuối cùng cũng gục ngã, “Há há há há há há…” Cậu chàng cười như điên, cười tới rớt cả nước mắt, cơ mặt cũng bắt đầu co giật như điên.

Lâm Hiểu: “…”

Thú thực thì tôi hoàn toàn không hiểu cái huyệt cười kỳ quặc của mấy người trong ngành giải trí các anh.

Tiểu Du cười rung cả hai vai, ngón tay giật giật nhanh chóng hoàn thành bước đăng ký cho Lâm Hiểu, ấn theo dõi weibo từng thành viên trong CALM, tay thì làm miệng thì không hề rảnh rang, cười hỏi cậu: “Mà đúng rồi… bình thường cậu dùng weibo… có tiện không?”

Thật ra cậu ta muốn hỏi, mắt không nhìn được thì đọc tin trên màn hình thế nào, đánh chữ như thế nào?

Lâm Hiểu hiểu ý, nhỏ giọng “ừm” một tiếng, trả lời: “Cũng không có gì bất tiện cả, bọn em lúc dùng điện thoại thông minh sẽ sử dụng phần mềm đọc nói đặc biệt, có thể nghe theo giọng đọc nhắc nhở để đánh chữ.”

“À…” Đảo qua đảo lại một lúc, Tiểu Du đặt điện thoại lên tay cậu, “Rồi, được rồi, “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám” chính thức online kinh doanh từ bây giờ!”

Ngón tay Lâm Hiểu nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Tiểu Du.” Sau đó chào tạm biệt rồi xuống xe, chầm chậm bước vào tiệm.

Mãi tới khi bóng lưng Lâm Hiểu hoàn toàn biến mất trong tầng dưới cửa hàng mát xa, bấy giờ Tiểu Du mới lôi điện thoại ra, gọi ngay một cuộc điện thoại nóng hổi.

“Alo? Anh Trì, giờ này còn ngủ hả? Dậy đê dậy đê, em muốn tiết lộ một tin… “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám”, sao sao, có muốn nghe câu chuyện tình yêu rúng động đất trời này không?!”



Lâm Hiểu về tới nhà thì cũng đã giữa trưa, trong tiệm không còn khách hàng nào khác, cậu quay đầu trở về nhà sau, sư mẫu đã nấu xong cơm trưa, nhanh chóng bảo cậu rửa tay rồi ngồi vào bàn.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Hiểu đứng dậy dọn dẹp phòng ăn, rửa chén đĩa sư mẫu bê vào rồi quay lại tiệm.

Khung giờ này không có nhiều khách, bấy giờ cả tiệm mát xa chìm trong tĩnh lặng, Lâm Hiểu ngồi trên ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi, định bụng bật máy tính lên tiếp tục khóa học trực tuyến của mình, nhưng khi ngón tay vừa đụng vào con chuột lại bất ngờ đổi ý, đoạn kéo ngăn kéo nhỏ của bàn máy tính ra, thò tay lục lọi một hồi rồi lôi ra một đôi tai nghe Bluetooth, nhét vào lỗ tai.

Lâm Hiểu ngồi xuống ghế sô pha một lần nữa, cậu lấy điện thoại ra, nghe theo hướng dẫn của phần mềm nghe đọc để truy cập vào Weibo, ấn danh sách những người đang theo dõi, chọn vào trang cá nhân của Phương Trì.

Đầu ngón tay Lâm Hiểu lướt từ từ trên màn hình, bắt đầu từ dòng trạng thái đầu tiên của Phương Trì trên weibo, nghe từng bài một.

Âu cũng phải nói, mấy năm trước Phương Trì cập nhật weibo của mình cực kỳ thường xuyên, năng nổ như một tài khoản giả mạo, choảng nhau với antifan, cào mặt blog marketing, từng câu từng chữ trào phúng tới thú vị, Lâm Hiểu nghe một hồi, khóe miệng vô thức cong cong.

Về sau, cậu quyết định nằm vật xuống ghế sô pha, tựa lên gối dựa mềm mại, tới phần bình luận cũng không nỡ bỏ qua.

Và dần dần, tần suất cập nhật bài đăng mới của Phương Trì bắt đầu giảm mạnh.

Có lúc suốt mấy tháng liền cũng không đăng một bài nào lên weibo, bài đăng gần đây nhất là của một tháng trước, chuyển tiếp bài tuyên truyền cho buổi trình diễn ca nhạc, khi đó bọn họ còn chưa ký hợp đồng ủy thác, đôi bên vẫn chưa có sự ràng buộc sâu nặng, Lâm Hiểu lặng im nghe giọng nữ máy móc trong tai nghe đọc nội dung bài viết, cõi lòng chợt hoảng loạn.

Hóa ra, bọn họ quen nhau cũng chỉ được một tháng mà thôi.

Nhưng lại khiến cậu nảy sinh một ảo tưởng đã sớm chiều bên nhau.

Nghe xong bài đăng cuối cùng trên weibo, Lâm Hiểu buông một tiếng thở dài, đầu ngón tay cử động, chầm chậm đánh chữ trên màn hình, đăng lên trạng thái đầu tiên của tài khoản “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám”.

“Mát xa trị liệu vật lý cần sự kiên trì, việc hôm nay phải làm hôm nay, nếu không sẽ đau thành em trai ngốc nghếch.”

Chỉnh sửa, đăng bài, giọng nói nhắc nhở… Trạng thái được đăng lên thành công.

Lâm Hiểu vô cùng hài lòng với sự thành công xuất sắc trong lần đầu tiên sử dụng weibo của mình, cậu đặt điện thoại xuống, thỏa mãn vươn vai, đúng lúc nghe thấy tiếng “Chào mừng quý khách” phát ra ngoài cửa, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt, đứng dậy chào hỏi khách hàng.

Ở một nơi khác trong thành phố, đội trưởng Phương ngủ tới tận chiều mới rời giường, sau khi tự pha cho mình một ly sữa ít béo nóng, đoạn thả người vào bồn tắm mát xa, đổi qua acc clone weibo của mình, nhìn dòng trạng thái đầu tiên của “Thợ mát xa triệu đô của siêu sao đình đám” mà dở khóc dở cười.

… Em trai ngốc?!

Em trai ngốc là ám chỉ ai đấy?

Phương Trì bật cười, ngửa đầu tựa lên thành bồn tắm lớn bóng loáng, thầm nhủ mình vốn định cho sư phụ Tiểu Lâm thêm ít thời gian để đoàn tụ với người nhà nữa, ai nhờ sư phụ Tiểu Lâm tuy tuổi nhỏ nhưng gan không nhỏ, đã hai ngày không gặp, xem ra đã đến lúc phải qua làm phiền mà không báo trước rồi, nếu còn không qua chọc người ta thì bị hạ xuống thành “em trai” vẫn còn nhẹ chán, không cẩn thận có khi thành “cô em bị gả đi ngày ngày làm bạn với nước mắt”.

Và thế là đội trưởng Phương đã mất liên lạc suốt hai ngày, một lần nữa tái xuất giang hồ giữa đêm hôm khuya khoắt, lại bước vào cửa tiệm mát xa nho nhỏ nào đó.

Bấy giờ Lâm Hiểu đang ngồi trước máy tính nghe giảng bài, giọng nói trong tai nghe nhắc nhở cậu sắp tới mười một giờ đêm, đã qua thời gian đóng cửa được một lúc lâu, xem ra đêm nay lại dã tràng xe cát chờ đợi rồi.

Đúng mười một giờ, Lâm Hiểu tháo tai nghe ra, chuẩn bị tắt máy tính đóng cửa cuốn, quay về nhà sau nghỉ.

Mà cậu vừa đứng dậy khỏi ghế, còn chưa kịp nhích được bước nào thì tiếng “Chào mừng quý khách” bỗng vang lên, ngay sau đó có người đẩy cửa vào, tiếng bước chân khe khẽ nối nhau tới gần.

Khoảnh khắc đó, Lâm Hiểu rõ ràng đã cảm nhận được máu trong người bỗng cuồn cuộn nổi sóng, sóng “ào ào” một tiếng, từ lòng bàn chân ồ ạt lan đến đỉnh đồi, rồi lại rò rỉ xuống theo hạ lưu, chảy thẳng vào trong tim.

Cuống họng Lâm Hiểu khô khốc, mãi cho tới khi người kia đứng trước mặt mình mới cất giọng gượng gạo hỏi: “Anh Trì?”

Giọng nói từ tốn mà ngả ngớn trong trí nhớ vang lên bên tai, dường như Lâm Hiểu có thể cảm nhận được hô hấp ấm nóng của hắn vờn quanh vành tai mình, trái tim không chịu khống chế đập điên loạn, nhiệt độ đó không quá nóng, lại có thể hun nóng nửa mặt cậu.

Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ quyến rũ của Phương Trì đong đầy ý cười, hắn nghiêng đầu nhìn biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu mở to mắt của Lâm Hiểu, đoạn khe khẽ cười, đột ngột hỏi: “Sư phụ Tiểu Lâm, hai ngày không gặp, có nhớ tôi không?”

Lâm Hiểu suýt thì gật đầu cái rụp.

Hít sâu một hơi, không thể chùn bước lúc này được.

Sư phụ Tiểu Lâm điều chỉnh biểu cảm, hỏi ngược lại: “Hai ngày không gặp, thế vai, cổ, với cổ tay của đội trưởng Phương có nhớ tôi không?”

Phương Trì sững người, nhíu mày cười: “Ồ, sao tôi lại nghe được giọng điệu không thân thiện nhỉ, sư phụ nhỏ giận à?”

Lâm Hiểu rũ mi, lờ đi cảm xúc nóng bỏng mà nồng nàn trong lồng ngực mình, hai tay đặt bên người vô thức siết chặt, mở miệng ra vẫn là chất giọng lạnh nhạt bình tĩnh: “Sao thế được, làm gì có thợ mát xa nào dám tức giận với cơm áo cha mẹ của mình, tôi chỉ sợ ngài là quý nhân hay quên, bỏ lỡ thời gian trị liệu vật lý, tới lúc đau tới mức không chịu đựng nổi lại quá ngượng để chủ động mở miệng thì tôi nên nói với anh một câu “đáng đời” hay “vì bạn xứng đáng” hay “cho chừa” đây?”

Phương Trì há hốc mồm, đứng chết trân hồi lâu.

Không ngờ rằng một sư phụ Tiểu Lâm xưa nay hiền lành ít nói tới lúc làm mình làm mẩy lại có thể… nhanh mồm nhanh miệng tới nỗi làm người ta say mê thế này.

Phương Trì bật cười, giơ tay day day trán, đờ đẫn đáp: “Lỗi tôi lỗi tôi, hai ngày nay không tới khiến sư phụ Tiểu Lâm phải lo lắng tới vậy, cậu muốn mắng sao thì mắng, tôi chịu hết, ừm… Cậu hết giận chưa, nếu vẫn chưa hết giận thì mắng thêm hai câu nhé? Cậu không nói thì tôi còn vui hơn…”

“Anh-” Lâm Hiểu phẫn nộ quay phắt đầu đi, khá khen da mặt Phương Trì đủ dày, cũng ngạc nhiên khi mình bộc lộ ra những cảm xúc như vậy, cậu nghiến nghiến răng, mãi sau mới phun ra được mấy chữ từ trong khóe môi, “Đêm hôm khuya khoắt, anh mò qua đây làm gì?”

“Mát xa trị liệu đó.” Phương Trì nói như đúng rồi, “Mà chẳng phải lần trước chính miệng cậu nói sẽ cung cấp dịch vụ tại nhà sao. Thế… giờ tôi tới đón cậu, không biết sư phụ Tiểu Lâm có tiện đi theo tôi không?”

Bây giờ đã hơn mười một giờ, từ cửa hàng mát xa tới nơi ở của Phương Trì cần khoảng bốn mươi phút lái xe, sắp xếp đồ đạc rồi bắt đầu xoa bóp, xong xuôi thì trời cũng tảng sáng rồi, khoảng thời gian này cực kỳ không phù hợp để làm trị liệu.

Hoặc phải nói là, ngoại trừ đi ngủ, khoảng thời gian này không thích hợp để làm bất cứ chuyện vô nghĩa nào cả.

“À…” Giọng nói của Phương Trì khó nén được nỗi buồn bâng quơ, cố tình nói: “Tôi nhận ra tình tính của sư phụ Tiểu Lâm vốn thật thà, nhưng khi từ chối tôi thì chưa bao giờ gọn gàng, dứt khoát nhỉ?”

Pha bẻ lái này quá nhanh, không thể lường trước được, Lâm Hiểu đơ người sửng sốt mấy giây, sau đó mặt mày đỏ bừng như thiêu như đốt, “Đừng, đừng nói linh tinh, hai chuyện chả liên quan!”

“À.” Phương Trì nín cười, đoạn hơi cong lưng, để bản thân mặt đối mặt với Lâm Hiểu, “Vậy sao sư phụ Tiểu Lâm không suy nghĩ thêm nhỉ?”

Mạch suy nghĩ của Lâm Hiểu đã thành công bẻ ngoặt sang hướng khác bằng đòn tốn công quá bất ngờ của Phương Trì, cậu nghe vậy, ngẫm nghĩ hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: “Anh… Anh bảo chuyện gì?”

Đôi mắt cười của Phương Trì đột nhiên lóe lên tia sáng.

“… Cậu nghĩ là chuyện gì?”

Câu hỏi này ẩn chứa sự mong đợi và ý cười, Lâm Hiểu bị dọa cho tỉnh cả người, mồ hôi mồ kê toát ra sau lưng, “Đương nhiên là chuyện theo anh về nhà!”

“À.” Ánh sáng trong đôi mắt cong cong của Phương Trì từ từ tắt dần, nhưng  giọng nói vẫn tươi vui, “Vậy bổ sung thêm lời mời tới xem trực tiếp buổi luyện tập hàng ngày của ban nhạc vào ngày mai thì sao? Sư phụ Tiểu Lâm… cũng không đi à?”

Giọng nói của Lâm Hiểu vô thức cao lên: “Buổi luyện tập của ban nhạc?”

“Ừ, ở ngoại ô, cũng chính là phòng luyện tập của chúng tôi, mấy người này đã phè phỡn hai ngày rồi, cũng tới lúc gom lại một chỗ làm nóng người… Sao, ngoại trừ người đại diện thì không còn người khác tới buổi luyện tập hàng ngày của chúng tôi. Trở thành khán giả duy nhất bên trong, mọi thành viên trong CALM chỉ hát cho mình cậu nghe, vả lại… có lẽ còn có thêm đặc quyền khi nghe hát, sư phụ Tiểu Lâm thực sự không muốn suy nghĩ thêm sao?”

Thực sự không cần suy nghĩ thêm nữa đâu, Lâm Hiểu không thể kìm nén sự kích động, giọng điệu phập phồng bất ổn: “Tôi sẽ đi!”

Quả nhiên, đã tính trước được.

“Ngoan quá.” Phương Trì lặng lẳng cười, lại không kiểm soát được cái tay hạ xuống đầu cậu, nhẹ nhàng xoa đầu đối phương.

“Đi, anh Trì đưa cưng về nhà.”