Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Cậu để ý… cậu thích Lâm Hiểu, đúng không? – Ừ. 

Lúc quay lại phòng Trương Viễn, dù nói ngược nói xuôi thế nào Lâm Hiểu cũng không đồng ý cho Phương Trì cõng, hành lang cũng không dài lắm, đi cũng không lâu, Phương Trì lại moi đâu ra được rất nhiều kiên nhẫn, cứ đứng cạnh bảo vệ cậu, để Lâm Hiểu dựa vào tường, từ từ nhảy lò cò bằng một chân.

Nhân viên phục vụ đã mang một tô hải sản luộc lớn lên, trong phòng, mấy thành viên của CALM vây quanh bàn nhỏ, ăn không thấy trời trăng mây đất gì.

Lâm Hiểu được Phương Trì dìu vào phòng, ngồi vào cái ghế hắn đã kéo ra sẵn, sau đó cũng cảm nhận được đối phương lại ngồi cạnh mình như thường lệ.

Lâm Hiểu khịt khịt mũi, mùi hương quyến rũ từ nơi không xa ghé tới hỏi thăm.

Phương Trì hỏi cậu: “Muốn ăn gì?”

Lâm Hiểu: “Gì cũng được.”

Phương Trì tiện tay cầm một con ốc biển lên, lấy tăm trúc khều một cái, moi phần thịt mềm ra khỏi vỏ cứng, bỏ phần dạ dày không thể ăn được đi, nhúng vào bát nước chấm rồi xiên vào nĩa, nhét vào tay Lâm Hiểu.

“Ôi ôi ôi…” Tiền Tùng vô cùng hâm mộ, chỉ chỉ tô hải sản tươi trước mặt, cố ý chu chu cái mỏ: “Anh đại, là ca sĩ chính của ban nhạc, em có thể được hưởng thụ chút quan tâm chu đáo của đội trưởng không ạ?”

Phương Trì liếc cậu chàng, cầm con cua lên bẻ cái “rắc” một tiếng, cái càng gãy làm đôi, “Quan tâm, chu đáo?”

Tiền Tùng: Cùng là người nhưng hai số phận, là em ngu dốt.

Phương Trì thành thạo gỡ thịt cua, hai mắt tập trung vào cái càng trên tay, gỡ không sót miếng thịt nào ra khỏi vỏ, bỏ vào đĩa. Ba Tử mạnh dạn lên tiếng: “Hàn thiếu nghĩ gì nói đi.”

Cả tối nay Tỉnh Hàn không nói một câu nào, cả người như bị trói lại không giãy giụa ra được, bấy giờ mới dựa phịch vào đệm sô pha mềm mại, uể oải nói: “Tôi nghĩ sao cũng vô dụng thôi, dù sao bố mẹ tôi… Tôi đặt vé máy bay cho ngày mai rồi, tranh thủ còn mấy ngày nữa mới tới buổi công diễn tiếp theo, cứ về nhà một chuyến rồi bàn bạc đã, trấn an bản thân trước vậy.”

Ngừng lại một giây, Tỉnh Hàn quay sang nhìn Phương Trì vẫn đang tỉ mẩn lột cua, cười khổ nói: “Anh đại, có đôi khi tôi phục ông lắm đấy… Mấy năm nay ông đã kiên trì vượt qua như thế nào vậy?”

Phương Trì cầm thìa múc một ít nước tương, rưới vào đĩa thức ăn đầy ắp thịt cua trắng nõn, sau đó đặt đĩa cua vào trong tay Lâm Hiểu, trào phúng cười, lạnh nhạt đáp: “Chẳng có gì, mặt dày thôi.”

Mọi người đều biết tính tình của Phương Trì không quen trò thương xuân bi thu, nghe thế cũng chỉ biết cười trừ, bầu không khí trong phòng đột ngột chìm trong sự bế tắc khó lý giải.

Lâm Hiểu cầm nĩa chọc thịt cua, vừa ăn vừa nghe, sau một hồi nghe mọi người tư vấn gợi ý mới hiểu được đái khái câu chuyện.

Tỉnh Hàn, tay keyboard của CALM, đồng thời cũng là… sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của học viện kiến trúc top đầu cả nước, mà bố mẹ của Tỉnh Hàn còn đáng ngưỡng mộ hơn, một người là kiến trúc sư nổi tiếng trong nghề, một người là học giả có tiếng trong lĩnh vực kiến trúc, hai vợ chồng song hành với nhau, được khen là “Ông bà Smith” của giới kiến trúc đương đại, đồng thời cũng có tiếng tăm ở ngành kiến trúc nước ngoài.

Tỉnh Hàn được nuôi lớn trong một gia đình như vậy, mưa dầm thấm đất nên cũng có một tình yêu thuần khiết với ngành kiến trúc, bố mẹ cậu cũng vô cùng kỳ vọng với sự phát triển trong tương lai của con trai ở mảng này.

Mà bước ngoặt đáng nói là khi Tỉnh Hàn đang học đại học năm nhất, cậu đột nhiên say mê âm nhạc.

Không thể buông bỏ nốt nhạc trắng đen là thật, tình yêu dành cho văn hóa nghệ thuật và tư tưởng triết học ẩn chứa trong từng đường nét kiến trúc cũng là thật. Thế là đôi bên lao vào đánh nhau, kết quả chung cuộc lại là cậu trở thành thạc sĩ kiến trúc duy nhất trong giới giải trí có chứng chỉ kiến trúc sư cấp một[1].

Bố mẹ của Tỉnh Hàn toàn là học sĩ có tiếng, nghiễm nhiên không muốn đứa con trai có thiên phú trong nghề của mình trà trộn vào giới giải trí hỗn tạp, họ vẫn luôn hy vọng con trai mình trở về với ngành kiến trúc và lập công trạng trên con đường chính đạo này.

CALM ra mắt được bốn năm, áp lực đến từ gia đình ngày một nặng hơn, cuối cùng cũng tới cực hạn.

Trương Viễn vỗ vai Tỉnh Hàn, sầu não nói: “Cậu cũng không dễ dàng gì.”

Tỉnh Hàn xoa mặt, lời nói ra như không còn sức: “Gì mà không dễ dàng, mà là quá khó khăn, nên em mới muốn xin ít kinh nghiệm của đội trưởng, chẳng biết mấy năm nay ổng lăn lộn làm sao.”

Phương Trì chỉ cười, không lên tiếng.

Lâm Hiểu ngồi bên cạnh hắn, trái tim cậu đập thình thịch từng hồi.

Nói vậy… chẳng lẽ Phương Trì cũng phải gồng gánh áp lực nặng nề từ gia đình và bố mẹ sao?

Nhưng tới tận bây giờ cũng không thấy hắn mảy may nhắc tới, ngày thường cũng giữ kín như bưng, không để lộ ra chút manh mối nào…

Tiền Tùng lau tay vào khăn ướt nhíu chặt mày, mãi sau, ngay lúc mọi người đang bị dồn nén trong sự im lặng, quyết định thay mọi người hỏi vấn đề khó nói kia: “Anh Hàn… Nếu mà không gồng nổi nữa… có phải là… là lui giới đổi nghề, hoàn toàn dồn hết tâm huyết để đạt được thành tựu trong ngành kiến trúc… Vậy CALM của chúng ta…”

Còn chưa kịp dứt câu thì không khí trong phòng đã chạm tới mức âm.

Tựa như một tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đè nặng lên lồng ngực, không thể thở nổi.

Có thành viên thoát đội lui vòng, thế CALM… giải tán đi solo, hay là…

Tựa như một ngôi sao băng khổng lồ sáng chói, rực rỡ xong thì tàn lụi, rồi mai danh ẩn tích, không còn sót lại chút hào quang nào nữa?

Mọi người lặng im.

“Không biết.” Hồi lâu sau, dường như Tỉnh Hàn đã âm thầm hạ quyết tâm, thản nhiên nói: “Anh em yên tâm đi, tôi… tôi sẽ không đi, tôi không thể rời bỏ CALM, không thể rời bỏ những phím đàn của tôi, càng… không thể rời bỏ mọi người.”

Phương Trì cười nhạt, nhỏ giọng nói: “Buồn nôn.”

Bầu không khí ứ đọng dần tan ra, mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm. Tỉnh Hàn đã nói vậy, tương đương với việc bảo đảm sẽ che giấu được, Trương Viễn như trút được gánh nặng, mỉm cười, “Cậu nói vậy thì anh an tâm rồi, không thì phía công ty… Nói thật, anh đây chẳng biết phải bàn giao thế nào cơ.”

An Đạt không hiểu hỏi ngay: “Khó bàn giao lắm ạ? Nếu chấm dứt hợp đồng giữa chừng thì đền bù vi phạm thôi, với cả nhà anh Hàn nhiều tiền lắm mà…”

Lòng mề mọi người vừa ổn định vị trí được một giây: Gặm cẳng cua của cậu đi, đừng có há mỏ nữa!

Đã khá trễ rồi, có những chuyện phải dò bước nào hay bước ấy, cho dù có ngồi lì cả một tối cũng không thể nghĩ ra một giải pháp tối ưu, mọi người ăn xong bữa hải sản khuya, chuẩn bị về phòng ngủ.

Phương Trì đỡ Lâm Hiểu ra cửa, quay đầu nói với Tỉnh Hàn: “Ngày mai về nhà nói chuyện nghiêm túc đi, cố gắng mọi người đều vui, nếu không được…”

Phương Trì cười, nói tiếp: “Tốt nhất là đừng để mất lòng nhau, nếu không được thì đừng cố, muốn làm gì thì làm.”

Tỉnh Hàn chăm chú nhìn hắn, đoạn nói một câu hai ý: “Anh đại, cùng cố gắng thôi.”

Lâm Hiểu đứng bằng một chân, Phương Trì đỡ tay cậu, cười cười: “Tôi đâu phải kiểu người thích an ổn như ông, con người tôi… cho dù không thể làm được nhưng vẫn muốn đâm đầu.”

Dứt lời liền dìu sư phụ Tiểu Lâm về cuối dãy.

Trước khi vào phòng, Phương Trì còn hỏi Lâm Hiểu lần cuối: “Chắc chắn không cần tôi giúp?”

Lâm Hiểu dựa vào cửa phòng, lắc đầu, “Không cần, tôi tự làm được.”

“Được rồi.” Phương Trì nói, “Nghỉ sớm đi.”

“Anh Trì…” Lâm Hiểu gọi với người ở phòng đối diện lại, lặng im một chốc rồi đột ngột mở lời: “Vừa nãy anh Hàn nói… nói nhà anh…”

“Anh trai nhỏ tri kỷ lại online rồi à?” Phương Trì thản nhiên cười, “Bên tôi vẫn ổn, coi như có… cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải tốn hơi quan tâm.”

Lâm Hiểu im lặng mím môi.

Sự buồn bã hiển hiện trên khuôn mặt cậu, Phương Trì nhìn mà lòng mềm nhũn, lại gần đỡ vai cậu, đẩy người ta vào phòng, dịu dàng nói: “Không phải cố ý giấu cậu đâu, phải… đúng là không vui, nhưng không cần đề cập tới nữa, nên cậu đừng nghĩ nhiều, không phải coi cậu thành người ngoài đâu.”

Lâm Hiểu ngồi trên giường, chợt ngẩng đầu: “Không coi tôi thành người ngoài? Thế tôi là người gì?”

Phương Trì nhìn đăm đăm, đoạn ung dung đáp: “Người của mình, hay là… cậu nghĩ tôi sẽ biến cậu thành người gì?”

Lâm Hiểu bị dội ngược vấn đề, cậu cắn môi, nhíu mày không trả lời.

“Chẳng lớn bao nhiêu mà nghĩ nhiều quá.” Con hồ ly tinh dăm đãng ngàn năm tuổi – đội trưởng Phương nhíu mày liếc xéo cậu, “Nào, nghỉ sớm đi, trời sáng thì làm vật lý trị liệu.”

Tiếng đóng cửa truyền tới tai, Lâm Hiểu che mặt rên rỉ một tiếng, ngả người ngã vào chăn đệm mềm mại, mặc cho những bối rối, sầu não vô danh, những xúc cảm lộn xộn không rõ nguyên do hoành hành trong đầu mình.

Sáng sớm hôm sau, quản lý Trương Viễn ra sân bay tiễn Tỉnh Hàn, những người còn lại tranh thủ mấy ngày nghỉ hiếm hoi để xả hơi.

Xét cho cùng, tuy CALM là một nhóm nhạc, nghệ sĩ như họ, nếu không dính vào công việc trong vòng thì cũng chỉ là một người bình thường, cũng cần có thời gian riêng tư không bị ai làm phiền.

Sáng sớm, sư phụ Tiểu Lâm võ trang hạng nặng, đẩy đèn điện, cầm hộp ngải cứu, mang túi đựng tinh dầu Đông Y, nhảy lò cò, quật cường gõ cửa phòng đội trưởng Phương.

“Ha.” Phương Trì mở cửa, một tay đỡ cậu một tay đẩy đèn điện vào, cười nói: “Trông cậu thế này, người không biết còn tưởng tôi sắp toi đó.”

“Xì xì xì!” Lâm Hiểu tự lực cánh sinh tiếp tục nhảy lò cò vào nhà, “Sáng sớm ngày ra nói gì xui đâu không! Phỉ phui cái miệng anh đi!”

Phương Trì thấy buồn cười: “Sao mê tín thế?”

“Có mê tín hay không thì anh cứ phỉ phui cái miệng đi đã!”

Phương Trì bật cười, chỉ đành liên tục phì phì vài tiếng, còn phải nghe sư phụ Tiểu Lâm lầm bầm gầm gừ mấy câu “sống lâu trăm tuổi” vô số lần mới được buông tha.

Điểm đáng yêu, ừm… rất khác biệt với mọi người.

Đèn điện được đặt ở tủ đầu giường, Lâm Hiểu lấy một ít tinh dầu Đông Y, đổ lên tay xoa nóng lên, từ từ xoa bóp hai bả vai cứng ngắc của Phương Trì.

Cơn đau dần qua đi, phần da dẻ dưới bàn tay của Lâm Hiểu dần dần nóng lên, đây là tác dụng của tinh dầu Đông Y khi đã ngấm hoàn toàn, cảm giác thoải mái đã lâu không gặp đã trở lại, Phương Trì nằm sấp trên giường, híp mắt nghiêng đầu, tán gẫu với cậu: “Sáng nay đã đổi thuốc ở chân chưa?”

“Chưa.” Lâm Hiểu vô cùng tập trung, cẩn thận điều chỉnh lực tay từng phút, “Tôi không sao đâu, anh quan trọng hơn.”

Phương Trì cười: “Hửm? Tôi quan trọng hơn, hay là chấn thương của tôi quan trọng hơn?”

Lâm Hiểu thắc mắc hỏi: “Không phải là một à?”

Phương Trì: “…”

Thôi được rồi, đối phương từ chối bắt sóng, đội trưởng Phương đành làm bạn với cô đơn vậy.

Suốt một tiếng đồng hồ, đội trưởng Phương được sư phụ Tiểu Lâm mát xa từ vai đến cổ tay, xong xuôi thì cả người đều sảng khoái.

Nhiệt độ trên vai dần giảm đi, Phương Trì mặc một cái áo phông khác, “Đổi vai nào, về phòng cậu bôi thuốc thôi.”

Thế là hai người về phòng Lâm Hiểu, Phương Trì tháo băng gạc ở chân cậu ra, dùng nước sạch rửa phần thuốc đã bôi qua đêm, tới cuối còn ngứa ngáy tay chân, thắt ngay một cái nơ con bướm xinh xắn ở mu bàn chân cậu.

Lâm Hiểu cảm nhận xúc cảm trên mu bàn chân, theo cử động của ngón tay Phương Trì cũng thầm nhận ra ý định của hắn, cạn lời cười: “Anh Trì anh… đam mê hay gì?”

Phương Trì nhìn cậu cười, chính hắn cũng cười theo: “Nơ bướm còn có một cái tên đặc biệt đấy, cậu có biết không?”

“Ừm…” Lâm Hiểu ngẫm nghĩ, thử đáp: “Đồng tâm kết hả?”

“Ừ.” Phương Trì cười gật đầu, “Mang ý nghĩ tốt lành, rất phù hợp với tính tình ấm áp như gió xuân của sư phụ Tiểu Lâm.”

Lâm Hiểu nghiện mà còn ngại “hừ hừ” một tiếng.

Sáng sớm thời tiết dễ chịu, sinh hoạt hàng ngày của Phương Trì rất đơn giản, nếu không phải làm việc thì cũng chẳng làm gì đặc biệt, chân Lâm Hiểu có vết thương nên không tiện ra ngoài, thế là hai người ngồi lì trong phòng luôn. Lâm Hiểu lấy bút chữ nổi, mở web học tập trực tuyến, Phương Trì lười biếng nằm bò trên ghế sô pha, bắt chéo cặp chân dài, lật lật quyển tạp chí thời trang mới nhất.

Mỗi người làm một việc không ai quấy rầy ai, thậm chí còn không nói chuyện được mấy câu, thế nhưng bầu không khí trong phòng lại tựa như cách biệt với khung cảnh náo động ngoài kia, yên bình thoải mái.

Mãi tới tận khi tiếng click chuột không ngừng vang lên từ phía bàn học.

Khựng lại một chút rồi lại lặp lại.

Phương Trì rời mắt khỏi cuốn tạp chí, liếc nhìn bóng lưng Lâm Hiểu, “Sao vậy?”

Lâm Hiểu chỉ đeo một bên tai nghe, nghe tiếng hắn liền quay đầu ra sau, nhíu mày lầm bầm: “Bài tập toán hình ấy… Tôi không hiểu giáo viên giảng gì lắm, nếu làm theo hướng giải của thầy ấy thì lại không ra đáp án đúng.”

Phương Trì đặt cuốn tạp chí lên bàn, ngồi dậy khỏi ghế sô pha, vươn vai, nói: “Để tôi ngó thử.”

“Hả?” Lâm Hiểu khá ngạc nhiên: “Anh biết à?”

“Thật mà.” Phương Trì cười cười lại gần, nhìn lướt qua bài tập và hướng giải đang hiển thị trên màn hình máy tính, “Dù gì thì anh đây cũng từng là thí sinh hạt giống đạt 145 điểm toán trong kỳ thi đại học đó, cậu nghĩ ngày đó tôi được đi du học là nhờ đập tiền à?”

Lâm Hiểu mỉm cười, “Đắc tội rồi đắc tội rồi, lỗi của tôi.” Sau đó gỡ tai nghe xuống đưa cho hắn, “Có cần phải nghe giảng không?”

“Không.” Phương Trì nhìn hướng dẫn cách giải, một hồi sau đáp: “Dạng bài này thì làm theo hướng dẫn giải cũng được, nhưng dùng nhiều công thức quá, còn phải dùng cả công thức phép biến hình, đối với… ừm… với người bình thường thì cũng tính là ổn, nhưng đối với cậu thì không được tối ưu lắm.”

Lâm Hiểu buồn buồn “ừ” một tiếng.

Phương Trì rũ mắt nhìn cậu, khe khẽ cười: “Mặt mày xị ra thế kia? Nó phức tạp quá thì anh Trì dạy cho cậu cách đơn giản không được à.”

Lâm Hiểu nhướn mày, giọng điệu cũng vui vẻ hẳn lên: “Nhanh nhanh, mong đội trưởng Phương ra tay trợ giúp!”

Thế là lúc Trương Viễn từ sân bay về khách sạn, vội vội vàng vàng chạy tới phòng Phương Trì thì chẳng thấy bóng dáng ai, rồi quay đầu khóa mục tiêu ở phòng đối diện, xuyên qua khe cửa phòng Lâm Hiểu thì thấy khung cảnh này…

Phương Trì dựa vào bàn học, hơi cúi người viết viết tính tính gì đó trên giấy, thỉnh thoảng ngừng bút, nghiêng đầu nói gì đó với Lâm Hiểu, ngữ điệu rất nhẹ, trông vừa nghiêm túc vừa dịu dàng. Trước mặt Lâm Hiểu là một bảng chữ nổi màu xanh, cậu vừa nghe Phương Trì giảng vừa nhẹ nhàng chọc lên bảng, thỉnh thoảng có ngừng tay rồi lại tiếp tục, một hồi còn cong cong khóe mắt, mỉm cười.

Phương Trì thấy cậu cười cũng bất giác cười theo, trong ánh mắt đó là dịu dàng và ấm áp mà Trương Viễn chưa bao giờ nhìn thấy.

Trương Viễn bị đội trưởng Phương ngọt ngào thấy ớn dọa sợ: Đậu móa, đã tới lúc sử dụng quyền lực tối cao của quản lý rồi!

Tình hình này nhất định phải tâm sự một lúc rồi!

Trương Viễn ho nhẹ một tiếng, gõ gõ mấy cái lên cửa phòng.

Cả Lâm Hiểu và Phương Trì cùng quay đầu, một người nhìn cửa, một người nhìn người kia.

“Ai vậy?”

“Anh Viễn.” Phương Trì đáp, hỏi Trương Viễn: “Có việc gì sao?”

“Có.” Trương Viễn tâm lặng như nước, “Rảnh không, mượn cậu vài phút để tâm sự được không?”

Lâm Hiểu cực kỳ không muốn bản thân mình là lỡ chuyện của Phương Trì, nghe thế vội nói: “Tôi hiểu phương pháp giải mới rồi, tôi thử làm hai ví dụ xem sao, anh cứ đi công chuyện đi!”

“Được.” Phương Trì đặt bút xuống, “Có vấn đề gì thì qua phòng đối diện tìm tôi.”

“Ừm.”

Phương Trì và Trương Viễn quay lại phòng của hắn. Bước vào phòng, Trương Viễn như vô ý liếc căn phòng đối diện một cái, sau đó khép hờ cửa lại.

Chỉ bằng một cái liếc mắt này, Phương Trì ngộ ra nội dung muốn “tâm sự” của anh.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, cách nhau một cái bàn trà. Phương Trì nhìn chằm chằm biểu tình muốn nói lại thôi nghẹn họng muốn chết của Trương Viễn, nhịn lại nhịn rồi phì cười.

“Cười! Mày còn cười được?!” Trương Viễn nóng hết cả ruột gõ gõ bàn trà, hít sâu một hơi, gần như là phun hết sức bình sinh, “Phương Trì, chúng ta là cộng sự nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ coi mày là người ngoài, hiện giờ cũng thế, bỏ thân phận người quản lý và nghệ sĩ sang bên đi, mình xét trên góc độ riêng tư, mày nói thật cho anh, rốt cuộc mày nghĩ gì vậy, quan trọng là… mày muốn làm gì!”

“Làm gì… cũng phải được “người ta” đồng ý mới được.” Phương Trì liếc anh, khóe miệng cong lên, “Huống hồ “người ta” là ai chứ?”

Trương Viễn nghẹn họng, suýt chút nữa tức đến tắc thở.

Mãi sau Trương Viễn mới bình tĩnh được một chút, buồn phiền vò vò tóc, trầm giọng nói: “Đừng giả ngu với anh, cậu nói đi, rốt cuộc ý cậu là gì?”

Phương Trì dựa vào lưng ghế mềm mại, khoát tay lên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống, không mở miệng.

Cho dù là quá khứ hay hiện tại, Trương Viễn chỉ cần nhìn thấy bộ dáng lơ đãng lại vững như núi Thái Sơn này của hắn thôi là lại hận không thể bứt trọc tóc mình. Phương Trì có năng lực ảo diệu lắm, chuyện gì cũng thế, chỉ cần hắn không muốn mở miệng thì sẽ lôi mấy câu qua loa ra nói, thậm chí còn lười chẳng thèm nói câu nào, cứ thong dong như thế, làm người khác bức bối muốn chết.

Trương Viễn thầm mặc niệm câu “Nếu mình tức chết thì đúng ý nó, huống hồ còn mất công mất sức tổn hao tinh thần” ba lần, lại nhận ra giá trị thu hoạch chỉ có một mẩu, châm ngôn cuộc sống “không nên tức giận” hoàn toàn không cứu vớt được người quản lý đang phải đối mặt với đời sống tình cảm của nghệ sĩ nhà mình. Thế là anh đành tự mình giận mình đổi chủ đề, thở dài nói: “Trước anh cũng thấy có gì đó hơi sai sai giữa cậu và người đó… nhưng anh chỉ nghĩ cậu đang tìm thú vui mới thôi. Ầy, dù sao cậu mới ngần này tuổi, còn lăn lộn trong vòng giải trí hỗn tạp này, chuyện đó cũng không có gì là, cho nên vẫn chưa nói chuyện nghiêm túc với cậu lần nào.”

“Nhưng dạo thời gian gần đây, cái gì mà thấy hơi sai sai chứ?” Trương Viễn rướn người về phía trước, cố gắng thông qua cảm xúc trên mặt Phương Trì để tìm đầu mối, “Đội trưởng Phương, nói thật với anh đi, cậu thật lòng sao? Nếu chỉ vui chơi đơn thuần thì cậu muốn người kia muốn hai bên đều muốn là được, cậu có thể vui chơi quá đà một chút cũng không sao…”

“Chơi?” Phương Trì im lặng hồi lâu rốt cục cũng mở bừng mắt, đôi mắt đen sâu thăm đăm đăm nhìn anh, “Anh cảm thấy… em là loại người lấy chuyện đó ra để vui đùa sao? Em rảnh lắm sao?”

Trương Viễn sững sờ, ngấm được từng chữ xong thì sốc toàn tập, căng thẳng tới nỗi vô thức lắp bắp: “Cậu cậu cậu, ý cậu là gì?”

Phương Trì mỉm cười: “Anh nghĩ đúng rồi đấy.”

Trương Viễn đờ người hồi lâu, một lát sau mới thấp giọng “Đậu má!” một tiếng.

“Nói chuyện văn minh, không có tố chất của một quản lý gì cả.” Phương Trì nhíu mày nhàn nhạt nói: “Sao nào, không được? Em nhớ lúc ký hợp đồng với công ty cũng không có mục hạn chế nghệ sĩ có cuộc sống cá nhân, cũng không có điều khoản cấm nghệ sĩ trong thời gian đó không được yêu đương kết hôn…” Dừng một chút, hắn bật cười, “Nếu có thì hồi đó em cũng chẳng ký.”

“Yêu đương kết hôn cái mẹ cậu…” Tâm Trương Viễn đã hóa tro tàn, “Cậu mơ xa quá đấy!”

Phương Trì gật đầu, khẳng định nói: “Tất nhiên, anh Trì lắm mưu nhiều kế, giờ anh đã biết chưa?”

Trương Viễn nghẹn họng chết trân.

Một hồi sau, Trương Viễn đứng dậy, đi tới chỗ tủ lạnh nhỏ lấy hai chai nước lọc, quay lại ném cho Phương Trì một chai, rồi vặn chai của mình tu một lèo hết non nửa, muốn dùng nước lạnh để làm dịu nội tâm đang cháy hừng hực của mình, sau đó rút một tờ giấy ăn ra lau miệng, giả vờ bình tĩnh nói: “Không vòng vo nữa, anh hỏi cậu, nói thật lòng, cậu để ý… cậu thích Lâm Hiểu, đúng không?”

Không ngờ chỉ trong nháy mắt khi Trương Viễn nói câu ấy ra khỏi miệng, Phương Trì ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa thản nhiên.

Một giây sau, hắn thẳng thắn trả lời không chút rườm rà.

“Ừ.”