Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường

Chương 10




Ít nhất thì Cố Tiếu An vẫn còn biết nặng biết nhẹ, sợ sáng hôm sau sẽ lộ ra sơ hở trước mặt Dung ba ba, cho nên chỉ làm một lần liền tha cho y.

Dung Trạm đang nằm trên giường đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền đứng dậy đi về phía tủ, từ trong hộc tủ lấy ra một hộp quà, đưa nó cho Cố Tiếu An.

"Cái gì đây?" Hắn nhướn mày hỏi.

"Qùa mừng năm mới." Dung Trạm lại leo lên giường, không muốn đi tắm, cũng không muốn nhúc nhích, nhưng thân thể lại dính nhớp rất chịu, hai đầu lông mày y bất giác nhíu chặt lại.

Cố Tiếu An mở hộp quà ra, là một chiếc vòng tay tinh tế. Không đúng, nét mặt hắn nghiêm lại. Mới nhìn thấy giống vòng tay, nhưng nhìn kĩ thì là một chiếc đồng hồ, hơn nữa hình như còn kèm theo cả hệ thống định vị.

Là hàng cao cấp, hắn thử sờ sờ bên cạnh chiếc đồng hồ, màn hình khởi động, đây quả thực chính là loại hắn thích.

Trong mắt hắn tràn đầy kinh hỉ. Loại đồng hồ này vẫn chưa có trên thị trường nhưng đã có vô số đơn đặt hàng trước, hơn nữa cũng không đơn giản có tiền là được. Y là từ đâu mà có được?

"Thích không?" Dung Trạm cười sủng nịch.

Cố Tiếu An gật đầu, trong phút chốc lao tới áp y xuống.

Sáng hôm sau hai người ngồi xe gấp gáp trở về. Cố Tiếu An một tay đặt trên vô lăng, một tay che miệng ngáp, còn không ngừng liếc nhìn Dung Trạm bên cạnh. Hắn cảm thấy hình như đã từng trông thấy một người có vẻ ngoài khá giống y, nhưng lại quên mất là ai. Bỏ đi, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Tô Trác đã về nước, hắn không biết những sự việc khác có thay đổi theo không. Nhớ tới chuyện của Dung ba ba đời trước, bèn cẩn thận mở miệng, "Sau khi quay xong bộ phim này, em đưa ba đi làm kiểm tra sức khỏe toàn thân đi."

Dung Trạm hơi ngạc nhiên, liếc sang nhìn Cố Tiếu An, gật đầu "Ừ" một tiếng. Mặc dù không rõ vì sao hắn lại kêu mình đưa ba đi làm kiểm tra, nhưng y tin, chắc chắn hắn đã nghĩ tới điều gì đó mới nói vậy.

"Bên phía Lục Không anh sẽ sắp xếp."

Dung Trạm gật đầu, lái xe cùng Cố Tiếu An về nhà.

Vốn dĩ đoàn phim cũng không được nghỉ, chỉ là do Cố Tiếu An đã ra chỉ thị, tất cả mọi người phải nghỉ Tết, không còn cách nào khác, người ta đã bỏ ra cả đống tiền vào đây mà.

Bộ phim đã quay đến phần cuối. Dung Trạm đang ngồi trên ghế cho nhân viên hóa trang trang điểm, bỗng từ xa truyền tới một trận lao xao khiến y chú ý.

"AAA, Tô Trác! Là Tô lão sư! Tô lão sư, anh có thể kí tên cho em được không?" Một cô gái dáng người cao cao kêu lên lanh lảnh.

Vài cô gái phía sau cũng hùa theo, "Tô lão sư, em nữa."

Tô Trác tháo kính râm, quét mắt nhìn Dung Trạm đang ngồi trang điểm bên kia, khóe môi lộ ra nụ cười như ẩn như hiện, dịu dàng gật đầu.

Kì thực loại tình huống này ở đoàn làm phim cũng không tính là hiếm, Dung Trạm cũng không có ngạc nhiên lắm, trong lòng còn đang nghi hoặc lúc trước cũng không có nghe ai nói Tô Trác sẽ đến, lại nghe thấy âm thanh nịnh hót của đạo diễn, "Tô Trác a! Cậu đến rồi!", nói rồi nhiệt tình đưa tay ra.

Tô Trác cười nhẹ đáp lại, khẽ nói "Chào Triệu đạo", âm thanh hài hòa ấm áp, hơi khác với giọng nói trên ti vi.

Triệu đạo diễn lúc này mới nhớ tới Dung Trạm, nhanh chóng đi tới trước mặt y. Ông giới thiệu "Đây là Tô Trác, vừa mới từ M quốc trở về phát triển trong nước. Đây là Dung Trạm, nam chính của bộ phim."

"Tôi là Tô Trác." Cậu ta nói với Dung Trạm, đáy mắt đánh giá y từ trên xuống dưới, không ngờ khẩu vị Cố Tiếu An lại thay đổi nhiều như vậy, bây giờ lại thích loại lạnh lùng cấm dục sao.

"Dung Trạm." Y gật đầu đáp, trên mặt không chút cảm xúc, vẫn lạnh nhạt như cũ.

Tô Trác thầm khinh thường trong lòng, lại không có thể hiện ra. Chuyện Cố Tiếu An vì người này mà trừng trị Tần Lộ, cậu ở nước ngoài cũng đã nghe được, cho nên rất muốn đến nhìn xem thử tân sủng của Cố Tiếu An rốt cuộc là kiểu gì.

Thì ra cũng không phải dạng yếu đuối gì! Bám lấy hậu đài của Cố Tiếu An, ăn nói cũng lớn gan không ít.

"Triệu đạo, chế tác Lương tìm ông." Trợ lí đạo diễn vào phòng hóa trang kêu Triệu đạo.

"Tôi biết rồi." Ông gật đầu đáp.

"Hôm nay Tô Trác đến tham ban, cảnh tiếp theo hai cậu đối diễn, hai người tranh thủ làm quen trước đi." Nói rồi liền ra khỏi phòng.

Dung Trạm chỉ nhìn Tô Trác một cái liền mặc kệ cậu ta, tiếp tục để hóa trang trang điểm cho mình.

"Tên của Dung tiên sinh ở ngoại quốc rất được biết đến." Tô Trác đột nhiên tới gần Dung Trạm, ngồi nửa mông lên ghế của nhân viên hóa trang, mắt không chớp nhìn Dung Trạm, đáy mắt mang tia khiêu khích không dễ phát giác.

Dung Trạm liếc cậu ta, ngữ khí lạnh nhạt, "Tô tiên sinh cũng vậy."

Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng hai người lại hợp tác rất ăn ý, đến đạo diễn cũng phải khen ngợi giữa hai người như có một sự ăn ý ngầm với nhau.

Còn về chuyện có thực sự ăn ý ngầm hay không, trong lòng mỗi người tự hiểu rõ.

Nhìn Tô Trác trong ti vi đang cùng người dẫn chương trình tiết mục phỏng vấn đêm khuya nói nói cười cười, tâm tư Dung Trạm đã bay tới nơi nào rồi. Y có thể cảm nhận được rõ ràng địch ý của Tô Trác đối với mình, có lẽ vì dính dáng tới Cố Tiếu An. Nhưng cũng không thể không nói, đối với Tô Trác đang ở đỉnh cao sự nghiệp mà nói, nếu tiếp tục ở nước ngoài hoạt động sẽ có thể giữ được nhân khí của mình. Người này, quả nhiên cũng chẳng phải kẻ đơn giản.

Chí ít thì, cậu ta vẫn còn giữ được đạo đức nghề nghiệp, đây chính là tu dưỡng. Dung Trạm chợt nhớ tới Tần Lộ lúc trước.

Ai, đều là họa Cố Tiếu An mang đến.

Kẻ chuyên gây họa nào đó hiện đang mặc áo ngủ, bưng hai khay hoa quả tiến về phía Dung Trạm, ngồi xuống sopha cạnh y. Hai khay hoa quả một khay trống, một khay đầy ắp xoài và anh đào còn tươi nguyên, đây đều là hoa quả mà Dung Trạm thích ăn. Hắn quét qua Tô Trác đang ngồi trả lời phỏng vấn trên ti vi một cái.

Giọng Cố Tiếu An tràn đầy khinh thường nói một câu, "Một minh tinh đã hết thời thì có gì hay chứ?" Xong liền cầm điều khiển ấn chuyển kênh, chuyển đi chuyển lại,cuối cùng chuyển tới một kênh đang chiếu phim Dung Trạm đóng mới hài lòng bỏ điều khiển xuống.

Dung Trạm liếc Cố Tiếu An, không biết phải nói gì.

Cố Tiếu An cầm một quả xoài, tay kia với lấy con dao trên khay, dùng kĩ xảo mới học được bắt đầu công cuộc gọt xoài.

Tên nhóc Dung Trạm này có rất nhiều tật xấu, rõ ràng thích ăn xoài nhưng lại không thích bổ vì ngại nước xoài ra ướt hết tay, bệnh thiếu gia còn nặng hơn so với đời trước.

Cẩn thận tỉ mẩn gọt xoài thành từng miếng xong, để chúng vào đĩa trống. Trên mặt hắn lộ chút bất mãn, lần này lại gọt không thành công.

Lần sau nhất định sẽ gọt tốt hơn!

Dung Trạm quay ra thấy Cố Tiếu An ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm đĩa xoài, trái tim thoáng co rút. Lần này hắn phản ứng không giống với trước đây, vẻ mặt hờ hững không để ý, cũng không biết là thật sự không để ý, hay là giả vờ không để ý nữa.

Thực ra, Cố Tiếu An càng thể hiện ra là không để ý, trong lòng y càng cảm thấy bất an.

Kẻ đã từng là người hắn yêu sâu đậm nhất, sao có thể không để ý chút nào? Dung Trạm cực kì tức giận với cách nghĩ của bản thân. Cố Tiếu An phẫn nộ với Tô Trác, y đố kị. Hiện tại hắn không để ý kẻ kia nữa, y vẫn đố kị.

Có phải y đã lo lắng thái quá? Bộ dạng này của y giống như một thằng nhóc mới lần đầu biết yêu, rất sợ người mình yêu bị kẻ khác cướp mất.

Hồi còn đi học y cũng đã từng hẹn hò với vài nữ sinh, nhưng không ai có thể làm y động tâm như vậy. Y vốn nghĩ, đời này sẽ không có ai có thể khiến trái tim y gia tốc đập điên cuồng nữa.

Một miếng xoài được cắm tăm đưa đến trước miệng, Dung Trạm theo phản xạ cắn lấy, ngay giây tiếp theo vành tai liền chậm rãi đỏ lên.

Cố Tiếu An cúi người hôn nhẹ lên má Dung Trạm một cái, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo y, kê đầu lên vai y nói khẽ "Đang nghĩ gì thế? Trông rối rắm như vậy?" Nói rồi đưa tay lên đặt vào vùng giữa hai đầu lông mày y, nhẹ nhàng nhu nhu.

Dung Trạm nuốt miếng xoài xuống, sau đó mới chậm rãi mở miệng "Hôm nay em gặp Tô Trác."

Trái tim Cố Tiếu An hẫng mất một nhịp, cánh tay đang rút về liền bất động giữa không trung, không biết nên tiếp tục đưa về hay vươn ra, thập phần bối rối. Mất một lúc thần sắc hắn mới trở lại bình thường, nhàn nhạt nói, "Ồ."

Trong lòng hắn thầm mắng tên vương bát đản Tôn Uy hàng ngàn lần, chuyện lớn như vậy cũng không có báo lại với hắn, rõ là ngại sống quá lâu rồi.

Nhìn Cố Tiếu An vẫn để ý chuyện này như vậy, trong lòng Dung Trạm có chút thất vọng, y nhìn Cố Tiếu An "Là em không cho Tôn Uy nói."

Y chỉ muốn nhìn được phản ứng chân thực nhất của Cố Tiếu An khi nghe được chuyện liên quan tới người yêu cũ, chứ không muốn chỉ ngốc nghếch ngồi đợi hắn đối xử tốt với mình, đợi hắn vì mình an bài hết mọi chuyện.

Cố Tiếu An bâng quơ cười hai tiếng, tùy tiện nói "Về thì về thôi, cũng chẳng phải hiếm lạ gì."

Dung Trạm nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, quay người đi lên lầu.

WTF! Cố Tiếu An thầm kêu không tốt, trong lòng lại có tí ti sung sướng. Biểu cảm vừa rồi của Dung Trạm là đang ghen?

Sướng đủ rồi, hắn mang theo ý cười đầy mặt lóc cóc chạy theo sau Dung Trạm giải thích "Anh với cậu ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Trạm, em đợi đã!"

Dung Trạm thở dài khẽ lắc đầu, đi tới khúc ngoặt cầu thang liền đứng lại, như đột nhiên nhớ tới điều gì quay người lại. Cố Tiếu An đang chạy sau y không kịp dừng lại, huỵch một cái va vào y. Hắn vội đưa tay lên đỡ lấy sau gáy Dung Trạm, tránh cho y bị đụng đầu.

Bất ngờ bị đụng phải, Dung Trạm cũng không kịp phòng bị. Đến khi cảm thấy bàn tay Cố Tiếu An chặt chẽ đỡ sau ót mình y mới chậm rãi hoàn hồn lại.

Hai người mũi nhìn mũi, hô hấp gấp gáp dừng lại trên mặt đối phương. Cố Tiếu An hơi căng thẳng hỏi, "Em không sao chứ?"

Hơi thở ấm nóng phả lên sống mũi, Dung Trạm xấu hổ lắc đầu. Tư thế ái muội khiến nhiệt độ cơ thể hai người tăng lên.

Cảm nhận thấy thứ dưới thân Cố Tiếu An đang ngóc lên, Dung Trạm theo phản xạ muốn chạy trốn. Nhưng nụ hôn của Cố Tiếu An càng nhanh hơn, vội vàng lại mạnh mẽ rơi xuống.

Trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ...nếu có thể ở cầu thang làm một lần cũng không tệ lắm? Chỉ là hắn không nỡ để y bị lạnh.

Môi rời khỏi, Cố Tiếu An nhanh chóng đứng dậy, kéo Dung Trạm đang ngồi dưới đất lên. Hắn ôm lấy y bước vào phòng, đóng cửa lại, thả y xuống giường.

Đang trong lúc kích tình, Dung Trạm lại có một ý nghĩ: Tại sao Cố Tiếu An lúc nào cũng có thể dễ dàng bế bổng mình lên? Y nặng như vậy mà.

Dung Trạm cả người vô lực mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, Cố Tiếu An dịu dàng đặt xuống trán y một nụ hôn, khẽ nói "Cậu ta đối với anh không phải là gì cả. Yên tâm ngủ đi."

Một giọt lệ lăn lăn rơi xuống gối, Dung Trạm an ổn tiến vào giấc ngủ.