Nghề Làm Fan

Chương 79




Lý Hi Hạnh sao chép lời bài hát vào trên bản nhạc, ôm ghita, bắt đầu chỉnh âm. Cô ôm ghita ngồi trên sô pha, Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương ngồi xếp bằng trên thảm trước mặt cô, trên tay còn cầm chiếc đũa thay cho lightstick.

Chỉnh âm xong, buổi buổi diễn mini chính thức bắt đầu.

Một đoạn nhạc dạo qua đi, Lý Hi Hạnh mở miệng, giọng hát cuốn hút vang lên cùng tiếng nhạc.

"Họ luôn nói chúng ta quá liều lĩnh /

Bốc đồng bước đi dễ bị tổn thương /

Nhưng họ không hiểu /

Ước mơ là niềm tin của chúng ta /

Cho chúng ta nghị lực để vượt qua tất cả/"

Ánh mắt cô rời khỏi bản nhạc, nhìn Chu Tiêu Đồng ngồi dưới đất. Chu Tiêu Đồng tươi cười nhìn cô, vẫy "lightstick", giống một fan nhỏ đang cổ vũ cho thần tượng.

Lý Hi Hạnh cũng cười.

"Chúng ta đều giống nhau /

Vấp ngã trên con đường theo đuổi mơ ước /

Vẫn cố gắng hết mình để nắm lấy hy vọng /

Tình yêu của chúng ta vẫn vậy /

Lúc bạn cần tôi nhất, tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn /

Lúc tôi hạnh phúc nhất , cũng muốn cùng bạn sẻ chia /

Tôi mượn bạn bờ vai /

Nụ cười bạn cho tôi sức mạnh /

Năm tháng chứng kiến chúng ta cùng trưởng thành /"

Cô nhẹ nhàng hát.

"Tôi vì bạn mà hát /

Bạn vì tôi mà vỗ tay /

Cho dù thế giới này thay đổi /

Cho dù tương lai đầy bão giông /

Chỉ cần chúng ta vững tin vào tình yêu và mơ ước /

Sau mưa gió sẽ có ánh mặt trời mỹ lệ /

Tương lai chính là phần thưởng của chúng ta /"

Cô hát hoàn chỉnh bài hát, có lẽ do chưa quen với lời bài hát mới, mấy câu cuối hơi lạc giọng, còn mang theo giọng mũi.

Lúc Chu Tiêu Đồng viết lời, Lý Hi Hạnh từng nói với cô ấy, thứ làm người khác cảm động chính là chân thật. Chu Tiêu Đồng tốn nhiều thời gian viết lời cho bài hát này như vậy, viết vì hai người họ, là thứ tình cảm chân thật nhất.

Các cô đều đang theo đuổi mơ ước. Các cô sẽ cùng nhau trưởng thành.

Tiếng đàn quanh quẩn trong phòng như muốn cho Lý Hi Hạnh thời gian điều chỉnh lại nhịp thở. Đến khi âm nhạc biến mất, cô khẽ cười, nói: "Cám ơn".

"Tôi nhất định sẽ hát thật tốt bài hát này. Để nó thành bài hát kinh điển nhất của tôi".

"Hay lắm," Chu Tiêu Đồng liều mạng múa may "lightstick", "Thật sự hay lắm á!"

Tả Thiên Dương ngồi một bên đỏ hồng mắt, dùng sức xoa xoa mũi.

"Đáng ghét, đều tại hai người!" Anh căm giận nói, "Làm cho ông đây cũng muốn quay lại giới giải trí tiếp tục ca hát!"

Chu Tiêu Đồng: "......"

"Sao lại dùng ánh mắt này nhìn anh hả?"

"Anh đừng làm mất hứng thế chứ." Chu Tiêu Đồng ghét bỏ ra mặt, "Không khí đang tốt như vậy, anh hát một cái là hủy hoại hết."

"...... Đi chết đi!" Tả Thiên Dương hung dữ trợn mắt lên.

Ba người cười ha ha, không khí vừa có một chút trữ tình liền bị phá vỡ.

Lý Hi Hạnh cẩn thận đem lời bài hát và bản nhạc cất vào trong ngăn kéo, sau đó đem theo mấy bài hát mình sáng tác gần đây, đàn cho Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương nghe.

Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương sau khi nghe xong, chọn ra vài đoạn họ thấy tốt, ba người lại thảo luận về âm nhạc và lời bài hát một lúc.

Đến khi tối muộn, hai người mới trở về.

=====

Một tháng nhanh chóng trôi qua.

Một giờ chiều, Tạ Mặc Đông lái xe đến đón Lý Hi Hạnh, trực tiếp tới trụ sở chính của Văn hóa Khuynh Thành.

Dọc đường đi, Lý Hi Hạnh không nói lời nào.

Đến lúc dừng chờ đèn đỏ, Tạ Mặc Đông nhìn Lý Hi Hạnh qua gương chiếu hậu. Cô nhìn thẳng về phía trước, cắn cắn môi.

Rõ ràng, cô đang rất căng thẳng.

Tạ Mặc Đông nói: "Thả lỏng đi......" Anh định nói gì đó, cuối cùng chưa nói hết câu, lại nuốt lại.

Mấy giây sau.

"Cho dù không thành công," Anh nói, "Tôi còn có thể giới thiệu em với những người khác."

Lý Hi Hạnh mở to hai mắt kinh ngạc nhìn anh.

"Thầy thấy mấy bài hát đó của em không được sao?"

Lý Hi Hạnh dùng thời gian một tháng, viết tổng cộng năm sáu bài hát, trong đó còn có những bài cô thấy không có hy vọng nên không đem ra, cuối cùng chỉ lấy ba tác phẩm ổn nhất. Ba bài này cô đều gửi cho Tạ Mặc Đông nghe qua, Tạ Mặc Đông đánh giá không cao cũng không thấp mỗi lần chỉ trả lời – "Cũng được. Còn bài nào tốt hơn không?"

Đáp án này Lý Hi Hạnh đã sớm đoán được.

Tiểu thuyết văn học hay ca khúc, mỗi tác phẩm khiến tác giả vừa lòng nhất đều đến từ "cảm hứng". Từ cảm hứng tạo ra tác phẩm, dù thô ráp hay thiếu sót cũng không vấn đề gì, bởi vì nó sẽ có những chỗ cảm động lòng người! Nhưng cảm hứng rất nghịch ngợm, đột ngột xuất hiện bất cứ lúc nào, nếu không kịp thời bắt giữ nó sẽ nhanh chóng trốn mất.

Mà trong một tháng này, Lý Hi Hạnh không có cảm hứng tuyệt vời nào.

Không có cảm hứng thì không thể sáng tác sao? Không phải. Có những thói quen trong sáng tác, giống như viết tiểu thuyết vậy, chỉ cần nắm chắc được khởi, thừa, chuyển, hợp, vẫn có thể cho ra một tác phẩm. Nhưng tác phẩm này tốt hay không, phải xem kỹ năng và trình độ của tác giả.

Vì thế ba bài hát này, chỉ có thể nói, đạt tiêu chuẩn. Tuy rằng không kém, nhưng không có chỗ nào tốt.

Tạ Mặc Đông nghe qua bài hát của Lý Hi Hạnh, lại nhắc tới chuyện sẽ giới thiệu cô với người khác, dường như anh cũng cho rằng tác phẩm này không thể giúp Lý Hi Hạnh lấy được hợp đồng của Văn hóa Khuynh Thành.

Nhưng Tạ Mặc Đông không trả lời thẳng vấn đề Lý Hi Hạnh hỏi, mà hỏi ngược lại: "Em thấy thế nào?"

Lý Hi Hạnh thở dài, im lặng.

Tuy rằng không thể nói là không có hy vọng, nhưng mấy bài hát này không thể làm cô tự tin đến mức nếu đối phương từ chối cô liền cho rằng họ có mắt không tròng. Vì thế, cô căng thẳng.

"Một số chuyện phải có duyên mới được." Tạ Mặc Đông nói, "Em cố gắng hết sức là được rồi."

Đây là lần đầu tiên trên vấn đề âm nhạc Tạ Mặc Đông không thể hiện yêu cầu nghiêm khắc của mình. Vì anh hiểu khó khăn Lý Hi Hạnh gặp phải. Nếu cô đã cố gắng hết sức thì cũng không thể làm gì khác.

Hai người đến trụ sở chính của Văn hóa Khuynh Thành, bước vào phòng họp chờ đợi một lúc, Chương Lệ Lị đã tới —— nhưng không chỉ một mình cô, cô ấy còn dẫn đến hai người đàn ông trung niên.

"Chào thầy Tạ. Chào Hi Hạnh. Tôi là CEO Văn hóa Khuynh Thành, Lục Phong". Người đàn ông mặc áo sơ mi giới thiệu. Lục Phong, CEO Văn hóa Khuynh Thành, cũng chính là chồng Chương Lệ Lị.

"Chào hai vị, tôi là giám đốc âm nhạc của Văn hóa Khuynh Thành, Phùng Thành." Người đàn ông mặc áo phông giới thiệu.

---- CEO và giám đốc âm nhạc đều tới, có thể thấy đối với chuyện tuyển dụng Lý Hi Hạnh, họ rất nghiêm túc. Mà đối với chuyện kiểm tra năng lực của Lý Hi Hạnh, họ sẽ không tùy ý dựa vào mối quan hệ mà qua loa.

Sau khi chào hỏi thì mọi người cùng ngồi xuống.

Chương Lệ Lị đi thẳng vào vấn đề, không hề nói chuyện khách sáo: "Em mang tác phẩm đến rồi chứ?"

Lý Hi Hạnh bỏ hộp đàn xuống, lấy ghi-ta và nhạc phổ ra.

Nhưng chưa đợi cô chính thức bắt đầu, Tạ Mặc Đông vẫn luôn im lặng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.

"Tôi không mang đàn," Anh nói, "Làm phiền mọi người cho tôi mượn, tôi đệm đàn cho cô ấy."

Lý Hi Hạnh vô cùng kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Tạ Mặc Đông —— Tạ Mặc Đông muốn đệm đàn cho cô?!

Bởi vì thời gian khá gấp, nên ba bài hát của cô hầu như chỉ hoàn thành phần nhạc, hai bài viết lời đơn giản, còn một bài chưa có lời, bởi vì Chương Lệ Lị muốn xem năng lực sáng tác âm nhạc của cô, nên nếu bài hát của cô được chọn, sẽ có người chuyên viết lời đến viết lời cho Chương Lệ Lị.

Vì chỉ có nhạc nên cô sẽ tự đàn tự hát, nghe qua khá đơn giản. Nhưng Tạ Mặc Đông đột nhiên quyết định muốn đệm nhạc cho cô, ca khúc chắc chắn phong phú hơn rất nhiều, giai điệu nhạc đệm cũng do Tạ Mặc Đông tự quyết định, chẳng khác gì Tạ Mặc Đông đang biên khúc cho cô!!!

Tạ Mặc Đông là thiên tài biên khúc, năng lực có thể hóa bài hát tệ đến đâu cũng thành một bài hát thần kỳ. Lần này chỉ có ghita và nhạc đệm đơn giản, tuy không thể biến đá thành vàng, nhưng tác phẩm được trau chuốt thêm chắc chắn sẽ được thêm điểm!

Lý Hi Hạnh không biết đây là quyết định nhất thời của Tạ Mặc Đông, vẫn nghĩ anh có chuẩn bị từ trước. Đối với cô mà nói, đây là một sự giúp đỡ tuyệt vời mà cô không bao giờ tưởng tượng được!

Lúc trên đường tới đây, Tạ Mặc Đông còn bình tĩnh nói với cô, nếu có duyên, cố gắng là được, không thành công thì sẽ có cơ hội khác. Làm cô cho rằng Tạ Mặc Đông không tin tưởng vào tác phẩm lần này của cô.

—— nhưng anh lại dùng hành động chứng tỏ, anh thật sự hy vọng cô thành công. Anh muốn giúp cô.

Lý Hi Hạnh rũ mắt, nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp của Tạ Mặc Đông. Trong lúc nhất thời, kinh ngạc, cảm động, hổ thẹn dâng lên, khiến tâm trạng cô vô cùng phức tạp.

Mà ba người bên Văn hóa Khuynh Thành cũng cho rằng bọn họ đã bàn bạc từ trước, nên không cảm thấy ngạc nhiên với đề nghị của Tạ Mặc Đông, gọi một người nhanh chóng đem tới một cây ghita.

Tạ Mặc Đông chỉnh dây đàn, thấp giọng nói: "Đưa một bản nhạc cho tôi."

Ngoài trừ bản nhạc cho chính mình, Lý Hi Hạnh còn muốn đưa bản nhạc cho những người ở Văn hóa Khuynh Thành xem. Vì thế nên cô in rất nhiều bản nhạc, đưa cho Tạ Mặc Đông một bản.

"Cảm ơn thầy." Lúc đưa bản nhạc, cô thấp giọng nói.

Tạ Mặc Đông xem bản nhạc, bình tĩnh nói: "Chuẩn bị tốt rồi thì bắt đầu đi."

Lý Hi Hạnh hít sâu mấy hơi, rũ mắt, nhìn dây đàn của chính mình. Một lát sau, một chuỗi nốt nhạc mượt mà tràn ra từ đầu ngón tay cô, Tạ Mặc Đông theo sát phía sau.

Bài hát đầu tiên kết thúc, ba người đối diện trao đổi ánh mắt. Họ không tỏ thái độ gì, cầm bản nhạc thứ hai, ý bảo hai người tiếp tục.

Bài hát thứ hai kết thúc, ba người đối diện nhỏ giọng thảo luận vài câu, sau đó cầm bản nhạc thứ ba lên.

Bài hát thứ ba kết thúc, ba người đối diện bắt đầu nói thầm với nhau.

Lúc này họ thảo luận khá lâu. Lý Hi Hạnh không nghe thấy họ nói gì, hơn nữa từ vẻ mặt bình tĩnh của họ không nhìn ra họ tán thành hay không. Chỉ có thể nhìn ra, thái độ ba người họ khác nhau.

Một lát sau, Chương Lệ Lị cuối cùng cũng mở miệng.

"Hôm nay em chỉ mang đến ba bài hát thôi à?"

Lý Hi Hạnh gật đầu.

Chương Lệ Lị im lặng một lát, mới nói: "Tôi chỉ cho em một tháng, đúng là thời gian không dài. Thực ra không cần là tác phẩm em sáng tác trong một tháng này, tôi cũng biết yêu cầu này rất khó. Nếu em còn ca khúc chưa từng phát hành, mà phù hợp với tôi có thể đưa tới cho tôi xem bây giờ".

"Cho nên," Cô ấy tạm dừng một lát, ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Hi Hạnh, "Còn có ca khúc nào khác không?"

Trong nháy mắt, trong đầu Lý Hi Hạnh hiện lên một câu trả lời.

Lời Chương Lệ Lị nói, lúc cô bế quan không phải chưa nghĩ tới. Trước kia cô có không ít tác phẩm, nhưng những tác phẩm xuất sắc không nhiều, lúc cô thi đấu đã hát mấy bài, khi làm album cũng chọn mấy bài. Cứ như vậy, đúng là không còn ca khúc xuất sắc nào.

—— chỉ còn lại một đáp án.

Nhưng cô cắn răng, im lặng mấy giây.

"Không có." Cô trả lời, "Rất xin lỗi, không có."