Tối hôm đó, Chu Tiêu Đồng, Lục Trì, Tiếu Khả Ngải ba người đi vào cửa tiệm cơm.
Không bao lâu sau, một cô gái mặc toàn thân đen kịt chạy tới.
"Nữu Gia!" Chu Tiêu Đồng nhìn thấy cô đầu tiên.
"Ha ha, các cô gái của tớ!" Nữu Gia bước nhanh tới, tay trái ôm Chu Tiêu Đồng, tay phải ôm Lục Trì, bá đạo ngước cằm lên nhìn Tiếu Khả Ngải, "Cô gái đáng yêu nhất của tớ?"
Gương mặt Tiếu Khả Ngải nháy mắt đỏ bừng thành một quả táo lớn.
Người qua đường choáng váng, ngóng sang hóng hớt xem vở kịch này.
Bốn người cùng cười ầm lên.
"Hôm nay cậu tuyệt quá!" Chu Tiêu Đồng nói, "Về sau tớ có thể khoác lác, bảo là sư phụ của tớ chính là quán quân Tán Đả toàn quốc! Xem ai còn dám bắt nạt tớ nữa!"
"Đúng thế đúng thế!" Lục Trì hưng phấn chà chà tay, "Hôm nay cậu đánh thật ngầu! Nhất là cú đá cuối cùng kia, tớ đã chụp lại được rồi! Sau này tớ có thể khoe với mọi người tớ có cô bạn gái đẹp trai thế này này!"
Chu Tiêu Đồng, Lục Trì, Nữu Gia: ". . ."
Người như Tiếu Khả Ngải ấy à, Lục Trì còn đang lo lắng lỡ cậu đi hù dọa tình địch, tình địch lại say mê cậu thì làm sao bây giờ!
"Được rồi, tranh thủ thời gian đi ăn nào!" Nữu Gia nói, "Từ trưa đến giờ vận động nhiều, tớ sắp đói chết rồi! Tớ muốn ăn bánh móng ngựa hôm qua mọi người khen!"
"Đi đi đi!"
Bốn người cười cười nói nói đi vào tiệm cơm, gọi một bàn đồ ăn đầy, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Cơm nước xong xuôi, thời gian vẫn còn sớm, họ cùng đi dạo trên đường một lát, đến chỗ Lục Trì ở, bởi vì Lục Trì muốn bộc lộ tài năng cho họ xem.
Vào trong nhà, Lục Trì chạy về phòng, chốc lát sau ôm một cây ghita chạy ra.
Còn nhớ khi các cô lần đầu gặp Lục Trì, Lục Trì vừa mới bắt đầu học ghita, còn đem tấm ảnh Lý Hi Hạnh ra bái, phù hộ cho cô ấy thuận lợi học đàn. Hơn nửa năm trôi qua, tư thế ôm đàn của cô ấy đã không còn dáng vẻ ngây ngô của người mới nữa.
"Bài hát này gần đây tớ đang cố luyện tập, các cậu nghe xem tớ đàn thế nào nhé!" Lục Trì chỉnh dây cung, bắt đầu đàn khúc nhạc dạo.
Cô ấy mới bắt đầu đàn, ba người lập tức phát hiện cô ấy đang định đàn ca khúc nào —— là ca khúc Chu Tiêu Đồng viết lời, Lý Hi Hạnh soạn nhạc, song ca với Chương Lệ Lị.
"Họ luôn nói chúng ta quá liều lĩnh /
Bốc đồng bước đi dễ bị tổn thương /
Nhưng họ không hiểu /
Ước mơ là niềm tin của chúng ta /
Cho chúng ta nghị lực để vượt qua tất cả/"
"Vấp ngã trên con đường theo đuổi mơ ước/Vẫn cố gắng hết mình để nắm lấy hy vọng"
Chu Tiêu Đồng, Lục Trì và Tiếu Khả Ngải hát không hay, nếu để họ đơn ca, có khi còn gây tai nạn xe cộ. Nhưng âm thanh ba người gộp lại, chỗ bạn sai điệu tớ bổ sung, chỗ tớ quên lời bạn giúp đỡ, nghe cũng khá ổn.
" Lúc bạn cần tôi nhất, tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn /
Lúc tôi hạnh phúc nhất , cũng muốn cùng bạn sẻ chia /
Tôi mượn bạn bờ vai /
Nụ cười bạn cho tôi sức mạnh /
Năm tháng chứng kiến chúng ta cùng trưởng thành /"
Lục Trì đàn hết bài hát, mấy âm cuối không cẩn thận đàn sai. Nhưng đám bạn ngũ âm không đầy đủ cũng không ai nghe ra.
"A! Đều tại cậu." Lục Trì thu tay lại, trừng mắt phẫn nộ nhìn Tiếu Khả Ngải.
"Sao lại trách tớ?" Tiếu Khả Ngải tròn mắt, vô tội nhìn lại.
"Cậu hát lạc điệu kéo cả tớ đàn lạc theo!"
". . ." Tiếu Khả Ngải đáng thương nói, "Được được được! Đều do tớ!"
Lục Trì bị vẻ mặt đáng thương của Tiếu Khả Ngải chọc, cười đổ nhào vào lòng Chu Tiêu Đồng.
Mắt Nữu Gia cũng cong cong.
Mỗi lần ra sân thi đấu trước đó, cô luôn nghĩ, thua thì phải làm sao. Càng sợ thua, cô càng không thành công. Duy chỉ có lần này, trước khi lên võ đài, cô nhìn thấy những người bạn ngồi bên dưới. . . Họ không khiến cô quên đi thắng thua, nhưng họ khiến cô cảm thấy, thua thì sao?
—— thua thì sao? Đâu có thất bại đến vậy!
Nữu Gia duỗi chân thở dài, nói ra một câu cảm thán.
"Bánh móng ngựa cửa tiệm kia ăn thật ngon!"
. . .
Chương trình tạp kỹ Tả Thiên Dương tham gia có tỉ suất người xem tăng cao, độ nổi tiếng của anh cũng tăng trở lại.
Đây là vô tình cắm liễu liễu xanh um, Tả Thiên Dương tham gia chương trình thực tế, chẳng qua là cảm thấy muốn đi chơi cho vui, không ngờ lại thành công tái xuất. Chương trình ngày một nổi tiếng, cả thế giới đều đang nói anh có một cú lội ngược dòng ngoạn mục.
Mỗi tuần chương trình ra thêm một tập, Tả Thiên Dương lại lên hotsearch. Có đôi khi là một câu nói của anh, có đôi khi là đồ ăn anh làm —— bạn học Tả Thiên Dương vẫn cảm thấy mình không có năng khiếu nghệ thuật gì, làm minh tinh không hot cũng đáng đời. Nào ngờ thời đại thay đổi, làm đồ ăn cũng nổi tiếng!
Trước kia Tả Thiên Dương đi theo con đường hoàng tử nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, lúc này xuất hiện, lại thành hình tượng một cậu chàng gay cao ngạo. Hình tượng mới này lại khiến người xem cảm thấy mới mẻ. Hiện giờ độ nổi tiếng của anh còn vượt xa cả hình ảnh em trai quốc dân năm đó được xây dựng từ show tìm kiếm tài năng rồi.
Hiện tại mỗi tuần đều có fan cắt ghép các cảnh độc miệng của anh, biên tập lại. Tiệm lẩu của anh cũng ngày càng đắt khách.
Anh hot trở lại, nhiều fan năm đó cũng trở về. Nhóm fan mấy trăm năm không ai nói gì cũng vui vẻ trở lại. Những người bạn cũ mấy năm nay không liên hệ cũng tìm dến Chu Tiêu Đồng!
Chu Tiêu Đồng làm xong công việc, vừa đăng nhập Weibo, đã thấy Tả Thiên Dương lên hotsearch. Cô vào xem, không nhịn được cầm điện thoại di động lên nhắn cho Tả Thiên Dương.
"Ha ha ha ha ha! Cư dân mạng cắt video anh trợn mắt kia, anh xem chưa?" Chu Tiêu Đồng nói, "Buồn cười quá!"
Tả Thiên Dương lậc tức trả lời: "Video gì? Đưa link anh xem nào."
Chu Tiêu Đồng hết sức ngạc nhiên: "Anh chưa xem sao?"
Tả Thiên Dương lúc trước rất thích lên Weibo tìm tên mình, còn lén lút mở tài khoản phụ chui vào nhóm fan xem họ nói gì về anh. Anh là một người có nội tâm rất nhạy cảm. Video Chu Tiêu Đồng xem hôm nay đăng lên mạng đã lâu, có mấy chục nghìn người xem, theo tính nết của Tả Thiên Dương, sợ là phải xem ngay lập tức mới đúng.
Chu Tiêu Đồng ném đường link qua.
"Anh đổi tính rồi à? Không lên mạng tìm kiếm tên mình nữa?"
"Lúc chương trình phát sóng có xem qua." Tả Thiên Dương nói, "Thấy một đám người nói lung tung nên lười không muốn xem nữa. Tùy họ thôi!"
Chu Tiêu Đồng nhíu mày. Trước đây Tả Thiên Dương thấy trên mạng có người hiểu lầm lời nói cử chỉ của anh, sẽ mở tài khoản phụ đến giải thích. Anh cũng sẽ bởi vì người khác không thích mình, công kích mình mà thương tâm. Cô từng rất nhiều lần khuyên anh đừng tìm kiếm tên mình nữa, nhưng anh vẫn không nhịn được.
"Bạn tốt, cuối cùng anh cũng hiểu đạo lý này, em rất vui mừng." Chu Tiêu Đồng nói.
Mấy phút đồng hồ sau, cô nhận được tấm ảnh chụp màn hình Tả Thiên Dương gửi tới. Cô ấn mở ra xem, thấy là tấm ảnh chụp số dư tài khoản.
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Tả Thiên Dương: "Nếu em kiếm được nhiều tiền như vậy, em cũng sẽ trưởng thành thôi, bạn tốt ạ."
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Hình tượng mới của Tả Thiên Dương có người thích có người chê. Nhưng không thể phủ nhận con đường này tươi sáng hơn con đường bình hoa lúc trước của anh rất nhiều.
—— cũng càng khiến cô muốn đánh cho anh một trận!
=====
Chu Tiêu Đồng ở trước của chính hội trường. Dòng người không ngừng lướt qua bên người cô, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, bên miệng đều là tên idol nhà mình.
Chu Tiêu Đồng cúi đầu nhìn điện thoại, còn mười phút nữa hoạt động sẽ bắt đầu.
Cô "Hừ" một tiếng, tìm tới tên "Liêm sỉ rơi đầy đất" trong danh bạ, ấn nút gọi.
"Alo? Bà đến chưa vậy?" Chu Tiêu Đồng thúc giục, "Hoạt động sắp bắt đầu rồi!"
"Đến, đến rồi!" Tào Tiệp thở hổn hển, "Tôi nhìn thấy bà rồi!"
Chu Tiêu Đồng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tào Tiệp từ xa xa chạy tới.
Chỉ thấy Tào Tiệp mặc trên người một chiếc áo đồng phục màu vàng cũ kỹ, trên trán viết ba chữ Tả Thiên Dương thật to màu vàng, hai bên má dán hình chibi của Tả Thiên Dương, trên đầu đội một chiếc bờm phát sáng, trên tay còn ôm bảng đèn lớn có tên Tả Thiên Dương.
Chu Tiêu Đồng ngạc nhiên đứng ngốc ra mấy giây, sau đó mới tỉnh táo lại chạy đến giúp đỡ.
"Trời má! Không phải bà bảo đến tham gia cho vui thôi à?!" Cô giúp Tào Tiệp ôm bảng đèn, "Bà võ trang đầy đủ quá rồi!"
Có Chu Tiêu Đồng giúp đỡ, Tào Tiệp nhẹ nhàng thở ra: "Ôi ôi, mệt chết tôi!" Vóc dáng cô ấy nhỏ bé như vậy, ôm bảng đèn nặng nề, một đường chạy tới cũng mệt quá sức.
Hôm nay là một hoạt động do chương trình tạp kỹ Tả Thiên Dương tham gia tổ chúc. Từ sau khi Tả Thiên Dương hot lại, thiên phú tham gia chương trình thực tế của anh bị phát hiện, vô số chương trình giơ cành ô liu. Anh cũng nhận vài chương trình mình cảm thấy thú vị. Hôm nay hoạt động này cũng có sự tham gia của anh.
Tin tức công khai lên mạng, Tào Tiệp chủ động tìm tới Chu Tiêu Đồng, hỏi cô có muốn cùng đi xem không.
"Tiểu Tiện Tiện tái xuất giang hồ, hai ta phải mau mau đến xem." Tào Tiệp nói thế này, "Tốt xấu gì năm đó cũng cầm tiền lương của anh ấy, nhiều năm không gặp, tớ rất nhớ anh ấy. Cùng đến chơi đi!"
Tào Tiệp tốt xấu gì cũng đã từng là fan chuyên nghiệp của Tả Thiên Dương, là số ít người sớm biết hình tượng bình hoa của Tả Thiên Dương kia chỉ để ngụy trang. Cô ấy thích Tả Thiên Dương vô cùng, cũng bôi đen anh đến vô cùng, đặt vô số biệt danh ngu xuẩn cho anh, Tiểu Tiện Tiện cũng là một biệt danh trong đó.
Cô ấy đề nghị, Chu Tiêu Đồng liền vui vẻ đồng ý.
Không ngời Tào Tiệp "đến chơi", mà lại long trọng đến vậy, thật nằm ngoài dự liệu của Chu Tiêu Đồng. Cô thì đúng là đến chơi thật. Chẳng chuẩn bị thứ gì.
"Hiện giờ Tiểu Tiện Tiện không còn fanclub, " Tào Tiệp nói, "Tôi cổ vũ cho anh ấy, để một người sĩ diện như anh ấy đừng quá quạnh quẽ."
Tả Thiên Dương mai danh ẩn tích nhiều năm, fanclub đã sớm lung tung lộn xộn. Hiện giờ anh gặp may, fan cũng nhiều lên trở lại, nhưng không có tổ chức, toàn là các fan tự do.
Chu Tiêu Đồng nhìn Tào Tiệp từ trên xuống dưới. Tào Tiệp bình thường da mặt cực dày, thế mà bị cô nhìn đến xấu hổ.
"Nhìn cái gì?" Tào Tiệp kéo cô, "Sắp bắt đầu rồi, chúng ta tranh thủ thời gian vào đi!"
Chu Tiêu Đồng cười nhạo một tiếng.
"Idol nào fan nấy." Cô nói, "Bà với Tả Thiên Dương thật là hơi giống nhau đấy."
Tào Tiệp vô ý thức hỏi: "Giống gì?"
"Đoán đi?"
Tào Tiệp nghiêng đầu nghĩ: "Đẹp?"
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Tào Tiệp: "Thiện lương? Đơn thuần? Thông minh? Vĩ đại? Bà thấy hào quang trên người chúng tôi à?"
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Đúng đó, giống nhất chính là không có liêm sỉ!