Nghề Làm Fan

Chương 122




Chu Tiêu Đồng, Lục Trì và Tào Tiệp sau khi tham gia hoạt động trở về khách sạn nghỉ ngơi vài phút, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Tiêu Đồng chạy tới mở cửa, người bên ngoài là Tiếu Khả Ngải.

"Tớ thấy cách thời gian ăn cơm còn một tiếng nữa, mọi người có muốn chơi bài không?" Tiếu Khả Ngải cười hì hì hỏi.

Chu Tiêu Đồng: ". . ."

Tiếu Khả Ngải: ". . . ?"

Chu Tiêu Đồng: "Không chơi."

Tiếu Khả Ngải: "Hả?"

Tiếu Khả Ngải không hiểu cúi đầu nhìn lại chính mình. Áo không cài sai nút, quần không mặc ngược, giày cũng không có vấn đề. Vậy thì tại sao Chu Tiêu Đồng lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu chằm chằm?

"Hay... đánh cờ? Hoặc là bàn luận xem nên đi đâu du lịch?" Tiếu Khả Ngải đề nghị thêm lần nữa.

"Không bàn, không chơi."

Tiếu Khả Ngải: ". . ."

"Vậy. . . Vậy mọi người đang làm gì thế?"

"Nói chuyện phiếm."

"Vậy. . . cho tớ theo cùng được không?" Tiếu Khả Ngải gãi đầu, tội nghiệp nói, "Tớ một mình rất buồn chán."

Tiếu Khả Ngải rất trắng trẻo, đôi mắt to ngập nước, bình thường nếu cậu làm ra vẻ mặt như thế, chắc chắn có thể khiến mấy cô gái xiêu lòng. Nhưng giờ phút này, Chu Tiêu Đồng nhìn cậu dường như muốn nói lại thôi.

Tiếu Khả Ngải: "???"

Chu Tiêu Đồng: "Không nói chuyện."

Tiếu Khả Ngải: "..."

Đúng vào lúc này, Tào Tiệp từ sau lưng Chu Tiêu Đồng xông ra.

"Nói chuyện của con gái, đàn ông xấu xa biến đi!" Tào Tiệp ghét bỏ xua tay.

Tiếu Khả Ngải: ". . ."

Mấy giờ trước, Tào Tiệp còn mở miệng một tiếng "Đại gia ta", "Ông nội mi", còn bảo Tiếu Khả Ngải đáng yêu như một cô gái nhỏ, chớp mắt đã biến thành "Chuyện của con gái" cùng "Đàn ông xấu xa". . .

"Sầm" một tiếng, cánh cửa trước mặt cậu bị đóng lại!

=====

Sau khi Lý Hi Hạnh kết thúc hoạt động, liền lên xe đến vùng ngoại thành.

Xe chạy một đường, người trên đường càng ngày càng ít, nhà cao tầng ngoài cửa sổ xe dần dần biến mất, thay vào đó là đồng ruộng và cây xanh, còn có cả nông trại. Con đường bằng phẳng kết thúc, bắt đầu đi vào đọan đường gập ghềnh xóc nảy, dường như cô đang đi vào một thế giới khác với thành thị phồn hoa náo nhiệt.

Một lúc lâu sau, xe dừng lại bên ngoài một nông trại, Lý Hi Hạnh xuống xe.

Đồng ruộng tháng mười sắc xanh pha sắc vàng, theo từng đợt gió, sóng lúa cuồn cuộn, phảng phất âm thanh như tiếng nhạc của thiên nhiên. Hoàng hôn nơi chân trời như một bức tranh, đẹp không sao tả xiết.

Trong nháy mắt Lý Hi Hạnh bị cảnh sắc này hấp dẫn. Cô đi đến bên bờ ruộng bên cạnh nhìn theo sóng lúa, gió đêm thổi qua khiến cô khoan khoái dễ chịu, cô dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bờ ruộng.

Chạng vạng tối, nông thôn còn rất ít người hoạt động, thỉnh thoảng có người đi qua bên cạnh cô, cũng không nhận ra cô là ai. Vài người hiền lành cười với cô một cái. Cô cũng cười đáp trả, hai bên cùng chào hỏi nhau bằng nụ cười.

Làng quê không hoàn toàn yên tĩnh, tiếng gió, tiếng lúa, tiếng dế kêu tiếng chim hót. . . Từng có nhà khoa học nghiên cứu rằng, quá yên tĩnh ngược lại sẽ khiến người ta sinh ra lo nghĩ. Mà âm thanh với tần suất ổn định lại khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu, thậm chí có thể dỗ trẻ em ngừng khóc. Âm thanh của làng quê chính là âm thanh của tự nhiên.

Gió đêm chầm chậm gió thổi đi mệt mỏi trong cô, dường như cô cũng quên mất mình đến đây làm gì. Cô chỉ muốn cứ như vậy nằm xuống ngủ một giấc, lại nghĩ nếu trong tay có thể có một nhạc cụ, cô muốn ngẫu hứng đàn hát một hồi.

Đúng vào lúc này, âm nhạc vui sướng du dương vang lên.

Lý Hi Hạnh sực tỉnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Mặc Đông mặc vào một chiếc áo vải bông dài màu trắng, ngồi trên băng ghế nhỏ trước cổng nông trại. Bên cạnh anh còn có một chiếc bàn nhỏ, trên mặt bàn là một bình trà cùng ít bánh trái.

Lý Hi Hạnh vội vàng đứng lên.

Bài hát Tạ Mặc Đông đàn chính là điệp khúc của « Ngôi sao », nhạc cụ trong tay anh là —— Nhị Hồ!

Nhị Hồ là loại nhạc cụ phụ thuộc vào khí chất người sử dụng. Nếu là một người lôi thôi lếch thếch, chỉ cần để thêm một cái bát trước mặt, không chừng một ngày có thể kiếm không ít tiền. Mặc dù Tạ Mặc Đông ăn mặc tùy ý, nhưng mà người này chỉ cần ngồi im một chỗ, không quan tâm anh ấy cầm gì trong tay, cũng không giấu được khí chất người làm nghệ thuật.

Anh kéo một bản nhạc, thu cung, quay người bưng chén trà nóng trên bàn lên nhấp một ngụm.

"Thầy, để thầy chờ lâu rồi." Lý Hi Hạnh ngồi xuống bên cạnh Tạ Mặc Đông.

Tạ Mặc Đông lắc đầu, ý bảo không sao. Lý Hi Hạnh có đến hay không, anh cũng đã định ngồi ở đây ngắm nhìn đồng ruộng hóng gió nghe tiếng chim hót, không hề nóng vội.

Lý Hi Hạnh đi đến hoạt động Quảng Châu, nghe nói Tạ Mặc Đông gần đây cũng ở Quảng Châu, nên muốn hẹn Tạ Mặc Đông ăn một bữa cơm. Tạ Mặc Đông đưa địa chỉ một nông trại cho cô. Nơi này không phải trang trại lớn, cũng không phải địa điểm du lịch, chỉ là một nông trại bình thường. Tạ Mặc Đông là một người tự do, không chịu quản lý của một công ty nào, chỉ cần làm xong việc, anh liền tìm một chỗ núi cao thôn dã ở một khoảng thời gian. Cuộc sống khác biệt có thể khiến anh tìm kiếm hứng thú sáng tác.

Lý Hi Hạnh không biết Tạ Mặc Đông làm sao tìm được nơi thế này, nơi này mang đến cho người ta cảm giác rất dễ chịu, khiến cô ngồi bên bờ ruộng ngây ngẩn cả nửa giờ, suýt quên cả việc mình đến tìm Tạ Mặc Đông.

"Thầy, Nhị Hồ ở đâu ra thế ạ?" Cô hỏi.

"Có nhà ở gần đây cho tôi mượn, " Tạ Mặc Đông đưa Nhị Hồ trong tay tới, "Cho em mượn chơi này."

Lý Hi Hạnh nhận Nhị Hồ, Tạ Mặc Đông đến gần, nắm tay cô đơn giản chỉ vài động tác.

"Thế này. . . Thế này."

Ngón tay Tạ Mặc Đông rất dài, dù sao cũng là tài tử âm nhạc, nếu đôi tay không như vậy thì khó chơi được nhiều nhạc cụ. Bàn tay khô ráo ấm áp, khiến người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Một lát sau, anh buông tay ra.

"Hiểu không?"

Đối với một người sáng tác âm nhạc mà nói, học một nhạc cụ mới không phải là việc khó. Lý Hi Hạnh đã học nhạc lý, học dương cầm, học cả bộ gõ nhạc, hiểu sơ cách chơi mọi nhạc cụ. Khác với dương cầm, Nhị Hồ là một trong những nhạc cụ dễ sử dụng nhất, Tạ Mặc Đông muốn dạy cô cũng không khó lắm.

"Hiểu ạ." Lý Hi Hạnh chớp mắt mấy cái, "Gần đây em cũng có nghiên cứu qua nhạc cụ dân gian."

Tạ Mặc Đông ngạc nhiên nhướng mày. Lúc anh biên khúc « Ngôi sao » cho Lý Hi Hạnh đã từng hỏi cô có biết sử dụng nhạc cụ dân gian không, Lý Hi Hạnh lúc đó nói rằng cô không biết. Không ngờ mới có một khoảng thời gian ngắn, cô đã tự mình học!

"Thầy biên khúc « Ngôi sao » khiến em có rất nhiều ý tưởng. Em muốn cố gắng năm sau ra album mới, trong đó có ba bài hát dùng hợp tấu giữa nhạc cụ dân gian và nhạc cụ phương Tây". Lý Hi Hạnh giơ Nhị Hồ trong tay lên, "Cho nên gần đây em đang nghiên cứu nhạc cụ dân gian."

Tạ Mặc Đông nhướng mày: "Trùng hợp."

"Dạ?" Lý Hi Hạnh sững sờ, "Trùng hợp gì ạ?"

Tạ Mặc Đông cười cười, không trả lời, chỉ nói: "Tôi đệm nhạc cho em." Nói xong anh đứng dậy đi vào nhà lấy nhạc cụ ra.

Lý Hi Hạnh ngồi trên ghế chờ anh. Cô nghĩ là Tạ Mặc Đông sẽ lấy thêm một chiếc Nhị Hồ đến, nhưng một lát sau Tạ Mặc Đông lại mang ra. . . một chiếc violin bóng loáng!

Lý Hi Hạnh: ". . ."

Tạ Mặc Đông đúng là người không có nhạc cụ nào không thể chơi.

Tạ Mặc Đông nói: "Em kéo trước đi."

"Kéo gì ạ?" Lý Hi Hạnh hỏi.

"Tùy em."

Lý Hi Hạnh nghĩ nghĩ, đầu tiên kéo bài « Ngôi sao ». Cô vừa kéo, Tạ Mặc Đông lập tức đuổi theo.

Kéo xong nhạc dạo, cô thay đổi, bắt đầu kéo bản « Bay lượn » —— đây là ca khúc thành danh của Tạ Mặc Đông. Tạ Mặc Đông mỉm cười, lập tức theo sau cô.

Một lát sau, Lý Hi Hạnh lại đổi ca khúc, kéo danh khúc của nghệ sĩ mù A Bỉnh—— «Erquan Spring Reflect The Moon »!

Tạ Mặc Đông hơi ngạc nhiên, khóe miệng mỉm cười, nghiêm túc cúi đầu chăm chú nhìn đàn violin, kéo đàn.

« Erquan Spring Reflect The Moon » là ca khúc Nhị Hồ nổi tiếng, nói lên tâm tư tình cảm chua xót đau khổ của con người, là ca khúc được những người ăn xin thường sử dụng, cũng là ca khúc thường xuyên được dùng trong tang lễ. Theo lý thuyết, ca khúc này không thể nào dùng đàn violin để hòa tấu.

Nhưng điều này không làm khó được Tạ Mặc Đông. Anh chậm rãi kéo dây cung, bắt chước âm thanh Nhị Hồ, ngẫu hứng biên khúc một đoạn nhạc đệm, uyển chuyển hòa tấu cùng đàn Nhị Hộ, tạo nên cảm giác hài hòa khó tả!

Âm vực đàn violin rộng, hiệu quả phong phú, biến hóa tinh tế, bắt chước gần giống âm sắc Nhị Hồ. Có sự gia nhập của anh, chẳng những không mất đi sự sâu sắc của « Erquan Spring Reflect The Moon », ngược lại còn miêu tả tinh tế thêm.

Một lát sau, Tạ Mặc Đông nói: "Đổi lại nào."

Lý Hi Hạnh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại, Tạ Mặc Đông đã "cắt đứt", kéo ca khúc nổi tiếng « Vân Tước ».

« Vân Tước » là ca khúc nổi tiếng của đàn violin. Giai điệu thanh thoát, âm thanh trong sáng. Bình thường muốn hòa tấu ca khúc này chỉ có thể sử dụng đàn piano, Lý Hi Hạnh lại chỉ có trong tay một nhạc cụ tiêu chuẩn để ăn xin nơi đầu đường...

Lần này đúng là làm khó Lý Hi Hạnh.

Âm vực đàn violin rộng hơn Nhị Hồ, vì thế dù Nhị Hồ kéo ca khúc nào, đàn violin cũng theo được, chỉ là muốn hài hòa hay không, còn phải xem trình độ người biểu diễn. Nhưng với ca khúc của đàn violin, đàn Nhị Hồ không thể theo kịp.

Lý Hi Hạnh dứt khoát ngừng lại, ngửa đầu nhìn về phía Tạ Mặc Đông.

Sắc trời chạng vạng không tối không sáng, mặt trời đã chìm một nửa vào đường chân trời, Tạ Mặc Đông đứng bên bờ ruộng, phía sau anh, bầu trời xanh xám, ráng chiều màu vỏ quýt, mạ non xanh biếc cùng lúa chín vàng. . . Cô chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy, chưa từng nghe ca khúc hay đến thế, chưa từng nhìn thấy. . .

Tạ Mặc Đông dịu dàng cười với cô.

"Thử xem." Anh nói, "Kiểm tra trình độ của em một chút."

Lý Hi Hạnh khó xử nhe răng, không thể không cúi đầu nhìn Nhị Hồ của mình.

Cô không biết có người nào từng dùng Nhị Hồ đệm nhạc cho « Vân Tước » chưa, cho dù có, thì cô cũng chưa từng nghe qua. Vì thế cô không thể bắt chước theo người khác. Tạ Mặc Đông đang muốn kiểm tra cô, muốn cô ngẫu hứng sáng tác một đoạn nhạc đệm, không chỉ hợp với giai điệu, còn phải phù hợp với nhạc cụ trong tay cô.

Tạ Mặc Đông là một quỷ tài âm nhạc, thủ đoạn giày vò người khác càng ngày càng nhiều. Nếu như là mấy tháng trước, chuyện này chắc chắn làm khó khô. Nhưng sau khi quen biết Tạ Mặc Đông, thỉnh thoảng Tạ Mặc Đông cũng kiểm tra cô, nên bây giờ năng lực của cô cũng tăng lên không ít.

Cô gọi Tạ Mặc Đông là thầy, không chỉ vì cô tôn trọng anh, mà cô thật tâm coi Tạ Mặc Đông là thầy mình, anh cũng kiên nhẫn dạy cô như một học trò nhỏ. Tạ Mặc Đông từng nói với cô, cô có thể khiến anh động lòng, không chỉ vì tài hoa của cô, quan trọng hơn là cô có tiềm lực, chỉ cần chỉ dẫn chính xác và cố gắng hết mình chắc chắn có thể phát huy.

Kỳ thật ai cũng có tiềm lực, nhưng với nhiều người mà nói, tiềm lực cả đời như một ngọn núi lửa không hoạt động, không thể phun trào. Lý Hi Hạnh không giống vậy, Tạ Mặc Đông thấy được sự khác biệt trong cô – chính là cô dám thử!

Lý Hi Hạnh nhắm mắt lại, nghiêm túc lắng nghe.

Đồng ruộng rộng lớn bỗng nhiên biến thành khu rừng rậm rạp, dây cung thanh E rung động như âm thanh của đàn chim trên trời, thanh thoát, mừng vui. Trong đầu cô dần hiện ra vô số nốt nhạc. Một lát sau, cô nâng cánh tay, thầm đếm nhịp, đuổi theo tiếng đàn violin!

Đầu tiên cô là nhẹ nhàng gõ cung, cán cung và ống đàn chạm vào nhau thành tiết tấu, giống như tiếng bước chân của động vật nhỏ. Sau đó cô bắt đầu nhanh chóng kéo dây cung.

Cô không thể dùng Nhị Hồ làm thành tiếng của Vân Tước, nên quyết định cải biên « Vân Tước » thành « Rừng cây », trong rừng cây có âm thanh của Vân Tước, cùng tiếng của những chú hươu, có âm thanh của sói, cũng có tiếng hót của chim rừng. Âm sắc Nhị Hồ thanh thoát, kết hợp cùng âm cao của đàn violin, mặc dù bị cướp đi sự nổi bật, nhưng lại hài hòa ngoài ý muốn!

Nụ cười trên mặt Tạ Mặc Đông càng sâu.

Chờ hai người buông nhạc cụ xuống, cả người đều toát mồ hôi, nhưng trong lòng lại nhẹ nhàng vui vẻ.

"Tiến bộ rất nhanh!" Tạ Mặc Đông khen ngợi.

Lúc anh mới quen Lý Hi Hạnh, Lý Hi Hạnh vẫn là một khối ngọc thô. Cô mới hát trên sân khấu không lâu, tuy có thiên phú, nhưng cô thiếu kinh nghiệm. Sau khi chế tác album thứ nhất xong, cô được tiếp xúc nhiều với những người chuyên nghiệp, hiểu nhiều hơn, nên khả năng sáng tác cũng thành thạo hơn rất nhiều, phong cách cũng thoải mái hơn. Quan trọng chính là, cô là một viên ngọc quý yêu âm nhạc, thế nên cô luôn không ngừng nỗ lực tiến bộ hơn.

"Trước khi làm album mới, có hứng thú hợp tác với tôi không?" Tạ Mặc Đông nói.

Lý Hi Hạnh hỏi: "Hợp tác gì hả thầy?"

"À. . ." Tạ Mặc Đông nhẹ nhàng cất đàn violin vào hộp, không nhanh không chậm nói, "Em có biết cuộc thi giao lưu âm nhạc quốc tế XBD không? Sang năm cuộc thi này sẽ tổ chức ở Quảng Châu. Gần đây tôi đến Quảng Châu cũng vì công việc này."

"Có nghe nói qua ạ." Lý Hi Hạnh gật gật đầu. Cuộc thi giao lưu âm nhạc quốc tế XBD là một cuộc giao lưu văn hóa và nghệ thuật giữa các quốc gia, ba năm tổ chức một lần, địa điểm tổ chức sẽ liên tục thay đổi, năm tới Trung Quốc là chủ nhà.

"Bên ban tổ chức muốn tôi sáng tác bài hát chủ đề." Tạ Mặc Đông nói.

Vẻ mặt Lý Hi Hạnh cứng lại. Cô nhìn Tạ Mặc Đông, không tin nổi lời tiếp theo anh nói.

"Vì là cuộc giao lưu tầm cỡ quốc tế, chủ đề lại là văn hóa nghệ thuật, nên tôi cảm thấy nếu có sự kết hợp giữa nhạc cụ phương Tây và nhạc cụ dân gian là một ý kiến không tồi". Tạ Mặc Đông bỏ hộp đàn xuống, nhìn về phía Lý Hi Hạnh, "Tôi hy vọng em có thể cùng tôi hợp tác ca khúc này. Nhưng mà biểu diễn thì phải mời ca sĩ có kinh nghiệm về mặt này đến hát. Thế nào, em có hứng thú không?"

Lý Hi Hạnh hít một hơi thật sâu!

Khi Tạ Mặc Đông nói chuyện anh được mời đến sáng tác, cô đã mơ hồ đoán ra Tạ Mặc Đông định nói gì. Nhưng cô không tin được, cảm thấy chắc là mình đoán sai rồi. Nhưng mà bây giờ Tạ Mặc Đông thế mà nói ra thật!

—— Hai người họ cùng nhau sáng tác ca khúc chủ đề cho cuộc thi giao lưu âm nhạc quốc tế XBD!!!

Làm một người làm âm nhạc, không ai không hi vọng tác phẩm của mình được lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí được truyền bá đến nước ngoài, tạo sức ảnh hưởng đến quốc tế. Lý Hi Hạnh không muốn sao? Đùa à, đương nhiên có! Nhưng cô không dám gật đầu, thậm chí cô còn không cảm nhận được vui vẻ cùng hưng phấn. Giống như cô vừa mới dựng được khung mô hình máy bay và tàu thuyền, liền có người của viện khoa học quốc gia chạy đến nói với cô, tay nghề không tệ, có hứng thú tới cùng chế tạo tàu vũ trụ với chúng tôi không?

. . . Quá không thực tế rồi!

Tạ Mặc Đông nhìn vẻ mặt Lý Hi Hạnh cũng đoán ra cô đang suy nghĩ gì.

"Có chuyện tôi muốn nói rõ với em." Anh mở miệng, "Em biết vì sao ban tổ chức lại tìm tôi không?"

". . . Vì sao ạ?" Lý Hi Hạnh ngốc nghếch hỏi.

"Đầu tiên đương nhiên là liên quan đến lý lịch và quan hệ của tôi." Tạ Mặc Đông nói, "Chẳng qua người đến tìm tôi vô cùng khen ngợi « Ngôi sao ». Đúng vậy, họ đã nghe bài hát này, tôi nghĩ họ khen ngợi bài hát này, vì họ cần một bài hát có sự kết hợp giữa nhạc cụ dân gian và âm nhạc phương Tây như vậy".

"Album này của em phát hành, bình luận trên mạng tôi cũng xem qua. Tôi thấy có hai bên tranh luận về « Ngôi sao ». Một bên nói rằng người sáng tác bài hát này là thiên tài, một bên cho rằng công lao hoàn toàn thuộc về người biên khúc là tôi. Hai bên đều không chịu thua ai. Tuy hiệu quả của bài hát này phần lớn này nhờ tôi, nhưng nếu không có âm nhạc của em, tôi sẽ không có linh cảm. Thiếu em, hay thiếu tôi, đều không có bài hát này".

Lý Hi Hạnh gật đầu. « Ngôi sao » là bài hát cô không mấy để tâm khi viết. Hôm đó cô luyện đàn mệt mỏi, tiện tay gảy vài đoạn nhạc, tự nhiên có linh cảm, viết liền một lúc được bài hát này. Cuối cùng Tạ Mặc Đông có thể làm cho ca khúc này có hiệu quả như vậy, chính cô cũng cảm thấy vui sướng lại ngạc nhiên. Nhưng nếu chỉ nói tất cả đều là công lao của Tạ Mặc Đông, mà bỏ qua linh cảm của cô, thì cô không phục. Lời nói của Tạ Mặc Đông rất đúng trọng tâm.

"Đây là điều thứ nhất. Ý tôi muốn nói, cơ hội này cơ hội có liên quan đến em." Tạ Mặc Đông nói.

Lý Hi Hạnh chần chờ một lát, chậm rãi gật đầu.

"Thứ hai, ban tổ chức không chỉ tìm một mình tôi. Sẽ có mười bài hát được đưa tới cho ban tổ chức, họ sẽ chọn một bài hát làm ca khúc chủ đề." Tạ Mặc Đông nói.

Điều này không khó giải thích, sự kiện tầm cỡ quốc tế, quốc gia đăng cai cũng phải chọn lựa, ca khúc chủ đề sao có thể chỉ chọn từ của một người? Đương nhiên cũng phải tuyển chọn từng vòng. Mà cạnh tranh không phải là những tay mơ mới vào nghề như hồi Lý Hi Hạnh tham gia Super Voice nữa, mà đều là những nhân vật lớn trong ngành.

"Cho nên, lần này là cơ hội của em, cũng là cơ hội của tôi. Tôi hi vọng tác phẩm của mình sẽ được chọn, mà tôi tìm em, cũng vì em có thể mang đến cho tôi linh cảm, tôi tin tưởng vào sự hợp tác của hai chúng ta, cũng vì tôi rất muốn nhận được cơ hội này."

Lý Hi Hạnh gật đầu lần nữa. Tạ Mặc Đông giải thích xong đã khiến cô đang bay bổng trên đám mây có thể quay về mặt đất. Đối với một người sáng tác, một người sáng tác đơn độc, tự do có thể phát huy sự nổi bật của bản thân. Mà khi hợp tác sáng tác, chỉ cần đôi bên phù hợp, có thể giúp đỡ nổi bật lẫn nhau, tạo thành một hiệu quả sáng lạn hơn.

"Thứ ba, cho dù thế nào, đến cuối cùng khi viết tên tác giả, tên tôi ở trước, tên em ở sau."

Lý Hi Hạnh gật mạnh đầu. Đây không phải vì Tạ Mặc Đông tham công, có thể để cô tham dự, cho tên cô cùng xuất hiện đã là một sự nâng đỡ lớn. Ngoài ra xét trên nguyên nhân chính trị hoặc chuyên môn, để tên Tạ Mặc Đông đứng trước, ca khúc của họ mới có thể được chọn.

"Còn có điều thứ tư."

"Dạ vâng?" Lý Hi Hạnh ngoan ngoãn nhìn anh, "Thầy nói đi."

Tạ Mặc Đông nhìn cô, vẻ mặt không còn nghiêm túc, ánh mắt còn kèm theo chút bất đắc dĩ.

"Thứ tư, bảo vệ mình cho tốt." Anh nói, "Đừng để tiểu nhân lợi dụng."

Lý Hi Hạnh ngạc nhiên.

Một lát sau, cô nở nụ cười.

"Dạ, thầy!"

"Đi thôi, " Tạ Mặc Đông nhấc hộp đàn lên, "Đói bụng chưa? Nếm đồ ăn nhà nông nhé!"

"Em sắp đói chết rồi!"

=====

Dư Niệm Hinh nhận được tin nhắn Lý Hi Hạnh gửi tới, xém chút nữa phun nước vào màn hình điện thoại!

Vì luyện tay cho album mới, cho nên muốn sáng tác ca khúc chủ đề cho cuộc thi giao lưu âm nhạc quốc tế XBD? Có khác gì vì muốn tham gia cuộc thi chạy của trường, nên đi đến thế vận hội Olympic làm nóng người không hả?!

Cô lập tức gọi điện thoại cho Tạ Mặc Đông, hiểu rõ chuyện xảy ra, xác nhận là sự thật, cô quả thật suиɠ sướиɠ đến muốn nhảy lên!

Sau khi Lý Hi Hạnh nhận việc, bản thân cô chỉ nghĩ nếu cô theo Tạ Mặc Đông có thể nghe được nhiều bình luận hơn về tác phẩm của họ, để tác phẩm họ đi đến một tầm cao mới. Mà trong mắt Dư Niệm Hinh, chuyện này không chỉ có sức ảnh hưởng như vậy!

Cuộc thi giao lưu âm nhạc quốc tế XBD thực ra không ảnh hưởng đến thị trường âm nhạc, người bình thường ít khi nghe về cuộc thi này, cho nên giá trị thương mại của nó rất ít. Nhưng những người chú ý đến hội nghị này phần lớn đều là người nổi tiếng trong giới, hơn nữa còn có các nhân vật có quyền lực tham gia! Nếu tác phẩm của Lý Hi Hạnh và Tạ Mặc Đông có thể trở thành bài hát chủ đề.... Không! Cho dù không được chọn, nhưng chuyện này đối với Lý Hi Hạnh, giá trị của cô ấy không chỉ tăng thêm một hai mà còn mở cho cô một con đường mới!

Tạ Mặc Đông sao có thể đi đến ngày hôm nay? Anh cũng từng làm không ít công việc như vậy, thậm chí còn không được lưu lại tên tuổi, nhưng nhiều năm tích lũy đã tạo nên Tạ Mặc Đông hiện tại. Lý Hi Hạnh có thể tham gia công việc này, còn được lưu tên, chắc chắn sau này cơ hội sẽ được trao cho cô. Cô cũng có khả năng được nâng đỡ, có tư cách đến những sân khấu lớn hơn. Có thể nói, công việc này chính là con đường chân chính để cô trở thành một thần tượng hàng đầu!

Dư Niệm Hinh lại nghĩ đến chuyện xấu mấy hôm trước, lập tức hoảng sợ.

Muốn trở thành một thần tượng hàng đầu, hình tượng trước công chúng là điều vô cùng quan trọng. Người giống Quách Tiểu Quyên, lúc nào cũng nghĩ đến tiền, cô ta có thể để nghệ sĩ trở thành thần tượng cực hot, có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng năm năm mười năm sau thì sao? Có thể lên tiết mục cuối năm không? Có thể đến sân khấu lớn không? Đây chẳng khác gì mổ gà lấy trứng!

May mắn trước đó cô đã bóp chết kế hoạch của đối phương từ trong trứng nước, nếu không để chuyện tiếp tục tiếp diễn, Lý Hi Hạnh cũng phải nói lời tạm biệt với con đường tươi đẹp này!

Nghĩ tới những điều này, Dư Niệm Hinh quyết định lần sau nhất định mời Chu Tiêu Đồng ăn một bữa cơm!