Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 37: Tư pháp công chính (1)




“Pằng…”

Tiếng súng vang không rõ lý do khiến Kỳ Tư, mới vọt lên lầu hai biệt thự, hoảng sợ. Bàn tay chống tường của anh lập tức căng thẳng tới nắm lại, sau đó không quan tâm vùi đầu tiếp tục đi lên trên.

“Kỳ Tư, cậu đừng xằng bậy!”

Giang Chính ở phía sau gọi anh, nhưng vô dụng.

Nửa tiếng trước, ba người bọn họ vừa hay gặp nhau, lại trùng hợp gặp gỡ một người đàn ông khác đang chậm rì rì chuẩn bị quay về biệt thự. Thế là ba người bàn bạc, kết hợp với cảnh sát ở đồn cảnh sát khu vực lấy lý do đồn cảnh sát tuần tra ban đêm, vì trị an khu vực, yêu cầu gã đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận, đưa đi phối hợp điều tra..

Sau khi giải quyết xong tên này, ba người “ngựa không dừng vó” chạy tới biệt thự. Giang Chính, Uông Hải Đ ĩnh và Kỳ Tư điều tra từng phòng dưới lầu, phát hiện người thứ hai bị trói gô trong một phòng. Sau khi xác minh thân phận, biết được người này tên là Vương Bản Vận, 32 tuổi, từng bị đi tù vì tội hi3p d@m.

Mà điều này khiến Giang Chính lập tức loại trừ khả năng người này có tham dự vụ cướp năm năm trước. Bởi vì năm năm trước, gã còn đang ở trong tù, không có khả năng ra ngoài gây án.

Suy nghĩ muôn vàn, nhưng không thể giải quyết ngay trong chốc lát được. Ít nhất hiện tại, tâm tư của Kỳ Tư hoàn toàn không ở trên những thứ này, anh vướng bận an nguy của Quý Duyệt Sênh, ai nói gì anh cũng không nghe lọt nửa câu.

Một đường tìm lầu trên lầu dưới, mà vẫn không phát hiện tung tích của Quý Duyệt Sênh. Lúc ấy Kỳ Tư bỗng nhớ ra cô từng nhắc đến gác mái, nên lao về hướng ấy. Nhưng đi được nửa đường, bọn họ nghe được tiếng súng vang.

“Duyệt Sênh!”

Kỳ Tư mất khống chế gọi tên cô, vừa vội vã lao lên gác mái. Mỗi một bước anh đạp lên bậc thang đều như đạp lên mép vực dễ sụp đổ, từng bước lo lắng hãi hùng, rồi lại ôm quyết tâm.

Cứu viện cấp thiết, gác mái gần trong gang tấc, duỗi tay là có thể chạm đến, nhưng Kỳ Tư lại cảm thấy xa xôi không thể với tới. Trong lúc căng thẳng, anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập hoảng loạn, hoàn toàn không nghe thấy được Quý Duyệt Sênh đáp lại, như giữa gác mái và anh bị ngăn cách bởi một tấm chắn rất lớn, ngăn cản cảm ứng mà bọn họ muốn truyền lại cho nhau.

Anh thở phì phò vọt vào gác mái, vậy mà lập tức bị bóng tối bao phủ. Kỳ Tư rơi vào bóng tối, một tia sáng duy từ chỗ cửa tủ quần áo chiếu ra. Trong thời khắc mấu chốt này, bất kỳ thứ gì nhìn có vẻ không giống bình thường đều thành điểm đáng ngờ mà không cần suy nghĩ. Hai tay Kỳ Tư nắm tay nắm cửa tủ quần áo, đôi mắt nặng nề, khom lưng đạp vào.

Nơi này khác với thế giới bên ngoài, lạnh lẽo và máu tanh. Nó lặng lẽ hô hấp, lấy tư thái không phát ra tiếng và hoàn toàn tồn tại chờ đợi Kỳ Tư đến.

Anh cảm nhận được mình bị hơi lạnh quấn quanh, lạnh lẽo đến xương. Thời gian nơi này dường như vô cùng chậm, thậm chí anh có thể thấy bụi bặm lơ lửng xung quanh, chúng nó di chuyển vô cùng thong thả, chậm như đã thoát khỏi thực tại. Mà Quý Duyệt Sênh bị bụi bặm vây quanh, giờ phút như bị bấm nút tạm dừng - chỗ thịt lộ ra ngoài từ trên xuống dưới của cô đều phủ kín vết thương cả to cả nhỏ, vết thương trên đầu thậm chí còn đang chảy máu. Cô như không biết gì, hai đầu gối tách ra quỳ đè lên gã đàn ông dưới người, sống lưng thẳng tắp, hai tay cầm súng chĩa vào gã đàn ông nằm im không nhúc nhích dưới đất.

“Duyệt Sênh?”

Trên mặt đất không có nhiều máu, trái tim nhấc tới cổ họng của Kỳ Tư chậm rãi thả lỏng.

Anh cẩn thận đi về phía cô, nhìn đôi tay cứng đờ của cô, còn cả đôi tay cầm súng thấm đẫm máu của cô.

Anh không dám nghĩ, Quý Duyệt Sênh đơn thương độc mã đi vào nơi này đã trải qua những gì. Những vết thương chói mắt làm anh biết rõ chuyện xảy ra trên người Quý Duyệt Sênh và lựa chọn không nghĩ lại.

Anh biết, Quý Duyệt Sênh đã bị sợ tới mất đi ý thức. Anh cũng biết, chỉ cần mình nghĩ đến những việc cô đã gặp phải nhiều thêm một giây, rất có khả năng anh sẽ mất lý trí ngay lúc đó.

“Duyệt Sênh, không sao.” Anh lẩm bẩm khẽ gọi, đến gần cô với sự dịu dàng lớn nhất, vừa trấn an cô, vừa duỗi tay muốn cầm súng trong tay cô: “Em đã làm rất tốt rồi, thật sự cực kỳ tốt. Không phải sợ, không có việc gì.”

Ngay khi tay anh chạm vào Quý Duyệt Sênh, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mâu thuẫn và không dễ lơi lỏng cảnh giác của cô. Nhưng Kỳ Tư không thu tay, anh thấy trên mặt đất chỗ cạnh đầu gã đàn ông có một lỗ nhỏ.

Kỳ Tư nhăn mày, nhìn ánh mắt kiên định của Quý Duyệt Sênh, vô cùng đau lòng. Mặc dù vì quá mức sợ hãi mà làm ra hành động siêu việt theo bản năng, cô vẫn không làm ra hành vi quá khích. Anh không biết suy nghĩ của Quý Duyệt Sênh trong lúc nguy cấp, nhưng khoảng cách trong gang tấc đủ để Quý Duyệt Sênh cầm súng bắn chết sinh mệnh đầu tiên.

Song, cô không làm.

“Kỳ Tư...”

Sự ấm áp chạm vào tay khiến Quý Duyệt Sênh có phản ứng, cô vẫn cố chấp nắm súng trong tay, tầm mắt lại dừng ở trên người Kỳ Tư. Giây phút đó, cảm giác hạnh phúc từ ác mộng trở về hiện thực, khiến đôi mắt kiên định của cô chợt phủ kín nước mắt.

Đã nói chờ Kỳ Tư đến rồi hãy khóc... Cuối cùng cô cũng chờ được rồi.

“Không sao.”

Kỳ Tư dùng một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng lấy súng từ trong tay cô, đưa sang cho Giang Chính đứng sau anh.

Giang Chính thu súng, mấy cảnh sát phía sau lập tức tiến lên chống chế gã đàn ông thoáng khôi phục ý thức trên mặt đất.

“Mau gọi xe cứu thương.” Giang Chính quay đầu nói với Uông Hải Đ ĩnh vội vàng chạy tới.

Uông Hải Đ ĩnh nhìn Quý Duyệt Sênh chôn trong ngực Kỳ Tư khóc như đứa bé thì lập tức đau lòng tới mũi cũng chua xót, lại không quên chế nhạo Giang Chính một câu: “Còn cần anh nói!”

Quý Duyệt Sênh càng khóc càng lớn, có thế nào cũng không ngăn được. Mà cô vừa khóc, động đến vết thương trên người, càng đau hơn. Quá đau, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục khóc.

Giống như ở trường bị bắt nạt, về nhà ôm mẹ kể khổ. Quý Duyệt Sênh ôm Kỳ Tư khóc lóc thảm thiết, cô muốn ngừng nước mắt, nhưng nghĩ đến việc mình tìm được đường sống trong chỗ chết, phúc lớn mạng lớn lại hận không thể khóc tới ngất luôn.

Kỳ Tư vừa an ủi cô, vừa lo lắng vết thương trên người cô rách thêm, hy vọng có thể kịp thời điều trị: “Duyệt Sênh, trên người của em còn có chỗ nào bị thương, đau ở đâu, em nói cho anh.”

“Chỗ nào cũng đau.” Quý Duyệt Sênh thút tha thút thít nức nở nói.

“Có thể đứng lên không?” Kỳ Tư lo lắng, sợ cô bị thương nặng mà không biết.

“Không thể, chân mềm...” Quý Duyệt Sênh khóc đến độ thở hổn hển, nói chuyện cũng thút thít. Bởi vì lạnh, khóc đến ch ảy nước mũi, cô cũng không quan tâm. “Em... Lúc em nhìn thấy súng chĩa vào mình... Em không nói quá đâu, thật sự thiếu chút nữa bị dọa tè ra rồi... Lúc ấy em đã cảm thấy có lẽ em phải chết, về sau gặp chỉ có thể báo mộng cho anh...”

Kỳ Tư nghe xong vừa buồn cười vừa đau lòng, khẽ vuốt v e lưng cô cho dễ thở. Một cô gái 20 năm qua sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ, chưa từng bị tổn thương. Cô ngây thơ hồn nhiên thi vào trường cảnh sát, mặc dù thể lực chỉ vừa đủ điểm, cô cũng cười hì hì tiếp nhận, còn có thể lấy một loạt lý do để giải vây cho thể lực kém cỏi của mình.

“Em rất dũng cảm.” Kỳ Tư khẽ nói, tay cũng ôm cô chặt hơn.

“Ừm, em biết...” Nói xong, Quý Duyệt Sênh lại vùi đầu khóc rống lên. Không biết có gì để khóc, chỉ cảm thấy có Kỳ Tư ở gần, cô có thể không nỗ lực, có thể không dũng cảm, có thể muốn khóc bao lâu thì khóc bấy lâu.