Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 21: Đột nhiên tỏ tình (1)




Vụ án 2: Điện thoại của Coco

Một việc xảy ra càng thường xuyên thì càng khác thường.

- William Burroughs -(*)

(*) William Seward Burroughs II là một nhà văn và nghệ sĩ thị giác người Mỹ. Ông được nhiều người coi là nhân vật chính của Thế hệ Beat và là tác giả hậu hiện đại lớn có ảnh hưởng đến văn hóa và văn học đại chúng.

Mùa hè nóng bức kết thúc theo lễ Quốc Khánh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm bắt đầu thay đổi rõ rệt. Đến tháng 11, mọi người thay từ đồng phục mùa hè sang áo sơ mi dài tay, lại từ áo sơ mi dài tay đổi sang đồng phục xuân thu (*). Nhưng bởi vì đồng phục là vest, khá gò bó, bởi vậy rất nhiều phân khu không thích mặc, luôn thống nhất mặc đồ huấn luyện.

(*) Đồng phục xuân thu: Sĩ quan chủ yếu mặc đồng phục xuân thu kiểu vest, đồng phục xuân thu kiểu áo khoác chủ yếu được cấp cho hạ sĩ quan, chiến sĩ. Quần áo thông thường được mặc với ruy băng và quần áo khác, có thể mặc trong các dịp nghi lễ chung.

“Cậu lại đi đâu?”

Chủ nhật, người trong phòng ký túc xá đều tiêu tốn thời gian ở trên giường. Cho nên, Tĩnh Tĩnh nằm ở trên giường xem tivi nhìn thấy Quý Duyệt Sênh chuẩn bị ra cửa thì tò mò hỏi.

Quý Duyệt Sênh đi giày, thần bí nói: “Theo tin tình báo đáng tin cậy từ tiền tuyến, hôm nay đàn chị Tử Tang về trường! Tớ muốn rủ Kỳ Tư cùng tớ đi gặp thần tượng!”

Quý Duyệt Sênh nói xong thì hấp tấp ra cửa. Tuy mấy người còn lại trong phòng ký túc xá cũng cảm thấy hứng thú với Trần Tử Tang, nhưng tóm lại không ai hưng phấn như Quý Duyệt Sênh.

“Đàn chị Trần trở về, thế chẳng phải đàn anh Cố Sâm...” Lục Địch từ trên giường ngồi dậy, vén mái tóc ngắn, đầy hàm xúc nhắc nhở.

Phó Kiêu Kiêu và Tĩnh Tĩnh hai mặt nhìn nhau, vài giây sau - “Á! Đừng cản tớ! Tớ muốn đi xem Cố Sâm!”

Cây trên đường râm mát, nhóm đàn em đi qua đi lại, nhìn thấy đều không quên chào hỏi Quý Duyệt Sênh. Quý Duyệt Sênh đi đến câu lạc bộ, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.

“Kỳ Tư, cậu có nghe việc đàn chị Trần Tử Tang đã quay về không? Cậu đi cùng tớ nhé, đi một mình tớ sợ!” Quý Duyệt Sênh đẩy cửa ra, bụm mặt đứng ở cửa làm ra vẻ ngượng ngùng nói.

Kỳ Tư nhìn cô, lại nhìn “vị khách” ở bên cạnh, lập tức không biết nói tiếp thế nào.

“Được không?” Lúc này Quý Duyệt Sênh buông tay, nhìn về phía Kỳ Tư. Ngay khi nhìn thấy Kỳ Tư, cô cũng nhìn thấy hai vị “khách không mời mà đến” ngồi trong phòng.

“Má ơi...” Quý Duyệt Sênh buột miệng thốt lên, ngây ra tại chỗ.

Người trước mặt cô không phải ai khác, đúng là Trần Tử Tang và Cố Sâm. Điều khác biệt là, hai người họ không mặc đồng phục cảnh sát, chắc là tranh thủ thời gian đến đây một chuyến. Mà đã lâu không thấy Trần Tử Tang, tóc chị sớm đã dài chấm vai, mặt có vẻ càng nhỏ càng tinh xảo. Chị ấy cười tủm tỉm nhìn về phía Quý Duyệt Sênh, dường như còn nhớ rõ cô.

Cố Sâm ở cạnh lại không có quá nhiều biểu cảm, nhìn thấy Quý Duyệt Sênh bộc lộ khoa trương thì nhẹ nhàng bâng quơ hỏi Kỳ Tư một câu: “Bạn gái à?”

Kỳ Tư trầm giọng “vâng” một tiếng, không nhìn Quý Duyệt Sênh.

Quý Duyệt Sênh thẹn thùng gần chết, cắn môi chậm rãi đi tới phía sau Kỳ Tư. Cô thò đầu ra, lấy hết can đảm nói: “Đàn anh, đàn chị, đã lâu không gặp.”

“Chào em, em dâu.” Cố Sâm đặt xuống file tài liệu thuộc về câu lạc bộ của bọn họ trong tay, mặt không đổi sắc chào hỏi cô.

Kỳ Tư vừa nghe, gương mặt đỏ bừng ngắt lời anh ấy: “Anh họ...”

“Hả?” Quý Duyệt Sênh nghe được điều khó tin từ trong đối thoại của bọn họ: “Cái gì? Cái gì? Anh? Cậu gọi đàn anh Cố Sâm là anh họ á? Anh ấy là anh họ của cậu? Cố Sâm là anh họ của cậu?”

“Ừ.” Lúc này, Kỳ Tư nhớ ra hình như anh chưa từng nói chuyện với cô về quan hệ anh em này, bèn giải thích: “Bố của anh ấy là bác của tớ, mẹ của tớ là cô của anh ấy. Từ nhỏ chúng tớ đã cùng nhau lớn lên.”

Quý Duyệt Sênh cảm thấy khó có thể tin được. Nhà bọn họ là ngậm muỗng vàng sinh ra à?

Chân tướng này đến quá k1ch thích, cô không thể ngay lập tức tiếp nhận toàn bộ, đành phải kinh ngạc nuốt nước miếng.

“Bọn họ học năm bốn bận bịu ôn tập tham gia thi cử, bớt thời giờ lại đây một chuyến vì tớ nhờ giúp đỡ.” Kỳ Tư giải thích đủ nguyên nhân Cố Sâm và Trần Tử Tang xuất hiện ở câu lạc bộ: “Từ sau khi chuyện Quan Thấm chấm dứt, hộp thư công khai của chúng ta đã nhận được khá nhiều thư. Lấy năng lực của chúng ta, chỉ sợ là phải xem đến học kỳ sau. Nhưng anh tớ chỉ cần mười phút là xem xong rồi. Chị dâu... À, đàn chị Trần còn giúp chúng ta phân loại thư, để tiện xem xét.”

Quý Duyệt Sênh khâm phục nhìn về phía Trần Tử Tang, nghĩ thầm không hổ là thần tượng.

“Kỳ Tư nói nhiều lên rồi.” Trần Tử Tang thản nhiên cười, nói với Cố Sâm.

Cố Sâm chỉ nhìn Kỳ Tư, nguyên nhân nói nhiều lên ngoài tình yêu ra thì còn có thể là cái gì? Anh cầm lấy áo khoác của Trần Tử Tang, tỉ mỉ mặc vào cho chị ấy, sau đó nói với Kỳ Tư: “Thời gian eo hẹp, còn phải hẹn hò. Bọn anh đi trước.”

“Được.” Kỳ Tư cảm kích gật đầu, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Anh! Nếu không anh cũng gia nhập câu lạc bộ đi?”

“Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.” Cố Sâm dứt khoát từ chối: “Vốn sắp thi đã rất bận, còn bị lừa đến Sở Cảnh sát hỗ trợ. Anh và Tử Tang đã gần một tháng không gặp nhau.”

Kỳ Tư không ngờ chỉ đến đồn cảnh sát cơ sở phụ giúp mà lại bận đến vậy. Anh vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh. Đã đưa cho anh một yêu cầu hơi thái quá rồi.”

“Em hiểu là được.” Cố Sâm nhìn đồng hồ: “Đi thôi.”

“Vâng, hẹn gặp lại.” Kỳ Tư cảm kích nói.

“Gặp lại sau nhé.” Trần Tử Tang đi ở phía trước, vẫy tay với Quý Duyệt Sênh.

“Lần sau gặp ạ!” Quý Duyệt Sênh thỏa mãn tạm biệt chị ấy.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Quý Duyệt Sênh cảm thán: “Tình cảm của bọn họ tốt thật đấy. Năm bốn đại học rồi còn gắn bó keo sơn như vậy, thật là hiếm thấy.”

Bốn năm? Kỳ Tư nghĩ bọn họ ở bên nhau chưa được bốn năm. Anh nhớ rõ sau khi Cố Sâm bị thương hồi năm hai đại học, hai người mới ở bên nhau. Mùa hè đó, tâm trạng Cố Sâm cực kỳ tốt, trước nay anh chưa từng thấy anh họ vui vẻ đến vậy.

“Từ khi ở bên đàn chị Tử Tang, mỗi ngày anh tớ đều vui vẻ.” Cuối cùng, anh buột miệng thốt ra kết luận này: “Trước đó, anh tớ còn chết không thừa nhận mình thích chị ấy. Cuối cùng theo đuổi được người ta, kết quả thành dáng vẻ dính như keo này.”

Quý Duyệt Sênh lại nghiêng đầu cười ngây ngô: “Xem ra đàn anh Cố Sâm thật sự không phải kiểu khó đến gần như trong truyền thuyết.”

“Anh ấy là vậy đấy.” Không ngờ Kỳ Tư lại khẳng định: “Anh trai tớ đúng là kiểu nhìn nhưng không với tới được. Tớ thi vào trường cảnh sát vì anh ấy, muốn trở thành người giỏi như anh ấy.”

Quý Duyệt Sênh vô cùng kinh ngạc: “Cậu đã rất giỏi rồi! Tớ không cảm thấy cậu kém đàn anh! Nếu nhất định phải nói kém ở đâu thì...”

“Ở đâu?” Kỳ Tư thầm kinh ngạc, lại hơi lo lắng về cái nhìn của Quý Duyệt Sênh với mình.

“Là cô gái tốt nhất trên thế giới đã bị đàn anh cướp đi rồi!” Quý Duyệt Sênh kiềm chế kích động trong lòng, nắm tay khẽ gõ lên mặt bàn nói với vẻ đáng tiếc.

Nghe thấy đáp án này, Kỳ Tư âm thầm thở phào.

Đối mặt với sự đáng yêu của Quý Duyệt Sênh, anh hoàn toàn bó tay, chỉ có thể cười khẽ nói: “Chẳng phải cô gái tốt nhất trên thế giới đang ngồi đối diện tớ à?”

Quý Duyệt Sênh ngẩng đầu, nhìn Kỳ Tư, mắc cỡ đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Nói bậy gì thế!”

Kỳ Tư không kìm nổi vẫn giơ tay nhẹ nhàng xoa loạn tóc cô, sau đó hai người ngồi mặt đối mặt bắt đầu xem xét những lá thư mà Cố Sâm và Trần Tử Tang sàng lọc.

Trong đó có một phong thư được Trần Tử Tang đánh dấu dường như khá đặc biệt. Kỳ Tư thấy một dãy số quen thuộc. Đó là tài khoản hộp thư QQ, mà chủ tài khoản này là bạn cùng phòng của anh - Kiều Khải Vọng.

“Làm sao vậy?” Quý Duyệt Sênh thấy Kỳ Tư chợt nhíu mày, biểu cảm khác thường, lập tức đi sang ngồi cạnh anh.

“Chứng mộng du của Kiều Khải Vọng chưa giảm.” Kỳ Tư đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng: “Cậu ấy lấy việc không ngủ làm cái giá để giải quyết mộng du.”

“Hả?” Quý Duyệt Sênh cảm thấy việc không ngủ này thật sự rất thái quá: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì à?”

Kỳ Tư liên tục đọc ba phong thư Kiều Khải Vọng gửi đến, trong thư mịt mờ nói ý đồ gửi đến. Bản thân việc mộng du của Kiều Khải Vọng không nghiêm trọng lắm, nhưng gần đây đã xảy ra một việc kỳ lạ, làm anh ta khó có thể đi vào giấc ngủ đồng thời bị tra tấn tinh thần.

“Số điện thoại lạ?” Quý Duyệt Sênh thấy chữ mấu chốt được đánh dấu đỏ trong thư. “Kiều Khải Vọng luôn nhận được một cú điện thoại rất khó hiểu. Rõ ràng nhầm số nhưng luôn gọi đi gọi lại nhiều lần. Tình hình thế nào?”

“Tò mò à?” Kỳ Tư hỏi.

Quý Duyệt Sênh gật đầu: “Gọi nhầm số rất bình thường. Nhưng mà liên tục gọi sai thì là cố ý.”

“Kiều Khải Vọng rất thích làm chuyện thừa.” Kỳ Tư có phần tức giận, bất mãn với một loạt hành động cố tỏ ra thần bí của anh ta. Tuy vậy anh vẫn cầm di động gọi điện cho Kiều Khải Vọng.

Quý Duyệt Sênh nhìn anh bấm di động, giây tiếp theo, cô lập tức quay đầu nhìn ra hướng cửa: “Tớ nghe thấy tiếng di động rung, có người đang đến.”

Kỳ Tư hoài nghi buông di động, không ngắt máy. Lúc này, anh cũng nghe thấy tiếng “rè rè” gần trong gang tấc.

“Hi, người anh em.”

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Kiều Khải Vọng “không mời tự đến”.

“À, bạn học Quý, tớ nghe Kỳ Tư nhà bọn tớ nhắc tới cậu mỗi ngày. Nói cậu đáng yêu ra sao, ngoan ngoãn thế nào, làm người thích ra sao... Buồn nôn đến tột đỉnh.” Kiều Khải Vọng vào phòng đã liên tục nói hươu nói vượn. Những lời này Kỳ Tư chưa bao giờ nói nhưng Kỳ Tư lại không tiện phản bác, bởi vì ở trong lòng anh, Quý Duyệt Sênh thật sự như vậy.

“Cậu gửi thư à?” Quý Duyệt Sênh không tiếp lời, hỏi thẳng vào vấn đề.

Kiều Khải Vọng tặc lưỡi, xấu hổ gãi gãi mặt, úp mở: “Thật ra thì, việc này, cậu nói xem một chàng trai như tớ lại bị một cuộc điện thoại xa lạ làm cho sợ tới mức không dám ngủ, có phải quá không đàn ông rồi không?”

“Cho nên cậu phải làm điều thừa là gửi thư?” Kỳ Tư ép hỏi.

“Anh à, em sai rồi được chưa? Các cậu cứu tớ đi... Không phải, không phải cứu tớ, là có thể tra xem rốt cuộc là ai gọi điện thoại không?” Kiều Khải Vọng đã đến đây, nghĩ bất chấp tất cả, dứt khoát nói thẳng luôn.

Kỳ Tư đưa ra kiến nghị: “Có phải báo cảnh sát sẽ nhanh hơn không?”

Kiều Khải Vọng thiếu chút nữa quỳ xuống: “Cậu cảm thấy tớ chưa đủ mất mặt phải không? Tớ, một sinh viên trường cảnh sát, bởi vì mấy cuộc điện thoại mà không dám ngủ, xong rồi còn báo cảnh sát làm phiền cảnh sát? Bọn họ sẽ cảm thấy tớ có bệnh!”

“Cậu vốn đã suy nhược thần kinh.” Kỳ Tư hờ hững nói.

“Bạn học Quý, mau nói hộ tớ mấy câu.” Rơi vào đường cùng, Kiều Khải Vọng chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ Quý Duyệt Sênh đang xem kịch vui.

Quý Duyệt Sênh lấy ra giấy bút từ trong ngăn kéo nghiêm trang nói: “Vậy mời bạn học Kiều thành thật kể hết những gì đã trải qua, không thiếu một chữ.”

“Các cậu thẩm vấn à...” Kiều Khải Vọng vừa lải nhải vừa ngoan ngoãn kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện bọn họ, trên tay còn cầm di động, sợ bỏ lỡ cái gì.