Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 16: Cái gọi là thiên sứ (4)




Dưới sự sắp xếp của Giang Chính, một vị cảnh sát họ Đổng đi cùng Quý Duyệt Sênh và Quan Thấm đến nhà Quan Triển Tường. Mà lý do Quý Duyệt Sênh “lừa” Quan Thấm là - “Tớ và cảnh sát Đổng không biết đường đến nhà Quan Đình Diệu, nhờ dẫn đường.”

Quan Thấm thật sự tốt tính, mới có thể tin tưởng không nghi ngờ với một yêu cầu gạt người rõ ràng như vậy.

“Kỳ Tư đâu?” Sau khi ngồi trên xe cảnh sát, Quan Thấm thấy chỉ có Quý Duyệt Sênh và cảnh sát Đổng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Quý Duyệt Sênh thuận miệng giải thích: “Cậu ấy bận chút việc không đi với chúng ta.”

“Ồ!” Quan Thấm nhẹ giọng trả lời.

Quý Duyệt Sênh thấy cảm xúc của cô ấy không cao, nói sang chuyện khác: “Túi thơm cậu ấy tặng có hiệu quả không?”

“Có thể do tác dụng của tâm lý, ngủ khá ổn.” Cô ấy cười khẽ, lại trông có vẻ cực kỳ đau thương.

Cảnh sát Đổng lái xe không tham dự cuộc nói chuyện của hai cô gái, rất nghiêm túc lái xe. Nhưng anh ta thỉnh thoảng chen vào một câu “Có phải đường này không” “Đi thẳng qua đèn xanh đèn đỏ à” để chứng minh bọn họ thật sự không biết đường.

Đi gần mười lăm phút vẫn chưa tới điểm đích, Quý Duyệt Sênh đột nhiên nhớ tới còn một vấn đề cần Quan Thấm giải đáp nên rất cẩn thận hỏi: “Cậu nói năm cậu bảy tuổi có đi ra ngoài tìm bố mẹ vào buổi tối, kết quả bố mẹ ở chỗ bếp nhà bà để hỗ trợ giết lợn?”

Quan Thấm gật đầu, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ với ký ức tuổi thơ. Bởi vì cảnh trong mơ quá mức chân thật, thậm chí có đôi khi cô ấy sẽ cảm thấy những đoạn ngắn ký ức đó có lẽ cũng là giấc mộng.

“Vậy cậu còn nhớ rõ lúc ấy trong phòng bếp có những ai không?”

Quý Duyệt Sênh hỏi ra vấn đề mà phải hỏi ngay từ đầu, nhưng dựa theo tình hình ngay lúc đó, bọn họ hoàn toàn không biết cảnh trong mơ của Quan Thấm lại có bí mật lớn tới vậy. Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc vẫn không đủ coi trọng.

“Mẹ tớ...”

Quan Thấm khó khăn nhớ lại tình cảnh lúc đó, nhưng cô ấy khẳng định lúc ấy mẹ có ở đấy. Cô ấy dứt khoát nhắm mắt lại...

Cô ấy đẩy cửa ra, cửa không khóa. Cô ấy dùng tay nào đẩy cửa, cô ấy không nhớ nổi. Cảm giác của cơ thể với sự kiện kia vẫn còn trong ký ức. Cô ấy không dùng tay mở cửa, vậy cô ấy đi vào kiểu gì? Mẹ mở cửa à? Hình như không phải.

Ánh mắt đầu tiên, cô ấy nhìn thấy ai? Lúc ấy bọn họ đang làm gì?

“Bác hai cậu có mặt không, lúc đó ý?” Quý Duyệt Sênh thấy cô ấy cố gắng suy nghĩ thì cẩn thận nhắc nhở một chút.

Trong đầu Quan Thấm lập tức xuất hiện bóng dáng bác hai, cô ấy nghe thấy giọng ông ta trước tiên. Hình như ông ta đang phẫn nộ nói gì đó, dần dần, dáng vẻ ông ta mới rõ ràng.

“Bác ấy mặc một chiếc áo khoác xanh đen, bên trong là áo lông... À, chuyện xảy ra vào mùa đông.” Quan Thấm cảm thấy không thể tin nổi, vậy mà cô ấy còn có thể dần dần nhớ lại chuyện cũ đã quên.

Màu xanh đen? Mùa đông. Quý Duyệt Sênh khó nén kích động trong lòng, miêu tả này cơ bản khớp với lời khai của La Nhất Kiệt.

“Lúc ấy hình như bác tớ đang mắng người... Tớ không rõ lắm. Mẹ tớ bảo tớ vừa vào cửa là khóc, có thể là bị dọa khóc.” Quan Thấm cúi đầu cười nhạo bản thân một phen: “Bác hai đang nói, chắc bác cả cũng ở đó. Tớ nhớ rõ lúc ấy căn nhà nhỏ đứng đầy người.”

“Vậy bà cậu đâu?” Quý Duyệt Sênh mơ hồ cảm thấy chuyện không thích hợp.

Quan Thấm không chút suy nghĩ nói luôn: “Chắc chắn bà cũng...” Nói tới đây, cô ấy dừng lại, ánh mắt nhìn Quý Duyệt Sênh bỗng trở nên không chắc.

Bà có ở đó ư? Cô ấy chợt có một nghi vấn như vậy. Mà nghi vấn khiến cô ấy sợ hãi, không có bất kỳ cảnh nào về bà tập hợp trong đầu cô ấy. Nỗi sợ nảy sinh từ đáy lòng khiến cô ấy cảm thấy không gian hồi ức đang vặn vẹo. Cô ấy đứng giữa dòng thời gian, không thể thấy rõ bất cứ điều gì

“Không sao, đừng nóng vội.” Quý Duyệt Sênh duỗi tay đặt lên mu bàn tay cô ấy. Nếu việc này khó có thể nhớ lại vậy đổi vấn đề. “Đúng rồi, cậu có nhớ lần trước tớ nhìn thấy anh họ cậu đeo cái kim cài áo trên bức ảnh gia đình hôm đến thăm cậu không?”

Quan Thấm vừa nghe thấy tên Quan Triển Tường thì cực kỳ lạnh nhạt, cô ấy nói: “Tớ còn từng cầm món đồ đó để chơi đó. Sau đó nói là mất rồi hay sao ấy, tớ cũng không thấy nữa.”

“Thế lúc ấy cậu cảm thấy, cái kim cài áo đó là đồ rẻ tiền hay là đồ đắt?”

“Đồ đắt.” Quan Thấm đan mười ngón tay vào nhau đặt trước bụng: “Lúc còn sống, bác hai của tớ vẫn luôn trông mong con trai phát tài, nhưng anh ta là đồ ăn no chờ chết. Bác hai tớ nóng tính, thường xuyên đánh anh ta. Nghe mẹ tớ bảo, lúc còn trẻ, anh ta có nhiều tiền như vậy, trên thực tế là làm trai bao được phú bà nuôi. Dù sao cả nhà tớ đều không thích anh ta.”

Quý Duyệt Sênh không nói gì. Thân thích thật ra là người thân mà chúng ta không được lựa chọn khi sinh ra nhưng lại không thể không có. Chỉ là chuyện nhà người khác, cô không tiện đánh giá.

“Nói đến cái kim cài áo kia, tớ vẫn luôn cảm thấy lạ. Thứ lấp lánh ở giữa nó, lúc bé tớ vẫn muốn cậy xuống, là màu xanh lục, giống như... mắt rắn!”

Đột nhiên, một cánh cửa ký ức khác của Quan Thấm được mở ra, nhưng cánh cửa ký ức này được khảm trên tường trong mơ, cô ấy lại từ hiện thực quay về giấc mơ.

Trong phòng pháp y của Cục Cảnh sát, Triệu Chỉ Vân đang yên tĩnh giúp Kỳ Tư vẽ tranh. Thông qua kỹ thuật mô phỏng 3D, bắt chước dáng vẻ lúc ấy của Hà Thưởng Quyên và phần đầu bị đòn nghiêm trọng, vết thương sau não bộ, tiện cho Kỳ Tư so sánh tham chiếu.

“Hung khí vẫn là cây búa rỉ sắt kia. Dựa theo cách nói của Đồng Trị Đình, lúc ấy hẳn là Hà Thưởng Quyên ngã xuống đất, không có sức đánh trả, cuối cùng bị đánh chết. Trên mặt đất trải rộng vết máu, chính là chỗ này.” Trước khi vẽ, Triệu Chỉ Vân cố gắng báo tường tận toàn bộ tin tức cho Kỳ Tư, để anh càng dễ vẽ tranh.

“Chỗ vết thương này hình như tạo thành do hai lần đập búa.” Kỳ Tư nhìn chỗ lún vào vỡ vụn trên đầu lâu, đưa ra nghi vấn.

Triệu Chỉ Vân dựa người vào bàn làm việc, trả lời: “Ừ, có lẽ nhát đầu tiên đánh cho bà ấy bất tỉnh, còn chưa chết.”

Lúc sau, Kỳ Tư rơi vào trầm mặc. Sau khi anh suy nghĩ thì vẽ liền một mạch tới bây giờ. Mãi tới khi vẽ nét cuối cùng, anh đột nhiên chau mày.

“Khó trách...” Anh nhỏ giọng nói rồi giao bức tranh cho Triệu Chỉ Vân.

Khi Triệu Chỉ Vân lại lần nữa nhìn thấy tranh, vẫn không kiềm được kinh ngạc. Đây là một đôi tay hoàn toàn không giống tay La Nhất Kiệt, từ trên bức tranh có thể cảm nhận được sự âm u của đôi tay này. Đôi tay này để móng khá dài, tuy rằng không đến mức gầy, nhưng nhìn có vẻ bệnh tật.

La Nhất Kiệt giế t chết Trương Sơn chỉ cần dùng một tay cầm búa đã giết được, nhưng người này lại dùng hai tay.

“Tôi vẽ sai bức tranh của Quan Đình Diệu rồi.” Kỳ Tư khẽ thở dài: “Tôi không suy xét yếu tố ông ta bệnh tật ốm yếu.”

“Cho nên, ý của cậu thì đây là Quan Đình Diệu?” Triệu Chỉ Vân giơ bức tranh lên, hỏi với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Kỳ Tư nhìn cô ấy một cái: “Cái này phải chờ bên đội trưởng Giang điều tra xong tình hình khi Quan Đình Diệu nằm viện mới có thể xác nhận. Trước mắt tôi có khả năng nắm giữ là tính chất bệnh lý trên cơ thể người này. Thật ra ông ta căn bản muốn giết người từ nhát búa đầu tiên, nhưng điều kiện thân thể không cho phép, cho nên ông ta đổi thành hai tay.”

“Nếu không biết tuổi của cậu, thiếu chút nữa tôi đã cho rằng cậu biết đoán mệnh đấy.” Triệu Chỉ Vân trêu đùa: “Mà tôi cảm thấy có khi cậu làm được thật đấy.”

“Tôi còn kém xa lắm. Nếu ông nội của tôi ở đây thì hẳn có thể có được càng nhiều manh mối từ trên bức tranh. Đương nhiên, bác cả thì càng không cần phải nói, có khi bác ấy đã tìm ra hung thủ luôn rồi.” Kỳ Tư khiêm tốn nói.

Triệu Chỉ Vân không cho là vậy. Có lẽ thời bằng tuổi này, ông nội và bác cả của Kỳ Tư còn chưa bộc lộ tài năng. Cô ấy đã từng thực sự được chứng kiến người chuyên nghiệp có thể tái hiện lại hiện trường vụ án ngay lúc đó thông qua tranh vẽ. Tất cả đồ vật ở hiện trường thật ra đều đang truyền đạt cảm xúc của hung thủ và người bị hại, suy nghĩ và tình cảm của bọn họ thể hiện trên người đối phương. Nỗi sợ của người bị hại và động cơ giết người của hung thủ đều giấu ở trong đó.

Người bình thường có lẽ không cách nào hiểu, nhưng hiện thực thì có những người lợi hại giống Kỳ Tư, bọn họ có năng lực cụ thể hoá những cảm xúc này, cũng chuyển hóa thành thứ mà người thường có thể hiểu.

“Bình thường cậu đọc những sách gì?” Triệu Chỉ Vân không nén nổi tò mò.

Kỳ Tư buông bút trong tay, bình thản nói: “Không có phân loại cố định, trên cơ bản thì tôi đọc hết.” Tạm dừng một chút, anh đột nhiên giải thích cho mình: “Thật ra vẽ tâm lý tội phạm là một môn khoa học, nó không đơn giản là logic trinh thám. Bác cả của tôi là chuyên gia tâm lý học tội phạm, bình thường bác ấy đọc cả học thuyết âm dương ngũ hành. Bác ấy xuất thân từ khoa học tự nhiên, hoá học vật lý cũng được bác ấy vận dụng trong phá án. Nhưng bác ấy vẫn có cái nhìn riêng về nghệ thuật, tóm lại học rất nhiều, lại đều có tác dụng với việc phá án. Bác ấy thường xuyên nói với tôi, phải chú trọng hợp tác đoàn đội, khoa học dùng để khiêm tốn chứ không phải dùng làm thủ đoạn khoe khoang kỹ thuật.”

Triệu Chỉ Vân có thể hiểu ý anh, một phương diện nhấn mạnh năng lực của mình so với ông và bác cả thật sự là múa rìu qua mắt thợ, một phương diện khác lại bày tỏ “dã tâm” theo đuổi thủ đoạn phá án của mình. Không thể không nói, Kỳ Tư là người kín đáo lại hiểu đúng mực, vẻ ngoài của anh khác biệt rất lớn với suy nghĩ bên trong.

“Cho nên trong số những khoa học này có phương pháp để cậu theo đuổi được Quý Duyệt Sênh à?” Triệu Chỉ Vân không để anh tiếp tục nói về chủ đề này, mà lập tức phá vỡ bầu không khí nặng nề, trêu chọc anh.

Kỳ Tư giật mình, nghiêm trang và không che giấu được mất mát mà trả lời: “Không có.”