Hoàng tử và linh mục đang đi dạo trong khu vườn của cung điện. Hoàng tử lên tiếng, "Ta có nên cảm ơn vì em đã đích thân ra mặt không?"
"Điều đó không cần thiết," linh mục nói "Nếu Enoch không tấn công cả tôi thì nghe ông ta nói cũng khá là sướng tai đó."
Hoàng tử cười khẩy, "Mỗi lần ta gặp phiền toái là em lại hài lòng lắm à?"
Linh mục cũng cười nói: "Hoàng tử, cuối cùng ngài cũng nhận ra rồi đấy."
Khu vườn trong cung điện giống như một mê cung, những bức tường cây xanh sừng sững hoàn toàn nhấn chìm bóng người trong đó. Hoàng tử chống trượng bước về phía trước, y bình luận một cách thẳng thừng, "Eugene, em là một con quái vật."
"Theo góc nhìn của ngài thì có lẽ là như vậy."
"Trong mắt hầu hết mọi người thì điều này nên xảy ra."
Hoàng tử thản nhiên nói, "Trái tim của em giống như ác quỷ vậy."
"Cho nên trong mắt ma quỷ tôi hẳn là một người bình thường. Hơn nữa, có ai định nghĩa được đâu là thần, đâu là ma quỷ?"
Hoàng tử im lặng một lúc, nhận ra sự kỳ lạ trong suy nghĩ của linh mục, "Vậy ra em bẩm sinh vốn là như thế này sao?"
Linh mục cảm thấy mình không chỉ lấy thân phận Eugene lên tiếng, mà còn nói như một con người tự nhiên, tự hào trả lời: "Tất nhiên rồi."
Hoàng tử dừng bước chân. Ở giữa bức tường cây có một cái đình tinh xảo giống như chiếc lồng chim. Y ngồi xuống chiếc ghế trong đình.
Linh mục cũng dừng lại, quay mặt về phía hoàng tử.
Thời tiết ở vương đô rất tốt, bầu trời trong xanh trải dài thành một đường thẳng trên bức tường cây cao hai mét, chiếc áo choàng màu đỏ của linh mục sáng rực như một đóa hồng trên bức tường cây xanh.
"Em ngồi đi."
Hoàng tử đưa tay ra.
Linh mục do dự rồi đưa tay cho hoàng tử, hai người cùng ngồi trên chiếc ghế sắt màu trắng đục được quấn dây hoa giống như trong truyện cổ tích.
"Eugene, ta muốn hiểu về em." Hoàng tử nói.
Linh mục suy nghĩ một chút, khách quan nói: "Có thể xem như là ngài rất hiểu tôi."
Hoàng tử nói: "Vậy ta nên cảm thấy vinh dự sao?"
"Đó là sự thật, cảm thấy vinh dự hay không là tùy ở ngài."
"Trước đây em có nói dối không?" Hoàng tử hỏi. "Thực ra, em chưa bao giờ có mối quan hệ thân thiết với ai khác như với ta."
Linh mục nói: "Đó không phải là lời nói dối."
Hoàng tử siết chặt tay linh mục, lạnh lùng nói: "Vậy tại sao em lại rời xa những người đó?"
"Họ đã chết."
Hoàng tử đột nhiên cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái. Y vẫn luôn cho rằng mình là người rộng lượng, không cần thiết phải ghen tị vì linh mục có quan hệ thân thiết với người khác. Nhưng sau khi linh mục nói rằng những người đó đã chết, y lại thật sự cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm thoải mái. Hoàng tử đè nén niềm vui sướng trong lòng, bình tĩnh nói: "Xem ra em cũng không phóng đãng như em nói. Trước khi cái chết chia cắt, em vẫn chung thủy với người tình của mình."
"Ngài muốn nói vậy cũng được thôi, nếu điều đó có thể an ủi ngài."
Khóe môi linh mục hơi nhếch lên: "Nhưng tôi phải nhắc nhở ngài một điều rằng hai người đó là anh em đấy."
Sắc mặt hoàng tử có chút cứng ngắc, nhưng nghĩ đến người đã chết rồi y lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, "Ồ, thật sao?" Y giả vờ thờ ơ, "Vậy em quan hệ với em trai trước hay là anh trai trước?"
"Đương nhiên là cùng nhau cùng."
Hoàng tử hồi lâu cũng không nói nên lời, cứ chăm chú nhìn linh mục, cố gắng phán đoán từ vẻ mặt của linh mục xem đây có phải là một trò đùa đáng sợ hay không.
Vẻ mặt của linh mục rất bình thường, như thể hắn đang nói rằng hôm nay hắn đã uống cả trà và cà phê.
Hoàng tử hít sâu mấy hơi, ngực phập phồng, sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nói, "Ta nhắc nhở em, em mới mười tám tuổi thôi đấy."
"Người trong giáo phận không quan tâm đến chuyện này, ngài biết rồi đấy."
Sắc mặt hoàng tử thay đổi: "Bọn họ cũng là tu sĩ sao?"
"Không phải."
"Vậy họ là ai?"
"Điều đó không quan trọng," linh mục nói, "nông dân thôi."
Trước mắt hoàng tử tối sầm, nông dân? Y biết mình không nên tưởng tượng, nhưng y vẫn không thể kiềm chế được khi nghĩ đến cảnh linh mục trẻ và anh nông dân khỏe mạnh lăn lộn hoang dã trên cánh đồng.
Hoàng tử hối hận khi nhắc đến chủ đề này, lắc đầu, cứng ngắc nói: "Cha ta đã chết rồi."
"Ừm."
"Ông ấy để lại một lời cuối cùng," hoàng tử chậm rãi nói, "Ông ấy nói, 'tha thứ'."
"Thật là một từ đẹp đẽ."
"Ta không biết ông ấy muốn ta tha thứ điều gì, hay ông ấy tha thứ cho ta và khuyết tật của ta."
"Có lẽ ông ấy muốn ngài tha thứ cho Charmaine vì đã phóng hỏa." Linh mục bâng quơ nói.
Đồng tử của hoàng tử co rút lại, y siết chặt tay linh mục, cao giọng nói: "Là Charmaine ư?!"
"Ừ, ngài không biết à? Không cần phải cảm ơn tôi, Charmaine sẽ học được một bài học đích đáng từ Đảng Cách mạng."
Hoàng tử mấp máy môi, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm linh mục: "Làm sao em biết chuyện này?"
"Quốc vương sám hối với tôi," linh mục cười thần bí, "Chắc ông ấy không ngờ rằng một linh mục như tôi lại không giữ bí mật cho tín đồ."
Ồ, hoàng tử sực nhớ ra linh mục biết chuyện y giết Hebrew cũng từ miệng nhà vua.
Ngực hoàng tử phập phồng: "Cho nên vì chuyện này mà em cố ý để Charmaine bị Đảng Cách mạng bắt đi sao?"
"Đừng ngu ngốc thế," linh mục nói, "Tất nhiên là không, điều đó thì liên quan gì đến tôi? Đúng là anh ta phóng hỏa làm hỏng mặt ngài. Nhưng Landers à, tôi bị mù, ngay cả khi toàn bộ khuôn mặt của ngài bị bỏng thì cũng có ảnh hưởng gì tới tôi đâu."
Hoàng tử gần như không nói nên lời. Y nhận ra rằng lời nói của linh mục cực kỳ, cực kỳ và gần như biến thái tự cho mình là trung tâm. Mong đợi linh mục đi tìm công lý cho mình thì thà là nằm mơ còn hơn. Cũng giống như cuộc tranh luận thót tim vừa rồi chỉ là do Enoch đã xúc phạm đến chính bản thân linh mục.
Đây thực sự là một con quái vật, một con quái vật hoàn toàn ích kỷ, không hiểu được cảm xúc.
Hoàng tử cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của linh mục trong lòng bàn tay mình, "Em có từng nghĩ đến việc tìm kiếm cha mẹ ruột của mình chưa?"
"Chưa từng."
"Em cũng không tò mò sao?"
Linh mục im lặng không trả lời.
"Vốn dĩ ta nghĩ rằng ta sẽ không quan tâm. Mối quan hệ của ta và cha ta không thân thiết đến thế, nhưng khi ông ấy rời đi, ta lại cảm thấy rất buồn. Eugene," hoàng tử thì thầm, "em không thể hiểu được phải không?"
Linh mục không trả lời, hắn chợt nhớ đến cha mẹ mình, cha mẹ ruột của hắn. Khi sinh ra hắn đã là một đứa trẻ mồ côi, và hắn chưa bao giờ tò mò về hình dạng cụ thể của sinh mệnh đã sinh ra hắn. Tình cảm của người tự nhiên rất nhạt nhẽo, sinh sản chỉ là sự tiếp nối của nền văn minh, thế thôi.
"Eugene, ta vẫn yêu em."
Giọng nói của hoàng tử có vẻ hơi buồn nhưng cũng rất hạnh phúc, "Ta sẽ không bao giờ hối hận vì đã trao đi tình yêu của mình."
"Ta không giận em, sự tồn tại của tình yêu là thứ chúng ta không thể cưỡng lại được. Ta không muốn lừa dối bản thân, cũng không cảm thấy yêu em là có tội. Tuy rằng quả thực là như vậy. Nhưng nếu chỉ nếm một ít trái đắng mà dễ dàng từ bỏ thì hoàn toàn không phải là tình yêu. Dù thế nào đi nữa, dù em có giễu cợt, khiêu khích hay đe dọa ta như thế nào, ta cũng sẽ không lùi bước."
Hoàng tử nói với linh mục, nhưng thực ra y cũng nói với chính mình nhiều hơn, bởi vì y nghi ngờ liệu linh mục có thể hiểu được mình đang nói gì hay không.
Hoàng tử hôn lên môi linh mục: "Ta yêu em, đừng xem đó là tội lỗi".
*
Trong bóng tối, hai cơ thể quấn chặt lăn lộn với nhau.
Linh mục vuốt ve những vết sẹo thô ráp trên cơ thể hoàng tử, trong lòng có chút hoang mang.
Hắn nhớ lại ở thế giới thứ nhất, anh em nhà Bùi tuy rằng sắp sụp đổ nhưng vẫn kiên trì chống đỡ, vì cái gì? Vì họ vẫn còn yêu hắn.
Nhưng nếu cảm xúc mạnh mẽ như vậy thì tại sao họ lại loại bỏ những thứ đó trong quá trình tiến hóa?
Ánh mắt linh mục mơ màng, hoàng tử hôn lên lông mi của hắn, "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
"Suy nghĩ đến hai anh em kia."
Lòng ngực hoàng tử ngực thắt lại: "Hiện giờ người đang nằm trên người em là ta đấy.
"Tôi biết," ngón tay linh mục lần theo vết sẹo trên mặt hoàng tử, "Các người rất giống nhau."
Hoàng tử thấp giọng mắng một tiếng, "Em nhất định phải làm ta ghen lên thì mới được sao?"
Hoàng tử nhấp hết sức lực, đầu ngón tay của linh mục run rẩy trên mặt y, họ hôn nhau, ôm chặt lấy nhau, làn da đẫm mồ hôi dính nhớp vào nhau.
Linh mục buông tay ra, vòng qua cổ hoàng tử, chóp mũi ghì sát vào gáy hoàng tử thở gấp gáp.
Sau một hồi cuồng nhiệt qua đi, hai người ôm nhau hít thở chậm rãi, cơ thể phập phồng lên xuống theo hơi thở. Một lúc nữa, hai đôi môi lại dính vào nhau, hơi thở trở nên hỗn loạn vô cùng.
Hai người giống như những con thú hoang, làm tình hăng say trong căn phòng hẻo lánh suốt buổi chiều, trên giường, trên ghế sofa, thậm chí là đứng, linh mục túm chặt bức rèm, hoàng tử đứng phía sau hắn nhấp liên tục.
Hắn chưa bao giờ cảm giác được niềm hạnh phúc nồng nàn vui sướng như vậy, linh mục như người chìm trong men say ái tính, bơi mải miết trong cảm thụ đó. Hắn gạt bỏ mọi suy nghĩ, hoàn toàn đắm mình trong niềm vui nguyên sơ nhất.
Mãi đến khi trời tối và đã đến lúc phải thắp nến, linh mục trần trụi nằm trên ghế sofa, trên người đầy dấu hôn, đùi và mông bầm tím, ngực hơi sưng lên. Ngọn lửa dục vọng thiêu đốt toàn thân, bộ phận kia đau nhức tê dại, chất lỏng tình yêu chảy ra đã đạt tới giới hạn chịu đựng dục vọng.
Hoàng tử bế linh mục ngồi lên đùi y rồi lại hôn hắn. Giờ phút này đây, linh mục dường như cũng yêu y thắm thiết, hôn đáp lại, những nụ hôn ngọt ngào và ẩm ướt.
"Kết hôn với ta đi," hoàng tử hôn hắn, "Eugene, lấy ta và làm vợ ta..."
Linh mục lắc đầu, đôi môi dưới ướt át lướt qua khóe miệng của hoàng tử, "Đừng nói những lời ngu ngốc, điều đó là không thể."
"Vậy thì hãy ở bên ta cho đến khi ta chết."
Linh mục nâng cằm hoàng tử, cắn nhẹ vào chóp cằm y, "Nói thế cũng là ngu ngốc. Được rồi, hoàng tử, đừng làm nũng nữa, chiều nay thật là tuyệt vời. Hy vọng là sau này chúng ta có thể thường xuyên vui sướng giống như hôm nay."
Linh mục bước xuống khỏi giường hoàng tử, nhặt chiếc chăn mỏng bên cạnh phủ lên người mình rồi nói: "Hẹn gặp lại ở tang lễ của nhà vua".
Tang lễ của vị vua già được tổ chức tại Nhà thờ Salzburg. Sau nhiều lần điều tra, giám mục Enoch đã bị thuyết phục về đức tính cao quý và danh tiếng không thể hoen ố của giám mục Eugene. Sau đó ông đã lên tiếng xin lỗi giám mục Eugene, hơn nữa còn thỉnh cầu được tham gia tang lễ của đức vua, giám mục Eugene đồng ý.
Tang lễ diễn ra vô cùng long trọng. Các quý tộc và lãnh chúa thái ấp chứng kiến sự ra đi của nhà vua tại nhà thờ Salzburg.
Thi thể của nhà vua được chôn cất trong hầm mộ của nhà thờ Salzburg như một biểu tượng cho quyền lực tôn giáo được khôi phục của Lessie.
Sau khi mọi chuyện đã qua, Enoch cũng xin lỗi hoàng tử.
Hoàng tử không tỏ thái độ gì, vì quả thực y đã giết giám mục Hebrew.
Linh mục hỏi hoàng tử, rốt cuộc giám mục Hebrew đã phạm tội gì mà y muốn xử tử ông ta.
Hoàng tử nghe vậy liền nhìn linh mục nói: "Em cho rằng người phạm tội là Hebrew chứ không phải ta ư?"
Linh mục nghĩ bụng tất nhiên rồi, nhân vật chính làm sao có thể phạm tội.
Sự im lặng của linh mục khiến trên mặt hoàng tử hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Ta không thể nói cho em biết, ta chỉ có thể nói cho em biết, lão ta là một con súc vật đáng xuống địa ngục, giết lão rồi lương tâm ta cũng chẳng thấy bất an chút nào đâu."
"Còn việc đùa giỡn với tu sĩ thì sao?" linh mục hỏi.
Ý cười trong mắt hoàng tử càng sâu hơn: "Hình như đây là lần đầu tiên em nói đùa với ta."
Linh mục lại im lặng.
"Thứ nhất, chúng ta không có đùa giỡn, ta cầu hôn em, em quên rồi sao?" Hoàng tử cười nói, "Thứ hai, ở bên cạnh em thật sự khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc. Trước khi gặp được em, cuộc sống của ta có rất ít niềm vui." Em đã khiến ta trải qua nhiều cảm giác mà ta chưa từng trải qua, Eugene..." Hoàng tử dừng lại, nhìn linh mục. Phía sau hắn là ngọn tháp cao, "Eugene, ta chân thành chúc phúc cho em. hy vọng một ngày nào đó em có thể hiểu được cảm giác của ta lúc này."