Lê Hạo ngẩn ngơ, theo hiểu biết về sở thích xấu xa của Nghiêm Trạch, phản ứng đầu tiên của cậu là Nghiêm Trạch lại đang muốn lừa cậu, nên cũng cẩn thận nói:
– Anh không gạt tôi phải không?
Nghiêm Trạch: “…..” anh giật giật khóe miệng, không vội vã nói:
– Vậy cậu cứ xem là tôi gạt cậu đi.
Vừa nghe vậy, Lê Hạo ngay lập tức biết xong rồi, Nghiêm Trạch không gạt cậu mà!
Tim cậu đập như bay, trực tiếp bay vút lên trời vươn tới tận may xanh.
Kết quả câu sau của Nghiêm Trạch làm Lê Hạo có cảm giác bay tới nơi cao nhất lại bị kẹt cứng ở đó, lên không được xuống cũng chẳng xong, lúng túng suýt thắt luôn lưỡi.
– Ý, ý tôi không phải như vậy.
Lê Hạo hoảng loạn muốn chết,
– Ý tôi là… tôi thật sự có thể….?
Nghiêm Trạch nhướng mày.
Lê Hạo ho khan, đánh bạo nói:
– Một cái hơi ít, tôi muốn hai cái hôn nhẹ được không?
Giọng Nghiêm Trạch lạnh như gió mùa thu:
– Cậu đừng có mà ở đó được voi đòi tiên.
Lê Hạo không nói, thấy Nghiêm Trạch không gạt phăng đi, chỉ đứng đó trào phúng, cậu liền biết.
Lúc anh trào phúng, tức là tâm tình không tệ; ngược lại, nếu Nghiêm Trạch giận thật sẽ không ở đây đôi co. Anh sẽ trực tiếp cho một đấm, sau đó kéo hành lý rời đi —— giống như lúc mình làm anh tưởng là anh tự mình đa tình vậy.
Nghĩ tới quãng thời gian trước cậu ăn nói ngu ngốc, tự rước khổ vào thân, Lê Hạo lại không nhịn được ngại ngùng.
Cậu do dự, nhìn Nghiêm Trạch không tiếp tục trào phúng, mà ôm tay, đứng ngược ánh đèn nhìn cậu — trên mặt anh không biểu cảm, một đôi mắt tràn đẩy chỉ có ánh sáng cùng với bóng dáng cậu.
Lê Hạo thấy lòng ngứa.
Cậu cảm thấy như có một con mèo đen giảo hoạt cào một chút, lúc muốn bắt lấy thì con mèo trong nháy mắt đã chuồn mất không thấy tăm hơi, chỉ để cho cậu một bóng lưng làm lòng cậu càng ngứa ngáy khó nhịn.
– Chỗ này có không ít người trong giới, ví dụ như tòa nhà đối diện kia, có vài thực tập sinh của TCQ.
Lê Hạo đột nhiên nói:
– À, anh có biết TCQ không? Lúc trước người diễn cùng anh vai nam chính trong 《Nữ hầu robot của ta》 là nghệ nhân của TCQ đó.
Nghiêm Trạch nhấc mí mắt:
– Biết, sao?
Lê Hạo nghiêm mặt nói:
– ….. Ở đây trình độ bí mật rất cao.
– Thì?
– Nên nếu có làm chuyện xấu ở đây, cũng không lo sáng mai lên báo.
Nghiêm Trạch xoa cằm:
– Thế nào, Lê Nhật Thiên, cậu còn muốn hai ta lên báo à?
Lê Hạo nhin thẳng vào Nghiêm Trạch:
– Lên thì lên trang nhất báo giải trí luôn!
cậu bỗng vươn tai đặt lên vai Nghiêm Trạch, cẩn thận hôn lên.
Nghiêm Trạch hơi run, tựa hồ không nghĩ tên EQ thấp thấp Lê Hạo thông minh đột biến như vậy, nên cũng không đề phòng, trực tiếp bị Lê Hạo cưỡng-hôn.
Nhân lúc Nghiêm Trạch còn không bản ứng, Lê Hạo thừa thế xông lên, liều mạng mà liếm mà hôn môi mỏng của Nghiêm Trạch.
Hôn thì khí thế lắm, nhưng kỹ thuật thì quá thê thảm. Tuy cậu cũng xem nhiều bộ phim tình cảm, cũng từng thấy trực tiếp nhiều lần, nhưng chưa nói hôn môi, cả nắm tay ngoài Nghiêm Trạch cũng chỉ ba mẹ hồi cậu còn bé thôi. Lúc này đòi cưỡng-hôn Nghiêm Trạch, thực tế giống như chó liếm mặt thôi chứ chả giống hôn môi. Cương-hôn kiểu gì mà Nghiêm Trạch chỉ cảm thấy miệng đau, cứ có cảm giác Lê Hạo sắp đem miệng anh liếm rách.
Hạ mắt, Nghiêm Trạch đổi khách thành chủ, cạy hàm răng của Lê Hạo, dây dưa với cậu.
Sau một lúc rất là lâu—-
Nghiêm Trạch cưỡng ép đẩy Lê Hạo ra.
Hai người đều thở dốc.
– Đệt!
Nghiêm Trạch không nhịn được mắng.
– Lê Hạo cậu bị ngốc sao? Không thở được không biết dừng hay sao, suýt nửa tôi cũng bị cậu làm cho ngạt thở.
– Không phải do tôi không có kinh ngạc sao.
Lê Hạo có hơi đứt hơi đàng hoàng nhận sai, Nghiêm Trạch mắng gì thì nhận đó, một bộ đáng thương.
– Tôi cũng không biết hôn sẽ bị ngạt thở. Tôi thấy ở đoàn phim một cảnh hôn là nửa tiếng mà.
Nghiêm Trạch không biết nên nói gì:
– Người ta là quay….
Lê Hạo: “….”
– Hơn nữa dù có hôn thật thì cũng là quen miệng, lúc đóng phim không biết hôn bao nhiêu lần, có kỹ thuật có kinh nghiệm.
Nghiêm Trạch giật giật môi.
– Cậu gà như vậy mà cũng học đòi làm lão tài xế?
Lê Hạo thuận miệng nói:
– Luyện là được, sau này anh mỗi ngày luyện với tôi là được.
Nghiêm Trạch:
– Lê Hạo.
– Hử?
Nghiêm Trạch nhìn kỹ cậu:
– Cậu là nhảy cóc từ vượn cổ tiến hóa thành người à? Sao EQ tăng đột biến vậy.
Mấy lời yêu đương này, đúng là một lời lại một lời.
(Ý ảnh là Nghiêm Trạch chê Lê Hạo EQ thấp mà mấy hôm nay Lê Hạo nói toàn sến sẩm, mỗi một lời ảnh nghĩ là hết thì sau đó sẽ lại có một lời làm ảnh câm nín)
Lê Hạo: “….”
Nghiêm Trạch lại nhìn Lê Hạo thêm một lúc, không hiểu vì sao anh lại cười. Anh cười khoa trương thiệt, khoa trương tới mức Lê Hạo vội đi tới ân cần hỏi xem có chuyện gì.
Cười một lúc Nghiêm Trạch mới ngừng.
– Lê Hạo,
Có lẽ vì xuất thân là diễn viên kịch nói, biểu tình cùng cảm xúc không chế rất nhuần nhuyễn. Anh nghiêm con ngươi, thấp giọng nói:
– Được rồi, tôi chấp nhận mối quan hệ này.
– Chấp nhận gì?
Lê Hạo khẩn truong, không hiểu sao cậu cứ có cảm giác Nghiêm Trạch sẽ nói những lời quá sức cậu.
– Tôi nói, vậy đi.
Nghiêm Trạch nghiêng đầu.
– Tôi tạm thời tin cậu thêm một lần nữa —— nếu mà cuối cùng cậu lại nói với tôi là cậu là thẳng nam, tôi cmn sẽ——-
Nghiêm Trạch hơi dừng lại.
– Nếu cậu giám đùa giỡn lão tử một lần nữa, lão tử sẽ ném cậu xuống hồ Caroth.
Lê Hạo trừng mắt, Nghiêm Trạch đây là —– thẹn quá thành giận?
Trong lòng cậu ngứa ngáy, cậu thấy người đàn ông thân cao bằng cậu lại đáng yêu muốn chớt. Miệng tuy độc nhưng vẫn đáng yêu.
– Anh yên tâm! Tói lức đó tôi sẽ tự buộc đá vào chân!
Lê Hạo vỗ ngực.
Nghiêm Trạch không nhịn được cười.
Lê Hạo đánh bạo năm lấy tay anh, nhỏ giọng hỏi:
– A Trạch.
– Sao thế?
Lê Hạo câu nệ nói:
– Tôi có thể muốn thêm một cái hôn nhẹ không?
Nghiêm Trạch: “…..”
Lê Hạo cười gượng.
Nghiêm Trạch nói:
– Cậu nói thử xem?
Lê Hạo không cười nối.
– Có một số việc không nên hỏi người khác mà phải tự mình hành động.
Nghiêm Trạch ẩn ý nói.
Lê Hạo đầu tiên không nhận ra, mặt ngơ ngác. Phải một lát sau cậu mới nhận ra tâm ý trong lời nói ấy.
Xoa(1) gương mặt đỏ bưng, Lê Hạo kìm nén xao động trong lòng.
– À về trước đã! Ở ngoài mãi không tốt, trời lạnh như vậy nhỡ may anh bị cảm thì làm sao.
Nghiêm Trạch cong khóe mắt.
– Đi nào, về nhà.
Anh bỗng nhiên cảm thấy cũng không có gì phải e ngại. Mệnh số do trời định, trước thiên ý, nhân lức nhỏ bé là như thế.
Nhưng… Đại đạo năm mươi diễn, cuối cùng vẫn để lại một đường sinh sơ, một đường cho tương lai.
Thế sự vô thường, thiên ý khó dò———
Quý ở hiện tại.
(1)Trong QT là gãi, nhưng tui thấy từ đó giết không khí với cả kém sang nên tui chỉnh chút, để lại chú thích vậy