Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Chương 36: Hồ Bằng đi với cẩu hữu




Nghiêm Trạch nhíu mày, hỏi:

– Cậu sao thế, có chuyện?

– Ừ, vừa rồi mạng đứng, không sao, tiếp đi.

Lâu Ngộ Bạch tiếp tục điều khiển nhân vật trong game, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Lúc nghe thấy giọng của Lê Hạo, Lâu Ngộ Bạch thật bị dọa sợ.

Không phải hắn nhận ra giọng Lê Hạo, xé mặt nạ của Nghiêm Trạch, Lâu Ngộ Bạch cũng chả gặp Lê Hạo được bao lần, sao mà nghe ra.

Hắn khiếp sợ, vì…

Thiên Uy vậy mà ở chung với đàn ông?

– Không sao thì tiếp thôi.

Nghiêm Trạch nói.

Lâu Ngộ Bạch nghẹn ba giây:

– ….. Hồi nãy anh nói chuyện với ai vậy, bạn cùng phòng hở? Đừng nói với tôi anh còn chưa ra trường.

Nghiêm Trạch không nhận ra Lâu Ngộ Bạch kì lạ:

– Không phải bạn cùng phòng.

– Anh của anh hẻ, hay em trai?

– Cũng không phải.

– Vậy là ai cơ?

Nghiêm Trạch nhăn mày:

– Cậu hỏi chi?

Lâu Ngộ Bạch cười gượng:

– Tôi tò mò thôi.

– Nói chung…. phức tạp lắm.

Nghiêm Trạch không định nói Lê Hạo là người đại diện của mình. Trong mắt anh, tiểu lâu là một fan cuồng, lỡ nhận ra cái gì thì sao. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Nghiêm Trạch được Hoàng Hách cố ý nhắn gửi làm chuyện đại sự, tất nhiên không muốn rớt ngựa rồi.

– Dù sao thì tôi đang sống với cậu ấy.

Lâu Ngộ Bạch:

– Phức tạp là thế nào? Tôi ngốc lắm, không hiểu.

Nghiêm Trạch kinh ngạc:

– Cậu còn biết như vậy?

Lâu Ngộ Bạch: “…”

– Cậu chờ chút, giải thích chuyện này dài lắm.

Một bên điều khiển nhân vật của mình đập cho đối thủ một phát cuối cùng, Nghiêm Trạch một bên nói:

– Nói chung, thì tôi với cậu ấy có mâu thuẫn, nhưng vì trăm nghìn lý do nên không thể không sống cùng nhau. Nhưng mà trong khoảng thời gian này cậu ấy biểu hiện không tệ, tôi cũng có thể tạm thời buông ân oán cá nhân, sống tạm trước đã.

Nghiêm Trạch không nói dối, anh ký hiệp ước với Lê Hạo không phải tự nguyện, mà vì bị cha Lê Hạo – Lê Chính Thù lôi thỏa thuận kia ra.

Lâu Ngộ Bạch kinh ngạc: đây là cái quần què gì vậy?

Trong đầu hắn tự động não bổ một câu chuyện hết sức cẩu huyết:

Thiên Uy mến mộ Nghiêm Trạch đã lâu, nhưng vì trăm nghìn nguyên nhân, bị ép yêu đương với kẻ thù của mình, biểu diễn tiết mục tình yêu ép buộc.

Nhưng mà gần đây, dưới sự đeo đuổi tấn công của kẻ thù, Thiên Uy một lòng với Nghiêm Trạch lại thất thủ, thỏa hiệp!

Vì tự cứu lần cuối, Thiên Uy đã thỏa thuận với kẻ thù của mình, nến anh có thể thành một cp với Nghiêm Trạch, thì kẻ thù sẽ chủ động buông tay, chúc phúc cho Thiên Uy.

Nhưng nếu Thiên Uy không thể tu thành chính quả với người yêu, thì anh phải buông bỏ tình yêu của mình, chìm đắm với kẻ thù…

Lâu Ngộ Bạch bị não bổ xúc cmn động.

Hắn trầm giọng nói:

– Thiên Uy.

– Lại sao nữa?

Lâu Ngộ Bạch giống như NPC được lập trình sẵn nói:

– Hứa với tôi, dù thế nào chăng nữa cũng không buông bỏ! Con người, chỉ cần còn sống, còn có hy vọng, còn có ngày mai!

Nghiêm Trạch: “….”

Lại cái quần gì nữa đây?

May là tuy Lâu Ngộ Bạch óc nhúng nước, nhưng thao tác vẫn ok. Thậm chí còn một lòng muốn giúp Nghiêm Trạch đến được với tình yêu (não bổ), hắn còn dốc hết sức lực, đánh còn hay hơn ngày thường.

Hai người chém giết một đường, bách chiến bách thắng, không gì cản nổi. Trước mười giờ, Nghiêm Trạch đã được đủ hai mươi điểm, có tư cách tham gia bán kết, còn sớm hơn hai giờ so với dự định của hắn.

Thấy Nghiêm Trạch gỡ tai nghe, ngáp một cái, Lê Hạo nãy giờ đứng ngoài của nhìn anh chơi game nhìn thời gian thấy cũng đến lúc rồi, bèn đi vào.

Cậu giục Nghiêm Trạch:

– Xong rồi chứ? Đi thôi, mình ra ngoài ăn.

Nghiêm Trạch nhìn cậu:

– Không gọi đồ ăn sao?

– Nguội hết rồi.

Lê Hạo bất đắc dĩ.

– Tôi vừa gọi cho thằng bạn, gần đây có một quá lẩu khá nổi tiếng, bán đến ba giờ sáng, đi đến đó ăn đi.

Nghiêm Trạch đồng ý:

– Được rồi.

Lê Hạo khong lưng, choàng cho ăn chiếc khăn choàng cổ, lại mặc thêm cái áo khoác:

– Đêm lạnh, mặc nhiều một chút.

– Đã biết…

Nghiêm Trạch nghiêng đầu, bỗng mắt thấy túi tiền Lê Hạo rục rịch, bèn đưa tay sờ. Anh sờ một trận, cũng sờ đến Bát Vương.

– Sao cậu mang theo nó?

Nghiêm Trạch chọc chọc đầu Bát Vương, Bát Vương thích anh lắm, Nghiêm Trạch chỉ mới sờ, đã lấy đầu cọ cọ tay Nghiêm Trạch.

– Đầu cũng thò ra rồi… còn cọ tay. À mà sao ướt thế, cậu vừa làm gì?

Lê Hạo cũng giật mình.

– Tôi vừa cho nó vào bể. Chắc nhân lúc tôi gọi điện lén chui vào túi áo đây mà.

Cậu giúp Nghiêm Trạch tắt máy.

– Nó có thật là rùa không thế? Sao cứ thích chiu vào túi áo nhỉ.

Nghiêm Trạch tay cầm Bát Vương, thả con rùa đang bận làm nũng vào bể.

– Tao đi ăn cơm, mày ở nhà trông nhà đi.

Bát Vương rung đùi ra vẻ đắc ý lắm, nhưng hình như cũng rất luyến tiếc Nghiêm Trạch. Thấy Nghiêm Trạch không tiện mang mình theo, nó cũng chỉ đành thành thực úp sấp trong bể, dùng một cặp mắt đậu đen láy nhìn chăm chăm theo Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch đối xử với Bát Vương hiền lành hơn đối với Lê Hạo nhiều, thấy Bát Vương làm nũng, bèn thêm nước cho nó, lại đi kiếm thức ăn cho nó thêm cơm.

Bát Vương ăn thức ăn, lại nhìn về phía Nghiêm Trạch.

Nghiêm Trạch vuốt cằm, kiên nhẫn vuốt ve rùa.

Lê Hạo một bên chứng kiến tất cả: “…”

Người không bằng rùa, chỉ có thể là cậu.

Mà về phần Lâu Ngộ Bạch bên kia….

Lúc Nghiêm Trạch nói chuyện với Lê Hạo, cũng không tắt voice chat, vì vậy, hắn nghe được gần hết cuộc trò chuyện. Nhưng Lâu Ngộ Bạch cũng không nghe hết được, hắn mới nghe đến đoạn Nghiêm Trạch phát hiện ra Bát Vương, sau đó… sau đó Lê Hạo tắt máy tính cái bụp.

Bần thần trước máy tính, Lâu Ngộ Bạch choáng váng nhìn màn hình, sau đó như bị giựt điện đứng phắt dậy, chạy bình bịch tới phòng kế bên, lay tỉnh trợ lý.

– Văn Minh! Tỉnh tỉnh, tôi muốn gọi cảnh sát!

Lâu Ngộ Bạch la khàn giọng.

Trợ lý Tương Văn Minh nửa mê nửa tỉnh ngáp một cái:

- …… Lại sao nữa? Anh đang chơi game mà, bị cướp đồ ăn hay gì?

Lâu Ngộ Bạch lắc đầu:

– Không không, chuyền là vầy…

Hắn khoa tay mứa chân quơ quào lung tung:

– Tôi có một người bạn, anh ta bị một tên gay khinh bạc, bị ép sờ mấy cái. Không được, tôi phải tìm cách cứu anh ta mới được, nếu không trinh tiết của anh ta vất vả giữ gìn bấy lâu nay cho idol lại không giữ được mất.

Tương Văn Minh:

– …. Khinh bạc?

Lâu Ngộ Bạch liều mạng gật đầu:

– Đúng, anh ta bị người khác khinh bạc!

– Đáng ra phải dùng từ đồi bại chứ? Anh ăn nói chính xác chút đi.

– Quan trọng không phải là đó, quan trọng là phải báo cảnh sát.

– Ồ…

Tưởng Văn Minh ngáp dài:

– Vậy anh chờ chút, tôi gọi điện thoại.

Lâu Ngộ Bạch mừng rỡ:

– Cậu báo nguy?

Tương Văn Minh buồn ngủ muốn ngu rồi:

– Tôi gọi cho Trình Cảnh, anh muốn ôm mà. Đều là đồng nghiệp, xem xét tình cảm, có lẽ anh ta sẽ cho anh ôm một cái.

Lâu Ngộ Bạch: “…”

—-

Trăng sáng rọi, đêm khuya.

Sắp nửa đêm.

Sau khi ăn lẩu cho cơm chiều, Nghiêm Trạch Lê Hạo hai người ngáp lên ngáp xuống, chậm rãi đi bộ về biệt viện.

Ban đêm đường người thưa thớt, xe cộ cũng không có nhiều. Chỉ là sợ có phóng viên nên Lê Hạo vẫn bắt Nghiêm Trạch đeo kính râm, tránh bị nhận ra.

Nhưng mà trời đất tăm tối, còn một lớp sương mỏng, lúc không mang kính còn không…. thấy rõ đường. Giờ bị bắt mang thêm kính, Nghiêm Trạch chỉ có thể chấp nhận để Lê Hạo nắm tay dắt đi về nhà.

– Ây da, sao lại có sương mù thế này?

Lê Hạo có hơi buồn ngủ rồi.

– May là không lái xe, sương mù dày thế này, xe có muốn lái cũng không được, phải gửi lại quán nữa.

Nghiêm Trạch bị cậu lôi kéo nãy giờ nhăn mày.

– Có thể không mang kính được chứ?

Mang kính, đường cũng không nhìn rõ, chỉ có thể chấp nhận cho Lê Hạo dắt.

Lòng bàn tay cậu ấy ấm áp, làm cho Nghiêm Trạch hơi mất tự nhiên.

Vốn Nghiêm Trạch hiểu lầm Lê Hạo có nguy cơ cong, tách ra chút khoảng cách, xem như tránh nghi ngờ. Nhưng Lê Hạo liều mạng phản đối, chuyện ở hồ Caroth cũng làm Nghiêm Trạch hơi tin Lê Hạo, cho cậu ngủ chung một đêm, bọn họ nhanh chóng quay về mối quan hệ bình thường, thậm chí còn gần gũi hơn chút.

Nghiêm Trạch cảm thấy anh và Lê Hạo càng ngày càng… gần gũi.

– Lỡ có phóng viên thì sao? Anh nhớ lần Kỉ Trầm không?

Lê Hạo tuy cũng thấy hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn không buông tay.

– Quỷ mới biết có người theo đuôi không, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Nếu muốn cẩn thận, ngay từ đầu đã nên gọi thức ăn rồi! Nghiêm Trạch co rút khóe miệng.

Thấy mình không thay đổi được Lê Hạo, anh chỉ có thể mặc Lê Hạo tùy ý nắm tay mình.

Chỉ là…

Đi tới đi lui, Nghiêm Trạch đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sương mù này, có phải hơi “dày” quá rồi không?